Một đôi thiếu niên nam nữ đó cũng đứng dậy tiến lên, thiếu nữ nói: "Ngươi là Tô Chuyết hả? Nghe nói ngươi rất thông minh a! Chút thời gian trước, chính là ngươi phá vụ án xác không đầu kia sao?"
Thiếu niên thì tiếp lời: "Ta nghe nói lần đó ngươi còn làm trò cười, hoài nghi đến trên đầu Tô Cầm cô nương và Lữ công tử. Ngươi có phải muốn nổi danh hay không, mới làm như vậy hả? Thế nào, lần này ngươi tới, là muốn cứu Lăng Sương sao?"
Hai người này rất không lễ phép, Lăng Phong có chút nhìn không được, trầm giọng nói: "Không được vô lễ!" Lập tức áy náy nói: "Tô công tử bỏ qua cho, hai vị này là tam đệ Lăng Vũ và tiểu muội Lăng Tuyết."
Tô Chuyết cũng không nhiều lời, hướng hai người gật đầu một cái, xem như nhận biết. Lăng Phong lại nói: "Tô công tử đến rất đúng lúc, gia phụ chết không minh bạch. Bây giờ Lăng Sương lại thân hãm trong tù, tại hạ đang hi vọng có người giống như Tô công tử, đến giải thích nghi hoặc cho chúng ta đây!"
Gã vừa nói xong, Lăng Vũ rất là bất mãn, lớn tiếng nói: "Lăng Phong, huynh có ý gì? Chẳng lẽ huynh nói chúng ta đều oan uổng Lăng Sương hả? Ngày đó huynh cũng ở tại đấy, tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ là giả sao?"
Lăng Phong sững sờ, không cách nào phản bác. Tô Chuyết lại cười nhẹ một tiếng, nói: "Tận mắt nhìn thấy chưa hẳn là thật! Phàm chuyện gì cũng không cần nói quá mức tuyệt đối."
Lăng Vũ không phản bác được, đột nhiên một nữ tử chuyển ra từ hậu đường, vỗ tay cười nói: "Nói hay lắm, nói hay lắm!"
Tô Chuyết thấy cô ta không mặc đồ tang, trên mặt khẽ xoa phấn mỏng, ước chừng hơn ba mươi tuổi, phong vận mười phần. Ánh mắt của cô ta cũng không nhìn lên Tô Chuyết một cái, nói ra: "Nói hay ho thế, nhưng không biết xử lý chuyện có đẹp đẽ hay không!"
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, không đáp lời. Lăng Phong trông thấy cô ta, nhíu mày, nói ra: "Nhị nương, bây giờ còn đang túc trực bên linh cữu, sao nhị nương lại cởi áo tang ra rồi?"
Cô ta tức giận đáp: "Ta muốn về nhà, chẳng lẽ muốn để ta mặc đồ tang đi ra ngoài sao?" Nói xong hừ một tiếng, nói với đôi huynh muội kia: "Vũ nhi, Tuyết Nhi, chúng ta đi!"
Lăng Vũ Lăng Tuyết cũng học bộ dáng mẫu thân, phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi, theo bà mẹ đi. Lăng Phong nhìn xem bóng lưng mấy người rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Chuyết kỳ quái nói: "Bà ta là ai? Bà ta nói về nhà, chẳng lẽ là về Cô Tô hả?"
Lăng Phong nói: "Đó là nhị phu nhân của tiên phụ, mẹ đẻ của Lăng Vũ Lăng Tuyết. Bà ấy muốn về nhà ngoại, ngay tại trong thành Kim Lăng."
Tô Chuyết gật gật đầu, như có điều suy nghĩ. Lăng Phong lại nói: "Tô công tử, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, hi vọng công tử cần phải đáp ứng!"
Tô Chuyết hỏi: "Thỉnh cầu gì, huynh nói xem."
Lăng Phong nói: "Tại hạ còn hiểu rõ cách làm người của Lăng Phong, nói cậu ta giết cha, tại hạ thực sự khó mà tin được. Hơn nữa cậu ấy cũng chưa từng thừa nhận việc này, tại hạ nghĩ chuyện này nhất định có kỳ quặc. Nhưng lúc ấy rất nhiều người đều là nhân chứng, tại hạ thực sự khó mà cho là cậu ta phạm tội. Tại hạ muốn mời Tô công tử tạm thời ở chỗ này, cần phải điều tra rõ chân tướng chuyện này, cũng tốt cho mọi người một công đạo!" Nói xong ôm quyền hành lễ, khom người bái thật sâu.
Tô Chuyết vội vàng đỡ gã dậy, đáp: "Không dối gạt Lăng huynh, lần này tại hạ đến chính là vì chuyện này. Bất quá tại hạ có một thỉnh cầu, có thể để tại hạ ở trong gian phòng mà Lăng Sương từng ở kia hay không!"
Lăng Phong nghe được yêu cầu của Tô Chuyết, hơi sững sờ, kỳ quái nói: "Hậu viện sương phòng đông tây hai tiến, tổng cộng có tám gian phòng, tính là rộng rãi, sao Tô công tử muốn ở một gian đó? Huống hồ cách đó không xa chính là gian phòng của tiên phụ khi còn sống, Tô công tử không kiêng kỵ sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, đáp: "Vậy tại hạ ở gian đó đi!"
Lăng Phong gật gật đầu, nói: "Tốt a, Tô công tử xin mời đi theo ta." Nói xong dẫn đầu dẫn đường, ra phòng lớn cửa sau, là một đầu nam bắc đi hướng hành lang. Xuyên qua hành lang, chỉ thấy hậu viện hai bên trái phải hai hàng gian phòng, kết cấu tương tự.
Lăng Phong đứng tại hành lang chỗ nguyệt môn, làm thủ thế, nói: "Mời!" Liền hướng hàng phòng bên trái mà đi.
Tô Chuyết theo sau lưng, hỏi: "Nơi này nhiều gian phòng như vậy, đều có người ở sao?"
Lăng Phong quay đầu lại đáp: "Không phải, nơi đây rất nhiều gian phòng, chúng ta chỉ ở mấy gian, hạ nhân tôi tớ thì ở tiền viện. Ta ở tại Tây tiến, Nhị nương và Lăng Vũ Lăng Tuyết ở tại Đông tiến. À, khi gia phụ còn sống thì ở tại gian thứ nhất Đông tiến." Nói xong gã đẩy ra gian phòng thứ nhất tây tiến, nói ra: "Chính là đây."
Tô Chuyết gật đầu, đi theo vào phòng, chỉ thấy trong phòng bày biện đầy đủ mọi thứ, dọn dẹp rất chỉnh tề. Y tiện tay sờ lên mặt bàn, lại sờ được chút tro bụi.
Lăng Phong áy náy nói: "Căn phòng này từ khi xảy ra chuyện về sau, đã không có người đến quét dọn, ta đây liền để cho người tới thu thập!"
Tô Chuyết cười đáp: "Không vội, có thể mang ta đi xem gian phòng của lệnh tôn khi còn sống một chút hay không?"
Mặc dù Lăng Phong có chút kỳ quái, nhưng cũng không phản đối, lại mang Tô Chuyết đi ra ngoài, hướng đông tiến mà đi. Hai bên cách rất gần, đi vài bước liền đến. Lăng Phong đẩy cửa phòng ra, dẫn Tô Chuyết vào phòng.
Tô Chuyết vào phòng xem xét, có chút kỳ quái, hỏi: "Những gian phòng này bày biện đều giống nhau sao?"
Lăng Phong cười nói: "Không sai. Chỗ tòa nhà này vốn là dùng cho thuê mướn, tự nhiên là đem mỗi gian phòng thiết trí cùng một dạng. Lúc đầu ta dự định lần này tới thì ở tại trong nhà Lăng Sương, tiên phụ nói chúng ta nhiều người, chỗ của cậu ta chứa chẳng được, lúc này mới thuê tòa nhà này."
Tô Chuyết gật đầu, lại hỏi: "Căn phòng này từ khi xảy ra chuyện, đã không còn người ở qua?"
Lăng Phong đáp: "Không sai!"
Tô Chuyết cũng đưa tay đi sờ soạng một mặt bàn, lại phát hiện không có quá nhiều tro bụi. Y cảm giác có chút kỳ quái, quay đầu tỉ mỉ nhìn ngắm bốn phía. Chỉ thấy trong phòng bày biện toàn bộ như thường, đồ vật trước kia của Lăng Chí Thiện đã được thu dọn, trong phòng có vẻ hơi quạnh quẽ. Ngược lại trên bàn có một cây đèn mới, đỏ rừng rực, làm phòng thêm chút sinh khí.
Tô Chuyết không nói thêm gì, hướng Lăng Phong gật đầu, quay người thối lui ra khỏi gian phòng. Hai người lần nữa trở lại trên hành lang, Tô Chuyết đột nhiên nói: "Tiếp tục đi theo đầu này hành lang, có phải chính là hậu hoa viên hay không?"
Lăng Phong đáp: "Không sai, ta dẫn cậu đi nhìn thử." Nói xong, không đến tây tiến, mà theo hành lang đi thẳng xuống, không bao xa đã đến hậu hoa viên.
Tô Chuyết đứng trước nguyệt môn, cũng chưa vào vườn, dõi mắt đánh giá một phen. Trong vườn bố trí lịch sự tao nhã, từ trong sống ngoài viện dẫn tới một dòng chảy nhỏ, uốn lượn qua. Một tòa lương đình trên nước, chắc hẳn chính là tòa đình trong miệng Lăng Sương.
Lăng Phong đứng ở một bên, lẳng lặng chờ y xem hết, liền hỏi: "Tô công tử, có gì không ổn sao? Còn cần xem địa phương nào không?"
Trong lòng Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, nghe vậy cười chậm rãi lắc đầu, nói: "Không cần."
Lăng Phong gật đầu, nói: "Nếu Tô công tử nghĩ đến cái gì, có thể tùy ý xem xét. Ta còn một số việc, không tiếp đón được. Tô công tử có thể về phòng nghỉ ngơi, ta đã phân phó hạ nhân, tất cả yêu cầu của Tô công tử, hoàn toàn tuân theo." Nói xong ôm quyền hướng Tô Chuyết thi lễ một cái.
Tô Chuyết vội hoàn lễ, nói: "Vậy thì đa tạ rồi! Lăng huynh có việc, xin cứ đi làm, không cần quản ta."
Lăng Phong lại thi lễ, quay người rời đi. Tô Chuyết thở dài, chậm rãi bước đi thong thả về phòng. Không lâu sau đó, mấy tên nha hoàn bưng tới thùng gỗ nước ấm. Nguyên lai Lăng Phong đã phân phó hạ nhân, tới hầu hạ Tô Chuyết tắm rửa.
Tô Chuyết cám ơn mấy người, đóng cửa phòng, cởi áo bẩn, chui xuống đáy nước, để nước ấm thẩm thấu mỗi một lỗ chân lông trên thân, cũng xoa dịu bôn ba mệt mỏi nhiều ngày. Trên người buông lỏng, cũng làm cho đầu óc thanh tỉnh. Nhưng mà trong lòng Tô Chuyết, lại thủy chung đè ép một khối đá lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT