Hoa Kính Hương vừa nói xong, sắc mặt Tây Môn Đoạt Hồng liền thay đổi, oán hận nói: “Cái kia tên gọi là giun kim tuyến sao? Sao ta chưa bao giờ nghe nói qua. Đáng giận, ta tưởng ám khí, nó nằm trong tay ta không nhúc nhích, lại có màu vàng, ai ngờ đâu bị nó cắn một cái, mới biết nó còn sống, ta còn tưởng chắc chắn mình sẽ chết, nhưng ta nghĩ nếu ta chết nó phải chết theo ta, không cần dùng khí lực cũng có thể bóp chết nó, lúc sau thì ta bắt đầu hôn mê, ta cũng không nghĩ đến mình có thể sống lại.”
Hoa Kính Hương cười nói: “Con giun kim tuyến là loại độc trong thiên hạ không có người giải được, nhưng mà ta từng đi theo sư phụ học tập, từng nghe hắn nói qua phương pháp giải độc này, sư phụ của ta nói, con giun kim tuyến này xuất hiện trên gian hồ không quá nhiều lần, lần gần nhất là trăm năm trước, ta cũng là từ lúc đó học được cách giải. Bây giờ trùng hợp ở cùng một chỗ với cung chủ, cứu được cung chủ, có thể thấy cung chủ đại nạn không chết chắc chắn sống thọ đến cuối đời.”
Tây Môn Đoạt Hồng gật đầu, không cầm lòng được cầm lấy tay Hoa Kính Hương, gật đầu trịnh trọng nói: “Kính Hương, có phải hay không ngươi vì ta mà vất vả suốt đêm? Mắt ngươi đã đỏ cả rồi. Kỳ thật độc của con giun kim tuyến không phải là không có thuốc giải, ta tự chế ra được bí dược tinh nguyệt trị được bách độc trong thiên hạ, cải tử hoàn sinh…”
Không đợi hắn nói xong, Hoa Kính Hương ngạc nhiên nói: “Đúng vậy sao? Nếu như thế, vì sao ta chưa từng nghe bọn thị vệ nói qua? Dược đó cung chủ không mang bên người sao? Vì sao trong thời điểm trúng độc lại không uống thuốc giải?”
Tây Môn Đoạt Hồng khụ một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ, nhỏ giọng than thở nói: “Cái kia, khó khăn lắm mới làm được, ta… ta cũng không nghĩ đến được tình huống hôm nay xảy ra, đem dược kia giấu kỹ trong phòng, không mang theo bên người, người bên ngoài tất cả đều không ai biết, cho nên không ai nói với ngươi, dù có nói ra cũng vô dụng, trừ bỏ ta, ai cũng không thể tìm được.”
Hoa Kính Hương nghe vậy, nhíu mày, âm thanh ôn hòa nói: “Cung chủ, thứ tội ta to gan. Võ công của chung chủ, tất nhiên là cao thủ trong thiên hạ, nhưng mà tục ngữ nói, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, huống chi kẻ thù có nhiều thủ đoạn, ngươi nếu thật lợi hại, cũng phải để ý đề phòng, không thể sinh tâm kiêu ngạo, hôm nay nếu ta không ở bên cạnh, ngươi có tinh nguyệt liệu có tác dụng sao? Lại chẳng phải uổng mất một mạng.”
Lời này nếu là người khác nói, Tây Môn Đoạt Hồng cho dù không còn lời nào để nói, trong lòng tất nhiên cũng sẽ không phục, nghĩ thầm cũng do mình sơ sót, lần sau sẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Nhưng lời này lại do Hoa Kính Hương nói, giọng nói ôn nhu mềm mại, trong đó hàm chứa sự quan tâm, nghe lời nói của hắn, tựa như khi còn bé nghe mẫu thân dạy đạo lý làm người, trong lòng có một tia cảm động.
” Ta lần sau sẽ chú ý.” Tây Môn Đoạt Hồng si ngốc nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của Hoa Kính Hương, đột nhiên nhớ tới hắn đang nắm tay Hoa Kính Hương, tự dưng tim hắn bỗng đập hỗn loạn.
Vì thế vội vàng buông ra, cúi đầu xuống, lấy từ trên tóc một cái chìa khóa khéo léo tinh xảo, trên lớp chăn tìm một nơi nào đó mở ra, chợt nghe “Xoạch” một tiếng, sau đó trên giường liền xuất hiện một cái khoảng trống nhỏ.
Hoa Kính Hương muốn ngăn hắn lại, nhưng không kịp nữa, cơ quan này thực sự tinh xảo, tán thưởng nói: “Ta không thể nghĩ đến được a? Thầm nghĩ, đệm chăn này cũng giống như đệm chăn bình thường, nếu không sờ thử, ai có thể biết được trên giường này còn có cơ quan?”
“Không chỉ vậy, nếu không có chìa khóa này, người nào cũng đừng mơ tưởng mở ra được.” Tây Môn Đoạt Hồng vừa nói, vừa cười nhìn Hoa Kính Hương: “Hiện giờ biết bí mật này chỉ có một mình ngươi, mạng của ta từ giờ về sao, đã giao tòan bộ cho ngươi.”
Hoa Kính Hương cảm thấy như bị ai đánh một cái, chấn động khiến hắn đứng không vững, vội cúi đầu che dấu sự bối rối trên mặt, sau một lúc lâu mới cất giọng hỏi: “Từ trước đến nay cung chủ đối đãi ta không tệ, ta thật sự rất cảm kích, nhưng hôm nay vì sao cung chủ lại phó thác cho ta? Bất kể như thế nào, ta… ta dù sao không phải tâm phúc của cung chủ, cung cung chủ vì sao lại một mực tin tưởng ta?”
Tây Môn Đoạt Hồng làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên: “Cái gì? Ngươi lại nói mình không phải tâm phúc của ta? Ta đây không thực tâm vói ngươi sao? Kính Hương, ta đối xử với ngươi giống như tri kỉ, ai ngờ hôm nay ngươi lại nói như vậy, ngươi làm lòng ta tan nát, thì ra từ đó tới nay, là do ta tự mình đa tình, a, ta thật sự là rất thương tâm …” Hắn vừa nói, vừa đưa tay ôm ngực làm ra bộ dạng vô cùng thống khổ.
Hoa Kính Hương bị hắn bỡn cợt, vừa buồn bực vừa xấu hổ, oán hận nói: “Tốt lắm, đừng diễn nữa. Độc vừa mới giải xong, nói chuyện không chút nào kiêng nể, ngày thường ta xem ngươi một bộ dạng ổn trọng, cớ gì hôm nay lại nói chuyện bỡn cợt như vậy.”
Tây Môn Đoạt Hồng buông tay, ha hả cười nói: “Cũng bởi vì ngày thường ta rất ổn trọng, không thể bày tỏ cảm xúc, nếu mỗi ngày đều là bộ dáng thị uy, cuộc sống còn gì là lạc thú. Kính Hương, ta chẳng biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, thì ta cùng với ngươi rất hợp ý nhau, hiện giờ cũng đã gần hai năm, mọi tiếng nói hành động thường ngày của ngươi, ta đều quan tâm, ta không tin ngươi thì có thể tin ai? Lời nói của ta tuy là có ý vui đùa, nhưng cũng là lời nói thật lòng, ta đã coi ngươi như tri âm tri kỉ.”
Hoa Kính Hương bất giác cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp: “Ta đã biết, nếu sau này có gặp chuyện tương tự, ta sẽ biết cách giải quyết, sư phụ của ta từng nói qua về tinh nguyệt, nhưng mà để luyện được thuốc này quá mức khó khăn, cung chủ tuổi còn trẻ, có thể luyện thành, thật sự là người tài khó kiếm.”
Tây Môn Đoạt Hồng cười ha ha, vỗ vai Hoa Kính Hương nói: “Kính Hương, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ nịnh nọt, cái gì mà người tài khó kiếm, ha ha, bất quá ta nghe xong rất vui, chỉ có lời nói của ngươi mới khiến ta hài lòng.”
“Ai nịnh nọt?” Hoa Kính Hương đỏ mặt, cũng không biết hắn vì bị cung chủ vu oan nên tức giận hay là đang thẹn thùng, hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu liền trở lại, giận dỗi nói: “Độc vừa mới giải, ngươi phải nghỉ ngơi ít nhất là hai ngày, a, tóc có chút rối, để ta kêu bọn nha hoàn đem nước đến, ta thay ngươi chảy tóc.”
Tây Môn Đoạt Hồng buồn cười, lắc đầu cười nói: “Kính Hương, thì ra ngươi giận không lâu a? Như vậy làm sao người khác có thể sợ ngươi được? Hảo, vậy thì ngươi thay ta chảy tóc đi.” Hắn vừa nói xong, sớm có nha hoàn bưng chậu rửa mặt cùng khăn sạch đến.
Hoa Kính Hương nhìn Tây Môn Đoạt Hồng đã rửa mặt sạch sẽ, tiến lên để Tây Môn Đoạt Hồng tựa đầu vào vai mình, sau đó cản thận cầm lược chảy.
Tây Môn Đoạt Hồng nhìn vào gương, hình ảnh tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhín thấy mười ngón tay xinh đẹp đang vuốt tóc mình, bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Có cảm giác an bình, làm cho tâm hắn không kìm hãm được mà rung động, tựa như có vài gợn sóng đang chậm rãi lan nhẹ ra.
“Thật đáng tiếc, Kính Hương bây giờ ngươi là tổng quản, bằng không ta nhất định sẽ giữ ngươi bên cạnh ta.”
Tây Môn Đoạt Hồng bỗng nhiên mở miệng, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Hoa Kính Hương, hắn khẽ mĩm cười nói: “Không biết tại sao, trên người của ngươi tựa hồ như có một cổ ma lực, chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta sẽ vui vẻ thoải mái, so với huân hương an thần còn có công dụng hơn. Ngươi xinh đẹp như vậy, lại có hương khí khiến ta thoải mái, đối với người luyện tập tôn ma chuẩn bị nguyệt tâm pháp như ta, tối kỵ nhất là thấp thỏm không an lòng, nếu có ngươi bên cạnh, ta không có gì phải sợ a?”
Hoa Kính Hương nghe cái gì xinh đẹp, cái gì hương khí, còn có chút xấu hổ tức giận, nhưng sau đó lại nghe được, thì ra hắn với việc luyện tâm pháp có liên quan, sắc mặt không khỏi ngưng trọng khẽ đứng lên, gật đầu nói: “Đã như thế, cũng không có gì khó, ta liền luôn ở bên cạnh cung chủ, nếu có chuyện cần ta xử lý, ta kêu bọn họ đem qua đây, dù sao cũng có nhiều việc cần hỏi ý cung chủ.”
“Như vậy, ngươi sẽ mệt mỏi, ta bất quá chỉ là thuận miệng nói ra, ngươi không cần để ý.” Tây Môn Đoạt Hồng xua tay, lại nhìn qua thân thể đơn bạc của Hoa Kính Hương, cau mày nói: “Ngươi rất gầy, như thế nào? Làm tổng quản rất cực nhọc sao?”
“Gầy, không có a, ta rất béo mà, bất quá hiện tại đang mặc y phục của muà xuân, tự nhiên không giống như mùa đông mặc nhiều quần áo nên ngươi mới thấy ta gầy a.” Hoa Kính Hương dùng một cây trâm ngọc cài lên tóc của Tây Môn Đoạt Hồng, sau đó, Tây Môn Đoạt Hồng trước mặt Hoa Kính Hương đem chìa khóa gài lên tóc.
Tây Môn Đoạt Hồng nghĩ lúc sáng hắn chỉ là nói đùa với Hoa Kính Hương mà thôi, ai ngờ tới giữa trưa, đã thấy Hoa Kính Hương gọi vài người chuyển đồ dùng đến, an bài mọi thứ bên cạnh phòng mình. Hắn kinh ngạc nói: “Kính Hương, ngươi thật sư muốn dọn lại đây sao? Lúc sáng ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi, ngươi thân thể yếu đuối đừng cố gắng a.”
Hoa Kính Hương hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, bĩu môi nói: “Cung chủ, ngươi đừng nói ta yếu đuối có được không? Nói thế nào, ta cũng là một thân nam nhân, làm sao có thể yếu đuối như nữ nhân, căn phòng này ngươi cũng không sử dụng, trùng hợp ta có thể dùng làm nơi xử lí công việc, ta quyết định rồi, ngươi không cần nhiều lời.”
Tây Môn Đoạt Hồng trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu dở khóc dở cưới nói: ” Hoa tổng quản thực sự có khí thế a, rốt cục trong cung này là do ta định đoạt hay là ngươi định đoạt?” Lời vừa thốt ra, không khỏi liền có chút hối hận, thầm nghĩ Kính Hương là người làm việc thận trọng, vạn nhất nếu hắn đa tâm hiều lầm, không tránh khỏi hắn sẽ bị tổn thương.
Đang suy nghĩ, định mở miệng giải thích, đã thấy Hoa Kính Hương chống nạnh làm ra vẻ kiên quyết, chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nếu ta là tổng quản, cuộc sống của ta phải do ta định đoạt, hừ, cũng không cần cung chủ bận tâm.”
Hoa Kính Hương mặc dù sống trong kỹ viện rồi mới được Tây Môn Đoạt Hồng cứu về, nhưng khí chất tao nhã hành động dịu dàng, cũng là chưa bao giờ lộ ra bộ dáng đáng yêu như vậy, đừng nói là Tây Môn Đoạt Hồng, tất cả hạ nhân đứng chung quanh, ai cũng không tránh khỏi tình trạng mở to hai mắt.
Hoa Kính Hương lúc này mới phát giác mình thất lễ, vội vàng khụ một tiếng xoay người sang chỗ khác, mơ hồ nói: “Tốt lắm, ta đang vội, ngươi nên quay về phòng nghỉ ngơi đi.” Vừa nói, vừa đẩy Tây Môn cung chủ về phòng.
Qua ngày tiếp theo, Hoa Kính Hương chính thức kiêm luôn chức vị thiếp thân người hầu bên cạnh Tây Môn Đoạt Hồng, hắn tận tâm làm việc, đem nơi ở của Tây Môn Đoạt Hồng dọn dẹp ngăn nắp, sự vụ của tổng quản cũng không hề lười biếng.
Tây Môn Đoạt Hồng vốn không thích có người hầu hạ bên cạnh, làm cho hắn cảm thấy cuộc sống bị quấy nhiễu, nhưng Hoa Kính Hương là một người vô cùng im lặng, việc nên làm liền làm, không nói chuyện nhiều, xử sự ổn thỏa cực kỳ, không hề làm cho hắn thấy gò bó, không tới nửa năm, đại cung chủ trong lòng liền nghĩ, cảm thấy mình sẽ không thể ly khai khỏi vị tổng quản như hoa như ngọc này.
Đương nhiên, không ly khai thì không cần ly khai, Tây Môn Đoạt Hồng lúc này, cũng không đối với Hoa Kính Hương sinh ra tâm tư khác thường gì, chẳng qua một ngày hắn thích nhìn đối phương vài lần. Ở trước mặt đối phương sẽ không còn vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, thường xuyên lộ ra tươi cười, nếu cùng một việc, người khác làm hắn sẽ cảm thấy có sai sót, còn nếu là Hoa Kính Hương làm thì hắn luôn tươi cười khen ngợi.
Trời đất có thể làm chứng, Tây Môn cung chủ lúc này, nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn cùng với mỹ nhân tổng quản có thể có quan hệ thân mật hơn.
Bởi vì Tây Môn cung chủ thực sự không hiểu thế nào là động tâm, thế nào là tình cảm, lại thêm sự kiện của Bách Lý Kinh Đào.
Bách Lý Kinh Đào mang theo người yêu gọi là Tạ Tương Phùng, gần giống như kẻ điên xông vào tổng cung, lấy cái chết bắt Tây Môn Đoạt Hồng đưa ra tinh nguyệt cứu Tạ Tương Phùng.
Tuy rằng xém chút nữa làm cho Tây Môn cung chủ tức chết, nhưng cuối cùng, rốt cục tình huynh đệ trỗi dậy, Tây Môn Đoạt Hồng cho dù không cam lòng, cũng là lấy ra một viên tinh nguyệt cứu người.
Trời đất chứng giám a, lúc mới bắt đầu, Tây Môn cung chủ quả thật là muốn cự tuyệt yêu cầu vô lý của Bách Lý Kinh Đào, nhưng bộ dạng hung dữ của Bách Lý Kinh Đào làm trong lòng hắn cảm thấy sợ, một người ngày thường lạnh lùng như băng, thế nhưng lại đau khổ khóc lóc, đây cũng thật là khủng bố đi, Tây Môn Đoạt Hồng khẳng định nếu mình không cứu Tạ Tương Phùng, huynh đệ của mình có hay không sẽ cùng người nọ hạ hoàng tuyền.
Nhưng là, còn có một nguyên nhân, một nguyên nhân khác chính là: lúc hắn sắp cự tuyệt, Hoa Kính Hương người từ trước đến nay luôn dịu dàng đang đứng cách hắn một bước xa, mang theo một ánh mắt chờ mong nhìn hắn, thử hỏi làm sao Tây Môn cung chủ có thể nhẫn tâm nói ra lời nói cự tuyệt ngoan độc được.
Bởi vậy, tình huống đó,Tạ Tương Phùng cuối cùng cũng được uống một viên tinh nguyệt tối trân quý. Tây Môn cung chủ rất tức giận rất không cam lòng đang định mắng Tạ Tương Phùng vài câu thô tục, nhưng mà vừa quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Hoa Kính Hương như là có lệ quang, rất có tình ý nhìn mình, nhất thời, một bụng tức giận hầu như biến mất không còn.
Sau đó liền nghe trong phòng có tiếng la vui mừng đến kinh thiên động địa, Tây Môn Đoạt Hồng liền biết Bách Lý Kinh Đào đã hiểu được chân tướng, quả nhiên, nửa giờ sau, Hoa Kính Hương đi trở ra, trên mặt còn ẩn vài vệt nước mắt, nhưng khóe miệng lại tràn đầy ý cười.
“Sao vậy? Cảm động đến khóc luôn sao? Ngươi a, ta phải nói gì mới đúng đây? Cũng không thể không có tiền đồ như vậy đi? Ngày thường xuân qua thu đến cũng không thấy ngươi như vậy đa sầu đa cảm a.” Tây Môn Đoạt Hồng lắc đầu cười, một bên lấy trong tay áo ra một thủ quyên trắng tinh đưa cho Hoa Kính Hương.
Hoa Kính Hương cầm lấy thủ quyên liền xoa xoa mặt, sau đó cười nói: “Thật sự có thể nhìn là biết ta đã khóc ư?”
Tây Môn Đoạt Hồng lắc đầu, Hoa Kính Hương xếp thủ quyên lại, ngồi xuống ghế thở dài nói: “Cung chủ, xuân qua thu đến mà buồn, kia bất quá là chỉ văn nhân ốm yếu, hoặc là những người vô công rỗi nghề, ta được cung chủ chiếu cố, tuy rằng thân thể ta nhỏ gầy, nhưng từ khi vào cung đến nay, chưa bao giờ có nửa điểm đau buồn a.”
Tây Môn Đoạt Hồng cũng tràn ngập tươi cười, gật đầu nói: “Kính Hương nói như vậy ta cảm thấy thực sự được an ủi, ân, tuy rằng ngươi bình sinh tính nhu nhược, ta cũng cảm thấy người như ngươi không thích hợp đau buồn vì xuân hạ thu đông a, ha, Kính Hương, ngươi có phải là đang khen ngợi ta, khen ngợi ta biết chiếu cố hạ nhân, là một chủ tử tốt phải không?”
Hoa Kính Hương nghe hắn nói xong một chút thương cảm lúc nãy cũng biến mất không dấu vết, đứng lên, trông hắn với con mèo đang xù lông cũng tương tự nhau, còn hận không thể nhào lên người Tây Môn Đoạt Hồng cắn xé một phen, một người khó biểu hiện bộ dạng đáng yêu bây giờ lại lộ ra làm cho Tây Môn cung chủ một người không có lương tâm cười rộ lên, sảng khoái cười một lúc lâu.
“Dù sao, loại chuyện tình nhân tâm đầu ý hợp khó kiếm trong nhân gian. Nhìn thấy Bách Lý cung chủ một bộ dáng vui mừng, làm cho ta hiểu được thế nào là hạnh phúc a.” Một trận cười đùa qua, Hoa Kính Hương lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm đàn hương trong phòng, sau đó cảm kích nói: “Cung chủ, ta thật là vô cùng cảm động.”
“Cảm động cái rắm, thật không thể nghĩ tới Bách Lý Kinh Đào từ trước đến nay lạnh lùng vô tình mắt cao hơn đầu, lạnh lùng xa cách, cuối cùng lại coi trọng một người như vậy, còn là một nam nhân.” Tây Môn Đoạt Hồng nghĩ tới huynh đệ mình lại có bộ dạng không tiền đồ như vậy, buồn bực trong lòng lại trỗi dậy.
“Nam nhân…nam nhân thì không thể cùng nhau cùng một chỗ sao?” Hoa Kính Hương nhẹ giọng hỏi, không biết vì cái gì, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mác, không, cũng không phải thuận miệng mà hắn hỏi như vậy, bởi vì thiếu chút nửa thì nước mắt đã rớt xuống. Nhưng hắn lại thấy đau lòng mãnh liệt, một loại cảm giác không thể hô hấp đau đến tê tâm liệt phế.
Nghe câu hỏi của Hoa Kính Hương, Tây Môn Đoạt Hồng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hoa Kính Hương, không biết tại sao, trong đầu hắn lại tưởng tượng đến cảnh hai người nắm tay nhau cùng đứng dưới tàn mai, hắn đã cảm thấy trong lòng rung động, lý trí bị đình chỉ, thế nào lại sinh ra ý tưởng: nếu có thể cùng Kính Hương cùng một chỗ, cho dù là đoạn tử tuyệt tôn, cả đời cùng hắn ở cùng một chỗ, tựa hồ cũng thật sự tốt đẹp.
Vừa nghĩ xong, Tây Môn Đoạt Hồng bỗng giật mình, vội vàng lắc lắc đầu, đem ý tưởng vừa mới trỗi dậy nè đè ép xuống tận đáy lòng.
Hắn ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện với Hoa Kính Hương, đã thấy hắn đứng lên nói: “Hôm qua ta dự định xuất môn một chuyến, nhưng lại gặp Bách Lý cung chủ, hiện giờ sự tình đã được giải quyết, ta còn phải xuất môn.” Vừa nói xong, liền rời khỏi phòng.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy bóng dáng tao nhã của Hoa Kính Hương đang đi trong đình viện, Tây Môn Đoạt Hồng yên lặng nhìn, trong lòng phiếm lên cảm giác tình tự không thể lý giải.
Hắn nằm xuống, nghĩ đến Bách Lý Kinh Đào cùng Tạ Tương Phùng cùng sinh cùng tử, không biết tại sao, trong lòng thế nhưng lại không có cảm giác thất vọng cùng tức giận như lúc nãy.
Hai ngày lại trôi qua, Bách Lý Kinh Đào sợ khung lung chi độc trên người Tạ Tương Phùng để lại di chứng, kiên quyết muốn ở lại ma cung vài ngày. Tây Môn Đoạt Hồng cũng mặc kệ hắn, tuy rằng tinh nguyệt thực sự lợi hại, nhưng hắn chưa từng giải qua khung lung chi độc, ai có thể biết được có gì sơ sót hay không?
BáchHoa lâm luôn luôn âm thầm đối nghịch với Ma cung, chẳng qua chỉ là một đám nữ nhân, không có ảnh hưởng lắm. Nhưng mấy tháng trước mình đã trúng độc, hiện tại tuy là tình nhân của Bách Lý Kinh Đào trúng độc, nhưng thật rõ ràng, đối phương chính là nhằm vào Bách Lý Kinh Đào mà hạ độc thủ.
Nếu nói như vậy, Bách Hoa lâm hẳn là muốn từ tối thành sáng, khuynh động toàn lực đối phó ma cung, cũng đúng, bọn chúng bị Ma cung chèn ép nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên phản kích.
Tây Môn Đoạt Hồng rất là đại từ đại bi ở trong lòng thay Bách Hoa lâm giải thích, tự mình tưởng tượng, bỗng thấy Hoa Kính Hương đi tới cười nói: “Cung chủ, khó có được ngày hôm nay thời tiết không tệ, không thấy mặt trời, nghe nói Tràng Vũ Lâu hai ngày trước bắt được cá băng, hay là ngươi cùng ta đi mua, buổi tối ta tự mình xuống bếp, làm cho ngươi ăn, như thế nào?”
Tây Môn Đoạt Hồng rất là cảm động, cá băng chính là được lấy trong hồ băng mà có, ở trong băng có cá lớn, bởi vì là mùa đông đã qua, cá này vô cùng quý, hương vị ngon không nói, còn mang theo một mùi thơm, huống chi Hoa Kính Hương tự mình xuống bếp, mỹ thực như vậy cầu còn không được.
Nghĩ đến đây, mới vừa bước xuống, chợt liếc mắt thấy sổ sách trên bàn, không khỏi thở dài nói: “Quên đi, Kính Hương ngươi chịu khó tự mình đi, dù cuối năm đã qua, nhưng đã tới đầu xuân, dù sao ta cũng cần chuẩn bị kế hoạch làm sinh ý cho các cung. Hừ, ngươi thật tốt số a, đem các công việc nặng nề này giao cho ta, hiện tại tổng quản ngươi có thể đi ra ngoài nhàn nhã, đường đường cung chủ như ta lại phải ở trong này suy nghĩ vất vả, còn có … thiên lý không a?”
Hoa Kính Hương cười nói: “Nếu đã như vậy, ta đi một mình. Những phân cung bên ngoài đều là mạch máu của tổng cung, ngươi khổ cực vất vả là đúng mà, được rồi, không cần oán giận, ta đi mua cá băng về hấp, bồi bổ thân thể cho ngươi.” Vừa nói xong liền đi thẳng ra cửa.
Tây Môn Đoạt Hồng ở trong phòng tiếp tục xem sổ sách, nghĩ thầm ta đây làm tổng cung chủ cũng thật quá khổ sở đi? Cũng may buổi tối còn có mỹ thực để ăn, ân, như vậy cũng tốt rồi.
Nghĩ đến mỹ thực, liền cảm thấy trong lòng dễ chịu đôi chút, đang muốn cầm bút viết kế hoạch sinh ý, chợt nghe từ xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, kèm theo vài tiếng rống: “Mau… Mau nhanh lên, Thư Bạch, ngươi… Ngươi chịu đựng…”
Trong lòng Tây Môn Đoạt Hồng lập tức trầm xuống. Nghĩ thầm lần trước Hoa Kính Hương muốn đi ra ngoài, kết quả tại đại môn gặp Bách Lý Kinh Đào, hại ta đem tinh nguyệt vô cùng trân quý dùng trên người thiếu niên tên Tạ Tương Phùng kia.
Bây giờ không phải là hắn tại đại môn gặp tên hỗn đãn nào đến xin tinh nguyệt chứ, cho nên mới cho người đem về đây đi? Nếu thực sự là như thế, từ nay về sau ta phải không để cho hắn xuất môn, tinh nguyệt cũng không phải là đại bổ hoàn, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ta hao phí vài phần công lực mới luyện được vài viên, ( thật sự là dùng công lực, không cần nhiều thời gian, Tây Môn Đoạt Hồng trước đây được phụ thân tỉ mỉ đào tạo, cho nên hắn tuy rằng tuổi trẻ, cũng là công lực cao tuyệt), ta phải đánh tên hỗn đãn vừa tới làm cho hắn biết khó mà rút lui.
Tây Môn Đoạt Hồng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nghĩ cũng là nghĩ mà thôi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới sự việc lại đúng như hắn nghĩ, Bách Lý Kinh Đào cùng Tạ Tương Phùng còn chưa rời khỏi, người thứ hai muốn tinh nguyệt đã tới rồi.
Tây Môn Đoạt Hồng cảm thấy mình thật sự muốn tức đến hộc máu, người trước mắt này đầu tóc hỗn loạn, đôi mắt phiếm đỏ bộ dạng thảm thương vô cùng, đây thật sự là người từ trước đến nay gặp biến cố không hề sợ hãi, giết người không chớp mắt, đây thật sự là huynh đệ Thượng Quan Thiên Trảm của hắn sao? Đừng nói đến phong độ của Ma cung cung chủ, hiện tại một tên quét rác đứng bên cạnh hắn, so với hắn còn có khí phách hơn.
Tây Môn Đoạt Hồng thật muốn hung hăng đạp cho Thượng Quan Thiên Trảm vài cái, lần này là hạ quyết tâm không thể cho tinh nguyệt, ai ngờ Hoa Kính Hương ở bên cạnh, nhẹ nhàng ôn nhu nói một câu Thượng Quan Thiên Trảm có bệnh điên, kết quả tên kia lập tức phát bệnh.
Tây Môn Đoạt Hồng bị bộ dạng của hắn làm cho hoảng sợ, vì huynh đệ mà lấy ra tinh nguyệt, tính mệnh huynh đệ trọng yếu hơn, cuối cùng tự mình nhận lấy xui xẻo, nhìn tinh nguyệt mà mình hao bao nhiêu tâm huyết làm ra biến mất trong miệng Lý Thư Bạch, hắn thật sự muốn đem nam nhân trên người đầy máu nằm trên giường đạp cho rớt xuống đất.
Cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh, hai tên hỗn đãn thấy tình nhân của mình khỏe hơn, một đám đều ly khai. Tây Môn Đoạt Hồng nhìn thấy bọn họ thì buồn bực tức giận, tự nhiên không chịu đưa tiễn.
Hoa Kính Hương rất tuân thủ bổn phận chủ nhà, liền khách khí mà tiễn Bách Lý Kinh Đào cùng Thượng Quan Thiên Trãm đến đại môn.
Cũng vì vậy, hắn liền nhìn thấy xe ngựa của Tư Không Lãm Nguyệt, bấy quá lần này không liên quan gì đến Hoa Kính Hương. Tư Không Lãm Nguyệt cầm lệnh bài vào, tinh nguyệt là bị hắn dùng vât gì để đổi lấy. Hoa Kính Hương không hề nói gì, cũng không có lên tiếng nhắc nhở Bách Lý Kinh Đào: khỏa hàn bích châu đó là giả.
Đương nhiên Tây Môn Đoạt Hồng sẽ không biết. Trong lòng hắn đang lo lắng, khi Hoa Kính Hương nghe thấy người trong lòng Tư Không Lãm Nguyệt là thiên hạ đệ nhất tài tử hắn lại tỏ thái độ vừa mừng vừa sợ.
Tài tử đệ nhất thiên hạ thì sao? Cái gọi là đệ nhất thiên hạ, còn không phải là người cuồng vọng tự đại? Hừ, Kính Hương mới là tài hoa hơn người, có cần phải đối với tiểu tử này tôn sùng như vậy không? Nhìn cái ánh mắt kia, thật sự vui vẻ a, như thế nào từ trước đến nay hắn chưa từng nhìn mình bằng ánh mắt này.
Tây Môn cung chủ trong lòng tự hỏi, hắn đã bị chuyện của Bách Lý Kinh Đào cùng Tạ Tương Phùng làm thay đổi suy nghĩ. Chính mình nghĩ thầm hay là ta cái này gọi là ghen? Ân, tựa hồ là có một chút, dù sao ta cũng không thích Kính Hương đi ca ngợi người khác, nhưng mà… nhưng hắn là tổng quản của ta a, ta… ta từ khi nào lại đối với hắn có tâm tư độc chiếm?
Vừa nghĩ, vừa phải nói chuyện với Tư Không Lãm Nguyệt, bất quá đã nghe đến đoạn đối phương đồng ý lấy hàn bích châu đổi lấy tinh nguyệt, Tây Môn Đoạt Hồng lập tức đổi thái độ, liền lấy tinh nguyệt cho Tô Đông Ly ăn vào.
Hàn bích châu a, đó là tiên phẩm khó cầu, có nó, luyện mười viên tinh nguyệt cũng không thành vấn đề, mua bán này có lời, rất có lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT