“Nghe được lắm.” Kevin nhiệt huyết sôi trào, “Chúng ta phải làm như thế nào.”
Trong đầu Dilin bốc lên vô số ma pháp hệ khác. Hydeine cấm cậu xem ma pháp có liên quan đến phương diện thủy hệ, cho nên đối với ma pháp hỏa hệ, thổ hệ, mộc hệ cậu đều có nghiên cứu nhất định, tựa như lúc trước nói cho Raymond cách để gia tăng uy lực chú ngữ của thổ hệ ma pháp.
“Hợp lực, sử dụng đại hình ma pháp trận!” Cậu nghe được chính mình lãnh tĩnh nói.
Kevin và Raymond nhìn cậu quái dị.
“Ma pháp trận?” Ma pháp sư đứng ở gần không thể tin mà trừng cậu, “Ngay cả bộ dáng ma pháp trận chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy, dùng như thế nào?”
“Chưa ăn thịt heo, cũng không phải chưa thấy heo chạy.” Thanh âm của Dilin cực kì trấn định, “Đưa người còn lực chiến đấu đến đây.”
Raymond nhìn học sinh St Sorvi đang leo lên phía trước, “Chỉ sợ không kịp.”
“Mình thủ nơi này.” Dilin nói, “Các cậu làm theo lời mình nói, vẽ ma pháp trận cho đúng, sau đó khởi động nó.”
“Ma pháp trận nào?” Vẫn luôn trầm mặc ở bên không nhúc nhích như tượng đá, Lucas rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.
Dilin không quay đầu lại, “Cho dù anh không tin chúng tôi, cũng có thể tin tưởng đạo sư của chúng tôi.”
Lucas mím chặt môi.
Ma pháp đối với hắn mà nói, là một lĩnh vực thần bí nằm ngoài vòng hiểu biết. Dù hắn cho rằng những học sinh chỉ có thể sử dụng ma pháp cấp thấp trước mắt còn xa mới đủ trình độ của ma pháp sư tiêu chuẩn, nhưng trên người thiếu niên này phát ra khí thế hắn không thể xem thường.
Nhìn các pháp sư nhí chậm rãi tụ tập đến phía sau cậu, cách nhìn của hắn về chức nghiệp ma pháp sư có chút thay đổi. Ít nhất vào lúc này, ma pháp sư St Paders cũng không ẻo lả yếu ớt giống như hắn từng thấy.
Hai tay Dilin chậm rãi nâng cao. Kỳ thật động tác này cũng không có ý nghĩa thực dụng nào, cậu chỉ muốn dùng động tác để giảm bớt áp lực cho mình. Mảnh vụn đấu tinh và lam bảo thạch đeo trước ngực đồng thời sáng lên. Thủy nguyên tố nhanh chóng di động, một lần nữa tống xuất học sinh St Sorvi đang bò lên ra ngoài trăm mét!
“Tốt lắm, hiện nghe ta nói.” Cậu nửa nghiêng nười, bảo đảm tình hình trước tường thành vẫn nằm trong tầm mắt mình, “Ma pháp trận chúng ta cần sử dụng bây giờ, là ma pháp trận không gian.”
Không có tiếng kinh hô, tất cả mọi người khống chế tốt cảm xúc. Trải qua một hồi chiến tranh như vậy, thần kinh bọn họ được gia tăng nhiều lắm, so với trước không chỉ gấp đôi.
“Ma pháp không gian không phân biệt phe hệ, chỉ cần đầy đủ tinh thần lực.” Dilin ngoắc tay hướng Soso.
Soso lập tức chạy lại.
“Em tới vẽ theo lời anh bảo.”
Raymond xung phong nhận việc: “Khi còn bé, giáo sư gia đình từng khen mình có thiên phú hội họa xuất sắc.”
Kevin nói: “Vậy sao cậu còn đứng ở đây?”
Raymond nghẹn, hồi lâu mới nói: “Cha mình nói để con trai làm họa sĩ dễ dẫn đến tán gia bại sản.”
Kevin nói: “Hy vọng ông ấy có thể ý thức được vấn đề không nằm ở họa sĩ, mà nằm ở con trai.”
“Cần mình pha một ấm trà hoa hồng cho các cậu tiếp tục tán gẫu không?” Dilin sáp lại.
Raymond nói: “Đổi sang cà phê được không? Mí mắt mình sắp díu vào nhau rồi.”
Dilin không rảnh tiếp tục ba hoa với hắn, “Lại đây hỗ trợ.”
Soso vẽ vòng tròn theo lời cậu.
Raymond nói: “Ách, hình tròn mà như quả trứng thế này không sao chứ?”
Dilin liếm đôi môi khô khốc. Cậu mới chỉ nhìn qua ma pháp trận trong sách, có thể thành công hay không không thể nói chính xác. Nhưng nhìn tình hình hiện nay, trừ việc tập hợp tinh thần lực của mọi người thực hiện ma pháp trận, cậu không nghĩ ra biện pháp nào khác để giành thắng lợi. “Tận lực vẽ cho tròn một chút.”
“Từ từ.” Jeffrey dùng thanh âm cơ hồ có thể bỏ qua nói, “Vẽ ma pháp trận yêu cầu bút và mực nước đặc thù.”
Soso cầm trong tay bút lông ngỗng và mực nước bình thường, luống cuống nhìn cậu.
Raymond nói: “Chúng ta trước hết đánh lui đám tràn lên phía dưới, rồi lại về suy nghĩ tiếp vấn đề này.”
Một ma pháp sư nói: “Mình có loại bút và mực nước này.” Hắn nói xong, lấy từ túi không gian ra một chiếc bút nhìn qua giống như than đen và một chai mực nước phát sáng.
Dilin vỗ vỗ tay, “Xem ra, chúng ta có thể tiếp tục hành động.”
Lucas đứng một bên đột nhiên lo lắng.
Thái dương dần dần rơi xuống đầu kia trấn nhỏ.
Trong hôn ám, một đám lửa nhỏ bốc lên đầu tường.
Mảnh vụn đấu tinh và lam bảo thạch trước ngực Dilin đều xuất hiện vết nứt. Cậu tinh tường cảm giác thấy thân thể và tinh thần mình cũng sắp hỏng mất. Vì bảo tồn tinh thần lực ma pháp sư bọn họ, mấy vòng công kích đều dựa vào một mình cậu chống đỡ. Đến bây giờ, đã gần hai tiếng.
Raymond thấy cậu bám trên tường thành, bộ dáng có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào, nhịn không được dùng bả vai đỡ cậu đứng lên, “Tiếp tục kiên trì trong chốc lát. Ma pháp trận sẽ nhanh vẽ xong.”
“Nhéo mình một cái.” Dilin dùng tay chỉ trán.
Raymond nhẹ nhàng nhéo.
“Cậu nhéo chỗ nào?” Dilin không hề cảm giác, thần trí vẫn từ từ lâm vào bóng đêm thâm trầm.
Raymond nói: “Tay cậu, hay cậu muốn nhéo vị trí mẫn cảm hơn?”
“Vẽ xong rồi!” Thanh âm hưng phấn phía sau cắt ngang đối thoại của bọn họ.
“Nhéo mặt mình.” Dilin nói.
Raymond không khách khí nhéo một cái thật mạnh, “Được chưa?”
Dilin miễn cưỡng gật đầu, xoay người.
Nước thuốc ma pháp đặc thù để vẽ ma pháp trận tỏa sáng lấp lánh dưới đám lửa nhỏ.
Soso thu hồi bút, tê liệt ngồi bên cạnh, hai đùi tê dại không đứng dậy nổi.
Dilin cẩn thận kiểm tra ma pháp trận, gật đầu nói: “Không sai biệt lắm. Các cậu chia làm sáu tổ, đứng ở sáu cái đỉnh, sau đó đồng thời ngâm xướng chú ngữ.”
Raymond thấy cậu đứng bất động tại chỗ, lo lắng hỏi: “Cậu còn chịu đựng được không?”
Dilin gật đầu, “Khởi động ma pháp trận yêu cầu thời gian, mình giúp các cậu ngăn trở tiến công.”
“Mình cùng cậu.” Raymond nhìn ra cậu đã là nỏ mạnh hết đà.
“Thời khắc thế này, mình không hy vọng có người đoạt mất nổi bật đâu.”Dilin cười cười, đẩy hắn vào trong.
Bóng đen chợt lóe.
Học sinh St Sorvi trải quả một ngày cố gắng, rốt cục lần đầu tiên xông lên đầu tường.
Nhìn gương mặt kinh hách của nhóm đồng bạn, Dilin không chút nghĩ ngợi rút kiếm từ trong túi không gian quay đầu lại vung lên.
Đối phương hiển nhiên không ngờ ma pháp sư cư nhiên cũng huy kiếm, theo bản năng lui về sau nửa bước, “A” một tiếng ngã xuống từ tường thành. Thanh âm khi ngã xuống của hắn thật sự vang vọng, cho nên đám học sinh St Sorvi đều thoáng ngưng lại.
Dilin vội nói: “Mau đọc chú ngữ.” Cậu không lo lắng học sinh kia bị thương, đạo sư St Paders tuyệt đối không cho phép, cho dù hắn tự sát.
“dassala etagu-npaya…”
Thanh âm ngâm xướng trầm thấp mà mệt mỏi của các ma pháp sư nhí giống như hạt nước nhỏ giọt, chậm rãi nhập vào trong bóng đêm thâm trầm, khởi động mấu chốt thắng bại trận chiến này.
Tựa hồ ý thức được nguy cơ, thế công của St Sorvi đột nhiên tăng mạnh!
Dilin hít một hơi thật sâu, đưa tay chọc vào mặt nơi vừa mới bị Raymond nhéo, đau đớn khiến cậu thoáng thanh tỉnh.
Trong đầu cậu thủy nguyên tố trôi nổi giữa không trung xuất hiện như có như không, tối đen cơ hồ nhìn không ra.
Cậu nhắm mắt lại.
Thủy nguyên tố chậm rãi di động, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…
Thân thể dần dần mất đi cảm giác, đầu giống như muốn nổ mạnh, sưng đau khó nhịn.
Đột nhiên…
Thủy nguyên tố tiêu thất.
Trong đầu tối đen như mực, không còn thứ gì.
Nhưng tại khoảnh khắc biến mất, cậu dường như cảm giác thấy một chút rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như ảo giác…
Nguyên tố.
“jelovia bolileyar!”
Chú ngữ hoàn thành.
Ma pháp trận trên tường thành sáng lên quang mang, lại nhanh chóng ảm đạm.
Ma pháp trận xuất hiện dưới tường thành.
Học sinh St Sorvi bị gió cuốn từ trên tường thành xuống dưới còn chưa đứng vững, đã bị hút vào trong quang mang của ma pháp trận, nháy mắt biến mất khỏi chiến trường.
Đám người Raymond vừa định hoan hô, liền nhìn thấy Dilin lập tức té ngã trên đất.
“Kết thúc?” Chaifuang rút tay từ trong áo ra.
Hydeine nhướng mày: “Ngươi dời bọn chúng đi nơi nào?”
Chaifuang mỉm cười, hiển nhiên không định giấu diếm thủ đoạn nhỏ của mình, “Một ngàn thước, một vạn thước, hoặc là mười vạn thước, ai biết được? Ma pháp trận bọn chúng vẽ không tồi, ta chỉ thêm chút tinh thần lực giúp chúng gia tăng uy lực ma pháp trận. Vô luận thế nào, tạm thời ta rất khó gặp lại bọn họ.”
Melina nói: “Ngươi nên sớm ra tay mới phải.” Đứng tại chỗ hứng gió lạnh cả ngày, tâm tình bà tương đối tồi tệ.
Chaifuang giải thích: “Cả ngày hôm nay tôi đều tìm cơ hội xuống tay.”
St Sorvi suy tính rất nhiều, lại quên mất điều quan trọng nhất. Ma pháp sư có thể không dấu vết mà bảo hộ học sinh St Sorvi, cũng có thể không dấu vết mà làm bừa.
“Huống chi,” Chaifuang dừng một chút, cười như không cười nói, “Còn phải lưu đầy đủ thời gian cho đệ tử chúng ta khoe tài.” Trên mặt hắn đang cười, trong lòng lại ảo não. Nếu Ciro chưa trở về Kanding đế quốc, hôm nay làm náo động khẳng định không phải là Dilin.
Hydeine nhìn đầu tường nhíu nhíu mày, thuận miệng nói: “Không cần tự ti, hôm nay ngươi nổi bật gần bằng hắn.”
“…” Chaifuang đang muốn tổ chức từ ngữ để đáp trả một câu, Hydeine đã sử xuất một trận gió, trở về trong trấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT