“Các ngươi cũng thử một chút xem sao?” Thanh âm của Hydeine vang lên phía sau.

Dilin cả bọn xoay lại nhìn.

Hydeine trong tay cầm một ly cà phê nóng hầm hập.

Michel nói: “Nhưng ta không phải thủy hệ.”

Hydeine nói: “Đạo sư của ngươi dạy ngươi như vậy?”

Michel ngẩn người.

“Mỗi ma pháp sư chỉ có thể cảm ứng một loại nguyên tố?” Hydeine mặt lộ vẻ khinh thường, một chút cũng không thèm che dấu, “Không nghĩ tới cái loại ngu ngốc như vậy cũng có thể trở thành ma pháp sư, càng không nghĩ tới cư nhiên có người lại thỉnh cái loại ngu ngốc như vậy về làm lão sư.”

Gương mặt Michel nháy mắt đỏ bừng, hướng bên cầu nước đi tới.

Hydeine quay đầu, hướng Dilin nhướng mày nói: “Dilin, ngươi có thể cảm ứng được cái gì?”

Dilin không cần nhắm mắt lại cũng có thể cảm ứng được vô số thủy nguyên tố ở bốn phía mênh mông kích động, “Thủy nguyên tố. Vô số thủy nguyên tố.”

Hydeine bĩu môi nói: “Ta muốn đem tên của ngươi xóa sạch khỏi đầu ta. Bởi vì ngươi cũng không xứng làm cho ta nhớ kỹ tên của ngươi.” Hắn ngón tay chỉa quả cầu nước khổng lồ đang lơ lửng, “Dùng mắt thường cũng biết nơi này có rất nhiều thủy nguyên tố!”

Dilin ánh mắt lẩn tránh, nhắm mắt lại.

Thủy nguyên tố sáng long lanh phô thiên cái địa vọt vào trong óc hắn. Hắn cơ hồ cảm thấy được đầu của chính mình sáng lên. Thủy nguyên tố chen chúc chung quanh, càng không ngừng xoay tròn xoay tròn xoay tròn......

Hình dạng quả cầu nước chậm rãi hiện rõ trong đầu hắn, hắn giống như có thể xử dụng loại phương thức minh tưởng này để nhìn rõ hướng nước chảy.

Nhưng phải làm không chỉ có như thế.

Nghe ý tứ trong lời nói của Hydeine, nhất định còn có cái gì đó hắn hẳn là phải cảm ứng được nhưng lại không có cảm ứng được.

Là cái gì chứ?

Dilin cố gắng địa điều chỉnh thử  hô hấp, đem phiền táo trong thoáng qua vừa nảy lên trong lòng xua hết đi.

Thủy nguyên tố trong hảnh trình bóng nước dần dần trở nên trong suốt, cậu nghĩ thật giống như một bức tường, sau đó bức tường kia dần dần tiêu thất, hiện ra cảnh tượng bên trong ——

Một vài tự 7!

Thủy nguyên tố sáng ngời bày ra 7 tạo hình, chen chúc với nhau, quang mang trắng bóng tràn ngập trong đầu cậu.

“Bảy.” Hắn nghe được chính mình thốt ra.

Bốn phía không có tiếng trả lời.

Dilin mở to mắt, đã thấy Hydeine đang bất mãn trừng mắt với mình, đôi mắt lam nhạt như bầu trời mang theo nhè nhẹ trào phúng khiến người ta không thoải mái, “Chỉ có bảy?”

Dilin không lấy lại tinh thần.

Hydeine hướng Michel chỉ chỉ, “Chờ sau khi ngươi tốt nghiệp, có thể đến nhà hắn kiếm cơm ăn.”

Michel rất muốn tìm một cái cây đem mình che lại.

Hydeine hướng những người còn lại nhìn lại, “Các ngươi cũng thử xem.”

Ningya, Ali Di cùng Jefrey không dám chậm trễ, đều tự nhắm mắt minh tưởng.

Soso nhìn xem bên trái, lại nhìn xem bên phải, rốt cục hạ quyết tâm phải nhắm mắt lại, lại nghe Hydeine nói: “Ngươi thì khỏi cần. Thà dùng thời gian đó mà ngủ còn hơn.”

Dilin cùng Michel liếc nhau, tiếp tục tìm kiếm  cảm giác nguyên tố.

Tiếng nước càng lúc càng lớn, cuối cùng ngay cả thanh âm chung quanh bọn họ đều nghe không rõ lắm.

Dilin cảm thấy đầu giống như tẩm ở trong nước, trừ bỏ thủy nguyên tố, cái gì cũng không tồn tại, ngay cả cảm giác Soso kéo tay hắn đều dần dần mờ nhạt rồi biến mất. Từng bộ phận trên thân thể đều như đang tan vào trong nước, cùng thủy nguyên tố hóa thành một thể.

Không biết qua bao lâu, lâu đến Dilin cơ hồ quên chính mình là một người, tiếng nước ngừng.

Trong đầu thủy nguyên tố trắng bóng bỗng nhiên tan đi.

“Dilin.” Hắn nghe được Soso dùng thanh âm rất nhẹ rất nhẹ gọi.

Dilin chậm rãi mở to mắt, đối diện  là gương mặt lo lắng của Soso.

“Ngươi không sao chứ?”

Dilin nhìn miệng nhóc hé ra hợp lại.”Ngươi nói cái gì?” cậu mở miệng, mới phát hiện tiếng nói của mình nhỏ như muỗi kêu.

Soso mở lớn miệng, đem lời mới rồi rống lại một lần.

Dilin sờ sờ cái lổ tai, “Ta giống như ù tai.” cậu quay đầu xem bốn phía, “Những người khác đâu?”

“Ăn cơm đi.” Soso chìa  khối bánh nướng áp chảo cho hắn. Lúc này, lần này cậu thật sự không dự kiến được mình sẽ cảm kích vị Charlotte phu nhân vẫn thường chiếu cố cậu đến mức nào.

Dilin nhìn nhìn sắc trời nói: “Hiện tại là mấy giờ?”

Soso lấy ra đồng hồ quả quýt, “Mười một giờ hai mươi phút.”

“Muộn như vậy?” Dilin hoảng sợ.

Soso: “Ân. Hydeine đạo sư rời đi từ rất sớm, sau thì đến Jefrey, Ali Di, Michel, Ningya là người thứ hai tỉnh lại, bất quá đã đến giờ cơm chiều nên không đợi ngươi nữa, trước hết rời đi.”

Dilin cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cậu không thích sự việc thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, nhưng lại có thời điểm mất đi tri giác ở trước mặt người khác.

Cậu sờ sờ đầu Soso, “Ngươi đợi thật lâu.”

“Hoàn hảo.” Soso nghĩ nghĩ nói, “Bất quá vừa rồi ta gặp Ciro.”

“Ciro?” Dilin toàn thân cao thấp đều cảnh giác đứng lên, “Ở nơi nào?”

Soso: “Đi theo một ma đạo sư hơn bốn mươi tuổi. Nhưng hắn giống như không có nhìn thấy chúng ta.”

Dilin nghĩ nghĩ, ma đạo sư hơn bốn mươi tuổi kia hơn phân nửa chính là đạo sư Welfare Horizontal của hắn lúc trước.”Hydeine trước khi rời đi có nói cái gì không?”

“Có.” Soso e lệ cúi đầu, “Hắn nói đừng quên trận đấu.”

“Chúng ta đi về trước đi.” Dilin nhịn không được đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại còn hơn cỏ non của nhóc.

Hai người theo đường cũ chậm rãi trở về.

Ánh trăng chiếu trên con đường nhỏ, lại có vài phần ấm áp.

Soso nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt sáng trong veo, “Dilin, ta nếu như bị đuổi học  làm sao bây giờ?”

Dilin tay hơi hơi cứng đờ, nhưng vẫn là nhẹ nhàng mà vỗ vỗ nhóc, “Sẽ không có ngày đó.” Tự tin của cậu đều không phải là không có nguyên do, bảy danh ngạch quý tộc miễn thí sinh là lúc trước được người sáng lập thánh viện giấy trắng mực đen viết xuống, viện trưởng nghĩ cũng không được. Duy nhất phải lo lắng chính là, nếu không giải được chú ngữ trên người Soso, như vậy cho dù cậu lưu lại cũng chỉ là lãng phí thời gian, căn bản không thể tiếp xúc học tập nguyên tố ma pháp.

Nghĩ nghĩ, tâm tình hơi trầm trọng xuống.

Lúc trước Đủ Lan quốc vương là hy vọng Soso gia nhập Thánh Tác Duy Quang Huy học viện, trở thành một kỵ sĩ. Nhưng Soso sau khi biết hắn muốn đến thánh viện liền nhõng nhẽo quấn lấy  quốc vương để chiếm bằng được danh ngạch này. Cho nên nếu Soso không thể học tập ma pháp, tương đương là cậu gián tiếp hại nhóc lãng phí ba năm quý giá cùng một cái danh ngạch. Có lẽ, khi mà tất cả thật sự trở thành kết cục đã định không thể thay đổi, cậu hẳn là khuyên Soso rời đi.

Soso bắt lấy tay cậu, nói: “Cho dù bị đuổi học, ta cũng sẽ không rời đi đâu.”

Dilin kinh ngạc, lại nhìn nhóc kiên định nhìn về phía trước. Những lời này tựa hồ là đối cậu nói, lại tựa hồ là ở đối chính mình nói, vì biểu đạt quyết tâm.

“Ta muốn cùng Dilin ở một chỗ.” Soso năm ngón tay gắt gao nắm chặt tay hắn.

Dilin bàn tay bị siết phát đau, nhẹ nhàng buâng quơ nói: “Tốt nghiệp thì sao?”

“Nếu ngươi lưu lại, ta cũng lưu lại. Nếu ngươi về nước, ta phải đi Sa Mạn Lí.” Soso hiển nhiên đã muốn nghĩ đến rất rõ ràng về tương lai, “Dù sao phụ vương đối với tương lai của ta cũng không thực quan tâm.” Danh ngạch này, có khi là phụ vương cậu xem mặt mũi của Dilin mới có na.

Dilin trêu trọc nói: “Ta đây kết hôn thì sao?”

“Ta đây liền trụ cách vách, làm hàng xóm.” Soso nghĩ nghĩ, “Ta còn có thể nuôi đứa nhỏ.”

Dilin nở nụ cười, “Đứa ngốc.”

Soso đột nhiên lo lắng quay đầu nhìn hắn, “Ngươi thật sự sẽ kết hôn cùng với công chúa Joanne sao?”

Dilin tươi cười cứng đờ.

“Là thật sao?” Soso nhìn qua có điểm rối rắm.”Ta cùng nàng không có quan hệ gì. Xem ra ta về sau phải nghe lời phụ vương, hảo hảo nịnh bợ nịnh bợ nàng mới được.”

“Ta sẽ không cưới nàng.” Mặc dù biết nói ra những lời này là không nên, dù sao Joanne là công chúa của Sa Mạn Lí, là đối tượng hắn phải trung thành. Nhưng là những lời này áp lực ở trong lòng hắn lâu lắm rồi. Vì tránh đi nàng, hắn thậm chí tính toán buông tha cho cơ hội nhập học lần này! Nhớ tới gương mặt kiều diễm nhưng vênh váo nọ, đầu hắn liền từng đợt đau đớn.

“Ta đây còn phải nịnh bợ nàng nữa không?” Soso có điểm phiền não.

Hắn tính trẻ con mười phần trong lời nói khiến cho Dilin bỏ đi phiền não, “Ngươi có thể làm thế. Bất quá nàng hiện tại cũng không ở trong này, trừ phi ngươi nghĩ muốn dạo chơi trong cảnh tượng của hồ Ảo Ảnh đi.”

Soso: “Ta có thể viết thư.”

“Viết như thế nào?”

Soso còn thật sự bắt đầu suy tư.

Khi cả hai đến khu lều trại, hắn đột nhiên nói: “Ta nghĩ đi thẳng vào vấn đề vẫn tốt hơn.”

“Ân. Như vậy trực tiếp viết, ta là Soso · Occurs Particular của Đủ Lan, ta là đến nịnh bợ ngươi?”

“Như vậy rất không thành ý.”

“...... Như vậy ý của ngươi là?”

“Ta là Soso · Occurs Particular của Đủ Lan. Thỉnh cho phép ta dâng lên mười hai vạn phần thành kính cùng nhiệt tình đến nịnh bợ ngài, Joanne điện hạ tôn quý!”

Dilin đang muốn nhếch miệng cười to, liền nhìn đến một cái thân ảnh quen thuộc bay ra ngoài, nặng nề mà té lăn trên đất.

“Ningya!” Soso kêu to.

“Không, vừa rồi cái kia là Ali Di.” Dilin nói.

“Nhưng ra quyền chính là Ningya.” Soso đối với nhãn lực của mình từ trước đến nay thực tự tin.

Dilin kỳ thật cũng thấy  một màn vừa rồi, nhưng là cậu hiển nhiên không có tự tin như Soso vậy. Bởi vì cậu rất khó tưởng tượng, trong trí nhớ cái người  nhỏ bé và yếu ớt kia cư nhiên lại có thể tung ra một quyền đầy uy lực đến thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play