Thời điểm Tô Chuyết nói ra đồi Loạn Thạch, chẳng biết tại sao không một ai đưa ra dị nghị. Phảng phất tất cả mọi người đều nghĩ đến một cái khả năng. Đám người không nói chuyện, đi về phía đồi Loạn Thạch. Chu Thanh Bình cưỡi ngựa đi đầu, xông lên phía trước nhất.

Ai ngờ vừa mới chuyển qua chân núi, Chu Thanh Bình hét to một tiếng, ngồi trên lưng ngựa bắt đầu nôn mửa một trận. Tô Chuyết đi theo phía sau ông ta, không thấy được tình hình phía trước, đành phải nhảy xuống lưng ngựa, đi đến trước ngựa Chu Thanh Bình.

Tình hình ngay trước mắt khiến Tô Chuyết cũng quá sợ hãi, chỉ thấy chân núi đồi Loạn Thạch phía trước không xa, có mười mấy cái xác chết nằm ngổn ngang lộn xộn. Chỉ nhìn quần áo trên thân những người này cũng đủ biết tất cả đều là đệ tử của Vũ Di kiếm phái.

Nguyên lai cái gọi là mất tích, đúng là chết hết ở nơi này!

Tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đều trợn mắt há mồm, nói không ra lời.

Hoài Thiện chắp tay trước ngực than nhẹ:

- A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi...

Tiếng nói trong miệng lão lộ ra một vẻ đau thương buồn bã, lại có một cỗ thâm trầm. Không ngờ ngay cả vị đại sư lòng dạ từ bi cuối cùng cũng nổi giận.

Tô Chuyết quay đầu nhìn lại Vệ Tú, nàng đang bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh sợ, không chút nào chú ý tới ánh mắt nhìn sang của Tô Chuyết. Không biết sao, Tô Chuyết lại thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ chính y cũng không biết, vì sao bản thân biết được chuyện này không quan hệ gì đến Vệ Tú mà cảm thấy nhẹ nhõm.

Hà Ngôn Si, Bạch Tam Kiếm dẫn đầu xông lên phía trước, xem xét thi thể. Mấy người còn lại cũng chậm rãi tiến lên, chỉ thấy Ninh Huyền Thần nằm cách đó không xa. Người đệ tử có tiền đồ nhất Vũ Di kiếm phái, giờ phút này mang khuôn mặt tái nhợt nằm trong đống đất đá, ngay cả con mắt cũng không đóng nổi, tựa hồ oan khuất vô cùng.

Bỗng nhiên, Bạch Tam Kiếm xa xa kêu to một tiếng, té ngã xuống đất, ngón tay chỉ về phía trước, vừa sợ hãi vừa thương xót phẫn nộ. Tô Chuyết vội vàng chạy lên trước, nhìn về hướng ngón tay ông ta chỉ. Chỉ thấy một cái xác chết nằm trên mặt đất, chính là một cái xác không đầu. Mà xem quần áo trên thân thi thể này, đúng là Hàn Trung Dự!

Lão nhân chữ bối tiếng tăm lẫy lừng trong Vũ Di kiếm phái, thế mà bị chém đầu, phơi thây ở dưới chân núi vô danh đây. Việc này không chỉ khó có thể tưởng tượng, cũng khiến người ta sinh ra vô hạn thê lương.

Chu Thanh Bình trông thấy thi thể ân sư, ngược lại hoảng sợ kêu to lên:

- Ác quỷ lấy mạng, ác quỷ lấy mạng...

Ông ta gào thét không ngừng, chạy ra khỏi đoàn người, ai cũng kéo không được.

Hà Ngôn Si nhìn xem bóng lưng Chu Thanh Bình chạy xa, ảm đạm lắc đầu. Vũ Di kiếm phái còn sót lại một tên đệ tử chữ bối, không ngờ lại là một kẻ tiểu nhân nhát gan bỉ ổi như thế. Chẳng lẽ ông trời thật muốn tuyệt Vũ Di kiếm phái mạch này sao?

Tô Chuyết nghi ngờ nói:

- Vì sao hắn lại hô ác quỷ lấy mạng?

Có một đệ tử Vũ Di kiếm phái nhỏ giọng đáp:

- Bởi vì... Cái chết... Của chưởng môn sư bá... trước đây... Cũng giống hệt như bây giờ...

Hắn là đại đồ đệ của Chu Thanh Bình, tên là Kỷ Huyền Chân. Không ngờ lại kế thừa cái tính cách nhát gan của sư phụ gã, nói ra mấy câu cũng đứt quãng liên tục, thật không hiểu nổi.

Nhưng Tô Chuyết vẫn hiểu được, lặp lại một lần:

- Ngươi nói tử trạng của Hàn Trung Dự và Lục Thanh Trần, là giống nhau như đúc sao?!

Kỷ Huyền Chân gật đầu.

Mặt mũi Tô Chuyết âm trầm, phân phó hắn nói:

- Ngươi xem một chút đệ tử Vũ Di đã chết là những người nào!

Nói xong ngồi xổm người xuống, kiểm tra thi thể Hàn Trung Dự.

Bởi vì tử trạng của thi thể quá mức thê thảm, người khác không dám tới gần, chỉ có Tô Chuyết ở lại nơi này. Y vừa nhìn thi thể, vừa tự lẩm bẩm trong miệng, nói ra từng tình huống của thi thể:

- Toàn thân dính máu, nhưng không có miệng vết thương khác... Phần cổ bị lưỡi dao chém đứt, vết thương bằng phẳng nhẵn nhụi, hung khí được sử dụng nhất định vừa mỏng vừa sắc bén...

Chỉ dựa vào những tình huống này, tựa hồ cũng không dễ kết luận ai là hung thủ. Dù sao tử trạng Lục Thanh Trần cũng giống vậy, nhưng vẫn không có ai giải được bí ẩn cái chết quỷ dị này.

Kỷ Huyền Chân rất nhanh đã trở về, đừng từ xa, nói ra:

- Tô... Tô công tử, hơn mười người sư huynh đệ chết đi, đều là đệ tử của chưởng môn sư bá!

Hà Ngôn Si bi phẫn tiếc hận, không khỏi thở dài:

- Không ngờ tất cả đệ tử tinh anh của Vũ Di kiếm phái, chỉ một đêm đã bị hủy hoại hết. Vũ Di kiếm phái muốn xoay người tiếp cũng rất khó khăn..

Tô Chuyết đứng dậy, trở về bên cạnh mọi người, hỏi Kỷ Huyền Chân:

- Vì sao Hàn lão tiền bối và những đệ tử này lại rời khỏi doanh địa của các ngươi?"

Kỷ Huyền Chân mờ mịt đáp:

- Ta đâu có biết.

Tô Chuyết nghiêm mặt nói:

- Ngươi là đại đệ tử của Chu Thanh Bình, ở Vũ Di kiếm phái cũng tính là người có mặt mũi, làm sao lại không biết nhiều người như vậy đi đâu hả?

Kỷ Huyền Chân có chút khẩn trương, vội vàng giải thích nói:

- Từ trước đến nay chúng ta không được chào đón trong phái, mọi người đều biết chuyện này...

Có một tên đệ tử khác phụ họa nói:

- Không sai! Trong môn từ trước đến giờ chia làm hai phái, đệ tử của chưởng môn sư bá đều là thiên chi kiêu tử, vẫn luôn xem thường chúng ta. Bọn họ đi đâu, sao có thể nói cho chúng ta biết được?

Không ngờ chuyện này lại còn dính đến nội bộ phân tranh của Vũ Di kiếm phái, sự việc thật sự càng có vẻ phức tạp. Nếu quả thật giống như lời tên độ đệ của Chu Thanh Bình nói, bọn họ không biết những người chết vì sao lại rời khỏi doanh địa. Như vậy còn ai biết được? Hành động lần này của Hàn Trung Dự đến cùng có ý gì?

Hoài Thiện thấp giọng hỏi Tô Chuyết:

- Cậu có ý kiến gì không? Không ngại nói ra đi!

Tô Chuyết gật đầu, nói:

- Đầu tiên đây không phải là ác quỷ lấy mạng gì cả! Ngoại trừ Hàn Trung Dự lão tiền bối, những người khác đều là chém giết đến chết. Trong tay bọn họ còn cầm kiếm, bắp thịt toàn thân đều căng cứng. Mà Hàn Trung Dự không cầm kiếm trong tay, điều này nói rõ lão tiền bối bị đánh lén mà chết, cũng giải thích nguyên nhân cái chết Lục Thanh Trần, phủ định cách nói ác quỷ giết người.

- Thứ hai nơi đây không phải là hiện trường phát sinh vụ án! Bởi vì nơi này không có dấu vết đánh nhau và vết máu.

Bạch Tam Kiếm nghi ngờ nói:

- Ngươi nói Hàn lão ca bị kẻ khác đánh lén, điều này chúng ta có thể nghĩ thông suốt. Nhưng ai có bản lĩnh có thể một đao chém đứt đầu hắn? Hơn nữa bây giờ đầu hắn ở đâu?

Tô Chuyết không cách nào đáp lại.

Hoài Thiện lại hỏi:

- Cậu nói đây không phải hiện trường, như vậy hiện trường ở chỗ nào?

Tô Chuyết chi về thi thể Hàn Trung Dự, đáp:

- Chẵng lẽ mọi người quên rồi? Đây không phải là chỗ đặt xác của Lục Thanh Trần sao? Cửa hang mà chúng ta đào mở hôm qua ngay ở phía trước. Nếu như ta không đoán sai, ở trong đó hẳn là có đáp án mà chúng ta muốn!

Mặc dù đám người không biết vì sao Tô Chuyết nói vậy, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn. Mọi người thông qua cửa hang được đào mở hôm qua, nối đuôi nhau tiến vào đường hầm. Ai ngờ vừa mới vào bên trong, liền ngửi được một mùi máu tanh nồng đậm.

Tô Chuyết biết mình đã đoán đúng, xông lên đi đầu, nâng lấy bó đuốc vọt tới bên trong. Trong đường hầm mặc dù mờ tối, ánh nắng vẫn có thể bắn vào một chút, đã không còn vẻ đáng sợ như tối hôm qua. Ngay trong quặng mỏ trông trải ngày hôm qua, giờ phút này đã tràn đầy vết máu.

Đám người bước vào, không nhịn được bưng kín mũi. Bỗng nhiên có người hô:

- Đây rồi!

Tiếng la vừa đáp xuống, quả nhiên từ trong đống đá nơi hẻo lánh, tìm thấy một cái đầu dính đầy máu, vẻ mặt hoàn toàn biến đổi.

Đệ tử Vũ Di không nhịn được ôm đầu sư tổ gào khóc. Hà Ngôn Si, Bạch Tam Kiếm cũng cảm thấy buồn bã, không ngờ hai người có lòng tốt đến trợ giúp, cuối cùng vẫn để ông ta bị kẻ tiểu nhân hạ độc thủ!

Tô Chuyết đứng ở một bên, trong lòng đã tích tụ đầy lửa giận. Không ngờ một số người hoàn toàn không thèm đặt mình và Thiếu Lâm phương trượng vào mắt, nói giết người thì giết người. Hắn tức giận vỗ một chưởng lên cây cột trụ bên cạnh, ai ngờ bàn tay vừa đập xuống liền cảm thấy đau nhói, nguyên lai có một cây gai gỗ vào đâm vào bàn tay.

Tô Chuyết rút ra gai gỗ, trong lòng khẽ động, lại nhìn chỗ gai gỗ trên cây cột. Chỉ thấy trên cột chống có một đường dây hằn cực nhỏ, tựa hồ do dùng công cụ sắc bén cắt lên mà thành.

Trong đầu Tô Chuyết Linh Quang chớp động, những điều đã được chứng kiến từ hôm qua, lập tức toàn bộ xông lên đầu, làm y sáng tỏ thông suốt mọi chuyện. Hắn lẩm bẩm:

- Nguyên lai là như vậy!

Hoài Thiện thấy y biểu lộ khác thường, vội hỏi chuyện gì xảy ra.

Tô Chuyết xích lại gần lỗ tai lão, nhỏ giọng nói:

- Vãn bối còn muốn đi tìm một vật, đại sư giúp ta trông chừng một người!

Hoài Thiện nghi ngờ nói:

- Khúc Thánh Châu?

Tô Chuyết lắc đầu, rỉ tai đáp:

- Là...

Hoài Thiện nghe xong, không tự chủ được quay đầu, nghiêng mắt nhìn bóng người kia bên ngoài đoàn người..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play