Nhanh đến thời điểm cơm chiều, mùi đồ ăn từ từng phòng bếp bay ra, tràn ngập trên đường.
Cơn thèm ăn của Dilin trỗi dậy.
Trưởng trấn đi bên đường giới thiệu: “Đặc sản của trấn nhỏ chúng tôi là cây nho, cho nên hàng năm đều sẽ ủ rất nhiều rượu nho, hương vị vô cùng thơm ngon. Hai người lát nữa nhất định phải nếm thử.”
Dilin nói: “Đa tạ.” Ở cùng Hydeine, cậu chỉ có thể chủ động đảm nhiệm vai trò ngoại giao.
Trưởng trấn liếc trộm Hydeine từ đầu đến đuôi không nói được một lời, muốn nói gì đó, lại sợ đắc tội hắn, đành phải tiếp tục tán chuyện tào lao cùng Dilin: “Phòng chuẩn bị cho hai người vốn là dùng cho nữ nhi của tôi xuất giá, nơi đó vừa mới trang hoàng qua, hết thảy đều mới, xin yên tâm vào ở.”
Dilin vội vàng nói: “Không cần phiền toái. Chúng ta ở khách sạn cũng được.”
“Không sao, không sao.” Trưởng trấn khoát tay, “Con bé tháng sau mới xuất giá. Hiện tại cũng bỏ không.”
Dilin vẫn chối từ. Ở trong tân phòng của người khác có vẻ không ổn lắm.
Trưởng trấn liên tục nói không sao.
Hai người vẫn đang giằng co, chợt nghe Hydeine mở miệng: “Chúng ta ở khách sạn.”
Nửa câu nói của trưởng trấn nhất thời nghẹn trong cổ họng, cả buổi mới nói được một lời, “Được.”
Vì thế, đoàn người vòng vèo nửa ngày, đi đến khách sạn duy nhất trong trấn.
Thời điểm vào khách sạn, trong lòng trưởng trấn không ngừng thầm mắng mình thất sách. Sớm biết vậy phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới đúng, trấn nhỏ này bình thường có rất ít người ngoài lui tới, việc làm ăn của khách sạn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, cho nên tiện nghi và trang hoàng đều không tốt lắm. Dùng tiêu chuẩn của hắn đến xem, tuyệt đối là không chu đáo với khách quý.
Bất quá Dilin thực vừa lòng với an bài như thế.
Cậu và Hydeine mỗi người trở về phòng mình, tắm rửa thay quần áo. Một lát sau, trưởng trấn đã đem bữa chiều thơm ngào ngạt đến.
Dilin, Hydeine và hắn cùng dùng cơm, đề tài sau đó rốt cục chuyển tới Vincent Lin.
Trưởng trấn nhắc tới tên này có chút thấp thỏm dè dặt, sợ chính mình không cẩn thận nói sai, “Kỳ thật tôi cũng là lần đầu biết tên này. Ghi chép dân cư Hanguna không có tên này, tôi không biết tại sao hắn lại được ghi trong hồ sơ dân chính. Hơn nữa chỗ ở của hắn trong hồ sơ dân chính, trong hồ sơ của trấn tôi là thuộc về lão Sago. Bất quá ba mươi năm trước lão ta đã qua đời. Bởi vì lão không có thân nhân gì, cho nên hiện tại chỗ này thuộc về sản nghiệp công cộng của trấn.” Hắn nói xong, đem lời vừa nói kỹ càng điểm lại một lần, xác định không bại lộ gì, mới nhìn về phía Dilin.
Dilin nói: “Ông nói ông lão Sago qua đời như thế nào?”
“Lão cao tuổi, thân thể vẫn luôn không tốt. Cần nhìn bệnh trạng của lão sao? Mục sư trấn trên có.” Tại rất nhiều thời điểm mục sư sẽ kiêm nhiệm luôn chức trách thầy thuốc.
Dilin nhìn về phía Hydeine.
Hydeine rốt cuộc mở miệng: “Tòa nhà kia có người ở không?”
Trưởng trấn nói: “Mỗi tháng tôi sẽ nhờ Donna đi quét tước. Trừ con bé ra, không có người khác ở qua. Dù sao, trấn nhỏ của chúng tôi tạm thời chưa cần bán hoặc cho thuê để đổi lại cái gì.”
Hydeine nói: “Đưa chúng ta đi nhìn xem.”
“Nhưng giờ đã tối.” Trưởng trấn khó xử nhìn sắc trời.
Dilin nói: “Nơi đó rất xa?”
“Xa thì cũng không phải xa. Nhưng từ nơi này qua, cần phải men theo con đường nhỏ trong rừng.” Trong lòng trưởng trấn cực không nguyện ý, nhưng không muốn trái ý bọn họ, bèn nói, “Tôi đi tìm một xe ngựa nhỏ.”
Sự thật chứng minh xe ngựa hắn tìm còn chưa đủ nhỏ.
Nhìn xe ngựa mắc kẹt giữa hai cây, mặt trưởng trấn nhất thời hồng như đèn lồng.
Dilin và Hydeine nhảy xuống xe ngựa.
“Đi thẳng con đường này là đến.” Trưởng trấn lúng túng, “Lâu rồi tôi không có tới, cho nên phỏng chừng có chút sai lầm.”
“Tự chúng ta đi, ngươi ở chỗ này nhìn xe ngựa.” Hydeine không đợi hắn trả lời, thong thả đi vào rừng cây.
Dilin nói với trưởng trấn đang do dự: “Ngài có thể đi về trước. Chúng ta tìm được đường, sẽ tự trở về.”
“Vậy được rồi.” Đối với ma đạo sư lạnh lùng kia, trưởng trấn cảm thấy kính sợ từ trong tâm nhãn.
Dilin tới lui trong rừng cây chốc lát, mới phát hiện mình lạc đường. Nguyên bản đường mòn dưới chân không biết đã lệch đi nơi nào. Cậu có chút sốt ruột. Rõ ràng Hydeine đi không bao xa, cậu cũng bám theo bao lâu a.
Cậu dùng phong hệ ma pháp tìm kiếm chung quanh.
Đại khái qua gần nửa giờ, cậu có chút nhụt chí, bắt đầu tự hỏi mình có nên chờ tại chỗ hay không. Dù sao mục tiêu cố định cũng dễ tìm hơn mục tiêu di động nhiều lắm – nếu Hydeine phát hiện cậu mất tích.
Cậu đang do dự, cánh tay bị kéo mạnh một cái.
Dilin theo bản năng rút kiếm, lại nhìn thấy ánh lửa chợt lóe, một khuôn mặt anh tuấn ngạo mạn xuất hiện trước mắt.
“Đạo sư?” Cậu nhanh chóng thu hồi kiếm, cũng yên lặng cầu nguyện động tác của mình đủ nhanh, không bị phát hiện.
– Điều này hiển nhiên rất không thực tế.
“Ngươi ỷ lại kiếm giống như trẻ con ỷ lại bình sữa.” Hydeine thu hồi ánh lửa, kéo tay cậu.
“Chúng ta đi đâu?” Dilin tìm đề tài.
Hydeine nói: “Nơi ngươi muốn đi.”
Dilin: “…”
Đi ước chừng một khắc đồng hồ, đường mòn kia rốt cục xuất hiện dưới chân.
Dilin nhẹ nhàng thở ra, “Anh lúc nào phát hiện tôi lạc đường?”
“Sớm hơn ngươi tưởng tượng.” Hydeine nói.
Dilin nghe ra khẩu khí của hắn không tốt, không dám nói tiếp đề tài này.
Nhưng Hydeine không định buông tha cho cậu đơn giản như vậy, “Người không có cảm giác phương hướng cũng có thể làm tướng quân?”
“Không biết, tôi chỉ là một ma pháp sư.” Dilin thấy Hydeine quay đầu lại, vội vàng bổ sung, “Tương lai.”
“Biết thế lúc trước thu đồ đệ ta phải tăng thêm một tiêu chuẩn nữa, mù đường không thu.”
Dilin âm thầm thè lưỡi.
Cuối đường mòn chậm rãi triển lộ.
Đó là một tòa nhà gỗ ba tầng. Nhà gỗ lẻ loi trơ trọi dưới ánh trăng, bên cạnh là một dòng suối nhỏ liếc mắt liền thấy đáy.
“Nơi này thoạt nhìn thật cách biệt.” Dilin nói.
Hydeine tùy tay ném xuống một chuỗi lửa nhỏ, giống như vòng trang sức, kéo thành thẳng tắp, dẫn đường phía trước Hydeine.
Cửa ngôi nhà tự động mở, ngọn lửa tiến nhập vào trong nhà.
Dilin nương theo ánh lửa đánh giá bên trong nhà gỗ.
Gỗ trong nhà ngoài nhà đều một dạng đơn sơ, bàn và ghế dựa đều làm từ gỗ, xem chế tác của chúng, chắc chắn là tự làm.
“Nơi này không có người.” Dilin nói một câu vô nghĩa.
Hydeine nói: “Tìm manh mối.” Nếu Vincent Lin để lại một tòa nhà như vậy, nhất định sẽ lưu lại manh mối.
Dilin cầm lấy ngọn đèn trên bàn, phóng tới sau chuỗi ngọn lửa, hai ba bước leo lên lầu.
Bình thường, chủ nhà đều thích đem bí mật đặt trên lầu. Vì dưới lầu người đến người đi rất dễ bị phát hiện. Tỷ như phụ thân cậu thích đem sách binh pháp giấu trong tủ quần áo ở phòng ngủ, cùng một chỗ với nơi đặt đồ trang sức của mẫu thân. Đây là những đồ quý giá nhất của ông.
Hydeine ở lại lầu một.
Ngọn lửa chậm rãi tản ra, trôi nổi bốn phía tòa nhà, thắp sáng mọi nơi mắt hắn có thể nhìn đến.
Hắn nhìn một vòng, xác định không thấy vật nào, quyết định lên lầu. Nhưng mới đi đến trước thang lầu, cước bộ liền dừng lại.
Phía trên thang lầu, Dilin mặt tái nhợt cúi đầu nhìn hắn, cả người cứng ngắc như tượng đá. Phía sau cậu là một thân ảnh cao gầy toàn thân quấn trong áo bào đen.
“Vincent.” Hydeine trầm giọng, “Thả người.”
Từ trong cổ họng Vincent phát ra tiếng cười trầm thấp, “Vẫn là ngươi khi còn bé đáng yêu hơn. Ít nhất lúc đó mặt ngươi vẫn tròn, lúc làm nũng càng khiến cho lòng người mềm nhũn.”
Dilin liếc mắt sang bên cạnh, trong lòng thập phần buồn bực.
Tuy luận bối phận, Vincent cũng coi là sư phụ của thầy cậu, nhưng vừa thấy mặt ngay cả chào hỏi cũng chưa kịp đã bị chế trụ như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy uất ức.
“Đây là đệ tử của ngươi?” Vincent giơ tay ấn đầu Dilin, nhẹ nhàng sờ sờ, “Hô, thiên phú rất tốt.”
Hydeine lãnh tĩnh: “Ông muốn thế nào?”
“Vấn đề này hẳn phải do ta hỏi ngươi, không phải sao?” Vincent cười tủm tỉm, “Rõ ràng ngươi đến tìm ta.”
“Ông thiết hạ kết giới trong này, không phải vì chờ ta tới tìm.” Hydeine rất nhanh nghĩ thông suốt nguyên nhân Vincent đột nhiên xuất hiện. Ngôi nhà gỗ này nhất định có kết giới ông ta thiết hạ, mình vừa tiến đến, ông ta liền cảm ứng được, cho nên mới có thể đúng lúc như vậy. “Ông thiết hạ ma pháp trận ở phụ cận?” Nếu không phải ma pháp trận, ông ta tuyệt đối không có khả năng đến nhanh như thế.
“Cái này là trọng điểm sao?” Vincent đang vuốt tay Dilin chậm rãi chuyển sang cổ của cậu, “Hiện tại trọng điểm chẳng lẽ không phải học sinh đáng yêu của ngươi sao?”
Hydeine cau mày: “Ông đến tột cùng muốn thế nào?”
“Chậc. Ngươi thật sự già rồi, vấn đề này ta đã trả lời qua. Là ngươi đến tột cùng muốn thế nào?” Vincent mỉm cười, “Không phải ngươi nhiều năm mới nhớ ra có lão sư ta, cho nên đặc biệt chạy tới hiếu thuận ta đấy chứ?”
“Sư phụ của ta là Bason!”
“Cái tên kia? Không có mắt.” Vincent bất mãn, “Hắn ngoại trừ dùng nước tưới hoa nấu cơm, còn biết cái gì?”
Thanh âm Hydeine lạnh lùng: “Ông ấy không biết nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không trộm cướp nguyên tố tinh trong rừng Mộng Yểm.”
“Nguyên tố tinh. Nha, quả nhiên bị phát hiện.” Vincent cười, không hề áy náy, “Bất quá, nếu ta không nhớ lầm, ta có thể lấy được nguyên tố tinh, ngươi là đại công thần a.”
Hydeine nói: “Ít nhiều do ngươi dụ dỗ nhi đồng.”
Vincent cười to, “Hay cho một nhi đồng.”
Đùi phải Dilin có chút run lên, trong lòng sốt ruột nghĩ, hai người muốn ôn chuyện tới khi nào?
“Đệ tử của ngươi hình như hết kiên nhẫn.” Ngón tay Vincent ấn động mạch cậu, “Tim đập rất nhanh.”
Hydeine nói: “Bởi vì đến thời gian ngủ của hắn.”
“…” Lấy cớ này thật sự không hay lắm. Dilin không thể mở miệng, nhưng việc này chẳng cản trở cậu oán thầm.
Vincent đột nhiên buông tay, thuận tiện cởi bỏ cấm chế trên người cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu nói: “Ân, đứa trẻ ngoan hẳn phải ngủ sớm dậy sớm.”
“…” Mãi đến khi Dilin vọt tới phía sau Hydeine, đầu óc vẫn có chút hoảng hốt nghĩ, như vậy là sao? Vậy có phải hay không biểu thị, kỳ thật cậu chẳng có chút giá trị làm con tin?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT