Lôi Hồng Phi còn muốn rót thêm thì phát hiện bình rượu đã gần cạn. Y quăng bình qua một chỗ, kêu to: “Nữa … một chai, một chai… Rượu xái … nữa.”
Úc Tình ngồi ở một bên hung hăng đạp y một cước khiến y ngã xuống sofa: “Được rồi, nháo đủ rồi chưa? Đó là rượu mạnh đó, anh coi nó là nước sôi sao?”
“Anh đang vui, không được sao? Không được sao?” Vẻ mặt Lôi Hồng Phi đanh đá, vừa hỏi vừa tiến người lên, mùi rượu trong miệng liền tỏa ra.
Úc Tình nhíu nhíu mày, cầm lấy ly nước trên bàn vẩy mạnh vào mặt y.
Có người bạn tiến đến kéo y ra: “Nào, Hồng Phi, hôm nay sinh nhật anh, tôi muốn oẳn tù tì phạt rựơu.”
“Được.” Lôi Hồng Phi lập tức cao hứng bừng bừng cùng người đó thét lên rồi oẳn tù tì.
Lúc này, có người lén lút ở sau người Lăng Tử Hàn đánh một cái nhẹ.
Lăng Tử Hàn nhìn lại, đó là một thiếu niên còn trẻ, nụ cười đầy ánh sáng, liền mỉm cười: “Giác Phi, em cũng ở đây sao?”
Ninh Giác Phi cười gật đầu: “Đúng vậy, sinh nhật sư phụ, sao em lại không đến được chứ? Nhiều anh em đều cố tình đến đây chúc mừng anh ấy đó. Nào, Lăng đại ca, đến đây ngồi đi.”
Ninh Giác Phi xê dịch về bên cạnh một chút, chừa một chỗ trống trong góc rồi để Lăng Tử Hàn ngồi xuống.
Âm nhạc rất lớn, Ninh Giác Phi lại sát gần cậu, nói lớn bên tai: “Lăng đại ca, rượu này rất mạnh, nếu anh uống sẽ bị xốc đó, không tốt đâu.”
Lăng Tử Hàn hít thử mùi rượu một chút. Quả là rượu mạnh như ngọn lửa thiêu đốt cả người, từ dạ dày cuốn thẳng toàn thân cậu. Cậu cười với Ninh Giác Phi: “Anh không sao, Hồng Phi vui là được rồi.”
Ninh Giác Phi gật đầu, liền lấy một dĩa thịt bò cuộn, đặt trước mặt cậu: “Nào, anh ăn chút gì đi.”
“Cám ơn.” Lăng Tử Hàn tiếp nhận, bỏ một miếng thịt bò vào trong miệng, vừa nhai vừa đưa mắt nhìn mấy người bên cạnh.
Hôm nay có nhiều người tới mà cậu không biết, bất quá nghe cách bọn họ ăn nói, Lăng Tử Hàn phán đoán bọn họ là chiến hữu trong quân đội cùng với Lôi Hồng Phi. Những năm gần đây, mấy người con trai ai ai cũng cường tráng khôi vĩ, cứng rắn oai hùng, nhưng tính cách đều tùy tiện, không cần người khác mời rượu, thì đã tự mình uống trước đến mức say khướt, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Lôi Hồng Phi vẫn đang rất vui vẻ, cùng Lăng Tử Hàn liên tiếp nâng ly, uống rất nhiều, vẫn nói: “Anh em, người anh em, em chính là người anh em tốt nhất của anh.”
Lăng Tử Hàn luôn luôn tiết chế trong việc uống rượu, nhưng tối nay thái độ khác thường, rượu đến liền uống, không hề từ chối. Bất quá, tuy rằng uống nhiều như vậy nhưng nhìn qua sắc mặt không chút biến đổi, thanh tỉnh như thường, ngôn hành cử chỉ có chừng mực, không có chút thất thố nào.
Ninh Giác Phi đối với tửu lượng của cậu có chút kinh ngạc: “Lăng đại ca, thật nhìn không ra nha, nhìn anh yếu đuối thư sinh như vậy, mà tửu lượng lại tốt như đến thế, thực sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo không nha, nước biển không thể đo được.”
Lăng Tử Hàn vẫn không nói thêm gì, chỉ là mỉm cười khoái trá.
Nháo đến ánh bình minh lên, bọn họ mới tẫn hoan mà tán.
Lôi Hồng Phi đã say đến ngã ra sofa. Úc Tình mặt nhăn mi nhíu nhìn y, không biết nên đỡ y làm sao.
Lập tức, mấy người thanh niên tuổi trẻ liền đứng trước mặt cô mà vỗ ngực: “Chị dâu, chị cứ yên tâm, chúng em đưa hai người về. Lão đại có say cũng không sao, chúng em đưa ảnh lên phòng. Việc nhỏ mà …”
Úc Tình chỉ phải buồn cười mà đồng ý. Lôi Hồng Phi bị bọn họ túm lấy kéo ra khỏi cửa, trong miệng còn hàm hồ nói gì đó.
Lăng Tử Hàn cũng cười, đi theo ra khỏi quán bar. Không khí lạnh bao trùm lấy mặt cậu, cậu không tự chủ được rùng mình một cái.
Mới vừa đi ra khỏi cửa, một chiếc xe jeep như con báo tuyết chạy ra từ bãi đỗ xe bên cạnh phóng ra, hướng thẳng về phía Bắc đi mất.
Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ một chút, chuẩn bị về nhà mình. Ninh Giác Phi vẫn đi bên cạnh cậu, thân thiết nói với cậu: “Lăng đại ca, anh uống nhiều rượu lắm rồi, không thể lái xe, để em đưa anh về cho.”
Lăng Tử Hàn ôn hòa cười nói: “Không cần phiền phức thế, chỗ anh ở cách đây hơi xa. Em mau về đi.”
“Không.” Ninh Giác Phi cố chấp mà nói. “Em phải lo cho anh.”
Lăng Tử Hàn ách nhiên thất tiếu: “Vì sao?”
Ninh Giác Phi nghiêm túc mà nói: “Là do sư phụ dặn vậy.”
“Thật sao?” Nét mặt Lăng Tử Hàn thủy chung vẫn hờ hững như vậy, không có thể hiện bất luận tâm tình nào cả. “Dặn dò hồi nào?”
Ninh Giác Phi nghiêm túc nhìn cậu nói: “Lần trước khi chúng em đảm trách nhiệm vụ, gặp một tình huống vô cùng nguy hiểm, bị kẻ địch vây bắt. Lão đại chuẩn bị đột phá vòng vây để tìm đường cho chúng em, nói em cùng những người khác đều là những người mới gia nhập đội đột kích, người cũ yểm hộ người mới tìm đường thoát trước là đương nhiên, nếu chúng em còn sống trở về mà họ hy sinh tiền tuyến, cái khác chẳng đáng nhắc đến, chỉ mong em tận lực chăm sóc anh là được. Sau đó, sư phụ cùng bọn em quả thật đột phá vòng vây thành công, tất cả mọi người sống trở về, việc này ảnh cũng không nhắc lại nữa, nhưng em biết là ảnh luôn lo lắng cho anh.”
Lăng Tử Hàn nhìn đôi mắt sáng sủa của hắn tản mát ra nhiệt tình đơn thuần, không khỏi bật cười: “Đó là công việc của bọn em, sao em có thể tùy tiện nói cho bên ngoài như thế chứ?”
“Nào phải chứ? Em đâu có tùy tiện nói lung tung.” Ninh Giác Phi nhất thời nóng nảy. “Sư phụ nói dù nói cho anh biết chẳng sao cả, mà bản thân em cũng chưa từng nói cho ai khác nghe, cả ông nội cùng cha mẹ của em.”
“Thật là có thầy giỏi tất có trò giỏi, đều có thể từ nguyên tắc biến thành không nguyên tắc trắng trợn như thế.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu. “Vậy được rồi, anh không có lái xe, để em đưa anh về vậy.”
Ninh Giác Phi hài lòng mà nói: “Thật tốt quá, Lăng đại ca, xe em đậu bên kia.” Nói xong, hắn nhịn không được chạy tới trước, mở cửa xe, khởi động, mở hệ thống sưởi hơi.
Lăng Tử Hàn cười nói: “Thả lỏng nào, anh không phải thượng cấp của em, không cần quy củ như thế.”
Ninh Giác Phi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, quả nhiên cả người thả lỏng, bất quá vẫn chuyên tâm nhìn đường.
Tia nắng ban mai chiếu rọi nơi chân trời, thành thị lớn dần thức tỉnh. Xe bọn họ chạy trên đường cao tốc, đường sắt cách đó không xa thỉnh thoảng vang lên tiếng đoàn tàu chạy ngang. Từ những cửa sổ của mấy tòa nhà cao tầng dần tắt đi ánh đèn. Con đường an tĩnh bắt đầu xuất hiện bóng người. Các cửa hàng bán đồ ăn sáng bắt đầu mở cửa, hương thức ăn cùng khói bếp lan tỏa trong không khí.
Lăng Tử Hàn nhìn tất cả, thì thào mà nói: “Thành phố thật đẹp.”
Ninh Giác Phi không có nghe rõ, thuận miệng hỏi:”Gì ạ?”
“À, không có gì.” Lăng Tử Hàn phục hồi tinh thần lại. “Được rồi, Giác Phi, em nhiêu tuổi?”
“21.” Ninh Giác Phi có chút ngại ngùng. “Vậy mà giờ còn là kẻ vô tích sự, cứ mỗi lần ông nội thấy đều mắng cả.”
“Mắng cái gì?” Lăng Tử Hàn ngạc nhiên nói. “21 tuổi còn rất trẻ đó nha, vậy là tốt lắm rồi. Vậy mà tướng quân còn đủ sức để tức giận sao? Sức khỏe của ông ấy thế nào?”
“Rất tốt.” Ninh Giác Phi bất đắc dĩ mà nói. “Đã 80 rồi, tai không điếc, mắt không hoa, sống lưng thẳng tắp, mặt mày hồng hào, nhìn thấy cha em thì mắng ổng không có tiền đồ, nhìn thấy em cũng mắng ”Miệng chẳng có râu, làm việc không đâu”, còn gì mà ‘Đứng không đứng thẳng, ngồi không ngồi thẳng’, xoi mói tư thế cúi chào của em không đúng tiêu chuẩn, dáng dấp không đúng kỹ thuật, v.v…. Dù sao với mấy sự soi mói la mắng của ông nội, cha em cùng em cũng quen rồi, cái này gọi là ‘Lợn chết không sợ bị phỏng nước sôi’. ”
Lăng Tử Hàn nghe thấy thiếu chút nữa bật cười: “Ông nội em thật ra chẳng khác gì với cha của Hồng Phi đâu. Lôi bá bá mỗi lần nhìn thấy Hồng Phi, cũng theo thói quen mà trừng mắt, xoi mói hai câu mới bỏ qua. Anh thấy cũng nhờ vậy mà da mặt của y rất dày đó.”
Ninh Giác Phi cười ha ha: “Chắc vậy quá.”
Trong lúc nói chuyện, Ninh Giác Phi đã cho xe chạy tới trước cửa Mai Uyển. Lăng Tử Hàn nói “Em dừng ở đây được rồi, không cần vào đâu, thủ tục phiền phức lắm.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Sau này bọn em đảm trách nhiệm vụ, nhớ chú ý cẩn thận an toàn. Em nên chú ý sư phụ của em một chút. Y hiện tại đã là đại đội trưởng, nhưng khuyết điểm háo thắng, cái tính thích đi đầu sợ là không bỏ được, em nên coi chừng y một chút.”
Ninh Giác Phi mỉm cười hiền: “Lăng đại ca, em cũng thích đi đầu, háo thắng nè, chỉ sợ việc này em không lo được rồi.”
Lăng Tử Hàn sửng sốt một chút, lập tức cười lắc đầu, mở cửa xuống xe.
Ninh Giác Phi hạ cửa kính xe xuống, vẫn nhìn cậu quay người, đi về phía cửa chính.
Ninh Giác Phi vội vã phất phất tay với cậu, lớn tiếng nói: “Lăng đại ca, không cần khách khí, lần sau gặp lại.”
Lăng Tử Hàn rộng rãi cười, khoát tay áo với hắn rồi biến mất ở trong cửa chính.
Ninh Giác Phi bỗng nhiên cảm thấy nụ cười này của cậu chất chứa rất nhiều ý nghĩa, không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là do mình quá nhạy cảm?”
Suy nghĩ một hồi, không bắt được trọng điểm, hắn liền quay đầu xe, lái đi.
HẾT CHAP 06
Mục lục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT