Edit: bé Na

Đêm mùa thu, thích hợp để ngủ ngon.

Không khí mang theo cảm giác mát mẻ, khoan khoái, nhẹ nhàng bao vây Chu Luật.

Đại khái là do ngủ quá sớm, mới hơn mười hai giờ đã tỉnh. Chu Luật đành mặc thêm áo đi ra ban công, ngắm nhìn ánh sáng từ cửa sổ của các căn hộ khác.

Nhìn qua nhìn lại không hề có mục đích, bỗng nhiên lại nghĩ đến một ngày nào đó tháng mười hai năm ngoái, mình hình như cũng đứng ở chỗ này, dừng lại đón gió trời.

Thời điểm đó, nghe thấy từ cách vách truyền đến bài hát ‘Just one last dance’. Giọng nữ sâu kín, đêm đen trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại hợp nhau đến bất ngờ.

Đó là ca khúc Thanh Dạ thích nhất. Mình cũng nghe qua vài lần, sau đó cũng thích theo anh.

Ca khúc đó tịch mịch và ưu thương. Nhưng mà mới trải qua có nửa năm ngắn ngủn, nghe lại bài hát, đã không còn chút cảm xúc sầu não nào.

Tình cảnh và tâm tình khi nghe một bài hát, quả nhiên mới là điểm quan trọng.

Bên cạnh mình giờ đã có người yêu. Một người trải quá lễ Giáng Sinh, giờ đã thành chuyện cũ.

“Luật……”

Nghe thấy tiếng gọi của người yêu, Chu Luật quay đầu lại.

Thanh Dạ hướng nơi này đi tới.

“A…… Lúc anh mở cửa đánh thức em sao?”

“Không phải.”

Thanh Dạ đưa tay khoát lên vai cậu, ôn hòa nói:“Vừa tỉnh liền không thấy em bên cạnh, tự nhiên lại cảm thấy phải tìm xem em đang ở đâu.”

“Em cũng sẽ không đêm hôm khuya khoắt bỏ nhà ra đi.”

“Tuy rằng sẽ không, nhưng không có em bên cạnh anh cảm thấy không quen……” Thanh Dạ mỉm cười nói,“Sao vậy, không ngủ được?”

“Vâng…… Bỗng nhiên lại tỉnh giấc.”

“Không sao đâu…… Để anh ru em ngủ.” Thanh Dạ cười xấu xa,“Đi, chúng ta vào nhà thôi.”

“……”

Có trời mới biết anh ấy sẽ dùng biện pháp “Ru” như thế nào……

“Thân ái, ngày mai em còn phải tăng ca, đúng không?”

“Vâng……”

“Vậy đi ngủ sớm một chút.”

Cứ như vậy, Chu Luật lại một lần nữa bị kéo vào phòng ngủ.

Cái gọi là “Ru” của Thanh Dạ, cuối cùng lại biến thành trò chuyện trong chăn ấm…… Hai người dựa sát vào nhau, nói chuyện vu vơ. Trò chuyện trò chuyện, Chu Luật trong lúc bất tri bất giác đã đi vào giấc nồng.

Trong lúc hoảng hốt, cảm giác có người ở bên tai mình nói cái gì đó. Người đó giúp mình đắp lại chăn, lại nhẹ nhàng hôn lên má.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau login, Bạch Hân rất vui vẻ đem nhiệm vụ trả lại cho Thanh Dạ. Hôm qua, tổ luyện dược không chỉ hoàn thành được kế hoạch chỉ định, mà còn có chút vượt mức …… Điều này trong lịch sử của Ánh Sáng là hiện tượng phi thường hiếm thấy.

Tổ luyện dược luôn luôn là tổ đội khó hầu hạ nhất trong công hội. Chủ yếu là công việc buồn tẻ cũng không thu được điểm kinh nghiệm như thế này, rất khó kiếm được người sinh ra hứng thú…… Đương nhiên, quái nhân đứng đầu Bi Luyến Hồ, “Luyện kim thuật sĩ siêu cấp Mã Lệ” không nằm trong phạm vi thảo luận.

Thanh Dạ rất kinh ngạc Bạch Hân rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì.

“Cậu cho bọn họ cái gì?”

“Sách, nói thật khó nghe nha.” Bạch Hân nhíu mày nói,“Đây đương nhiên là vấn đề mị lực cá nhân.”

“Mị lực cá nhân có thể khiến xác xuất chế dược thành công tăng lên?”

“Ở trong mắt Bạch đại gia ta, không chuyện gì không có khả năng.”

“Chúng em đương nhiên không phải là để cấp thể diện cho anh Bạch.”

Thành viên đầu tiên của tổ luyện dược không chút khách khí hắt cho Bạch Hân bát nước lạnh:

“Bởi vì hôm qua Thiên Lý cũng đi cùng…… Chị Yến Tử thích nhóc Thiên Lý, là người địa cầu ai cũng biết.”

“Cáp!?” Bạch Hân khiếp sợ,“Anh sao lại không biết?”

“Bởi vì anh không phải là người địa cầu mà.”

“……”

Yến Tử là đàn chị của tổ luyện dược, vẫn coi Thiên Lý là cậu em trai yêu quý. Điều này trong hội đã không phải tin tức gì bí mật, nhưng Bạch Hân gần đây mới trở về lại hoàn toàn không biết.

“Có thể gọi Thiên Lý tới trông coi cùng anh, Bạch đại ca anh cũng đủ nhiễu sự.” Cá Chết cười hì hì, nói,“Xem ra, Thiên Lý của chúng ta thật sự rất nguy hiểm Aha cáp……”

“Lão Bạch, nếu anh dám làm xằng làm bậy, chị Yến Tử sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Đương nhiên, chúng em cũng sẽ không.”

“Ôi chao……” Bạch Hân có chút ủy khuất thở dài,“Nói như vậy, vốn là không có một ai đứng về bên anh sao?”

“Có người dám đứng bên cạnh anh sao? Không sợ chết sớm à, muốn bị phó hội lột da sao?”

“……”

Thật sự là một câu hỏi toạc móng heo.

Bạch Hân cười gượng vài câu, đem mũi dùi đang chĩa vào mình chuyển đến chỗ Noãn Khí.

“Bạn học Noãn Khí, cậu không phải đang ở ‘Hành trình lữ hành khoái trá’ sao? Sao lại còn có thời gian lên mạng?”

Sáng sớm hôm nay, Noãn Khí đã đăng nhập vào trò chơi. Đã lắc lư xong một vòng vô nghĩa.

“…… Nói gì vậy chứ.”

“Xem ra, cậu đã thành công đánh vào bên trong đồn địch?”

“Ừ, tôi hiện tại đang ở tạm nhà cậu ấy.” Noãn Khí rất thỏa mãn nói,“Người nhà cậu ấy rất nhiệt tình, tay nghề của bác gái cũng tốt lắm.”

“Này này……” trong hội nhất thời âm thanh chấn động,“Noãn Nhi thế mà lợi hại nha…… Tiểu Hàn quả nhiên là mạnh miệng mềm lòng……”

“Không bằng lần sau mọi người cùng đến nhà Tiểu Hàn làm khách đi? Oa ha ha ha……”

“Như vậy…… Tiểu Hàn cho phép cậu dùng máy tính của cậu ấy?” Mèo Lười nghĩ đến một vấn đề mang tính mấu chốt.

“Đúng vậy……” Noãn Khí liếc mắt nhìn một kẻ nào đó còn đang nằm trên giường ôm chăn ngủ, quay đầu lại đáp,“Xem chừng cậu ấy hôm nay không đứng dậy được.”

“Hả……”

“Uhm……”

“A……!?”

“……”

Một lát sau, kênh hội một mảnh trầm mặc……

Tiểu Hàn…… cậu thật sự là rất đáng thương –!!

Tất cả mọi người từ tận đáy lòng vì ‘cúc hoa’ của  Tiểu Hàn mà một phen rơi lệ đồng tình, cũng tự động bi ai trong năm giây.

Nhưng trên thực tế, đa số mọi người đều đã hiểu lầm ……

Noãn Khí chính là muốn nói, bởi vì hôm qua không biết sống chết chạy loạn nơi nơi, thể lực của Tiểu Hàn đã không cho phép cậu hôm nay lại ‘sinh long hoạt hổ’ (1).

Không hơn.

**

Tình trạng sau khi kết hôn, cũng không như Linh Linh suy nghĩ.

Vốn tưởng rằng, nguyện ý tham gia luận võ chọn rể khi mình vui đùa báo danh, lại thông qua phương thức này mới cử hành hôn lễ, là hành vi toàn tâm toàn ý hướng về mình.

Nhưng lại không nghĩ đến, Đu Đủ nửa đường không biết từ đâu bay ra, ngược lại lại mang đến ảnh hưởng không tốt.

Đu Đủ trốn tránh Khả Nhạc, thái độ của Khả Nhạc đối với mình còn có cố kỵ…… Linh Linh nhớ tới đủ loại chuyện mấy ngày nay, cơn tức đầy bụng.

Sau khi kết hôn, đương nhiên là từ Hướng phân hội của Trà Trà điều đến Hằng phân hội nhà chồng, sau đó lại đương nhiên từ trong tay Khả Nhạc tiếp nhận xử lý một bộ phận công việc nào đó, hai người cùng nhau tiến hành quản lý.

Nhìn như chuyện đương nhiên, lại chậm chạp không thấy thực hiện điều thứ hai.

Vì cái gì vậy?

Vì cái gì lại để ý tới hành vi của Đu Đủ?

Vì cái gì quan hệ hiện nay cũng không thấy thân mật hơn so với lúc trước?

Cái gọi là ‘Huynh đệ tình thâm’ chẳng lẽ thật sự cao hơn hết thảy, thế cho nên ngay cả tính tình trẻ con của đối phương cũng đều coi là thật sao?

Điều Linh Linh muốn, tới bây giờ cũng không phải chỉ có hình thức. Vợ chồng bề ngoài, đối với cô mà nói không có gì tốt cả.

Nhưng hiện tại xem ra, quan hệ giữa cô và Khả Nhạc, cũng rất có khả năng sẽ dần dần biến thành cái kiểu đó.

Như vậy, là ngay từ đầu tìm sai đối tượng sao? Khả Nhạc là vì không đành lòng cự tuyệt, sợ xúc phạm tới tâm tư “yếu ớt” của cô, cho nên mới để cô tùy hứng, cho nên mới đáp ứng cùng cô kết hôn?

Có lẽ ngay từ đầu, không nên tìm tới người luôn dùng lý trí để suy nghĩ như Khả Nhạc…… Cho dù tâm tính của họ có đồng cảm của tuổi trẻ thế nào, cũng sẽ không dễ dàng sa vào chuyện họ cho rằng không cần thiết.

Linh Linh có điểm không cam lòng, cô không muốn thừa nhận mình đã chọn sai người.

Nhưng trên thực tế, vài ngày đã trôi qua, cô chưa từng có suy nghĩ rõ ràng như thế…… Đối phương hoàn toàn là đem mình thành đứa trẻ con không hiểu chuyện mà đối đãi.

Không phải đứng trên địa vị ngang nhau, cô trong mắt anh chỉ là một cô em gái, chỉ là một đứa nhỏ.

Khi cô mở miệng muốn hỗ trợ cho anh, anh chỉ dùng ngữ khí rất ôn hòa để nói “Việc này em không làm được đâu, để tự anh làm là được rồi”.

Khi cô ủy khuất hỏi “Anh coi em là trói buộc sao?”, anh lại thực bất đắc dĩ mỉm cười, nói cô nghĩ nhiều rồi.

Tóm lại…… Anh cũng không bởi vì quan hệ biến hóa, mà muốn lại gần cô hơn. Lưu lại số điện thoại, anh một lần cũng chưa thấy gọi qua.

Tóm lại, chính là như vậy, làm người ta nôn nóng.

Linh Linh đi dạo tới quán bán đạo cụ, tùy tiện mua vài cuốn hồi thành quyển trục. Gặp được Ly Ca đứng ở đó.

Có thể nói, Ly Ca là người duy nhất trong chủ hội, không thường xuyên cùng nói chuyện với cô, quan hệ cũng tuyệt không thân thiết.

Tính tình của Ly Ca, trong mắt Linh Linh xem ra là rất quái lạ. Một người rất ít chủ động đáp lời người khác, quan hệ cộng đồng quả thực có vấn đề đi?

Linh Linh chủ động gọi Ly Ca lại, rất thân thiết kêu cô một tiếng chị.

Ly Ca dừng bước, hỏi “Có chuyện gì sao?”.

Linh Linh không để ý tới thái độ lãnh đạm của cô, chủ động rủ cô cùng tới Lôi đài chơi.

“Ngại quá, chị đối với PK không có hứng thú. Chị còn có việc, đi trước nhé.”

Nói xong, thân ảnh của Ly Ca liền biến mất trong quán.

Chỉ để lại Linh Linh đang cau mày.

Chủ động tạo quan hệ lại bị dội nước lã…… Trên cuộc đời này còn gì bực mình hơn thế.

Ly Ca, quái nhân ngay cả chuyện trò bên ngoài cũng không muốn.

Cơn tức trong lòng Linh Linh, bây giờ lại càng sâu hơn.

Pk. Cho dù giết người hay là bị người giết, đều là cách tốt nhất để phát tiết oán khí. Linh Linh tiến vào sàn PK muốn đại khai sát giới, kết quả vừa vào cửa, đã bị một đám người chém đi ra.

“Mẹ nó…… Ai nổi điên ở cửa?”

Linh Linh chửi thầm một câu.

Tiến vào lần thứ hai lại bị giết như trước. Cho đến lần thứ ba, mới nhìn rõ cảnh tượng trong quán PK. Thì ra, hội viên của Luyến phân hội đang ở chỗ này cùng người khác sống mái.

Thấy cô tiến vào, những người quen cô lập tức gọi:“Chị Linh, đến hỗ trợ bọn em đi.”

Đúng là khi cần phát tiết, lời mời hỗ trợ tự nhiên sẽ không chối từ. Sau khi bọn họ rốt cục cũng chém giết hết đám người đang chờ vào quán, tâm tình của Linh Linh cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

“Hắc hắc, hôm nay ít nhiều đều nhờ chị Linh tới hỗ trợ nha.” Cuồng Khách của Luyến phân hội cười to nói,“Đám kia tự cho mình là đúng, chắc giờ sợ không dám đến  nữa rồi.”

“Các cậu cùng người khác kết thù kết oán?”

“Ai, chỉ là một việc nhỏ, không cần nhắc lại ……”

“Việc nhỏ? Việc nhỏ mà phải giết hết người ở đây?” Linh Linh lắc đầu nói,“Chị Yoyo mà biết sẽ rất tức giận? Nếu là Luật phó hội biết, chỉ sợ càng……”

“Ôi chao ôi chao, chị Linh à……” Cuồng Khách lập tức nói,“Việc này chúng em không nói, chị không nói, bọn họ sao có thể biết được, đúng không?”

“Đúng.” Linh Linh cười nói,“Mình cũng không có ý gửi báo cáo, bằng không cũng sẽ không ra tay giúp các cậu. Thật ra, trong trò chơi vì bất hòa mà đánh một trận cũng là rất bình thường, không cần phải nghiêm trọng hóa việc đó…… Nếu trò chơi bó tay bó chân như vậy, còn có cái gì vui vẻ nữa?”

“Chị Linh nói rất đúng. Nói thật ra, anh Luật cũng quản quá rộng đi……”

Trong đội ngũ bỗng nhiên có người hỏi:“Chị Linh…… Là ai vậy?”

“Phu nhân hội trưởng Hằng hội đó, thế mà cũng không biết?”

“Úc……”

“Không biết cũng không sao. Dù sao các cậu cùng mình giống nhau, đều là người mới đến Ánh Sáng không lâu, về sau chiếu cố lẫn nhau là được.” Linh Linh thân mật mỉm cười,“Có điều gì phiền toái, hoặc là muốn chơi trò gì thú vị, nhớ phải gọi mình đó.”

“Nhất định! Nhất định.”

Người trong Luyến phân hội, đại bộ phận đều là người mới của Ánh Sáng. Còn chưa thích ứng với cách quản lý nghiêm khắc, cũng nhiều ít có điểm bất mãn.

Đối với mấy tên tính cách bồng bột này mà nói, ở bên ngoài cùng nhau chơi đùa mà kết thành bạn bè, có đôi khi, còn so với thời điểm kề vai chiến đấu thành chiến còn bền chắc hơn.

Cho nên, Linh Linh quyết định một lựa chọn mới.

———————–

Giải thích:

(1) Sinh long hoạt hổ : sinh khí dồi dào, mạnh như rồng hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play