Bạch Hân vừa đi vào thư phòng, đã nhìn thấy lá thư trên bàn.
Phong thư có màu xanh nhạt nhẹ nhàng, mặt trên chỉ mấy chữ đơn giản. Chữ viết này rất quen thuộc, là của Bội Lan, cô học sinh của mình.
Trải qua thời gian ở chung dài như vậy, Bạch Hân cũng không phải là cái gì cũng không biết, Bội Lan đối với anh có thể sẽ có tâm tư thế nào, thật ra trong lòng anh đều rất rõ ràng. Hôm nay Bội Lan nói như vậy cũng khiến anh đoán ra một phần, nhưng mà, anh vẫn không nghĩ tới phong thư này đã sớm bị Thiên Lý phát hiện.
Thiên Lý đặt nó ở trên bàn sách… vị trí dễ thấy nhất, là có ý gì?
Bạch Hân cầm lên phong thư mỏng manh, lật qua lật lại vài lần, cuối cùng không mở ra, mà chỉ nhẹ nhàng vứt vào sọt rác bên cạnh bàn.
“Anh đang làm gì vậy?”
Bạch Hân nghe thấy thanh âm của Thiên Lý.
Chẳng biết Thiên Lý đã đứng ở cửa thư phòng từ khi nào, trông theo những hành động vừa rồi của anh.
“Vứt rác.”
Bạch Hân dựa vào cạnh bàn, thuần thục đốt một điếu thuốc.
“Thư người khác gửi cho anh, anh cứ như vậy mà bỏ đi?” Thiên Lý hơi nhăn lại mi.
“Không bỏ thì làm thế nào?”
“Ít nhất, anh phải đọc qua nó chứ.”
“Có cái gì tốt để xem?” Bạch Hân nhàn nhạt mỉm cười, “Anh không thể đáp lại cô ấy.”
“Anh cứ định giả vờ như không biết?”
“Làm bộ không thấy được, đối với cả anh và cô ấy đều tốt.” Bạch Hân quay đầu, giống như đang suy nghĩ điều gì, “Anh nói để em hiểu nhé.”
“Cuối cùng là thế nào...”
“Bội Lan không phải bởi vì thẹn thùng mới không lựa chọn trực tiếp nói cho anh biết, mà là lòng tự trọng của cô ấy quá mạnh mẽ nên không muốn thừa nhận thất bại. Hôm nay vào thời điểm thích hợp cô ấy đã nhắc cho anh, nếu ngày mai anh vẫn làm như không phát hiện, thì đó chính là gián tiếp tỏ vẻ cự tuyệt với cô ấy.”
“...”
“Như vậy, tốt xấu gì cũng lưu lại một đường để cô ấy có thể tự mình an ủi.” Bạch Hân nhìn Thiên Lý, hỏi: “Em đã hiểu chưa?”
“Em không hiểu...”
Thiên Lý lắc đầu, thế nhưng lại xuất hiện vẻ buồn rầu trên khuôn mặt.
“Không hiểu thì cho qua đi.”
Bạch Hân thở dài, dụi điếu thuốc vào gạt tàn thuốc trên bàn, rời khỏi thư phòng.
“Vân ca!”
Thiên Lý vội vàng chạy theo anh.
“Em thật sự không hiểu, vì sao lại không thể thẳng thắn nói ra mà lại phải quanh co lòng vòng như vậy... Nếu hôm nay em vứt phong thư này đi, nếu anh thật sự có cảm tình đối với cô anh, vậy hai người chẳng lẽ từ nay về sau lại bỏ lỡ?”
“Tôi cũng không hiểu, Tiểu Thiên.”
Bạch Hân dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.
“Vì sao em lại để ý tới chuyện của cô ấy như vậy? Chẳng lẽ em hy vọng tôi cùng cô ấy phát sinh cái gì sao?”
“Không phải... Em...”
Thiên Lý nhất thời nghẹn lời.
Tại sao phải để ý tới phong thư tình này, tại sao phải nói ra như vậy? Những lời này là cô bé kia nói? Hay là Bạch Hân nói? Hay chỉ là mình tự nói cho mình nghe?
Có lẽ là bởi vì cậu sẽ vĩnh viễn tiếp tục chờ đợi như vậy sao... Mà chờ đợi dài đằng đẵng, đến bao giờ mới có thể chấm dứt?
“Vân ca, anh vì sao không muốn gặp em...?”
Bị loại tâm tình này ám ảnh, cuối cùng cậu đã nói ra điều cậu luôn luôn muốn hỏi...
“Vì sao sáu năm qua gặp mặt, anh cũng chưa một lần tới?”
Vẻ mặt Bạch Hân trong nháy mắt mang đầy vẻ mê mang, có lẽ là không nghĩ tới cậu nhỏ này đột nhiên lại hỏi về chuyện giữa hai người.
“Lúc trước trong điện thoại, anh chắc là đã có nói qua với em.”
“Sao?”
“Anh đã nói với em, nếu muốn gặp anh thì có thể trực tiếp tới tìm anh. Nhưng, phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đến.”
“...”
Bây giờ, lại đến lượtThiên Lý sửng sờ.
“Em đã quên rồi sao?”
“Em... thật sự không nhớ rõ...”
Thiên Lý mờ mịt tìm kiếm trong ký ức. Hình như thật lâu trước đây đã từng nói, nhưng mà, chính xác là rất rất lâu trước đây...
“Trách không được em một chút phòng bị đều không có đã yêu cầu ở lại.” Bạch Hân cười như không cười, “Anh nói lúc đó, thật không phải là nói đùa.”
Giờ nghĩ kĩ lại—— những lời này, bao hàm rất nhiều tin tức.
Thiên Lý không biết phải làm sao.
“Bây giờ em biết rồi chứ.”
Bạch Hân chuyên chú nhìn vào đôi mắt cậu, ánh mắt kia – đầy trực tiếp, làm cậu không còn một chỗ trốn:
“Vậy, em còn muốn tiếp tục lưu lại nữa không?”
“...”
“Anh không phải thánh nhân, bạn bè đơn thuần, tình yêu thuần khiết trong mắt anh đều là trò cười. Anh cần cái gì, tin rằng em cũng hiểu rõ, cuộc sống trước nay của anh, anh nghĩ em cũng có thể hiểu được.”
“Em...”
“Những lời đồn đãi mặc dù không phải toàn bộ đều là thật, nhưng tuyệt đối cũng không phải là đặt điều...”
Bạch Hân cúi đầu nhìn cậu, lộ ra vẻ mặt tràn ngập dụ hoặc, nhưng nụ cười châm chọc đó, cũng khiến kẻ khác phải lo lắng không yên.
“Ai đến anh cũng không – cự tuyệt, theo ý nghĩa đó mà nói, cũng là sự thật.”
“Không phải!”
Thiên Lý lập tức ngắt lời anh.
“Anh không phải là người như thế...”
“Hey, em thực sự là một tờ giấy trắng đó, Tiểu Thiên. Cho dù đã sáu năm trôi qua, vậy mà em vẫn giống năm đó.. Đơn thuần đến mức làm cho anh có cảm giác tội ác.”
Bạch Hân vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu. Ngón tay chậm rãi lướt qua hàng mi nhíu chặt, đôi má tái nhợt, cuối cùng, dừng lại bên cạnh đôi môi mềm mại.
“Sau khi Thanh đưa em tới đây đã không nói cho em biết chuyện? Em có biết những tối anh không về ngủ là đi nơi nào không?”
“Vân ca...”
Bạch Hân có thể cảm giác được những run rẩy nhỏ nhoi trên thân thể đối phương, nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại.
“Em có biết anh có bao nhiêu tình nhân không? Con số đó em cũng không thể tưởng tượng được... Anh là như vậy đấy, giờ tình yêu của em đối với anh có còn như em nghĩ không?”
“Em biết anh sẽ không... sẽ không tùy tiện như vậy...” Đôi môi Thiên Lý run rẩy, đã sắp nói không lên lời.
“Tiểu Thiên, người em yêu, là tôi chân thật trước mắt em bây giờ, hay là con người trong trí tưởng tượng của em trước kia…Mạc Vân Khinh đó? Thời gian chúng ta ở chung quá ít, em xác định em thật sự... đã thấy được trọn vẹn…Mạc Vân Khinh tôi chưa?”
Thiên Lý chưa từng thấy qua Bạch Hân giống như bây giờ, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đó, không có tới nửa điểm tiếu ý. Cậu đã thấy rất nhiều người tức giận nhưng vẫn bình tĩnh, kể cả Thanh Dạ, kể cả Luật, kể cả Ly Ca... Nhưng chưa từng có ai nghiêm túc giống như Bạch Hân hiên tại. Chính là những lời nói vô cùng sắc bén này, làm cho cậu không biết phải làm sao.
Nhưng Bạch Hân nói tất cả đều là sự thật. Cho dù hai người đã quen biết nhau được hơn bảy năm, nhưng thời gian họ ở chung với nhau quá ít, vẫn không đủ để thấy được con người thật của nhau. Phần cảm tình này nảy sinh cũng quá mức kì lạ, cả lý do để yêu thương xem ra cũng quá mức hư ảo...
Chỉ là, sáu năm nhớ nhung cùng tưởng niệm đó, rút cuộc điều gì mới gọi là chân thật?
“Tiểu Thiên, bây giờ em nói cho tôi biết, những điều em tin tưởng và hiểu biết về tôi, là từ đâu vậy?”
“...”
Vẫn tiếp tục không nói gì.
Khoảng thời gian trầm mặc không một tiếng động rồi cũng qua đi, Bạch Hân buông cậu ra, ngồi trên ghế sa lon.
Mắt thấy anh lại rút thêm một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, Thiên Lý đi qua, chặn lại.
“...”
“... Đừng hút nữa.”
Bạch Hân nhìn cậu một cái, khẽ thở dài, lại hoàn toàn không để ý rút ra một điếu khác.
“Vân ca!”
Thiên Lý không biết lấy dũng khí và khí lực từ nơi nào, hung hăng làm anh té nhào trên ghế sa lon.
“Đủ rồi... đùa cợt em rất thú vị có phải không?”
“Tôi không đùa với em.” Bạch Hân nhàn nhạt trả lời.
Hốc mắt đối phương rõ ràng đã ướt rồi, điều này lại làm cho Bạch Hân thêm yêu thương trong lòng.
Thiếu niên này đã từng mười bảy tuổi, đẹp đẽ tựa như nước suối mùa xuân trên núi. Không muốn làm ô nhiễm phần tinh khiết này, năm đó anh đã lựa chọn để cậu rời đi. Hôm nay thiếu niên mảnh khảnh ngày đó đã trở thành một người đàn ông, nhưng phần khí tức ngây ngô tinh khiết khiến người khác phải rung động lại vẫn nguyên vẹn như cũ... Số mệnh của anh có phải là đã được an bài rồi không, mãi mãi sẽ nằm trong tay đứa nhỏ này?
“Em rốt cuộc là thật sự không biết, hay giả vờ không biết...”
Thiên Lý khép hờ đôi mắt, cúi đầu xuống cắn, giống như muốn bao phủ đôi môi đối phương.
“Anh nói cho em biết...”
“Đừng hồ đồ, Tiểu thiên.”
Bạch Hân quay đầu, muốn tránh đi những hành động giống như phát khùng của cậu.
“Em không hồ đồ...”
Mùi thuốc lá nhàn nhạt, giống như đang đầu độc tâm thần cậu. Thiên Lý cực lực tìm kiếm đôi môi đối phương, cực lực muốn hai người kết hợp sít sao cùng nhau. Cậu đã hoàn toàn không biết mình đang làm gì, hoàn toàn không biết mình làm như vậy sẽ mang tới kích thích thế nào cho đối phương.
Bạch Hân chỉ chịu đựng được trong chốc lát, rốt cục nhịn không được dùng sức nắm lấy hông cậu., vị trí hai người trong phút chốc đã thay đổi.
“Vân ca...”
Thiên Lý không an phận vẫn cố cử động.
Bạch Hân sít sao đè lên, khống chế hết thảy giãy dụa của cậu.
“Nghe này Tiểu Thiên, anh chỉ hy vọng em đã hiểu được tất cả!”
Giọng nói này, đã gần như gầm nhẹ.
“Đừng tùy tiện nói những lời giống như muốn cùng nam nhân khác cùng một chỗ, em đã nghĩ tớ mẹ của em chưa? Nếu sau này em phải lựa chọn giữa mẹ người người em yêu, em sẽ nhẫn tâm vứt bỏ người nào?”
“Em...”
Thiên Lý dần dần dừng lại giãy dụa, mờ mịt mở mắt.
“Hơn một tháng trời nay, em có… phát hiện ra rằng anh chưa bao giờ đề cập tới người thân của anh? Bởi vì họ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với anh, nhưng anh không để ý. Nhưng mà em, em cũng sẽ không quan tâm sao?”
“...”
Đây là lần đầu tiên Thiên Lý... biết được chuyện trong nhà của Bạch Hân.
“Em cuối cùng có nghĩ tới những chuyện sẽ xảy ra sau này hay không, Tiểu Thiên?”
“Đừng...”
“Em chỉ có một người mẹ, một người mẹ yêu thương em vô cùng, chẳng lẽ em lại định dấu diếm bà cả đời? Chẳng lẽ em lại định tại thời điểm bà hy vọng em kết hôn, em sẽ tùy tiện tìm một người để yêu cho có lệ?”
“Đừng nói nữa...”
Nước mắt không biết đã rơi xuống từ khi nào, những hạt châu dường như đang lạc lối.
Những điều Bạch Hân nói, làm Thiên Lý lại một lần nữa thanh tỉnh lại, nhận ra rằng mình yếu ớt, vô tri và ngây thơ, đã nhiều năm như vậym mình vẫn như trước không có một chút tiến bộ nào, vẫn giống như một thằng nhóc mười bảy tuổi đơn thuần, không rành thế sự.
Thiên Lý đẩy mành người đàn ông đang nằm đè trên người mình, đẩy ra đôi tay muốn lau nước mắt giúp mình, hồn bay phách lạc chạy ra khỏi cửa chính.
Mình như vậy, thật quá mất thể diện...
Vì cái gì cho tới bây giờ vẫn không có nghĩ tới, giữa hai người họ nếu quả thật có tình yêu, cũng không chỉ là chuyện giữa hai người...
—————————————-
P.s:
Thật mệt mỏi, chuyện gia đình, chuyện công việc, chuyện tình yêu…
Tất cả đều thật mệt mỏi
Chẳng muốn làm gì, chỉ muốn yên lặng, nghe Make a wish, và muốn make a little wish, ước rằng thời gian sẽ dừng lại mãi, khi trái tim này đang còn yêu, và đường đời này đang còn tiếp tục…
Trăm năm là hữu hạn, sao mình không sống cho thật sâu….
Và, mãi mãi là bao lâu, người yêu nhỏ bé của tôi ơi…
Bạch Hân, Bạch Hân, Bạch Hân… em đã mệt mỏi rồi, edit truyện của anh làm em mệt mỏi ít nhất phải gấp đôi, có cần phải như vậy không, biết rằng anh muốn cho Thiên Lý phải nhận thức rõ ràng về tình yêu đồng tính giữa anh và cậu ấy, rằng tình yêu đó không phải chỉ là chuyện của hai người, nhưng sao anh lại phải dùng cách đó.
Cậu nhóc này mãi không lớn được, nên anh cũng muốn trở thành một cậu nhóc ư, Thiên Lý như vậy, sao anh không kiên cường mà đối mặt, tình yêu là gì chứ, không phải chỉ là chuyện giữa hai người sao, nếu anh yêu cậu ấy đủ nhiều, và cậu ấy cũng yêu anh đủ nhiều, thì sợ gì sự lựa chọn chứ. Mẹ Thiên Lý đã yêu thương cậu nhóc này như vậy, sao anh lại phải bi quan nghĩ rằng bà sẽ cương quyết không chấp nhận tình yêu giữa hai người. Yêu thương là mong người mình yêu được hạnh phúc, không phải sao?? Bà mẹ nào trên thế gian chả hạnh phúc khi nhìn thấy con mình được hạnh phúc chứ.
Mà thôi, tình yêu mờ mịt giữa Thiên Lý và anh chắc em không hiểu được, và cũng không hiểu nổi.
Còn một chương nữa là hết phần của anh và Thiên Lý rồi, em yêu quý hai người, như yêu quý Dạ và Luật, yêu quý Ly Ca, Mèo Lười, Đu Đủ, Tiểu Hàn, Noãn Nhi… nhưng nói thật là em không thích Thanh Tử, em không thích mờ mịt, em không thích cả cái bài hát Blue Violet này nữa.
Trời đất, yêu thương được mờ mịt của Inori, mà lại không hiểu được mờ mịt trong Blue Violet, tôi nay chẳng lẽ đã khác tôi xưa ….
Điên ý mà:)))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT