“Lời đồn ít lưu hành hơn là gì?” Hydeine hiển nhiên không muốn chạy theo số đông.

Melina ngồi xuống cái ghế duy nhất trong lều, “Có hai loại. Một là thiên tai.”

Hydeine cười lạnh: “Thiên tai lợi hại hơn ma pháp sư?” Nếu là thiên tai, ma pháp sư dễ dàng thông qua khống chế nguyên tố để ngăn tai họa lan tràn.

“Thứ hai,” Thanh âm Melina thấp xuống, “Ngươi biết St Dean thờ phụng cái gì không?”

Trong lòng Dilin cả kinh.

St Dean thờ phụng không phải là…

Hydeine chậm rãi nói: “Có chút đáng tin.”

Melina trừng hắn, “Ngươi không biết đây là lời đồn tệ nhất trong ba loại à?”

“Ta chỉ biết cái này gần hiện thực hơn.” Hydeine thản nhiên.

Melina trầm mặc giây lát, mới hỏi một cách không cam nguyện: “Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?” Bà hỏi như thế, kỳ thật đã ngầm thừa nhận chính bà cũng hiểu loại thứ ba tiếp cận sự thật nhất.

“Đầu tiên phải biết hắn muốn làm gì. Nhiều năm không động tĩnh như vậy, không lý do gì đột nhiên xuất hiện.” Đôi mắt Hydeine thẫm lại, trong óc đột nhiên hiện ra nguyền rủa trên người Ningya, hắn còn luôn mồm kêu đối phương là ma quỷ, có lẽ, đáp án sớm đã bị công bố trong lúc vô ý.

“Làm sao biết?” Melina hỏi.

Hydeine nói: “Tìm một người.”

“Ai?”

Hydeine đột nhiên khép miệng không nói, đầy hưng trí nhìn bà.

Hai gò má Melina ửng đỏ, cũng không phải thẹn thùng, mà phẫn nộ. Đại khái cũng phát hiện mình bất tri bất giác đã bị đối phương dắt mũi. “Ngươi đã có chủ ý thì tự đi làm đi.” Bà mất tự nhiên hất đầu, rõ ràng ý tiễn khách.

Hydeine cũng không giễu cợt tiếp, vén rèm đi ra.

Dilin vội chào từ biệt Melina, đuổi theo hắn hỏi: “Buổi tối chúng ta ngủ ở đâu?” Cậu vốn còn trông cậy vào Melina an bài ký túc xá cho bọn họ, không nghĩ tới… chỉ có thảo luận.

Hydeine nghiêng người ngăn một ma đạo sư qua đường, hỏi: “Lều của Chaifuang ở chỗ nào?”

Lều của Chaifuang đại khái là cái hoa lệ nhất quân khu phía đông.

Dùng lời của Hydeine hình dung chính là bảnh tỏn.

Bất quá trong lều trại không có gì, có lẽ thời điểm Chaifuang rời đi đã tiện thể thu dọn rồi. May mắn Dilin và Hydeine đều có thói quen mang theo chăn đệm lên đường, không lo buổi tối không có chỗ ngủ.

Bởi vì thời gian không còn sớm, hai người trải giường xong đều đi nằm luôn.

Rõ ràng đã mệt một ngày, nhưng Dilin lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Lời của Melina trong lều không ngừng hiện lên trong óc cậu. Nếu đúng như bà nói, bọn họ căn bản không có khả năng chiến thắng thứ sắp phải đối mặt.

Cậu không phải người dễ dàng bại bởi ngôn từ, nhưng lần này không thể không suy nghĩ.

“Đã ngủ chưa?” Cậu dùng thanh âm cực nhẹ hỏi.

Bên kia không tiếng động.

Dilin khẽ thở dài, lại trở mình.

“Ngươi cảm thấy người thường có khả năng nghe được âm lượng đó sao?” Thanh âm Hydeine đột nhiên vang lên trong bóng đêm.

Tâm Dilin lúc trồi lúc sụt rốt cục tìm được nơi yên ổn mà nghỉ ngơi. “Đạo sư không phải người thường.”

Hydeine nghe được rất sảng khoái, liền không phản bác cậu.

“Bão cát thật sự do… tạo ra sao?” Cậu hỏi.

“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết,” Hydeine chậm rãi nói, “Không phải ta tạo ra.”

Dilin nhất thời ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn, “Chúng ta làm thế nào đả bại hắn?”

Hydeine nói: “Không biết.”

Đây là lần đầu tiên Dilin nghe được rõ mồn một Hydeine biểu lộ hắn không nắm chắc, trong lòng có vài phần cảm khái, lại có vài phần vui sướng. Đối với một cường giả mà nói, yếu thế là chuyện cực kì khốn đốn, hơn nữa sự tình còn chưa đến thời điểm tiến hành. Hydeine kiêu ngạo cậu biết rõ, cho nên anh ta yếu thế trước mặt cậu càng có vẻ đủ trân quý.

“Đáng cao hứng  sao?” Hô hấp ấm áp thổi trên má cậu.

Dilin kinh ngạc quay đầu. Trong phòng đặt một viên dạ minh châu rất nhỏ, không sáng lắm, nhưng đủ để cậu thấy rõ Hydeine đang ngồi bên giường cúi đầu nhìn cậu. Khoảng cách giữa mũi người này và người kia tuyệt đối không vượt qua ba cm.

“Ngươi cười cái gì?” Đôi con mắt trạm lam giống như tràn ngập ma lực, cơ hồ hấp dẫn bản thân đi vào.

Dilin không dám nhìn thẳng hắn, tầm mắt cụp xuống lại vừa lúc nhìn vào đôi môi hắn, nhất thời một trận miệng khô lưỡi khô.

Hydeine nhìn mặt cậu càng lúc càng hồng, hô hấp có chút dồn dập, không khỏi nhíu mày, nháy mắt dùng gió cuốn mình về giường, thản nhiên nói: “Ngủ đi.”

Dilin nín thở không dám động.

Qua thật lâu.

Sau khi xác định Hydeine thật sự đã ngủ, cậu mới bưng tim, chậm rãi thở ra một hơi. May mắn vừa rồi Hydeine lui ra, nếu không cậu thật sự không biết mình sẽ kích động mà làm ra việc gì. Nghe qua rất nhiều thiếu niên quý tộc vì kích động mà làm việc xấu, cậu không muốn thêm tên mình vào danh sách đó.

Dù trong lòng không ngừng thuyết phục bản thân, nhưng thân thể lại không tiếp nhận. Dục vọng đánh trống reo hò khiến cậu trăn trở đến rạng sáng, mãi đến khi thật sự mỏi mệt không chịu nổi, mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngày hôm sau, tuy Dilin muốn giữ vững tinh thần, nhưng làm thế nào cũng lộ ra bộ dáng phờ phạc.

Hydeine chẳng nói gì, mang cậu theo đến lều Melina.

Chiến đấu chân chính sẽ bắt đầu.

Trong lều ngoại trừ Melina, Pamela cũng tới, bên người bà còn ngồi một lão giả râu bạc áo bào trắng.

Nhìn thấy hắn, Dilin không kìm được mà nhớ tới vị ma pháp sư thần bí yêu thích vẽ tranh lại luôn vẽ không tốt Tommy Clarklan kia, nghĩ đến ông ấy, không khỏi lại từng chút từng chút nghĩ tới học viện St Paders – Soso, Raymond, Kevin…

Đợi cậu suy nghĩ đủ một vòng trở về, trong lều trại đã là không khí giương cung bạt kiếm.

Pamela trừng Hydeine, tức giận đến phát run. Nguyên bản sáng nay sau khi Melina kể cho bà về địa vị và thành tựu của Hydeine tại học viện, bà còn âm thầm thấy may mắn vì có một cứu viện mạnh mẽ như vậy, nhưng không nghĩ tới phân may mắn này còn chưa đến một giờ đã biến thành lửa giận.

“Yêu cầu của ngươi hoang đường đến mức đáng cười!” Pamela nể phân thượng của Melina và St Paders, không muốn làm mất mặt, tự áp chế giận dữ nói, “Hiện tại Langzan thiếu nhất là nhân thủ, sao có thể phái đi tìm vương tử Ningya? Lại nói, vương tử Ningya ở thành Xiaobe, nếu ngươi thật sự muốn tìm hắn, không nên đến thành Dabe tìm!”

Dilin tuy không biết vì sao Hydeine đột nhiên vội vã muốn tìm Ningya, nhưng miệng lại không cần nghĩ ngợi nói: “Chúng tôi từng tới hoàng cung, quốc vương nói cậu ấy đã đến đây.”

“Có lẽ bệ hạ không muốn cho người khác biết hành tung của vương tử Ningya.” Đối với Dilin, Pamela không nể mặt như vậy. Bà thậm chí chỉ cây dâu mắng cây hòe nói: “Hiện tại Langzan cần nhất là đồng tâm hiệp lực đối phó bão cát, chứ không phải là quấy rối vương thất vì một vài lý do ấm a ấm ớ!”

Ngược lại Melian hiểu rõ tính tình Hydeine. Tuy hắn nói chuyện rất chối tai, nhưng hành động tuyệt đối đáng tin cậy. “Tại sao phải tìm hắn?”

Hydeine nói: “Còn nhớ lời chúng ta nói tối hôm qua không?”

Nhãn tình Melina sáng lên, “Làm sao ngươi biết là hắn?”

“Đoán.” Dưới ánh mắt mọi người, Hydeine vô cùng tự nhiên nói ra chữ này.

Pamela phẫn nộ  tung rèm ra khỏi lều.

Lão giả râu bạc mông vẫn dính chặt trên ghế như cũ.

Melina cau mày, vẻ mặt mất hứng giới thiệu người chiếm ghế dựa của mình, “Nghiệp đoàn ma pháp, Bradley.”

Dilin kinh ngạc: “Hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp?”

Bradley mỉm cười với cậu: “Đúng vậy, rất hân hạnh được biết cậu.”

Thân phận của Bradley tại Mộng đại lục thật vi diệu. Luận cao quý, ông ta tuyệt đối không cao quý hơn hoàng đế Shamanlier và Kanding đế quốc, luận thần thánh, tuyệt đối không thần thánh hơn giáo hoàng của Quang Minh thần hội, luận uyên bác, tuyệt đối không uyên bác hơn viện trưởng St Paders, nhưng, luận thế lực, có lẽ thế lực của ông ta đều mạnh hơn so với tất cả những người vừa kể trên. Trong tay ông ta nắm giữ đại đa số ma pháp sư của Mộng đại lục. Ma pháp sư St Paders dù xuất sắc, cũng tuyệt đối không thể đánh đồng với số lượng của ông ta. Hơn nữa, trên danh nghĩa mà nói, ma pháp sư St Paders vẫn thuộc nghiệp đoàn ma pháp. Từ sau khi bọn họ không kiêng nể gì mà sử dụng tài sản của nghiệp đoàn ma pháp, càng không thấy có ý kiến muốn phân biệt rõ quan hệ hai bên.

Cho nên, Dilin đối với vị đại nhân vật trong truyền thuyết này vẫn tương đối tôn kính và hiếu kỳ. “Có thế nhìn thấy ngài trong này, là vinh hạnh của tôi.”

Bradley mỉm cười với cậu, rồi quay đầu nhìn Hydeine nói: “Tajires đạo sư vẫn luôn nhấn mạnh cần tìm Ningya vương tử trước, chẳng hay có quan hệ đến tình cảnh khốn cùng Langzan đang gặp phải hay không?”

“Quan hệ cái gì?” Hydeine không trả lời mà hỏi lại.

Bradley không để bụng, “Đông Côi Mạc không thể so với rừng Mộng Yểm, ngoại trừ cát vàng đầy trời, không còn gì khác. Lần này thình lình xảy ra bão cát nhất định có bí ẩn.”

Hai câu này có nói cũng chẳng khác gì chưa nói.

“Bí ẩn gì?” Hydeine tiếp tục hỏi.

Bradley nở nụ cười. “Tajires đạo sư hẳn đã biết?”

“Không biết.” Hydeine từ chối thẳng thừng.

Bradley nói: “Vậy tại sao anh lại nhất quyết tìm kiếm vương tử Ningya?”

Hydeine quơ lấy Dilin, “Ta tìm vì đệ tử của ta. Bọn họ là bạn bè.”

Melina kinh nghi nhìn qua.

Dilin gật gật đầu. Tuy rằng không tin Hydeine tìm Ningya đơn thuần vì mục đích này, nhưng thời điểm như vậy, cậu tuyệt đối không hề chần chờ mà đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play