Tô Chuyết nghe Hùng Văn Hổ khai báo một hồi, bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái, nói ra: "Nguyên lai các hạ là huynh đệ của kẻ đó, trách không được có chút quen mắt. Bất quá, Hoa Bình, huynh đến phân xử thử đi." Y nói xong chuyển về phía Hoa Bình.
"Một tháng trước, ta du lịch đến khu vực Cam Lương, một chỗ sơn thôn dọc đường. Nghe người trong thôn nói trên núi có gã thổ phỉ, kêu là Hùng Văn Long gì đó, hẹn sẵn sau ba ngày đến cướp bóc trong thôn. Gặp gỡ loại chuyện này, ta tự nhiên phải xen vào một chút. Thế là ta tổ chức mười mấy người thôn dân, xếp đặt mai phục lũ thổ phỉ này. Chẳng những đánh lùi thổ phỉ, cũng đánh gã Hùng Văn Long này như một con sâu bọ!"
Lúc đầu Hoa Bình còn có chút ít sợ sệt, sau khi nghe được, mới rốt cuộc minh bạch, Tô Chuyết căn bản không đặt gã Hùng Văn Hổ này vào mắt. Hắn làm bộ nói ra: "Tốt! Chính nên như thế. Nếu như ta gặp được loại chuyện này, đâu chỉ đơn giản là đánh gãy hai chân?"
Hùng Văn Hổ nghe hai bọn họ kẻ xướng người hoạ, giận dữ phát điên, hét lớn một tiếng: "Bớt nói nhảm, chịu chết đi!" Nói xong giơ lên cương đao trong tay, bổ về phía hai người.
Tô Chuyết xem xét đao thế của gã, mới phát hiện Hùng Văn Hổ còn cao minh hơn huynh trưởng gã, chiêu thức có hình có dáng, không thể chủ quan. Y lui ra sau hai bước, đang muốn xuất thủ. Bỗng nhiên chỉ nghe một tiếng "Coong" vang giòn. Gan bàn tay phải của Hùng Văn Hổ nóng lên, cương đao trong tay ngừng lại một chút.
Ba người ở đây đều giật mình, Hùng Văn Hổ đứng mũi chịu sào, tập trung xem xét, thấy một mảnh ngói vỡ rơi trên mặt đất. Nguyên lai thứ vừa ngăn trở một đao phá núi liệt thạch của hắn, không ngờ là một mảnh ngói vỡ!
Ba người đều cả kinh trong lòng, mảnh ngói này mỏng nhẹ, lấy gì ngăn được một đao uy mãnh của Hùng Văn Hổ đây, người ném ra mảnh ngói chẳng những cực kỳ chính xác, nội công cũng sâu không lường được. Phóng mắt khắp giang hồ, người như vậy e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hùng Văn Hổ hét lớn một tiếng: "Ai dám ngăn lão tử giết người hả!?"
Trong bụi cây bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, một người văn sĩ áo dài chậm rãi đi ra, tay cầm quạt xếp. Hắn nhàn nhã tự đắc, hoàn toàn không đặt đám người trên trận vào mắt. Văn sĩ mở ra quạt xếp, tiện tay phe phẩy.
Văn sĩ cười nói: "Hùng Văn Hổ, gã đạo chích bại hoại như ngươi, cũng không nhìn xem đây là nơi nào! Đại thọ Nhạc Dương Vương sắp đến, ngươi dám ở đây nháo sự, thật sự là chán sống rồi!"
Hùng Văn Hổ từ lần gian thủ vừa nãy, đã biết mình tuyệt không phải là đối thủ của người nọ. Gã hừ lạnh một tiếng nói: "Các hạ võ công cao cường, Hùng mỗ bội phục. Bất quá chúng ta nước giếng không phạm nước sông, làm quái gì xen vào phen cừu oán này hả?"
Văn sĩ cười nói: "Chuyện cười! Tô công tử là thượng khách của Nhạc Dương Vương, nếu như Tô công tử có phiền toái gì, Nhạc Dương Vương sao lại ngồi yên không lý đến chứ? Hùng Văn Hổ, thức thời thì cút ra khỏi Nhạc Châu nhanh lên!"
Hùng Văn Hổ nghe những lời của hắn, thật sự là xem thường mình, trong lòng sớm đã bốc lửa. Mãng phu giang hồ bực này như hắn, sao có thể chịu được cục tức này, lập tức bất chấp, hét lớn một tiếng, nâng đao chém về phía văn sĩ.
Văn sĩ khí định thần nhàn (bình tĩnh nhàn nhã), quạt xếp trong tay vẩy vào sống đao một cái, dễ dàng đẩy ra Quỷ Đầu Đao, tay trái lướt một chưởng nhẹ, ấn vào trên ngực Hùng Văn Hổ. Một chiêu này của hắn tư thế tiêu sái vô cùng, thoải mái không nói thành lời.
Hùng Văn Hổ trợn hai mắt lên, tựa hồ không thể tin được mình chỉ trong một chiêu, đã bại rồi. Gã bỗng dưng ọe ra một ngụm máu tươi, thân thể thẳng tắp ngã ngửa về phía sau.
Hoa Bình giật mình, kinh hô lên: "Chết... Chết rồi..."
Tô Chuyết thì nhẹ giọng khen: "Tốt một chiêu Phân Hoa Phất Liễu..."
Văn sĩ cười nhạt một tiếng, hướng Tô Chuyết chắp tay nói: "Tô công tử, đi ra bên ngoài, cẩn thận thì tốt hơn! Bị kẻ vô lại bực này dây dưa mang đến phiền toái không nhỏ a!"
Tô Chuyết đưa tay ôm quyền, mỉm cười nói: "Đứng đầu tứ quân tử, Mạnh Thư Điền, quả nhiên danh bất hư truyền! Một chiêu đánh chết cường đạo, cũng tính là vì võ lâm trừ hại."
Mạnh Thư Điền cười nhạt, đáp: "Không ngờ Tô công tử cũng nghe đến tiện danh của kẻ hèn, Mạnh mỗ may mắn. Nếu Tô công tử có hào hứng dạo hồ ngắm cảnh, Mạnh mỗ sẽ không quấy rầy, cáo từ!"
Nói xong một tay nhấc lên thi thể Hùng Văn Hổ, quay người rời đi, không quay đầu lại.
Hoa Bình đưa mắt nhìn Mạnh Thư Điền rời đi, vẫn kinh ngạc vô cùng, nói ra: "Tô Chuyết, cứ để hắn đi như vậy thôi sao?"
Tô Chuyết nhún nhún vai, đáp: "Bằng không thì có thể thế nào? Võ công hắn cao như vậy, ta đánh không lại hắn à." Nói xong quay người đi về phía lương đình
Hoa Bình bất đắc dĩ lắc đầu, theo y ngồi vào lương đình. Đang muốn nói chuyện, chỉ thấy một thằng nhỏ ở đường đối diện đi tới, kích cỡ không cao, mặc quần áo vải thô, sắc mặt có chút ngăm đen. Hắn vừa xuất hiện trên đường, Tô Chuyết đã chú ý tới, liếc mắt đánh giá trên dưới một phen, khẽ nhíu mày.
Thằng nhỏ đi vào lương đình, hơi khom mình hành lễ với hai người, mở miệng hỏi: "Các vị ai là Tô Chuyết?"
Tô Chuyết sững sờ, đáp: "Ta đây. Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?"
Thằng nhỏ lấy ra một lá thư trong tay áo, đáp: "Có người giao cho tiểu nhân một phong thư, để cho tiểu nhân cầm tới giao cho công tử."
Tô Chuyết đưa tay tiếp nhận thư, nhìn ngắm trên phong bì một chút. Chỉ thấy phía trên chỉ viết mấy chữ: "Tô Chuyết Tô công tử thân khải". Kiểu chữ đẹp tỉ mỉ, mười phần thanh tú. Y ngẩng đầu, đã thấy thằng nhỏ vẫn nhìn mình chằm chằm, kỳ quái hỏi: "Ngươi còn việc không?"
Thằng nhỏ nói ra: "Người đưa thư cho tiểu nhân nói, chỉ cần tiểu nhân đưa thư đến, Tô công tử sẽ cho tiểu nhân thù lao một lượng bạc!"
Tô Chuyết khẽ giật mình, bất giác cười một tiếng, nói: "Tiểu huynh đệ, đại khái người đưa thư cho ngươi không rõ ràng cho lắm, Tô Chuyết ta chỉ là người nghèo rớt mồng tơi. Đừng nói một lượng bạc, chỉ một đồng tiền ta cũng không bỏ ra nổi. Thực sự không được, vậy trả ngươi lá thư này!"
Nói xong rồi làm bộ muốn trả lại thư cho hắn.
Lần này đến phiên người kia ngây ngẩn cả người, không đưa tay đón, hỏi ngược lại: "Tô công tử, công tử còn chưa xem thư đâu!"
Tô Chuyết mở ra hai tay, bất đắc dĩ nói: "Không có cách nào, ai bảo ta không xu dính túi đây. Thế nào, không tin hở? Không tin thì ngươi cứ đến lục soát!" Nói xong thế mà đúng người lên, đưa tay muốn mở nút áo.
Mặt thằng nhỏ đỏ lên, rút lui hai bước, tựa hồ không nghĩ đến gã Tô công tử này vô lại như vậy. Hoa Bình bước lên phía trước khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, Tô Chuyết, cậu không có bạc, ta cho cậu là được!" Nói xong móc ra một lượng bạc vụn, giao cho thằng nhỏ.
Thằng nhỏ mặt mày hớn hở, nói ra: "Còn là vị đại ca hiểu chuyện!" Nói xong hướng Tô Chuyết "Hừ" một tiếng, không quay đầu lại rời đi.
Tô Chuyết ngồi xuống lần nữa, rút thư ra xem, vừa xem vừa oán giận nói: "Hoa Bình, huynh có một lượng bạc đó, còn không bằng mời ta uống đốn tửu thì hơn."
Hoa Bình bất đắc dĩ đáp: "Tô Chuyết, tốt xấu gì cậu cũng có chút danh khí, sao mà còn keo kiệt thế không biết? Lại nói, người ta bất quá là người chạy chân đưa thư, cậu làm khó hắn làm chi?"
Tô Chuyết thở dài một tiếng, nói: "Thật sự là không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý, ta keo kiệt chỗ nào? Mà thật là không có lông để rút! Lại nói, ta dám khẳng định, một lượng bạc đó căn bản chẳng phải là người đưa tin gì nói, mà là thằng nhỏ kia tạm thời nổi ý, thuận miệng nói thôi!"
Hoa Bình sững sờ, nói: "Này sao cậu biết?"
Tô Chuyết nói: "Chẳng lẽ huynh không phát hiện, thằng nhỏ kia căn bản chính là nữ giả nam trang sao?"
Hoa Bình lắp bắp kinh hãi, bật thốt lên: "Gì cơ? Cậu nói người kia là nữ sao?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT