Type: Le Phan
Nhị phu nhân, tam phu nhân cảm ơn, Thanh Hề có chút đứng ngồi không yên, muốn xem quà của mình là gì, chẳng là nàng cũng muốn tìm chút manh mối, đặng tìm hiểu ý tứ của Phong Lưu đối với mình.
Nhưng về đến Lan Huân Viện rồi Thanh Hề mới biết, chẳng có ai mang quà của Tứ Tịnh Cư tới cho nàng cả. Rõ ràng là Phong Lưu vẫn chưa tha lỗi cho nàng.
Thanh Hề có chút rầu rĩ đến ngồi ở cửa sổ hướng nam, lại nghĩ đến tương lai tăm tối của mình. Phong Lưu và Thanh Hề là vợ chồng nhưng lại ở riêng, đêm thứ tư sau đám cưới, Phong Lưu đã chuyển đến ở trong thư phòng Tứ Tịnh Cư, chỉ nói là do vết thương cũ tái phát.
Đó là vết thương đã suýt chút nữa lấy mạng hắn, nghe nói là ở bên hông, mỗi năm đông đến lại tái phát một lần. Đàn ông bị thương ở hông khiến người ta không khỏi đoán già đoán non nhưng chẳng có kẻ nào dám đến hỏi Phong Lưu. Phong Lưu trước giờ ít gần gũi nữ sắc, trước khi cưới Thanh Hề, hắn chỉ có một nàng hầu, mà trước khi lấy vợ không lâu cũng đã đuổi đi, vì vậy mà lại càng khiến người khác xì xào bàn tán.
Việc Phong Lưu dọn đến Tứ Tịnh Cư tuy khiến kẻ trên người dưới kinh ngạc nhưng chẳng ai dám nhiều lời, thái phu nhân cũng chẳng đả động gì đến chuyện này. Thanh Hề không nhớ rõ lắm đêm động phòng hoa chúc với Phong Lưu diễn ra như thế nào, chỉ còn chút ít ấn tượng về sự đau đớn. Trước đây, nàng vừa không thích vừa e sợ Phong Lưu, chắn chuyển đi rồi, nàng thực sự vô cùng vui vẻ. Cứ như vậy, chuyện Phong Lưu và Thanh Hề ở riêng lâu dần thành lệ, gần như trở thành một thói quen.
Nhưng vì kiếp trước đã trải qua chuyện nam nữ nên Thanh Hề biết rất rõ, vợ chồng không ngủ cùng giường, dù tình nghĩa có sâu đậm đến mấy cũng không vượt qua nổi những tháng ngày dài lạnh nhạt đó, huống hồ giữa nàng và hắn lại không có tình yêu. Nếu sau này có kẻ thì thầm bên gối hắn kể xấu nàng thì cuộc sống của nàng chắc chắn không lấy gì làm dễ chịu.
Lâm Lang thấy Thanh Hề mặt mày ủ rũ, liền cho rằng nàng hờn giận vì không có quà. Lâm Lang là con của người hầu trong phủ, từ nhỏ đã lớn lên trong phủ quốc công nên biết rất rõ tính cách của Thanh Hề. Nó sợ nàng gây sự cãi lộn, đến lúc đó thái phu nhân lại trách nó không biết đường khuyên nhủ chủ nhân.
Thế là Lâm Lang liền lén bảo Thôi Xán đến viện của thái phu nhân, bẩm báo tình hình. Nào ngờ thái phu nhân nghe xong chỉ cười vui vẻ, khiến cho Thôi Xán cũng cảm thấy hồ đồ.
“Thanh Đồng, ta còn lấy làm lạ là tại sao lần này Phong Lưu lại biếu bà già này nhiều vải vóc màu tím nhạt, hồng phấn trẻ trung như vậy, hóa ra là để tặng cho Thanh Hề.” Thái phu nhân nói với Viên ma ma.
“A Di Đà Phật! Xem ra trong lòng quốc công vẫn nhớ đến phu nhân.” Viên ma ma cũng cười, nói.
Thái phu nhân thở phào một hơi. Trong những ngày Phong Lưu đi miền Nam làm việc, khi gửi thư về rất ít nhắc đến Thanh Hề, mà nếu có thì cũng chỉ nhắc thái phu nhân dạy dỗ nàng nghiêm khắc hơn, còn nói rõ nếu nàng tiếp tục gây chuyện, nhất định sẽ bắt nàng đến chùa Từ Ân. Thái phu nhân chỉ sợ sau khi về rồi, Phong Lưu vẫn chưa nguôi giận, lại khiến nhà cửa ầm ĩ một phen.
Rất nhanh, Thôi Xán đã sai người mang đồ thái phu nhân thưởng về Lan Huân Viện.
Lâm Lang lần lượt đưa lên những món quà mà Thanh Hề vẫn thích, nói: “Phu nhân, người xem, vải vóc phương Nam đúng là mềm mại hơn ở chỗ chúng ta, thanh nhã như nước. Người nhìn xấp lụa màu đỏ nhạt này này, cứ như là áng mây chiều vậy, dù ở kinh thành cũng hiếm gặp.”
Thanh Hề đưa tay sờ tấm vải đoạn có tên “đoạn tuyết quang”, liền nhớ đến kiếp trước có lần vì tấm vải này mà phải chịu đòn. Nàng xuất thân phú quý, loại vải đoạn tuyết quang này nàng đã thấy nhiều thành quen. Nhưng sau khi tái giá, nhà kia đâu được giàu có như phủ quốc công, mẹ chồng thì cay nghiệt hung dữ, chồng thì thô lỗ bỉ ổi, tấm vải đoạn đó là của hồi môn cuối cùng còn sót lại của nàng cũng bị gã cướp đi bán lấy tiền đánh bạc, vì nàng không chịu giao ra nên mới bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, đến nỗi nằm liệt giường nửa tháng.
Nhớ đến những tháng ngày đó, Thanh Hề vừa kinh hãi vừa đau đớn, hai hàng lệ trong vắt không kìm được tràn khỏi bờ mi. Lâm Lang thấy chủ nhân như vậy thì cuống quýt nói: “Tuy Quốc công đưa đến chỗ thái phu nhân nhưng người nhìn tấm vải này mà xem, đâu phải là loại mà thái phu nhân thích, màu sắc tươi tắn thế này, chắc chắn là Quốc công tặng cho phu nhân rồi.”
Người hầu càng nói, Thanh Hề khóc càng thảm thiết.
Đúng lúc này, Phong Lưu đến Lan Huân Viện. Qua cửa kính trong suốt, hắn nhìn thấy Thanh Hề ngồi trước một bàn đầy vải vóc, nước mắt lã chã như mưa, dáng vẻ thê lương, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ tủi thân, trông mong manh yếu đuối như cánh hoa hồng phải chịu sương giá, trong nét đau thương buồn bã lại có vẻ xinh đẹp mê hồn.
Phong Lưu nhìn tới mức ngây ngẩn cả người. Thanh Hề vốn xinh đẹp yêu kiều, rực rỡ long lanh như một viên ngọc quý, khiến ai lần đầu gặp cũng phải sững sờ, cảm thấy một người như nàng sinh ra là để được nâng niu, chiều chuộng. Bây giờ trong nét yêu kiều đó lại có thêm phần yếu ớt nhu mì, như mẫu đơn đọng sương, hoa hồng ngậm mưa, càng khiến người ta phải xót xa thương tiếc.
Một người con gái yếu đuối dịu dàng, mang vẻ đẹp sau mưa như Thương Nhược Văn quả thực khiến người ta thương xót, nhưng nếu nói là khiến người ta càng thêm phần thương tiếc muốn che chở thì vẫn là đóa mẫu đơn vốn được nâng niu, một khi đọng sương, người ta bèn sợ mưa gió sẽ vùi dập, không cho phép dù chỉ là một hạt mưa bụi làm tổn hại đến cành mẫu đơn.
Phong Lưu nhìn thấy cảnh này, tự nhiên lại thấy mủi lòng. Trong nửa năm hắn ở miền Nam, thái phu nhân cũng nhiều lần viết thư, kể hai ma ma mời đến dạy dỗ cho Thanh Hề nghiêm khắc nhường nào, bây giờ nàng cũng biết phép tắc hơn nhiều, do đó cơn giận của Phong Lưu cũng nguôi dần theo thời gian. Hắn nghĩ nàng từ nhỏ đã bị hắn chiều đến sinh hư, ngày bé chính hắn còn thay tã cho nàng, bây giờ nàng ngang bướng khó bảo, lỗi cũng là ở hắn.
Nghĩ đến đây, Phong Lưu liền thấy có điều không ổn. Nào có người chồng nào nghĩ về vợ như hắn chứ, hắn đối xử với Thanh Hề như cha với con, ngoài lạnh trong nóng, nhìn bề ngoài tuy có vẻ xa cách nhưng trong bụng lại quan tâm nàng hơn tất thảy mọi người, luôn lo nghĩ phải dạy dỗ nàng thế nào cho tốt, chỉ thiếu điều nói nàng xấu tính như vậy, sau này biết gả cho ai.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Phong Lưu, Thanh Hề từ nhỏ đã mất mẹ, cha lấy vợ mới, thái phu nhân sợ mẹ kế ức hiếp nàng nên thường xuyên đón nàng về phủ quốc công. Phong Lưu khi đó vẫn còn nhỏ, chưa có cái vẻ lạnh lùng như bây giờ, nhìn thấy Thanh Hề trắng trẻo xinh xắn, liền vô cùng yêu thích. Thanh Hề tè dầm lên người hắn, hắn cũng không hề giận mà còn tự tay thay tã cho nàng. Rồi hắn dần dần trưởng thành, công việc trong phủ đè nặng lên vai hắn, càng ngày càng khiến hắn trở nên nghiêm nghị lạnh lùng, chỉ cảm thấy chăm sóc người nhà là bổn phận của hắn, tự nhiên cũng muốn che chở cho Thanh Hề. Mà Thanh Hề thì cứ giữ mãi tính trẻ con, khiến hắn bất giác cũng coi nàng như con gái.
Khi thái phu nhân ngỏ ý muốn gả Thanh Hề cho Phong Lưu, hắn cũng từng nhăn mặt nhíu mày, nhưng nghĩ Thanh Hề lúc này đã bướng bỉnh quá rồi, hắn sợ nàng lấy người khác sẽ phải chịu ấm ức, thế là đành gật đầu. Thoắt một cái, “con gái” biến thành vợ, hắn không thích ứng kịp, lại cũng không biết phải đối xử với nàng thế nào, thế nên mới để kệ càng ngày càng ương ngạnh.
Phong Lưu chỉnh đốn lại những suy nghĩ trong lòng rồi mới bước vào phòng. A hoàn canh cửa vén rèm thỉnh an, Thanh Hề nghe thấy tiếng mới vội vàng lau nước mắt. Phong Lưu nhìn cặp mắt hoe đỏ của nàng, nhớ rằng mẹ có nói nàng đã thay đổi, hắn cũng hi vọng nàng thực sự biết hối cải.
“Cảm thấy ấm ức sao?” Phong Lưu lạnh lùng hỏi, đúng là lời với nói với thực tâm cách nhau một trời một vực.
Thanh Hề nhất thời không biết đáp thế nào, tuy cũng biết là mình làm sai nhưng vẫn không kìm được sự tủi thân, nghĩ bụng sao hắn có thể nhẫn tâm đuổi nàng đến chùa Từ Ân, mặc kệ nàng chịu khổ, không chút ngó ngàng như vậy. Từ việc này, Thanh Hề có thể nhìn ra Phong Lưu không hề có tình cảm gì với mình, nếu không vì nể thái phu nhân, chỉ sợ hắn đã không nhẫn nhịn chịu đựng nàng lâu như vậy. Nghĩ đến tiền đồ gian nan, nước mắt của Thanh Hề lại không kìm được, lặng lẽ tuôn rơi.
Mộ Thanh Hề vốn là người vì một chuyện nhỏ mà có thể náo loạn đến kinh thiên động địa, chịu một chút thiệt thòi thôi cũng muốn làm ầm lên cho người người đều biết, thế mà hôm nay lại đổi tính, từ đầu chí cuối chỉ khóc, càng gạt nước mắt càng trào ra. Phong Lưu nhìn nàng, vẫn có cảm giác đang nhìn một đứa trẻ.
“Nói đi chứ. Có phải nàng vẫn muốn được nhường nhịn, cưng chiều, nghĩ rằng dù có giết người phóng hỏa thì người khác cũng phải chạy đến quạt cho lửa     bốc, đúng không?” Phong Lưu quả nhiên không có kinh nghiệm làm cha, cứ nghĩ quát thật to thì con cái sẽ nín, nào ngờ lại phản tác dụng.
Từ khi Phong Lưu bước vào cửa, bọn a hoàn đều tự động lấy cớ tránh mặt, nào là sang phòng bên mượn này mượn nọ, nào là xuống bếp để xem nước đã sôi chưa để pha trà, chỉ có Lâm Lang là có đủ dũng khí bưng trà vào, nào ngờ mới đi đến cửa đã nghe thấy Phong Lưu lớn tiếng trách mắng Thanh Hề, liền sợ tới mức run lẩy bẩy, chén đĩa trên tay va vào nhau lạch cạch.
Phải khó khăn lắm Lâm Lang mới giữ được khay trà, bưng đến trước mặt Phong Lưu, đầu cúi gằm không dám ngẩng.
Phong Lưu dường như cũng biết mình làm cho con a hoàn sợ mất mật, liền hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Ngươi lui ra đi.”
Lâm Lang mừng như được đặc xá, Thanh Hề ngước đôi mắt ầng ậng nước lên, lòng thầm cầu khẩn Lâm Lang đừng đi.
Lâm Lang tự nhủ một câu “nô tì có lỗi với phu nhân” rồi lủi nhanh như chạch.
Phong Lưu nhìn vào đôi mắt biết nói của Thanh Hề, bỗng nhiên trên khóe miệng lại có ý cười.
“Lại đây, làm gì mà đứng xa thế, ta có ăn thịt nàng đâu mà sợ.”
Thanh Hề chầm chậm bước tới.
“Nếu nàng vẫn cho rằng mình bị thiệt thòi, chứng tỏ vẫn chưa nghĩ thông suốt, ta thấy nàng vẫn nên…”
“Không, không, đâu phải thiếp vì chuyện này mà thấy ấm ức.” Thanh Hề cuống quýt thanh minh.
“Thế sao còn khóc?” Phong Lưu bị nước mắt của Thanh Hề làm cho bối rối, khi nàng bước tới gần, hai hàng lông mi đẫm nước mắt trở nên rõ ràng hơn, lại càng khiến hắn mềm lòng.
“Không phải thiếp ấm ức mà…mà là không kìm nén được.” Thanh Hề luống cuống đưa tay lau nước mắt nhưng có lẽ vì sợ hãi quá mà càng khóc dữ hơn.
Phong Lưu thấy nàng mếu máo đến tội nghiệp, cũng biết mình đã làm khó nàng, liền đưa tay ra lau nước mắt cho nàng.
Thanh Hề bị hành động này của Phong Lưu làm cho kinh ngạc, mà ngay cả hắn cũng lấy làm lạ lùng, liền đánh trống lảng, hỏi một câu: “Không phải ấm ức chuyện này, thế là vì chuyện gì?”
Có lẽ được hành động dịu dàng của Phong Lưu khích lệ, Mộ Thanh Hề lấy hết dụng khí, nói: “Vì Đình Trực ca ca muốn đưa Thanh Hề đến chùa Từ Ân, thiếp nghe người ta nói nơi đó cực kì đáng sợ…” Dứt lời, nàng lại khóc nấc lên.
Sau vụ của tứ phu nhân, Phong Lưu bận rộn liên miên, vừa mới từ miền Bắc về lại bị Hoàng đế phái đi miền Nam, mãi đến hôm nay, Thanh Hề mới có cơ hội hỏi cho rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play