“Mẹ!” Lôi Hồng Phi bực dọc lên tiếng. “Rốt cục là thời đại nào rồi chứ? Nói như mẹ, 200 năm trước phụ nữ Trung Quốc không được ra ngoài đi làm, phải ở trong nhà thêu hoa, sinh con, lo gia đình, 100 năm trước, quả phụ tái giá cũng bị người đời thóa mạ, hiện tại tất cả chẳng phải đều là chuyện bình thường hay sao? Đúng, 50 năm trước, đồng tính luyến ái còn bị người đời khinh thường, nhưng chẳng phải giờ đã đổi khác rồi hay sao? Hiện tại, dù là luật pháp hay người đời, tình yêu đồng tính cũng là quang minh chính đại. Dù con thích đồng tính, cũng có thể kết hôn sinh con, cũng có thể kế thừa sự nghiệp, con thấy không hề có vấn đề gì cả. Long Tiềm cùng Hải Dương chẳng phải cũng đã kết hôn rồi sao? Cha mẹ hai bên cùng lãnh đạo của họ đều ủng hộ, hiện tại cũng không ngừng phát triển sự nghiệp, ngay cả con trai cũng có rồi, Long gia cùng Trương gia ai cũng vui mừng. Vì sao đến con lại không được?”
“Con giờ cũng có sức để tranh cãi với mẹ hay sao?” Tưởng Ngọc Lan giận dữ. “Thế nào? Hiện tại đủ lông đủ cánh rồi phải không? Có thể lên tiếng rồi phải không? Rõ ràng con đang cùng Úc Tình bên nhau đang rất hạnh phúc hay sao? Chuyện này càng chứng minh con không phải đồng tính luyến ái, vì sao cứ phải nhất định chui vào cái vòng lẩn quẩn đó hả? Qua ngày tháng bình thường chẳng phải tốt hơn hay sao?”
Lôi Hồng Phi không biết nên khóc hay cười: “Mẹ, yêu đồng tính cũng giống như yêu khác giới mà thôi, đều rất bình thường, cũng giống như có người thích ăn cay, cũng có người thích ăn ngọt, khẩu vị tuy khác nhau, nhưng chẳng có gì khác thường cả.”
“Giờ con còn lôi cái mớ đạo lý méo mó đó ra nói với mẹ hay sao?” Tưởng Ngọc Lan cười nhạt. “Bỏ qua một bên chuyện cùng giới khác giới đi, vậy Tử Hàn có lợi gì với sự nghiệp của con hả? Tuy vị trí hiện giờ của Lăng Nghị rất cao, nhưng công việc của ông ấy là làm bên tình báo, luôn bị người ta xem là ngành nghề đầy giảo hoạt, quỷ bí, tối tăm, khiến người khác phản cảm vô cùng. Bản thân Tử Hàn lại không có chí tiến thân, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chẳng có chút tiền đồ. Con ở cùng 1 người như vậy, có tiền đồ gì hả? Nói chung, mẹ kiên quyết phản đối.”
Lôi Hồng Phi càng nghe càng thấy bực mình, nhưng không thể nói ra thân phận thực sự của Lăng Tử Hàn. Y thở dài 1 hơi, nói lấy lệ: “Việc này để sau nói tiếp, chờ Tử Hàn khỏi bệnh cái đã, mẹ muốn nói gì cũng được.”
Lôi Chấn thấy y chuẩn bị đi, liền đứng dậy nói: “Hồng Phi, con ra đây với cha.”
Tưởng Ngọc Lan thấy Lôi Chấn nói như vậy, cũng không muốn ngăn con mình lại, chỉ tức giận hừ một tiếng, liền tiếp tục ăn.
Lôi Chấn vừa đi ra khỏi biệt thự vừa nói: “Hồng Phi, mẹ con nói cũng có lý. Tử Hàn là một đứa tốt, nhưng hiện giờ thân thể nó như vậy, khó mà hỗ trợ được gì cho con lắm.”
Lôi Hồng Phi có chút phản cảm: “Cha, tình cảm không phải giao dịch. Cha mẹ luôn cho rằng hôn nhân là một cuộc giao dịch có lợi cho hai bên, khiến người nghe rất không thoải mái. Lúc trước cũng tại do nghe lời mẹ, nên bây giờ con mới hối hận tới dường này. Con biết, muốn phát triển, thì phải xây dựng quan hệ, chuyện này con hiểu, cũng không phản đối, nhưng đừng áp chuyện tình cảm vào trong đây được không? Nói thật, đời này nếu như không thể ở bên Tử Hàn, con vĩnh viễn sẽ không tìm người khác, càng không kết hôn với ai. Vậy vừa lòng hai người chưa?” Nét mặt y rất nghiêm túc, hiển nhiên không phải nói cho có.
Lôi Chấn trầm mặc chốc lát, vỗ vỗ vai y: “Con trai à, con còn ngây thơ quá. Chuyện này con phải suy nghĩ thật kỹ lại. Cha cũng nói cho con biết trước, con chuẩn bị được thăng lên 1 cấp, hơn nữa còn là phó chủ nhiệm bộ hành động đặc biệt của Bộ Quốc Phòng. Nói cách khác, con cách chức tướng quân chỉ có 1 bước, thế nhưng có người mất cả đời cũng không bước qua được bước này. Hiện tại hy vọng con có thể suy nghĩ kỹ càng, không nên xung động. Cha mẹ dù có làm gì nói gì, cũng vì muốn tốt cho con mình mà thôi.”
“Cha, con hiểu rõ.” Lôi Hồng Phi gật đầu. “Với Tử Hàn mà nói, hiện tại quả thật con không thể nào buông tay được nữa rồi. Còn Úc Tình, cô ấy là một cô gái tốt, xinh đẹp, có tính cách, tài hoa hơn người, có điều không hợp với con. Cô ấy luôn có cái nhìn khắc nghiệt với người khác, hơn nữa chẳng thèm phân biệt ai với ai, luôn mặc kệ tất cả. Lần trước chúng con ăn ở nhà cô ấy, TV đang đưa tin về hành động lần này của chúng ta. Vì hành động đó mà chúng ta đã hy sinh nhiều người như vậy, nhưng vào miệng cô ấy, lại thành vì một chuyện cỏn con mà sử dụng vũ lực, bảo đó là tín ngưỡng tự do của mỗi người. Chúng ta tổ chức quốc táng cho liệt sĩ, cô ấy xem thường nói bất quá chỉ là đang tẩy não, mị dân, nói chúng ta … những người đang tham gia quân ngũ chính là đứa ngốc, tùy tiện đi chết cho người khác, không có giá trị nào cả.” Y càng nói càng kích động. “Cha, từ trước tới giờ con không hề tính toán với con gái, nhưng lúc đó con tức giận quăng đũa, đập chén, lúc đó cô ấy cũng đập bàn bảo con cút, nói con khờ khạo, còn tự cho cô ấy đúng. Hai đứa con kỳ thực đã sớm là cùng sàng dị mộng rồi. Ngoài ra, cô ấy cũng rất ghét con việc tự tiện biến mất không tung tích. Con luôn phải chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa đều là nhiệm vụ mật, đương nhiên không thể nói với cô ấy, nhưng cô ấy không chịu hiểu. Cha, cha nói thử xem sao chúng con có thể tiếp tục đây? Đương nhiên, con cũng không thể bắt buộc cô ấy, cô ấy có thể có 1 cuộc sống bình thường, tìm một người khác ưu tú hơn con, cần gì phải chịu đựng một luôn vô duyên vô cớ mất tích như con chứ?”
Lôi Chấn vừa nghe liền hiểu rõ mọi chuyện: “Thật sự mà nói, Úc Tình cũng tốt, chỉ là do hiện tại nó còn trẻ người, lại luôn tiếp xúc với những người hận đời, phản nghịch, hơn nữa nó còn là lãnh đạo của đám người đó, nên có thể hiểu được. Bất quá, nếu nó không thể bao dung cùng quan tâm tới công việc của con, vậy quả thật không thể bên nhau.”
“Cha, con biết là cha sẽ hiểu mà.” Lôi Hồng Phi vô cùng vui sướng. “Tử Hàn không giống như thế, con làm gì em ấy cũng hiểu, cũng thông cảm con. Tính cách lại rất tốt. Hai năm qua … dù con rời bỏ em ấy, em ấy vẫn xem con là bạn, chưa từng trở mặt với con. Trước đây con cho rằng … đời người còn rất dài, mọi người ai cũng có thể thử trải nghiệm một cuộc sống mới, sau đó nếu thấy không thích hợp thì quay đầu lại là được. Thế nhưng … giờ con đã biết con thật sự sai rồi.” Nói xong, vành mắt y bỗng đỏ, không khỏi cúi đầu.
Lôi Chấn nhìn y. Từ năm 18, ngay khi Lôi Hồng Phi mặc vào người bộ quân trang đến nay cũng đã 11 năm rồi. Từ một quân nhân lỗ mãng giờ đã trở thành một quan quân trưởng thành, quả thật không thể phủ nhận công lao của Lăng Tử Hàn. Những việc này, tất nhiên với tư cách làm cha ông rất hiểu. Lúc trước Tưởng Ngọc Lan cường liệt phản đối hai đứa nó, lý do cũng rất chính đáng, bản thân ông không có ý kiến. Nhưng hiện tại nhìn đứa con của mình như vậy, ông đã biết rõ, nó cũng có chủ kiến của nó, và lần này nó sẽ khư khư cố chấp. Bản thân ông dạo gần đây cũng đã thử suy nghĩ qua vấn đề này.
Hành động lần này, Lăng Tử Hàn đã lập được đại công, tuy ngoại giới không biết, nhưng toàn bộ người lãnh đạo cấp cao đều nắm rõ, ngay cả chủ tịch cũng từng đề cập qua, tỏ ý rất coi trọng nó. Nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho Lăng Tử Hàn, khôi phục thân thể, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng. Nếu vậy, tình cảm cùng hôn nhân của hai đứa nó đều có thể ủng hộ rất lớn tới sự nghiệp của Lôi Hồng Phi.
Ngoài ra, bản thân thế lực của Lăng Nghị trong chính giới cũng rất mạnh. Tuy rằng mọi người thường tỏ ý kính nhi viễn chi với những người làm công tác tình báo, nhưng nếu nước Nga từng có tổng thống xuất thân từ KGB (1), thì tại sao Trung Quốc lại không thể có người lãnh đạo xuất thân từ giới tình báo?
Nghĩ tới đây, ông cười với Lôi Hồng Phi: “Được rồi, chuyện của con với Tử Hàn cha ủng hộ. Còn mẹ con, để cha nói. Bất quá, chuyện chia tay với Úc Tình, con phải xử lý tốt, không nên để xảy ra vấn đề gì ảnh hưởng đến hình tượng của con.”
“Được, con hứa.” Lôi Hồng Phi cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, liên tục nói. “Cha, cám ơn cha, thật sự là rất cám ơn cha.”
Lôi Chấn cười lắc đầu: “Thằng quỷ ngốc.”
Lôi Hồng Phi cười hì hì, xoay người lên xe, nổ máy chạy đi.
Dọc theo đường đi, y không thể kiềm chế tâm tình kích động của mình. Tới bệnh viện, y liền nhảy xuống xe, chạy vèo lên làu, vào phòng bệnh Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn vẫn đang nhắm mắt, không hề cử động.
Lôi Hồng Phi không thể kiềm được, cúi người luồn tay vào người cậu, cẩn thận ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu tràn ngập kích tình nói: “Tử Hàn, Tử Hàn, em có thể mau chóng tỉnh lại không? Trước đây anh đã làm sai rất nhiều chuyện, khiến em bị tổn thương, em phải ngồi dậy, đứng lên mắng anh đánh anh, đừng ngủ hoài như vậy được không? Tử Hàn, anh muốn ở bên em, muốn chăm sóc em cả đời, được không? Em đồng ý không?”
Thân thể Lăng Tử Hàn rất gầy, tựa như chỉ còn lại khớp xương, ôm trong lòng tựa như một lông chim, không có chút trọng lượng nào cả. Dù đắp chăn nhưng cả người cậu đều lạnh, xuyên thấu qua cả bộ quần áo bệnh nhân vẫn có thể cảm nhận được hàn khí. Trong lòng Lôi Hồng Phi đau xót, càng lúc càng đau. Y dùng thân người nóng như lửa của mình ôm chặt lấy người cậu, hy vọng có giúp người cậu ấm lại.
Tư thế như vậy bảo trì thật lâu, nhưng Lôi Hồng Phi không cảm thấy mệt. Hai năm rồi, đã hai năm y không có chạm vào cậu, thật hy vọng có thể mãi ôm cậu như vậy, vĩnh viễn cũng không buông ra.
Qua thật lâu thật lâu, Lăng Tử Hàn nửa tỉnh nửa mê mới có một chút khí lực, tập trung lực chú ý, mở mắt.
Trong phòng rất tĩnh, cậu đưa mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, dường như không có chút cảm giác nào với cái người đang ôm thắt lưng của mình.
HẾT CHAP 35
Mục lục
(1) KGB (chuyển tự của КГБ) là tên viết tắt trong tiếng Nga của (Komitet Gosudarstvennoy Bezopasnosti), nghĩa là “Ủy ban An ninh Quốc gia”.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/KGB
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT