Hiển nhiên y đang rất hưng phấn, vừa ngồi xuống liền nhanh chóng nói: “Tôi cũng rất có hứng thú với mấy vấn đề về tâm linh này.”
Lăng Tử Hàn lãnh đạm liếc nhìn y: “Loại chuyện này không thể dùng lời kể là có thể hình dung được, mà phải dựa vào chính bản thân tự giác ngộ lấy.”
Heinz nở nụ cười: “Muốn vậy thì cậu cũng phải nói gì đó cho chúng tôi biết thì chúng tôi mới giác ngộ được chứ.”
Lăng Tử Hàn cảm thấy mệt mỏi, dựa lưng vào ghế sofa, thở hổn hển. Qua một lát, cậu mới nhẹ giọng nói: “Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.” (1)
Heinz cùng Jack đều cảm thấy hứng thú: “Hai câu nói này rất thâm thúy nha, cậu có thể giải nghĩa một chút được không?”
Lăng Tử Hàn mệt mỏi rã rời nhắm đôi mắt lại: “Có thể lý giải tự nhiên có thể lý giải, không thể lý giải, lý giải không có nghĩa gì.”
Đột nhiên, từ trần nhà truyền đến một âm thanh: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, linh hồn tồn tại ở bộ phận nào trong cơ thể con người không? Và linh hồn đó sẽ xuất ra từ bộ phận nào?”
Phản ứng của Lăng Tử Hàn hoàn toàn như một người thường. Dựa theo bản năng cậu ngẩng đầu nhìn, rồi không thấy gì cả, mới cuối đầu, một lát mới nói: “Chúng tôi cũng không biết, rất khó nói. Tôi nghĩ, chắc là ở đại não, phải không nhỉ? Còn xuất ra thì xuất từ trung tâm đỉnh đầu đi ra ngoài?”
Người kia dường như rất thoả mãn, hỏi tiếp: “Cậu luyện tới đâu rồi? Trình độ thế nào rồi?”
Lăng Tử Hàn có chút xấu hổ: “Không có cha mẹ đốc xúc, mấy năm gần đây dường như quăng qua một xó rồi, không có luyện. Bất quá, nếu tính vào thời điểm tôi học cấp 2 thì đã đả thông được đại tiểu chu thiên rồi.”
“Đại tiểu chu thiên? Nghĩa là gì?” Người nọ cảm thấy hứng thú hơn.
Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Tôi hơi mệt. Những khái niệm này giải thích với người thường rất phiền, tôi không còn sức để nói nhiều nữa đâu. Nếu các người thật sự muốn biết, thì lên mạng tra tìm đi, chắc cũng sẽ hiểu thôi.”
Người nọ cũng không nói gì nữa.
Heinz suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Jones, nếu đã vậy, thì việc chúng ta hợp tác với nhau sẽ càng có thêm cơ sở.”
Lăng Tử Hàn miễn cưỡng mà nói: “Tôi sẽ không cùng các người hợp tác đâu.”
Jack nở nụ cười: “Jones, chúng tôi không định để cậu đi giết người hoặc bán đứng quốc gia của cậu đâu. Chúng tôi là hợp tác cá nhân với cậu, hơn nữa cũng có liên quan đến khoa học.”
Lăng Tử Hàn không có chút hứng thú nào cả. Cậu lãnh đạm nói: “Dù là chuyện gì đi nữa thì tôi cũng không hợp tác với phân tử khủng bố.”
Heinz cùng Jack nhìn nhau, mỉm cười. Jack đưa cổ tay mình lên, nói vào đồng hồ: “Bắt đầu đi!”
Lăng Tử Hàn cho rằng hắn gọi người tới, bắt đầu chương trình hành hạ dằn vặt, vì vậy thờ ơ từ từ nhắm hai mắt lại, một chữ cũng không nói.
Một lát sau, Jack đứng dậy, đưa tay kéo cậu đứng dậy, đi ra bên ngoài.
“Nào đến đây, chúng tôi cho cậu thưởng thức một trò hay.” Hắn ôn hòa cười nói.
Khí lực của hắn rất lớn, Lăng Tử Hàn bị hắn kéo cứ như gió đưa vậy, thoáng cái đã đến thành lan can. Lúc này mới nhìn rõ, bọn họ đang ở tầng hai.
Jack không giải thích gì thêm, chỉ đỡ cậu đứng thẳng người trên lan can, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Nhìn cho kỹ, nếu như cậu hợp tác với chúng tôi, tôi sẽ ngừng lại.”
Lăng Tử Hàn nhìn xuống phía dưới.
Đại sảnh phía dưới có hai người đàn ông Trung Quốc, bị một đám đàn ông ngoại quốc vây quanh ở ngay trung tâm. Vài người trói hai người kia tại bàn ăn rộng lớn bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn Jack cùng Heinz.
Sắc mặt hai người họ đều rất bình tĩnh, dường như đã quá quen với loại chuyện này rồi. Heinz hơi hơi gật đầu.
Lập tức, Lăng Tử Hàn nghe được tiếng vải vóc bị xé rách. Những người đó thô bạo xé nát quần áo của hai người Trung Quốc.
Hai người này khoảng chừng hơn 30 tuổi, bên ngoài văn nhã, mang khí chất của thành phần tri thức cao cấp, lúc này không ngừng mà giãy dụa, chửi bậy, dần dần khàn cả giọng.
Thân thể Lăng Tử Hàn bỗng nhiên run lên.
Jack vẫn đứng sát ngay sau lưng cậu, siết chặt cậu dính chặt vào lan can, khiến cậu không thể nhúc nhích chút nào, thậm chí không thể dời đường nhìn.
Heinz cười khẽ: “Jones, hai người kia là mang huyết thống thuần của người Trung Quốc, cậu cứ vậy mà mặc kệ họ sao?”
Trong lòng Lăng Tử Hàn vô cùng mâu thuẫn. Sắc mặt cậu trắng bệch, hai tay nắm chặt hoa văn chạm trỗ trên thành lan can bằng gỗ, nỗ lực khống chế chính mình.
Trước khi xuất phát, cậu đã từng nhìn thấy ảnh chụp của Âu Dương Hào Sinh cùng người bị bắt chung với ông. Hai người dưới lầu chính là trợ thủ cao cấp của Âu Dương Hào Sinh. Theo lý thuyết cậu phải lập tức ngăn cản, biểu thị khuất phục cứu bọn họ. Thế nhưng, có thể đây chính là cơ hội, có thể chứng thực cho cậu biết liệu Âu Dương Hào Sinh có thực sự ở đây hay không. Nhất thời cậu không biết phải làm sao, chắc là phải bỏ qua chuyện này, cố gắng chỗng đỡ, có thể buộc bọn họ đưa Âu Dương Hào Sinh ra.
Chốc lát sau, hai người đàn ông kia đã bị cởi hết quần áo, tay bọn họ bị trói chặt trên bàn, khiến bọn họ lộ ra tư thế vô cùng bối rối.
Đã có người đàn ông đứng sẵn sau họ, chuẩn bị cường bạo. Nhưng những người này cũng không có lập tức động thủ, hướng đầu nhìn về phía Heinz.
Jack cười nói bên tai Lăng Tử Hàn: “Thế nào? Giờ chỉ có cậu mới cứu được bọn họ thôi đó. Cậu cứu hay không?”
Lăng Tử Hàn có thể cảm giác được, bọn họ là vô cùng bức thiết muốn cậu chủ động hợp tác với bọn họ, vì vậy quyết định thật nhanh, nhắm chặt hai mắt, cắn răng nói: “Tôi không biết bọn họ, làm sao biết bọn họ là ai cơ chứ? Có thể bọn họ cũng là trong nhóm các người, đây chỉ là đang làm trò trước mặt tôi thôi, định gạt tôi chứ gì. Tôi không dễ bị lừa đến vậy đâu.”
Hành động lỗ mãng cùng ngôn ngữ ngây thơ của cậu khiến Jack cùng Heinz giật mình, nhất thời không biết phải làm sao. Nếu cậu nhất quyết cho rằng bọn họ đang giở trò, vậy nếu có cường bạo hai người kia đi chăng nữa, cậu cũng không đầu hàng, mục đích của bọn họ cũng không đạt được.
Quyết định này của Lăng Tử Hàn phân nửa là dùng suy đoán, phân nửa là tự mình đánh cuộc, cho dù phán đoán của cậu bị lệch, thua cuộc, thì hai người kia bất quá cũng chỉ bị thương nặng ngoài da mà thôi, không uổng mạng. Cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội này, bức bọn họ đưa Âu Dương Hào Sinh ra.
Heinz nhìn cậu tràn ngập tính trẻ con mà từ từ nhắm hai mắt, cả người đều run rẩy, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, không khỏi lắc đầu: “Thực sự là khó mà. Cậu đấy, quả thực là cứng đầu, quật cường nha.” Ngôn hành cử chỉ của y luôn mang phong thái quý tộc, ưu nhã, nhưng trong từng lời nói lại khiến người khác rét run.
Trên trán Lăng Tử Hàn tràn đầy mồ hôi lạnh, toàn bộ thân thể dần khụy xuống. Đã hai lần liên tục tiến hành đối đầu với “Ma trảo”, quả thực là cậu có chút chịu không nổi.
Jack chèn hai tay qua nách cậu, nâng người cậu dậy, khiến cậu không thể động đậy.
Heinz lên tiếng nói vọng xuống dưới: “Hans, mời tiên sinh Âu Dương ra đây.”
Phía dưới có người trả lời: “Rõ!” Lập tức xoay người đi ra ngoài.
Jack mỉm cười: “Jones, chắc cậu biết tiên sinh Âu Dương Hào Sinh mà phải không? Dù thế nào đi nữa ông ta cũng không phải là người của chúng tôi đâu.”
Lăng Tử Hàn giật mình: “Cái gì? Anh … các người … bắt cóc tiên sinh Âu Dương?”
Heinz thoải mái dựa người vào thành lan can, nghe vậy nhíu mi, tiêu sái mà nói: “Có gì mà ngạc nhiên dữ vậy? Tiên sinh Âu Dương là người giàu có nhất ở Châu Á này, chúng tôi cần tiền, đương nhiên phải bắt cóc ông ta. Thế nào? Cậu cảm thấy bất ngờ sao?”
Lăng Tử Hàn cứng họng, vẻ mặt khiếp sợ hòa cùng mờ mịt, dường như không biết nên nói cái gì mới tốt vậy.
Môi Jack tới gần bên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Vị tiên sinh Âu Dương này hình như có tầm quan trọng rất lớn tới quốc gia các cậu phải không? Chính phủ của nước cậu nhờ vào tập đoàn của ông ta, đã có thể đã khống chế mỏ dầu Trung Á cùng Phi Châu, mua thành công Suez Canal (2), có cổ phần lớn trong ngành điện tín Anh quốc cùng hàng không Đức, tiến vào giới tài chính Nhật Bản, mua đứt New York, Vancouver, thậm chí thao túng tuyển cử nghị viên Đông Nam Á. Người như ông ta, chính phủ các cậu dù thế nào cũng không muốn ông ta chết đâu nhỉ? Jones, nói tôi biết, cậu là vì ông ta mà tới đây phải không?”
Lăng Tử Hàn không chút nghĩ ngợi liền phẫn nộ phản bác: “Anh nói nhiều vậy làm gì chứ? Chỉ có người Mỹ các người mới làm ra những chuyện như vậy thôi. Các người không ngừng chỉ trích cái này, chỉ trích cái kia, các người nghĩ các người là ai hả? Đang định làm cái gì chứ hả? Có quyền gì mà cứ vu oan cho người khác như thế hả?”
Heinz buồn cười, vươn tay chỉ, ám muội mà vuốt nhẹ khuôn mặt của cậu, ôn nhu mà nói: “Jones, tốt nhất là cậu nên nói thật, vậy mới có lợi với cậu. Cậu là bảo bối mà chúng tôi khó khăn lắm mới có được, tôi tuyệt đối sẽ không làm cậu bị thương tổn đâu.”
“Đúng vậy.” Jack cười, có chút thành khẩn ghé vào lỗ tai cậu nói: “Jones yêu dấu à, chúng tôi chắc chắn không giết cậu. Nếu cậu chọc giận chúng tôi, chúng tôi chỉ giết người Trung Quốc khác mà thôi, hơn nữa còn là trước mặt cậu. Tốt nhất cậu nên nghe lời một chút thì hay hơn.”
Heinz cúi xuống người xuống, ghé sát vào lỗ tai bên kia của cậu, nhẹ nhàng mà cười nói: “Nếu như cậu còn tiếp tục không đồng ý hợp tác với chúng tôi, tôi sẽ từ từ mà phân thây tiên sinh Âu Dương ra, đầu tiên là chặt ngón tay, sau đó là cổ tay, cánh tay, bàn chân, cẳng chân, đùi, đến khi nào cậu đáp ứng thì thôi.”
Jack lập tức ôn hòa cười nói: “Chúng tôi rất tôn trọng tiên sinh Âu Dương, cho nên tuyệt đối không làm tổn thương tôn nghiêm của ông ta. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không cường bạo ông ta, chỉ từ từ mà giết chết ông ta mà thôi.”
Jack đè chặt cậu từ phía sau, kiềm cậu lại. Còn Heinz thì đứng sát bên người cậu, thoải mái dựa người vào lan can. Nét mặt của hai người họ vô cùng vô cùng thân thiết mà cúi sát vào người cậu, dùng ngôn ngữ tràn ngập máu tanh trái phải lần lượt giáp công cậu.
Lăng Tử Hàn nghe bọn họ dùng thanh âm nhu hòa nói ra những lời hung tàn bạo ngược, rồi lại nhìn thấy Âu Dương Hào Sinh đứng thẳng thắt lưng bước vào, thân thể càng lúc càng run rẩy.
HẾT CHAP 16
Mục lục
(1) Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên
道 生 一 一 生 二 二生 三 三 生 萬 物
人 法 地, 地 法 天, 天 法 道, 道 法 自 然
Đạo sinh Nhất Nhất sinh nhị nhị sinh tam tam sinh vạn vật
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên
Trích: Đạo đức kinh –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT