Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Rất nhanh, toàn bộ các “Lang” trong đại đội Dã Lang đều nhận thấy được vị thái tử gia này so với những gì mà bọn họ nghĩ thì thật ra rất dễ hầu hạ.

Cậu là một người rất trầm tính, hầu như có thể khiến người khác không phát hiện ra sự tồn tại của cậu.

Cậu được hưởng một cách giáo dục tốt, nên đối xử với mọi người đều ôn hòa, rất ít nói chuyện, mà dù có lên tiếng thì cũng nói chuyện rất nhẹ, không quát nạt ai, cũng chẳng sai bảo ai, đối với mọi người đều rất khách khí. Trong sinh hoạt bình thường, cậu cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, cũng không soi mói chuyện gì. Tuy rằng sức khỏe cậu yếu, dường như tay trói gà không chặt, nhưng vẫn cố gắng tham gia các đợt huấn luyện của bọn họ, chưa bao giờ mở miệng than thở, cũng không hề oán trách câu nào.

Điều khiến mọi người giật mình chính là, vì cậu không có căn bản, nên bọn họ sắp xếp các buổi huấn luyện căn bản cho cậu, bình thường đều là đơn luyện, nhìn qua giống như “nhập môn”, kỳ thực cũng chỉ là các buổi tập đại khái nhưng cũng rất cực khổ, lại không theo hệ thống luyện binh bình thường, thế nhưng, mỗi lần bọn họ nghĩ rằng cậu sẽ gục ngã, thì cậu luôn kiên trì đứng vững. Đừng nói tới “thái tử gia” có gia thế hiển hách, dù chỉ là một người bình thường, cũng không có tính ngoan cường cao như vậy. Mọi người trong toàn bộ đại đội dần có thiện cảm với vị phó đại đội trưởng này.

Với lại, vị công tử này dường như không hề bước chân ra khỏi cửa chính quân khu một bước, giống như không hề cảm thấy cuộc sống quân doanh là khô khan cả. Mỗi tháng bọn họ sẽ có được 2 ngày nghỉ, các quân sĩ sẽ lập tức chạy ra ngoài chơi để giải sầu, thăm bạn bè, hoặc ít nhất cũng đi ăn uống cho đã. Nhưng Lăng Tử Hàn thì lại không thế, chỉ đơn giản ngồi ở trong khu tổng bộ xem tư liệu, hoặc trở về ký túc xá một mình nghỉ ngơi.

Trong mắt bọn họ, dường như Lăng Tử Hàn đang cố gắng bình thản chịu đựng gian khổ các buổi huấn luyện, chuẩn bị cắm rễ luôn ở đây rồi. Bình thường lãnh đạo đại đội họp, cậu cũng đúng giờ tham gia nhưng cũng chỉ tỉ mỉ lắng nghe, không hề phát biểu ý kiến, có vẻ khiêm tốn thành khẩn, khiến người khác không thể tìm được cách nào để công kích cậu, đuổi cậu đi cả.

Hơn nửa tháng trôi qua, Tân Cương gió êm sóng lặng, bọn họ vẫn không có dịp ra trận. Lăng Tử Hàn hoàn toàn tuân theo sự sắp xếp của đại đội, ban ngày huấn luyện, buổi tối ngồi ở tổng bộ, xem các trận đánh điển hình hồi xưa của đội cùng tiểu sử, đồng thời so sánh với những tư liệu mà mình đã từng xem qua ở Bắc Kinh, truy tìm manh mối.

Lâm Tĩnh không thích cậu, cậu có thể thấy rõ. Còn ba trung đội trưởng kia luôn tìm cách đuổi cậu đi khỏi đây, hành động cũng không e dè gì, cậu có thể cảm giác rõ được sự bài xích mạnh mẽ mà bọn họ đối với mình. Huấn luyện ngày qua ngày, cậu càng phải cẩn thận đối phó. Cậu không thể để mình bại lộ thân phận, nên không thể thể hiện được tài năng chân chính của mình, đồng thời cũng không được quá yếu đuối để bọn họ kinh bỉ, có thể thằng thừng yêu cầu cậu rời đi.

Thỉnh thoảng, cậu cũng thở dài trong lòng, suy xét cẩn thận. Nhiệm vụ lần này do chính lãnh đạo tối cao của quốc gia cùng quân đội cử đích danh cậu, cậu cũng hy vọng có thể điều tra chân tướng, lấy lại công bằng cho tất cả người dân bị chết oan uổng, cũng sẽ lấy lại sự trong sạch cho Lâm Tĩnh. Thế nhưng, bản thân mình thật sự có thể kiên trì đến cuối cùng được sao? Nếu sau này huấn luyện tăng thêm cường độ, cậu phải làm sao đây? Theo lý thuyết, tất nhiên phải cắn răng gắng gượng, thế nhưng lỡ không thể chịu được thì sao? Cậu có thể không tuân theo chuẩn tắc công tác của bọn họ từ trước tới nay, từ bỏ nhiệm vụ này hay không?

Hôm nay, lần đầu tiên cậu không thể nào nắm được tình hình sức khỏe của mình. Ý chí của cậu vẫn kiên cường cứng như sắt thép, nhưng thân thể lại giống như tờ giấy mỏng, so ra còn yếu hơn ngọn cỏ lau. Cậu vẫn tuân theo lời dặn của bác sĩ uống thuốc đúng giờ, thế nhưng, các chuyên gia của bệnh viện 643 đã cho cậu biết bao nhiêu thuốc rồi, nhưng kết quả vẫn không mấy khả quan. Lúc trước, cậu còn mang trong mình hy vọng, cho rằng uống thuốc sẽ giúp mình mau khỏi bệnh, dù về mặt tâm lý hay thân thể, nên cố gắng nhẫn nại nghe lời bác sĩ uống thuốc, tiếp nhận đủ mọi phương pháp điều trị, sử dụng đủ loại thuốc. Thế nhưng, hiện tại cậu đã không còn hy vọng gì nữa rồi. Cậu có thể biết rõ được, bệnh của mình thuốc không hề có tác dụng, sống chết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bệnh tình càng phát triển càng khiến cho cậu thêm đau đớn dằn vặt trong sinh hoạt bình thường. Các chứng viêm trong thân thể dần phát tác, khiến cho cậu bình thường hay sốt nhẹ, rất khó chịu. Bất quá, sau khi đã quen thuộc với đau đớn, sốt nhẹ cùng cảm, cũng không đến nỗi nào nữa. Nhưng trên thực tế, cậu đã không nhớ nổi cảm giác khi khỏe là thế nào nữa, cũng không nhớ được cả giác đau là thế nào.

Hơn nửa tháng huấn luyện, cả người cậu đều gầy đi, thân thể càng thêm yếu, mặt cũng tái, đôi mắt càng thêm âm u, mất đi thần thái. Các quân sĩ đều là người có máu có tim, nhìn thấy cậu vậy đều có chút không đành lòng, ngay cả Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh cũng không nhẫn tâm cho cậu tham gia vào các đợt huấn luyện cường độ cao của đội mình, đồng thời cũng dần có ý chăm sóc cho cậu hơn.

Mỗi một ngày trôi qua, Lăng Tử Hàn sáng sớm đúng giờ rời giường, theo bọn họ tập luyện buổi sáng. Thân thể cậu nhìn càng lúc càng yếu, chạy xong một vòng khuôn mặt xinh đẹp cũng trắng bệch đi, thậm chí còn thở hổn hển, chỉ có thể đứng yên một chỗ, cả ngày không nói được câu nào.

Qua vài ngày, Lâm Tĩnh rốt cuộc không đành lòng, nhịn không nổi nữa, nói với cậu: “Lăng phó, sức khỏe cậu không tốt, có thể nghỉ ngơi mà, chỉ cần nói với tôi một tiếng là được.”

“Tôi có thể kiên trì được.” Lăng Tử Hàn ôn hòa cười cười. “Tôi không thể giúp được gì rồi, nên càng không thể liên lụy mọi người. Không sao, tôi luyện tập thường xuyên rồi cũng sẽ quen thôi.”

Lâm Tĩnh cũng dần có thiện cảm với cậu, lúc này có chút không hiểu hỏi cậu: “Kỳ thực cuộc sống của cậu rất tốt, chạy tới đây chịu khổ làm gì vậy?”

Lăng Tử Hàn nhìn hắn chốc lát, bình tĩnh mà nói: “Cha tôi cùng bác Lôi đều nghĩ để tôi đến đây thể nghiệm cuộc sống của các anh mới tốt.”

Lâm Tĩnh nhịn không được hỏi: “Cha cậu là ai?”

Lăng Tử Hàn hời hợt nói: “Là một cán bộ bình thường thôi.”

Lâm Tĩnh liền không hỏi nữa. Hiển nhiên, quả là một “thái tử gia” có gia giáo. Hắn cũng đã nghe bạn ở Bắc Kinh nói qua, “thái tử” chân chính vốn dĩ không khoe khoang, suốt ngày ồn ào nói cha tôi làm sao, cha tôi thế nào, những người như thế hơn phân nửa đều là giả.

Các buổi huấn luyện sau đó, Lăng Tử Hàn vẫn kiên trì tham gia, tuy rằng vẫn không có tiến bộ rõ rệt, nhưng tư thế cũng dần có chuẩn hơn. Các quân sĩ có kinh nghiệm sa trường cũng dần khoan dung với cậu, dần dần cũng có người nói chuyện cười đùa với cậu. Dù người khác nói gì, châm chọc khiêu khích cũng tốt, thân thiết quan tâm cũng được, cậu đều ôn hòa trả lời, tâm bình khí hòa mỉm cười. Cách ứng xử như thế này, khiến cho mấy quân sĩ có tính cách như lửa cũng không thể không phục.

Trong mắt các quân sĩ cấp thấp, vị công tử này trước đây chưa trải qua huấn luyện, dường như luôn hứng thú với tất cả mọi thứ, nên thường hiếu kỳ hỏi han các quân sĩ, về tất cả mọi thứ, từ nội dung huấn luyện, đến phương pháp sử dụng các loại vũ khí, kỹ xảo đặc biệt cùng kỹ thuật đánh nhau kịch liệt, về các trận đánh lúc xưa, từ lớn đến nhỏ, đều hỏi han chi tiết. Nhất là với các trận đánh của bọn họ lúc trước, vào tai cậu cứ như đang nghe truyện truyền kỳ, thường thường chăm chú lắng nghe, có khi cũng tấm tắc khen ngợi, khiến bọn họ càng kể càng hăng.

Lâm Tĩnh với sự hiếu kỳ trẻ con này của cậu cũng không nói gì, giống như đối với một đứa trẻ, chỉ mỉm cười chứ không can ngăn.

Liễu Dũng thật ra còn có hứng thú với vị phó đại đội trưởng hào hoa phong nhã này hơn người khác nhiều. Bản thân hắn có hai bằng thạc sĩ, một là chỉ huy quân sự, một là triết học. Bình thường hắn cũng ít khi nào giao lưu nói chuyện với các quân sĩ của mình về những vấn đề mang tính triết học hàn lâm, hiện tại cuối cùng cũng tìm thấy được một vị thượng cấp ‘có đọc sách’, không khỏi mừng rỡ, với lại nhìn thấy vị thượng cấp này cũng mang rất nhiều sách tới, càng khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Lăng Tử Hàn có mang theo một sách điện tử đời mới, có thể khi rảnh rỗi lấy ra nghe máy đọc. Khi nghỉ ngơi, ngoại trừ xem TV ra, bình thường cậu nằm trên giường, mở máy ra đọc. Cậu điều chỉnh giọng đọc trong máy thành giọng nam, trầm thấp ôn hòa, nghe vào tai rất êm.

HẾT CHAP 16

Mục lục

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play