Vệ Thiên Vũ có nhà riêng ở Bắc Kinh, nhưng mỗi khi được nghỉ phép, anh sẽ tới căn nhà nhỏ trong một ngọn núi tại ngoại thành, ngủ một giấc thật ngon, sau đó thì nhờ tiếng chim chóc hót vào sớm mai đánh thức.
Anh đang ngồi trong sân chậm rãi ăn sáng, sau đó quyết định bắt tay tiếp tục công việc thay đổi xe việt dã của anh.
Ở đây công cụ gì cũng có, thậm chí còn có rất nhiều loại máy móc tinh vi tuy nhỏ nhưng có nhiều công năng, anh có thể tự mình gia công linh kiện, làm thứ hợp ý mình nên thấy rất hài lòng.
Ngay lúc anh đang ở dưới gầm xe kiểm tra thì nghe được tiếng xe chạy lên núi theo con đường lộ, sau đó dừng lại ngay trước cổng sân.
Hàng rào quanh sân nhà anh làm bằng gỗ cây, trên đó dây mây chằng chịt, còn có rất nhiều hoa dại, vừa an toàn vừa rất đẹp. Cái này không phải dùng để phòng con người, mà dùng để phòng thú dữ trong núi xông tới, nên cũng không cao lắm.
Thấy tiếng xe dừng lại rồi không đi tiếp, Vệ Thiên Vũ kết luận là người đó đến tìm mình nên có chút kinh ngạc. Chuyện anh ở đây có rất ít người biết, cũng chưa từng có ai đến tìm anh cả. Suy nghĩ một hồi, anh từ dưới gầm xe nhô đầu ra, nhìn ra ngoài cổng sân.
Lăng Tử Hàn nhìn tư thế sửa xe của anh, liền nở nụ cười.
Vệ Thiên Vũ vừa thấy liền mừng rỡ vô cùng, lập tức đứng dậy chạy tới mở rộng cổng.
Lăng Tử Hàn nhìn anh mặc một bộ quần áo cao bồi, vừa cũ vừa dính đầy dầu nhớt, cười hỏi: “Đang bận lắm à? Cần giúp gì không?”
“Không cần, không cần.” Vệ Thiên Vũ liên thanh nói, lập tức chạy vào trong thu xếp, kéo hai chiếc ghế mây, dọn một chiếc bàn con, rồi pha trà nóng, hưng phấn tới mức khiến tình cảm bộc lộ hẳn trong lời nói.
Lăng Tử Hàn đứng ở một bên nhìn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Vệ Thiên Vũ tuy rằng lớn tuổi hơn cậu, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng cùng ai phát sinh gút mắc tình cảm, nội tâm rất đơn thuần. Hai người bọn họ cũng ở chung hơn mười năm rồi, bao nhiêu trận sinh tử cùng nhau trải qua, cảm giác mang lại y như hòa cùng một thể. Bất quá, trong lòng Lăng Tử Hàn, đối với anh chỉ là tình bằng hữu. Nhưng ở trong lòng Vệ Thiên Vũ, ngoại trừ tình nghĩa chiến hữu cùng sinh cùng tử, còn có một tình yêu khắc cốt minh tâm.
Vệ Thiên Vũ làm cực nhanh, rất nhanh trải ra được một cái bàn ngay sân nhỏ, lập tức nói với cậu: “Mau ngồi đi, uống trà, ăn trái cây nè. Cậu có có đói bụng không? Sáng sớm có ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.” Lăng Tử Hàn mỉm cười ngồi xuống.
Không khí ở đây rất tươi mát, mang theo cảm giác trong trẻo, hoàn toàn không giống ở thành Bắc Kinh đầy sự ô nhiễm, hít thở không khí ở đây đặc biệt thoải mái. Lăng Tử Hàn ngồi dựa vào cái ghế làm cây mây rộng rãi, đưa mắt nhìn quanh, chung quanh núi đều là hoa đỗ quyên đang nở rộ, có hoa trắng như tuyết, có hoa đỏ như lửa, có hoa màu hồng nhạt kiều diễm, như một thảm hoa trùng điệp đang khoe sắc tại nơi núi non trùng điệp, đẹp đến kinh tâm động phách.
Lăng Tử Hàn than thở: “Anh đó, có một nơi tốt như vậy mà lại không chịu nói là sao? Sợ bị người khác chiếm mất à?”
“Nếu cậu thích thì tôi sẽ cho cậu.” Vệ Thiên Vũ khoái trá cười nói. “Trước giờ cậu cũng chưa từng hỏi tới, nên tôi không biết là cậu sẽ đến đây, mà cũng không thể tự nhiên khi khổng khi không lại nói cho cậu nghe, cứ như đang bức ép cậu phải tới đây vậy.”
“Anh quá nhạy cảm rồi.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Tôi cũng có lúc mệt mỏi đầu óc, nhưng không biết đi đâu, tất nhiên không thể hỏi, nhưng anh có thể chủ động nói cho tôi nghe mà. Chỗ tốt như vậy, đáng lẽ phải đưa tôi đến, để tôi cho thể sớm hưởng thụ nó chứ.”
Vệ Thiên Vũ mừng rỡ, hài lòng mà nói: “Tốt, giờ cũng không trễ, đây là lúc phong cảnh đẹp nhất. Cậu xem hoa đỗ quyên khắp núi kìa, trong năm đây là lúc hoa nở nhiều nhất. Ở đây mùa hè rất mát mẻ, là nơi nghỉ hè rất tốt. Tới mùa thu, bên kia núi có một rừng cây Bạch dương rất lớn, lá cây vàng óng, phản chiếu trời xanh, nhìn qua đẹp vô cùng. Mùa đông ở đây hơi lạnh, tất cả đều là băng tuyết, tốt nhất là không nên ở đây lúc đó.”
Lăng Tử Hàn nghe được gật đầu: “Quả nhiên là ngày tháng thần tiên.”
Vệ Thiên Vũ cười haha: “Đúng, tôi cũng nghĩ vậy.”
Lăng Tử Hàn nhấp một ngụm trà, hiếu kỳ mà nhìn chiếc xe cùng đám linh kiện ở bên kia sân, hỏi anh: “Anh đang định sửa xe thành gì vậy? Có thể bay không?”
Vệ Thiên Vũ nhất thời ngây người: “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Có lẽ phải chế tạo một chiếc xe hơi biết bay thôi.”
Lăng Tử Hàn nhìn bộ dánh như si như túy của anh, không khỏi buồn cười, liền cắt đứt cơn mơ mộng của anh, cười nói: “Vậy giờ anh dự định đổi xe thành gì vậy?”
“À.” Vệ Thiên Vũ phục hồi tinh thần lại, lập tức trở nên hăng hái. “Chính là tăng một ít bộ kiện phòng hộ thôi, ưu hoá hệ thống trí năng, để nó lên núi xuống biển không gì làm không được.”
“Có thể à?” Lăng Tử Hàn có chút kinh ngạc. ” Vậy cũng thần kỳ chẳng kém gì một chiếc xe bay cả. Nếu anh có thể biến đổi được như vậy, thì nên xin độc quyền, kiếm một bộn tiền.”
Vệ Thiên Vũ nghe xong, cười đến ngửa tới ngửa lui: “Tôi rất muốn kiếm nhiều tiền, nhưng cũng mong có thể giúp nhiều người nữa. Cậu đừng quên, bản thân tôi vị trí chính thức là một nhân viên cố vấn an toàn internet, thù lao đó cũng đủ cho tôi sống thoải mái rồi.” Anh nói như thật, dù ai nghe xong cũng không thể không tin.
“Ừ, cũng đúng.” Lăng Tử Hàn gật đầu, mỉm cười tiếp tục uống trà. “Anh đi làm việc của anh đi, không cần ngồi ở đây tiếp tôi, tôi cũng không phải khách.”
“Ừ, vậy cậu cứ coi đây là nhà của cậu đi, muốn làm gì cứ làm, không cần khách khí.” Vệ Thiên Vũ nói xong, liền đứng dậy đi tới chỗ chiếc xe, chui xuống gầm xe tiếp tục sửa chữa.
Trong ánh nắng mùa xuân dào dạt ấm áp, từng tia nắng rọi sáng, bao bọc cả người, vô cùng thoải mái. Lăng Tử Hàn miễn cưỡng nhìn đám hoa đỗ quyên nở rộ trong núi, cảm thấy đầu dần nặng hơn, liền dựa người vào ghế mây đằng sau, nhắm mắt dưỡng thần, rất nhanh liền ngủ.
Vệ Thiên Vũ bận rộn một hồi, lại chui đầu ra, thấy cậu ngủ, sợ cậu bị cảm lạnh, liền nhanh chóng đi lấy cái chăn lông, nhẹ nhàng đắp cho cậu.
Lăng Tử Hàn lập tức tỉnh lại, thấy anh đang đắp chăn cho mình, liền cười với anh.
Tay Vệ Thiên Vũ bị bẩn, liền cúi đầu xuống, dùng thái dương áp sát vào trán cậu, lập tức nhíu mày nói: “Cậu đang sốt?”
“Ừ, có một chút.” Lăng Tử Hàn không thèm để ý, “Quen rồi, không có việc gì đâu.”
“Sao lại không có việc gì chứ?” Thái độ Vệ Thiên Vũ vô cùng bất mãn với cậu. “Thân thể là tiền vốn trong công tác, sao cậu lại không biết yêu thương nó chứ? Thuốc đâu? Sáng cậu uống thuốc chưa? Giờ có mang theo không?”
Lăng Tử Hàn bị anh giáo huấn cũng chỉ mỉm cười, ngoan ngoãn mà nói: “Ừ, có mang theo.”
Lăng Tử Hàn hướng ra chiếc xe phía ngoài, bĩu môi. “Ở trên xe.”
“Đưa chìa khóa xe cho tôi.” Vệ Thiên Vũ nghiêm túc nói. “Cậu vào phòng ngủ một chút đi, tôi đi lấy thuốc cho cậu.”
Lăng Tử Hàn rất nghe lời, cười hì hì đứng dậy, móc chìa khóa ra cho anh, lập tức ôm chăn lông vào nhà. Quả thật cậu rất mệt, vừa vào phòng, liền nằm xuống giường.
Vệ Thiên Vũ rửa tay, lúc này mới đem thuốc vào phòng. Lăng Tử Hàn nằm trên giường, nghe tiếng chim hót truyền vào từ cánh cửa sổ mở rộng, cảm thấy khá hơn nhiều. Thấy Vệ Thiên Vũ một tay cầm ly, một tay cầm đống thuốc bước vào, liền ngồi dậy.
Vệ Thiên Vũ nhìn cậu uống thuốc, quan sát cậu thêm một chút, nhịn không được nói: “Tâm tình của cậu không được tốt, lần đầu tiên nhìn thấy cậu như vậy đó. Có chuyện gì vậy?”
Lăng Tử Hàn dựa đầu vào giường, hít thở không khí tươi mát, trầm mặc. Hiện tại không phải lúc công tác, lại ở trước mặt Vệ Thiên Vũ, cậu thả lỏng hơn nhiều, cũng không cần gắng gượng, lúc này quả thật cười không nổi.
Vệ Thiên Vũ rất kiên trì, cũng không hỏi nữa, chỉ đỡ cậu nằm xuống, ôn hòa nói: “Cậu ngủ chút đi, tôi đi nấu cơm. Tôi mới vừa làm gà, là gà dân ở đây nuôi, không dùng thức ăn gia súc, để cho nó tự mình đi kiếm ăn ở đây, nên thịt rất chắc, hầm cùng với mấy loại nấm dại ở trong núi, dinh dưỡng lắm.”
Vệ Thiên Vũ cẩn thận tỉ mỉ đắp chăn cho cậu xong, nhìn thấy gương mặt cậu rõ ràng gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt, trong lòng đau đớn khôn nguôi. Người thanh niên so với anh nhỏ tuổi hơn rất nhiều này lại rất kiên cường, dù gặp phải chuyện gì, gặp bao nhiêu đau khổ, nhưng khuôn mặt luôn hiện nét bình tĩnh, không chút oán giận, cũng không cần người khác quan tâm hoặc là thương tiếc. Vệ Thiên Vũ suy nghĩ, nhìn khuôn mặt cậu nằm sát chiếc gối đầu màu xanh lam, vùng xung quanh lông mày cau lại, dường như có chút khó chịu gì đó, liền thở dài.
Trong công tác, Lăng Tử Hàn là thượng cấp của Vệ Thiên Vũ, dù thế nào anh cũng không thể vượt qua được giới tuyến vô hình ấy. Đến khi hoàn thành nhiệm vụ, trên cơ bản bọn họ không có tiếp xúc, hầu như đó là quy củ mà chính liệp nhân ước định với nhau. Hôm nay lần đầu tiên Lăng Tử Hàn chủ động tìm đến Vệ Thiên Vũ lúc được nghỉ phép. Tuy rằng cậu vẫn cười, nhưng trong mắt lại chứa sự u buồn, giữa trán hiện rõ sự mệt mỏi rã rời. Vệ Thiên Vũ rất rõ, chắc chắn không phải vì cậu bị bệnh mà mệt mỏi đến vậy.
Bất quá, Lăng Tử Hàn tìm đến anh trong lúc như vậy, có nghĩa anh là người bạn mà cậu tin tưởng, khiến anh rất hạnh phúc. Dù trong cuộc sống cậu xảy ra chuyện gì, Vệ Thiên Vũ hy vọng cậu có thể từ từ hồi phục ở đây.
HẾT CHAP 44
Mục lục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT