Tô Chuyết thở dài nói: "Viên Tín sợ hãi Tuệ Khả tiết lộ việc này ra ngoài, đành phải đem hắn giam cầm ở trong gian phòng này. Thế nhưng việc này lại bị Lữ công tử phá vỡ!"

Lữ Khang khẽ giật mình, nói: "Tại sao lại dính líu quan hệ đến ta rồi?" Người ngoài cũng kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy tối nay đúng thật là không thể tưởng tượng, trong chốc lát mà biến đổi bao nhiêu.

Tô Chuyết nói: "Làm sao không quan hệ với công tử? Vết đường bánh xe trên đường núi đông nam, rộng hơn so với xe ngựa bình thường, đó là bởi vì xe ngựa xa xỉ cồng kềnh, áp dụng bánh xe rộng hơn để tiếp nhận trọng lượng. công tử dám nói cái xe ngựa dùng để vứt xác đó không là của ngươi sao? Đêm qua ở cửa Túy Tiên lâu, ta thấy qua xe ngựa của Lữ công tử, hiện tại cũng đậu ở trong sân phòng khách, muốn so một chút hay không?"

Lữ Khang cả giận nói: "Nói bậy nói bạ! Nói hươu nói vượn! Tần Lôi, cái tên điên này chửi bới ta như vậy, ngươi còn không bắt hắn lại?"

Tần Lôi lại không nhúc nhích tí nào, chỉ coi như không nghe thấy. Tô Chuyết tiếp tục nói: "Toàn bộ tăng chúng trong chùa không người nào có thể tùy ý ra vào viện này, chỉ Lữ Khang là có thể. Ta nghĩ hắn nhất định là hôm qua tiến vào, phát hiện Tuệ Khả bị giam cầm ở đây, nên ép hỏi Viên Tín, biết chuyện từ đầu đến đuôi. Thế là Lữ Khang dùng việc này áp chế Viên Tín, hai người đạt thành hiệp nghị!"

Tần Lôi nghi ngờ nói: "Hai người bọn họ có thể đạt thành thỏa thuận gì?"

Tô Chuyết cười cười, nói: "Ông quên chuyện Phật cốt Xá lợi bị mất trộm sao? Nguyên bản Viên Tín chỉ hi vọng Xá Lợi gữ lại trong chùa, làm vinh dự Nhân Tế tự, nhiều thêm chút hương hỏa. Mà Lữ Khang lại muốn chiếm nó làm của riêng. Thế là đêm qua Viên Tín cầm tới chìa khoá mà Tuệ Khả bảo quản, trộm đi Xá Lợi, đưa cho Lữ Khang!"

"Ý định ban đầu của lão chính là giá họa cho Tuệ Khả việc mất cắp Phật bảo, đương nhiên Tuệ Khả chắc chắn sẽ không bị tìm tới. Kể từ đó vụ án này thành án không thể giải quyết, cũng không còn làm được gì nữa, sau đó lại nghĩ biện pháp dàn xếp Tuệ Khả. Đáng tiếc, lúc Tuệ Khả dìm xác thì quá khẩn trương, không thắt chặt dây thừng, dẫn đến việc thi thể bị phát hiện, dẫn tới quan sai."

"Mà ta lại chỉ ra Tuệ Khả chính là hung thủ, cứ như vậy, án mất cắp bình thường trở thành án giết người, liền không dễ dàng chấm dứt rồi. Thế là các người thuận nước đẩy thuyền, sau khi chúng ta đi, sát hại Tuệ Khả, lại đến phương hướng mà ta suy đoán để vứt xác, cho chúng ta tìm tới. Như vậy không có đối chứng, lần nữa đem hiềm nghi đẩy lên trên thân thổ phỉ. Đáng tiếc a, chỉ vì Lữ Khang ngươi không muốn dính án mạng lên tay, Viên Tín chỉ có thể tự thân giải quyết Tuệ Khả, như vậy trái lại để lộ ra sơ hở!"

Tần Lôi tựa hồ như ở trong mộng mới tỉnh, "A" một tiếng. Lữ Khang khó thở, cả giận nói: "A cái gì mà a, Tô Chuyết, ngươi đây căn bản là vu oan hãm hại! Tần Lôi, các ngươi đã thông đồng với nhau rồi, đúng hay không?"

Viên Tín cũng lạnh lùng nói: "Tô thí chủ, chuyện nhảm cậu kể quả thật không tệ, đáng tiếc không có bằng chứng, làm sao có thể nói lão nạp chính là hung phạm đây?"

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, đột nhiên hất một tay lên, mảnh sứ vỡ trong tay kia bắn đến gương mặt của Viên Tín. Viên Tín đột nhiên không kịp chuẩn bị, vội vã nhấc cánh tay che khuất khuôn mặt. Ai ngờ mảnh sứ vỡ kia chưa chạm đến thân thể của Viên Tín liền rơi trên mặt đất, mà người ngoài lại đều "A" một tiếng. Nguyên lai Viên Tín dưới tình thế cấp bách, quả nhiên duỗi ra cánh tay trái của mình!

Tô Chuyết nói: "Ngày bình thường lão cố ý uốn nắn, đã đem cánh tay phải sử dụng lưu loát như tay trái. Thế nhưng dưới tình huống cấp bách, vẫn lại lơ đãng vươn tay trái ra, đây chính là chứng cứ thứ nhất!"

Trên trán Viên Tín toát ra lấm chấm mồ hôi, há miệng không nói. Tô Chuyết lửng thững đi đến trước bàn, cầm lấy một con dao nhỏ trên bàn, thì ra là dao chuyên cạo đầu cho người xuất gia quy y. Hắn lại nói tiếp: "Đây chính là chứng cứ thứ hai! Ta vẫn luôn tìm không thấy hung khí, vì thế còn chạy đến bếp sau của chùa, mà nơi đó chỉ có dao phay chặt thịt, hiển nhiên không phải là hung khí. Đáng tiếc ta không chú ý đến con dao nhỏ này, nó ngay dưới mắt mọi người, nhưng cũng là dễ làm cho người ta không thấy nhất."

Tô Chuyết quay đầu nói với Tần Lôi: "Tần Bộ đầu, chuôi dao này lưng dày lưỡi mỏng, tương tự với tình hình vết thương của Tính Giác, lấy về so với vết thương của hai người chết một chút, liền biết được. Hơn nữa chuôi dao này đã dính máu, mặc dù rửa sạch rồi, nhưng vẫn có thể kiểm nghiệm ra. Đúng, trên mặt đất của căn phòng này khẳng định cũng lưu lại vết máu, cũng có thể kiểm tra ra."

Tần Lôi tiếp nhận dao cạo, lớn tiếng nói: "Được!"

Tô Chuyết lại nói: "Chứng cứ thứ ba cũng ở trong phòng này, đó chính là chiếc chìa khóa của cửa đại điện! Chiếc chìa khóa kia ta tìm không thấy trên thi thể Tuệ Khả, Ở xung quanh chùa cũng không thể tìm tới. Ta nghĩ vật trọng yếu như vậy lão không dám ném loạn, nhất định còn ở trong gian phòng đó!"

Tần Lôi hét lớn một tiếng: "Lục soát!"

Tràng hạt trong tay Viên Tín theo tiếng hét mà rơi xuống, trên trán đã túa ra mồ hôi lạnh, thần sắc trên mặt buồn chán vạn phần, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Tính Giác ông ta, mặc cho lão nạp khẩn cầu thế nào, chính là không muốn lưu lại trong chùa, Ta cũng... Không còn cách nào..."

Lão nói như vậy chính là thừa nhận đã giết người, lúc này chiếc chìa khóa kia quả nhiên cũng được tìm thấy. Chúng tăng ngoài cửa đều nhỏ giọng nghị luận, chỉ trỏ. Viên Tín rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngã ngồi dưới đất. Lăng Sương đột nhiên hỏi: "Vậy Phật cốt Xá lợi bị bọn hắn giấu ở chỗ nào?"

Tô Chuyết nói: "Cái này liền rơi trên người Lữ công tử!"

Lữ Khang vung tay áo, nói: "Ngươi đừng hòng ăn nói bừa bãi, Viên Tín giết người có liên can gì đến ta?"

Tô Chuyết cười đáp: "Đương nhiên có liên quan đến ngươi rồi, sau khi các ngươi biết Xá Lợi đánh mất, quan sai và chúng tăng tất nhiên sẽ lật cả cái tự viện lên, cho nên ngươi đương nhiên sẽ không đặt Xá Lợi ở trong chùa. Thế là đêm đó ngươi cầm Xá Lợi đi tới Túy Tiên lâu!"

Tô Cầm vẫn luôn đứng sau lưng Lăng Sương, đột nhiên kinh hô một tiếng, Tô Chuyết quay đầu nhìn về phía nàng, nói ra: "Không sai! Lữ công tử chính là nghĩ đến Tô Cầm cô nương, liền mang Xá Lợi đi. Ta vẫn cứ nghĩ mãi không rõ, vì sao những ngày qua Lữ công tử một mực ở chùa lễ Phật, vì sao đêm qua đột nhiên chạy xuống núi. Hơn nữa hai người nha hoàn của Lữ công tử ngay cả Lăng công tử mà cũng không biết, làm sao lại nhận biết một thanh lâu ca kỹ đây? Điều này nói rõ Lữ công tử và Tô cô nương đã sớm quen biết, không hề giống biểu hiện của hai người ra ngoài như vậy."

"Nghĩ thông suốt điểm ấy, hết thảy liền giải quyết dễ dàng rồi. Đêm qua Lữ công tử ở cửa Túy Tiên lâu thấy được ta và Lăng Sương, rõ ràng sững sờ, biết chúng ta là đến tìm Tô Cầm. Thế là ngươi liền cố ý giả bộ như tức tối hổn hển, nhưng như vậy chẳng lẽ không kỳ quái sao? Tô Cầm bán nghệ không bán thân thì toàn bộ Kim Lăng đều biết, cho dù Lữ công tử là ngươi, cũng đều không ngoại lệ. Khi ta đi vào trong phòng của Tô cô nương, điểm đáng ngờ liền càng nhiều thêm."

"Rượu và đồ ăn trên bàn căn bản không động tới, đũa sạch sẽ, bầu rượu cũng đầy. Điều này nói rõ Lữ công tử căn bản không phải đi tầm hoa vấn liễu. Trừ phi hắn vừa vào cửa liền háo sắc dùng sức mạnh, bằng không chính là đang nói chuyện gì quan trọng. Còn tranh chấp mà nha hoàn Lục Ngạc nhìn thấy..."

Hắn nói đến Lục Ngạc, quả nhiên có một quan sai mang theo Lục Ngạc đi đến trước người. Tô Cầm sững sờ, nói: "Lục Ngạc, sao ngươi lại tới đây?"

Tay Lục Ngạc nâng theo một cái cái hộp nhỏ, cũng kinh ngạc nói: "Không phải tiểu thư để cho nô tỳ tới sao?"

Tô Chuyết nói: "Là ta để Tần Bộ đầu mang Lục Ngạc đến. Lục Ngạc, đêm qua cô ở ngoài phòng trông thấy tiểu thư nhà cô tranh chấp với Lữ công tử, không lằng nhằng nữa. Cô cho rằng tiểu thư bị khi dễ, đúng hay không?"

Lục Ngạc tức giận đáp: "Đúng!"

Tô Chuyết nói: "Kỳ thật Lữ công tử cũng không có làm nhục Tô cô nương, mà muốn đem Xá Lợi giấu ở chỗ Tô cô nương, mà Tô cô nương không đồng ý, hai người mới xảy ra tranh chấp. Đương nhiên cuối cùng Lữ công tử đã được toại nguyện rồi."

Lăng Sương đột nhiên nói: "Tô Chuyết, cậu chớ nói lung tung! Tô cô nương làm sao lại có quan hệ với chuyện này?"

Tần Lôi lại hỏi: "Như vậy Xá Lợi đến tột cùng giấu ở chỗ nào?"

Tô Chuyết chỉ Lục Ngạc, nói: "Ngay ở trong hộp trang sức của Tô cô nương!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play