Honorable Gruson có thể truy nguyên đến một nhân vật truyền kì rất lâu trước đây.

Trước khi Shamanlier vào Kanding đế quốc xuất hiện, quốc gia mạnh nhất Mộng đại lục tên là Mộng đế quốc. Mộng đại lục lấy tên từ nó. Mà Honorable Gruson là thanh kiếm đứng đầu trong mười thanh bội kiếm của vị hoàng đế khai quốc Mộng đế quốc.

Tuy không biết thanh trường kiếm này có phải thật sự là Honorable Gruson không, nhưng có thể khẳng định, nó khiến cho đại đa số người ở đây hứng thú.

Trong đó có Dilin và Hydeine.

Cho dù đứng cách xa, bọn họ cũng có thể cảm thấy khí vương giả phát tra từ thanh kiếm, thứ tuyệt đối không thể bắt chước được.

Người tham gia phòng đấu giá dưới đất ít nhiều đều có con mắt tinh tường, bọn họ có thể nhìn ra cho dù không có thanh danh kia, đây cũng là một kiếm báu cực phẩm. Chẳng qua có thêm thanh danh, giá cả thanh kiếm càng thêm cao mà thôi.

“Giá  quy định của thanh kiếm này là… hai ngàn kim tệ.” Người chủ trì cười tủm tỉm nghe những lời la mắng phía dưới.

“Hai ngàn lẻ một kim tệ.”

“Hai ngàn lẻ hai kim tệ.”

Bởi vì giá cả quá cao, mỗi người đều ra giá thực cẩn thận.

“Hai ngàn lẻ ba…”

“Một vạn kim tệ.”

Cả phòng nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người quay đầu về phía tiếng nói đàn ông ngọt nị truyền đến.

Ánh mắt người chủ trì sáng long lanh, “Vị tiên sinh này, anh xác định là một vạn kim tệ?”

Hydeine lười biếng gật đầu.

“Hứ, thằng ngốc!” Phía trước có người thóa mạ.

Nhất thời khắp nơi vang lên tiếng cười nhạo chế giễu.

Có đôi khi, khinh bỉ là phương thức biểu thị ghen tị rõ ràng nhất.

Người chủ trì kêu to: “Một vạn kim tệ! Còn có giá nào cao hơn không? Nếu không có, thanh kiếm này sẽ thuộc về vị ma pháp sư tiên sinh!”

Như trước là không khí trầm mặc khiến cho người người phát hoảng.

“Được! Thành giao!”

Kiếm rất nhanh được đưa xuống.

Giao dịch tiến vào lần thứ ba.

Nhân viên phòng đấu giá lặng lẽ đến bên người Hydeine, hỏi xem hắn muốn lập tức trả tiền lấy vật hay chờ đấu giá hoàn thành mới lấy. Hydeine nhìn ánh mắt Dilin còn dính chặt trên đài, lựa chọn phương án sau.

Nhân viên hỏi xong cũng không rời đi, mà an tĩnh ngồi một bên chờ đợi.

Hydeine nhướng mày. Đây là phòng ngừa người mua đổi ý sao? Dù sao phòng đấu giá dưới đất cũng không có chế độ hội viên như phòng đấu giá kinh doanh hợp pháp, không có hồ sơ ghi chép từng người.

Vật đấu giá thứ ba là một người.

Tuy Shamanlier và Kanding đế quốc cấm buôn bán nô lệ, nhưng không thể xóa bỏ hoàn toàn chế độ tôi tớ. Mà phòng đấu giá dưới đất chính là lợi dụng điểm này. Đứng ở trên bàn là một mỹ nữ tuyệt thế thiên kiều bá mị. Da thịt bóng loáng như mỡ dê, đôi mắt tinh thuần như bầu trời, nhất là khí tức quyến rũ phát ra từ người nàng khiến cho không ai có thể không say mê, trong nháy mắt phòng đấu giá đang nặng nề một lần nữa ồn ào như chợ vỡ.

Giá quy định của mỹ nữ là tám ngàn kim tệ.

Dilin nhìn người chủ trì và người mua điên cuồng, trong lòng khổ sở.

Phòng đấu giá kỳ thật là tấm gương phản ánh rõ nhất hiện trạng quốc gia. Giá bán một mỹ nữ có thể hơn xa giá bán một danh kiếm tuyệt thế, như vậy, quốc gia này dù chưa đến mức trầm luân trong thối nát, cũng không còn xa lắm.

Hydeine và Dilin đứng dậy đi về phía sau trả tiền lấy kiếm.

Nhưng khi bọn họ đến hậu đài, lại nhìn thấy chủ phòng đấu giá đang phẫn nộ, những người khác đều lo lắng đứng đó, chân tay luống cuống.

Khi nhân viên thông báo muốn lấy kiếm, mặt vị chủ kia bắt đầu nhăn nhó, nửa ngày mới lộ ra tươi cười, khom người với Hydeine và Dilin: “Vạn phần có lỗi. Tôi biết đây là một sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà không ngờ trên thế giới này lại tồn tại thứ vô sỉ đến vậy, thật ngoài ý muốn của con người. Tôi thật sự…”

Dilin ngắt lời: “Xảy ra chuyện gì?”

Da mặt người chủ run lên, tươi cười nháy mắt bị xóa sạch, “Honorable Gruson… bị trộm.”

Hydeine nhướng mày.

Người chủ vội vàng nói: “Đương nhiên đương nhiên, tôi nhất định sẽ chiếu theo quy củ bồi thường cho ngài. Nhưng hai vạn kim tệ không phải con số nhỏ, tôi không thể gom được ngay lập tức. Ngài xem, có thể thư thả mấy ngày không? Đương nhiên đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không quỵt nợ. Xin ngài tin tưởng, giao dịch lớn như vậy…”

“Ai trộm?” Đây mới là tiêu điểm chú ý của Hydeine.

Ông chủ hung hăng trừng đám phía sau.

Trong đó có một người lá gan to nhất bước về phía trước nói: “Chúng tôi cũng không biết bị mất như thế nào. Kiếm đang đặt ở nơi đó đột nhiên biến thành…” Anh ta từ từ giơ thứ trong tay, “Dưa chuột.”

“Thủ pháp ăn trộm xuất quỷ nhập thần, chẳng lẽ là người nghiệp đoàn đạo tặc?” Nhân viên đứng bên cạnh đột nhiên hỏi.

Người nọ đáp: “Cho dù không phải cũng không tránh khỏi có quan hệ. Nghiệp đoàn đạo tặc cũng chia cấp bậc đạo tặc giống như ma pháp sư đúng không? Có thể thần không biết quỷ không hay đột phá cảnh vệ của phòng đấu giá chúng ta, ít nhất phải là đạo tặc cấp một.”

Ông chủ căm hận nói: “Chỉ sợ là siêu cấp.”

Những người khác giật mình.

Tại nghiệp đoàn đạo tặc, đạo tặc siêu cấp không khác gì ma pháp sư cấp mười, thuộc loại cường giả cao nhất.

Hydeine bình tĩnh quay đầu bước đi.

Ông chủ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mừng thầm. Xem ra vị này không thèm để ý đến tiền bồi thường.

“Tiền bồi thường nhớ đưa đến phủ công tước Bassekou, kí tên Hydeine Tajires.” Dilin nhìn ông chủ lần thứ hai biến sắc, cười khẽ đuổi theo Hydeine.



Phủ công tước Bassekou?

Hydeine… Tajires…

Ông chủ ôm ngực, lấy tư thế cực kỳ tao nhã chậm rãi ngã xuống đất.

Hydeine đi đến cửa, đột nhiên dừng bước.

Dilin hỏi: “Anh chuẩn bị đi tìm nghiệp đoàn đạo tặc sao?”

“Ngươi còn chưa hẹn ngày đi chủ trì đấu giá.” Hydeine nói.

Dilin sửng sốt, không ngờ lúc này hắn còn nghĩ đến chuyện đó. “Phân hội trưởng sẽ sắp xếp hộ tôi. Thanh kiếm kia… Kỳ thật cũng không quan trọng lắm, chọn lễ vật khác cũng được.” Cậu tuy chưa từng giao thiệp với nghiệp đoàn đạo tặc, nhưng có nghe nói đến. Nó cũng giống như nghiệp đoàn vong linh, thuộc loại nghiệp đoàn ẩn hình trên Mộng đại lục, bị Quang Minh thần hội, nghiệp đoàn ma pháp và nghiệp đoàn kỵ sĩ khinh bỉ và kiêng dè, lại không biết làm thế nào với nó.

Hydeine nói: “Từ thời khắc ta giành được nó, nó đã thuộc về ta. Ta chán ghét người khác đụng vào đồ của ta.”

Dilin biết tính cách hắn, khuyên nữa chỉ tổ thêm dầu vào lửa, lại nghĩ, việc gay go hơn cũng từng làm qua, lần này hẳn sẽ đỡ nguy hiểm và khó khăn.

Hai người đi dạo trong thành một vòng mới về phủ công tước.

Bog chỉ vào cái thùng lớn chứa ba vạn kim tệ trong đại sảnh: “Người của phòng đấu giá dưới đất đưa tới.”

Dilin cười: “Nhanh thật.”

Hydeine nhìn chăm chú, đột nhiên hỏi: “Phụ thân ngươi có thích tiền không?”

“Hả?” Dilin ngơ ngác.

Hydeine lẩm bẩm: “Đưa tiền có phải thực dụng hơn không?” Như vậy thích gì có thể mua nấy.

Bob coi như không nghe thấy, ho một tiếng: “Tôi đã viết việc Tajires đạo sư đến phủ vào thư gửi công tước đại nhân.”

Dilin mỉm cười, có chút ngượng ngùng. Đương nhiên cậu biết, thư của Bob chắc chắn không chỉ đơn giản kể về việc đến phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play