Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Sáng sớm hôm sau, Lạc Thiên Thu liền lái xe đến trước ký túc xá chờ. Lăng Tử Hàn vội vã uống thuốc rồi lập tức chạy xuống lầu lên xe. Xe lập tức chạy thẳng tới Urumqi cách đó hơn 50km.

Trên đường, Lâm Tĩnh ngồi ở ghế phó, tâm tình vô cùng hưng phấn quay đầu lại nói với Lăng Tử Hàn: “Chúng ta sắp nhận được nhiệm vụ mới rồi đó.”

Lăng Tử Hàn cũng cảm thấy khá vui, vì điều này sẽ giúp công việc của cậu tiến triển thêm một bước.

Lâm Tĩnh nói sơ lược qua vài vấn đề cho Lăng Tử Hàn nghe: “Lần này, chúng ta chủ yếu tập trung phối hợp với hành động của Cục Quốc An. Gần đây, Bộ Quốc An tại Tân Cương, Sơn Tây, Cam Túc, Thanh Hải liên tục phá được các vụ án lớn về buôn lậu vũ khí. Căn cứ vào khẩu cung của bọn phần tử khủng bố bị bắt, gần đây hành động của bọn chúng tập trung chủ yếu ở Urumqi, chuyên về cướp đoạt cùng ám sát. Cục Quốc An Tân Cương đã có được thông tin chứng thực, Muhanmetemin Hazret – đầu xỏ của tổ chức khủng bố nổi danh đã lẻn vào Urumqi rồi. Nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là phối hợp với bọn họ, muốn bắt cho bằng được tên phần tử khủng bố đã tạo ra biết bao sự kiện bạo lực này, phá nát hoàn toàn tổ chức này.”

Lăng Tử Hàn gật đầu nhưng không nói gì cả. Chuyện Bộ Quốc An phá được mấy vụ trọng án cậu cũng có nghe nói qua, nhất là hành động bí mật được tiến hành ở 5 nước Trung Á cùng Afghanistan, tuy rằng cậu không thể đi, nhưng toàn bộ liệp thủ khác đều có mặt trong hành động đó.

Muhanmetemin Hazret theo lời Lâm Tĩnh kể, là một tên đầu lĩnh tổ chức khủng bố nổi tiếng thế giới, 7 năm trước đã từng tụ họp 1 nhóm phần tử khủng bố tiến hành huấn luyện khủng bố bạo lực tại Chechnya (1), lần lượt cho các thành viên trong tổ chức nhập cảnh để tạo các sự kiện khủng bố. Để mở rộng phạm vi hoạt động của bọn chúng, gã đã thiết lập một số tổ khác ở Kazakhstan, Kyrgyzstan … tập trung chính ở các quốc gia Trung Á. Những năm gần đây, vì gom góp tài chính, nên đã tiến hành biết bao sự kiện sát nhân cướp đoạt tiền bạc ở hai nước đó.

Ba năm trước đây, cảnh sát quốc tế phối hợp với cảnh sát sở ở cả 3 nước, yêu cầu thiết lập lệnh truy nã đỏ ở tất cả các nước trên thế giới.

Năm nay, gã đã tập hợp được 1 số lượng thành viên lớn thuộc cảnh nội Trung Quốc, lập tức thành lập mấy chỗ huấn luyện bí mật, thu gom lậu không ít súng ống đạn dược, tạo ra biết bao sự kiện giết người cùng cướp bóc. Quá đáng hơn là, năm ngoái, gã ngang nhiên cho người ám sát quan ngoại giao Trung Quốc trú ở Kazakhstan.

Bộ An Toàn Quốc Gia cùng Bộ cảnh sát đã truy tìm người này không biết bao lâu rồi.

Mấy ngày trước, Abdurishit được Muhanmetemin Hazret phái đến Sơn Tây đã bị cảnh sát bắt được. Theo lời của chúng, bọn chúng đã thu gom không ít 6 khẩu súng tự động, 19 khẩu súng lục cùng hơn 3.000 viên đạn đến Tân Cương, chủ mưu tiến hành hoạt động khủng bố, Muhanmetemin Hazret cũng đã đến Urumqi, chuẩn bị hành động.

Lúc này do toàn bộ hệ thống quân đội, quốc an cùng cảnh sát tiến hành liên hợp hành động, muốn bắt trọn lưới các tên chủ mưu của tổ chức khủng bố này 1 lần. Lâm Tĩnh là chỉ huy hành động lần này, Triệu An sẽ là hậu cần, cung cấp tin tình báo cùng tiếp ứng. Hôm nay, hắn mang theo Lạc Thiên Thu cùng Lăng Tử Hàn đến Ban chỉ huy chống khủng bố ở Bộ Tư Lệnh quân khu họp, chủ yếu là nghe hai vị cục trưởng Cục quốc an cùng Cục cảnh sát tóm lược tình hình, sau đó bán bạc kế hoạch hành động.

Trong lúc họp, Lăng Tử Hàn rất yên tĩnh ngồi ở 1 bên lắng nghe, không nói 1 tiếng nào. Nhiệm vụ lần này của cậu không phải tham gia hành động, lại càng không phải là chỉ huy hành động, nên cậu chỉ cần đi theo Lâm Tĩnh, nghiêm túc lắng nghe cùng xem mà thôi.

Cuộc họp mất tròn 1 buổi sáng. Sau khi tan họp, Triệu An nhiệt tình bước vào, cùng bắt tay với Lăng Tử Hàn, quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe của cậu, đồng thời luôn miệng căn dặn cậu phải chú ý giữa gìn sức khỏe.

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu, không ngừng cảm ơn.

Cục trưởng Cục cảnh sát Trần Vũ đứng bên cạnh nghe thấy, lập tức biết được thân phận của Lăng phó đại đội trưởng mới tới này ra sao, cũng lập tức tiến lên bắt tay với cậu, hoan nghênh cậu đến Tân Cương công tác.

Lăng Tử Hàn vẫn ôn hòa, nhiều lần nói mình chỉ tới đây học tập là chính.

Lâm Tĩnh vẫn cảm thấy bực mình với tính cách này của Lăng Tử Hàn. Hắn đã từng gặp qua không ít “Thái tử gia” hàng thật giá thật lúc còn ở Bắc Kinh, mặc dù vẫn được học hành đàng hoàng, nhưng đa phần đều thoải mái vui vẻ, không có tâm cơ, luôn hăng hái muốn kiến công lập nghiệp. Còn Lăng Tử Hàn lại vô cùng điềm đạm an tĩnh, luôn nhẫn nhục chịu đựng với tất cả mọi việc bên ngoài thế giới này, không phản công cũng chẳng để tâm, luôn sợ khiến người khác chú ý, thật sự là không hề giống 1 cậu ấm có gia thế hiển hách tí nào.

Đương nhiên, cũng vì vậy mà ấn tượng của hắn đối với Lăng Tử Hàn càng ngày càng tốt.

Xe của bọn họ vừa ra khỏi cửa chính Bộ Tư Lệnh, Lâm Tĩnh liền thoải mái mà cười nói: “Lăng phó, cậu đến đây lâu như vậy rồi mà dường như chưa tham quan qua Urumqi lần nào nhỉ?”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu: “Phải.”

“Hôm nay đưa cậu đi tham quan, sẵn làm quen với địa hình một chút.” Nói xong, hắn nhẹ giọng nói với Lạc Thiên Thu. “Đi Cửu Đạo Loan (2).”

Đây là thành phố chính của Urumqi, quy hoạch chỉnh tề, kiến trúc mang phong cách tân tiến, rất đặc sắc, phần lớn người dân ở đây đều là dân trí thức, có tố chất nhân phẩm, thường là người Uighur hay dân tộc Hán, cũng có lẫn 1 số người dân tộc khác nữa, nhưng ít hơn.

Xe bọn họ đi qua con đường lớn. Lâm Tĩnh đưa mắt nhìn tòa nhà đã được định là mục tiêu, nhưng không có dừng lại trước tòa nhà đó. Biển số xe của bọn họ quá bắt mắt, dễ khiến bọn chúng nghi ngờ.

Qua được con đường đó, tâm tình Lâm Tĩnh cũng khá hơn, thoải mái mà nói: “Lăng phó, hôm nay tôi đưa cậu đến 1 nhà hàng ngon tuyệt để thử nhé.”

Lăng Tử Hàn cũng cười: “Tốt, tôi cũng muốn thử qua.”

“Yên tâm, đảm bảo cậu sẽ không hối hận khi đến đó.” Lâm Tĩnh nói, sau đó đưa tay ra hiệu với Lạc Thiên Thu.

Có thể nhìn thấy được sự ăn ý của hai người bọn họ. Hai người họ chẳng cần nói, Lạc Thiên Thu đã quẹo tay lái, chạy về hướng tây, rất nhanh chạy tới trước 1 nông trang. Lăng Tử Hàn chỉ kịp nhìn thấy bảng hiệu bên ngoài nông trang là “Quán ăn Cổ Lệ”, thì xe đã chạy thẳng vào bên trong luôn rồi.

Trong tiếng Uighur thì “Cổ Lệ” có nghĩa là “Hoa”, Lăng Tử Hàn có thể khẳng định chủ quán ăn này là nữ.

Đường đi vào bên trong cửa chính nông trại cũng là 1 đoạn khá dài. Trên đường là rừng cây cùng bãi cỏ, thỉnh thoảng có vài mái đình xây ở giữa, nhìn qua rất có phong cách.

Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn nhà trệt có phong cách đạo Hồi. Lâm Tĩnh nhảy xuống xe, cùng Lăng Tử Hàn đi vào bên trong. Sau đó Lạc Thiên Thu xuống xe, khóa cửa xe, lúc này mới theo sau.

Còn chưa tới cửa thì đã có một cô gái trẻ tuổi, thân người cao, khuôn mặt xinh xắn ra đón tiếp. Cô mặc trang phục Uighur truyền thống, nạm vàng khảm bạc, rất xinh đẹp. Cô có đôi mắt sáng, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.

“Lâm đại, ngài tới à?” Cô dùng tiếng phổ thông chuẩn nói chuyện. “Vị này là bạn ngài?”

“Đây là phó đại đội trưởng của chúng tôi.” Lâm Tĩnh mỉm cười nói. “Lăng phó, cô ấy là chủ của quán ăn này, tên là Bagedi Gusly Abu Dourezake, nghĩa là Hạnh Hoa. Chúng tôi thường gọi cô ấy là Cổ Lệ.”

Bagedi Gusly theo tiếng Uighur nghĩa là “Bông hoa hạnh phúc”, Lăng Tử Hàn nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, khách khí gật đầu hỏi: “Chào cô.”

Cổ Lệ nhiệt tình đưa bọn họ vào trong, vừa đi vừa khen: “Lăng phó, tại sao toàn bộ người trong đại đội Dã Lang các ngài ai cũng đẹp trai hết vậy? Người nào cũng tuổi trẻ anh tuấn, đẹp trai như thế, khiến các cô gái thèm nhỏ dãi.”

Lăng Tử Hàn cảm thấy có chút bối rối, nhất thời không biết phải ăn nói thế nào cho phải. Lâm Tĩnh nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của cậu, liền cười to: “Cổ Lệ cô đó, biết ăn nói ghê vậy nha, hèn gì việc buôn bán của cô lại tấp nập nhộn nhịp đến vậy.”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.” Cổ Lệ ngọt ngào cười, nhẹ nhàng cất bước đưa bọn họ tới 1 căn phòng nhỏ. “Lâm đại, Lăng phó, mời ngồi.”

Phòng trong của quán ăn Cổ Lệ này chỉ có 1 mặt tường đá, còn 3 mặt còn lại đều là bằng cửa sổ thủy tinh, nhìn thẳng ra vườn cây xanh bên ngoài. Phòng không lớn, chung quanh bàn ăn có 6 chỗ ngồi, Lâm Tĩnh bắt chuyện Lăng Tử Hàn: “Nào, Lăng phó, ngồi xuống đi.”

Lăng Tử Hàn không hề khách khí ngồi xuống.

Lúc này Lạc Thiên Thu mới đi vào cửa, cùng Cổ Lệ nói vài câu vui đùa rồi ngồi xuống bên đối diện cậu.

Lâm Tĩnh hỏi ý kiến của Lăng Tử Hàn, thấy cậu chẳng nói gì cả, liền tự mình quyết định món ăn, trong đó có phân nửa là món chay, đương nhiên cũng vì Lăng Tử Hàn mà chọn. Sở thích của Lạc Thiên Thu hắn đã sớm biết, cho nên cũng chọn món mà anh thích. Lạc Thiên Thu chỉ từ tốn uống trà, không nói gì cả.

Cổ Lệ gọi nhân viên phục vụ lên, nhanh nhẹn viết món rồi cười với bọn họ: “Chờ 1 chút, món ăn sẽ lập tức lên ngay.”

Lâm Tĩnh phất phất tay với cô: “Cổ Lệ, cô không cần ở đây phục vụ riêng cho chúng tôi đâu, cô cứ đi làm việc của cô đi.”

“Sao lại vậy được chứ?” Cổ Lệ thẳng thắn ngồi xuống. “Nếu là người khác thì tôi sẽ không tự mình bắt chuyện vậy đâu. Nhưng nếu là Lâm đại tới, thì đối với quán của tôi chính là khách quý, dù thế nào thì tôi cũng phải kính ngài 1 ly mới được.”

Lâm Tĩnh cười nói: “Uống rượu không được đâu, chiều nay tôi có việc rồi, lần sau đi.”

Lúc này Cổ Lệ mới cười đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi.

HẾT CHAP 28

(1) Chenya: Cộng hòa Chechen (tiếng Nga: Чече́нская Респу́блика Čečenskaja Respublika tiếng Chechen: Нохчийн Республика/Noxçiyn Respublika), là một nước thuộc liên bang Nga.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play