Lão có nên suy nghĩ tìm một biện pháp nào đó để đả kích sự tự tin của hắn?

Orosey nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thản nhiên của Hydeine.

Ba phần chung sau, lão phát hiện mình đang truy cứu nhầm hướng rồi, “Người kia lấy đi tinh thạch để làm gì?”

Hydeine bương chén cà phê, “Không phải tinh thạch bình thường, là nguyên tố tinh tối thuần túy. Nếu không phải là hắn hảo tâm để lại một nửa thì rừng Mộng Yểm hẳn đã sống lại từ mười năm năm trước.”

Orosey nhíu mày, “Nguyên tố tinh?”

Hydeine nói: ” Nguyên tố tinh to cỡ cái bàn này của ngươi.”

Orosey khiếp sợ. Nguyên tố tinh có kích cỡ lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên lão nghe nói tới. “Hắn lấy đi mấy khỏa?”

“Sáu khỏa? Ba khỏa thủy hệ, ba khỏa hỏa hệ, còn lại hai khỏa thổ hệ cùng mộc hệ, bất quá do bị di dời đã trở nên mất tác dụng.”

Orosey chết lặng. Lão mới rồi vẫn còn đang suy nghĩ xem có cách nào để bổ cứu lại trận pháp của tứ đại hiền giả, nhưng hiện tại xem ra, cho dù tìm về được ba khỏa mất tích cũng vô dụng. Trời biết tứ đại hiền giả là từ chỗ quái nào mà tìm được nguyên tố tinh lớn đến thế!

Cửa bị gõ nhẹ hai tiếng.

Orosey hoàn hồn, nghiêm mặt nói: “Mời vào.”

Welfare Horizontal đẩy cửa tiến vào, hơi hành lễ với Orosey sau đó liền đi thẳng tới trước mặt Hydeine ngồi xuống, đôi mắt ưng sắc bén gắt gao nhìn hắn. “Cấm chế của rừng Mộng Yểm là ngươi hay hắn phá hư?”

“Chúng ta.” Hydeine dừng một chút, “Chính xác là ta chỉ giải quyết một vấn đề nhỏ trong đó.”

Vấn đề mà ngay cả người kia đều giải quyết không được tuyệt đối không phải vấn đề nhỏ.

Welfare Horizontal trừng mắt nhìn Hydeine. Cho dù cả hai không cùng quan điểm trong lý luận về phong hệ ma pháp nhưng lão lại không thể không thừa nhận rằng về mặt lý luận ma pháp tên kia hơn lão rất nhiều, bất quá, điều này lão sẽ không bao giờ thừa nhận ra.

Orosey sợ bọn họ lại tranh chấp liền xua tay nói: “Hiện nay không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm. Nếu cám chế của tứ đại hiền giả đã mất đi tác dụng thì chúng ta phải thiết kế một kết giới ngăn cách giữa thánh viện với rừng Mộng Yểm để ngăn cản ma thú xông vào học viện.”

Welfare Horizontal nhíu mày nói: “Không thể tu sửa sao?”

Orosey nói: “Trừ phi có thể tìm được mười hai khỏa nguyên tố tinh lớn cỡ cái bàn này của ta đến để tu bổ cấm chế.”

Welfare Horizontal ngắm ngắm chiếc bàn dài hơn năm thước, quay sang nhìn Hydeine.

Hydeine nhún vai nói: “Hắn lấy đi đấy.”

“Với tu vi của hắn thì lấy nguyên tố tinh làm gì?” Welfare Horizontal đang nói đột nhiên trừng lớn mắt, “Chẳng lẽ hắn vẫn đang tìm kiếm phong hệ nguyên tố?” Tác dụng lớn nhất của nguyên tố tinh chính là tăng cường cảm ứng câu thông của con người với nguyên tố. Vô luận là tăng lên cho bản thân hay là khảm vào ma pháp đạo cụ đều có tác dụng thật lớn.

Hydeine khoanh tay, “Hắn vốn là một kẻ cố chấp.”

Welfare Horizontal cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, tựa như từ trong ánh mắt đối phương thấy được bản thân khi còn trẻ. Lại nói tiếp, bọn họ sở dĩ cố chấp nghiên cứu phong hệ ma pháp như vậy phần lớn cũng là do bị người kia ảnh hưởng.

Phong hệ ma pháp từ rất sớm đã được sử dụng nhưng chân chính được sửa sang lại thành hệ thống chính là do người kia dẫn đầu. Bọn họ đều nhớ rõ, trước khi mất tích người kia đã đưa ra một giả thiết vô cùng lớn mật rằng —— ngoài tứ đại nguyên tố là thủy, hỏa, thổ, mộc còn tồn tại phong nguyên tố. chính là sự tồn tại của phong nguyên tố rất hư vô, chỉ có những người cực kì mẫn cảm cảm đối với nguyên tố hơn nữa được phong nguyên tố thừa nhận mới có thể cảm ứng được.

“Hắn điên rồi.” Welfare Horizontal thấp giọng thì thào. Cảm ứng phong nguyên tố vốn là một cái lý tưởng vô cùng xa xôi. Ít nhất cho đến bay giờ cúng chưa từng có người nào có thể chứng thực cái giả thiết này. Người kia chẳng lẽ muốn dùng nguyên tố tinh để đề cao cảm giác của bản thân?

Phải hiểu rằng mọi thứ đều có hai mặt của nó, muốn sử dụng lượng nguyên tố tinh khổng lồ như vậy thì phải cần có tinh thần lực tương đương, mà điều này vốn là không thể! Phải hiểu rằng cấm chế trong rừng Mộng Yểm là do tứ đại hiền giả liên thủ thiết hạ. Thử hỏi trong lịch sử Mộng đại lục từ khi khai sáng đến giờ có bao nhiêu người có thể được xưng là hiền giả?

Orosey trầm giọng nói: “Ta sẽ thông tri các quốc gia, chính thức tuyên bố truy nã lệnh.”

Welfare Horizontal bật thốt lên nói: “Lấy tội danh gì?”

“Phản đồ.” Orosey gian nan phun ra hai chữ.

Hydeine quay đầu lại nhìn lão, ánh mắt sắc bén như dao.

Orosey sắc mặt không thay đổi.

“Có ý tứ.” Hydeine thu hồi ánh mắt, nhấc ly cà phê lên một ngụm uống cạn.

Lệnh truy nã Vanson. Lyn vẫn chưa gợn lên bất cứ sóng gió nào ở St Paders.

Cái tên này đã bị chôn vùi lâu lắm rồi, lâu đến nỗi những đạo sư năm đó còn nhận thức người nọ đều phải ngưng thần ngẫm nghĩ thật lâu mới có thể nhớ ra được dáng vẻ cử chỉ của hắn. Nhưng hiện này, đại đa số đạo sư không có thời gian cho việc đó.

Số đệ tử tìm được ngày càng nhiều, đã có người tử vong hơn nữa còn ngày một tăng lên.

Tay Mikris không ngừng cào tóc, ngắn ngủi trong một ngày mép tóc của hắn đã có xu thế lui về sau một cách rõ ràng.

“Còn thiếu bao nhiêu người?” Mysheros cầm tập danh sách sơ cấp viện sinh không ngừng thẩm tra đối chiếu.

“Tám.” Mikris liếc nhìn bản danh sách trong tay nàng nhăn mặt.

Mysheros nói: “Xác định số người tử vong là sáu. Ta sẽ lập tức liên hệ với cha mẹ bọn họ.”

Mikris gian nan gật đầu: “Đại đa số đạo sư đã tiến vào trong rừng tiến hành thẩm thức tìm kiếm.”

Mysheros yên lặng điểm đầu. Với diện tích của rừng Mộng yểm cùng nhân số đạo sư trong thánh viện mà so sánh, muốn tìm kiếm tất cả các địa phương thì phải mất tối thiểu là một tháng, mà những đệ tử kia hiển nhiên không có nhiều thời gian như vậy, cho dù bọn họ có thể chờ thì rừng Mộng Yểm cũng không cho họ chờ lâu như vậy. “Nghe nói, Ciro cùng Soso vẫn chưa tìm được?”

“Ân.” Tuy rằng St Paders từ trước đến nay đối xử bình đẳng với từng đệ tử. Nhưng hiện giờ vấn đề không chỉ là thành tích cá nhân của đệ tử mà là an toàn sinh mệnh của hai người thừa kế của hai vương quốc —–tuy rằng cũng không phải là quyền thừa kế đứng đầu nhưng lực ảnh hưởng của bọn họ đối với quốc gia hiển nhiên không phải một bá tánh bình dân có thể sánh bằng.

“Ta nghĩ, ta cần xin chỉ thị của viện trưởng, xem có cần hướng Khảm Đinh đế quốc cùng Đủ Lan báo lại không.” Mysheros sắc mặt ngưng trọng. Chuyện này nếu xủ lý không tố thật có thể khiến cho thánh viện cùng các quốc gia nảy sinh xung đột. Dù sao, Khảm Đinh đế quốc chính là một trong hai quốc gia cường đại nhất trên Mộng đại lục, mà sau lưng Đủ Lan lại có quốc cường đại còn lại — Sa Mạn Lý duy trì.

Nàng tựa như có thể thấy được tình cảnh Khảm đinh đế quốc cùng Sa Mạn Lý liên thủ giáp công thánh viện. Đội hình ma pháp sư cường đại của thánh viện từ trước đến nay chính là sự mơ ước cùng kiêng kị của các quốc gia, nếu có thể nhân cơ hội đối phó chia cắt bọn họ, các quốc gia khác hẳn sẽ rất sẵn lòng hợp tác.

Mikris hiển nhiên cũng đã nghĩ tới hậu quả này, hai hàng lông mày nhất thời nhăn thành một đoàn, “Ta muốn biết bọn họ vì sao lại không bóp náp thủy tinh cầu?”

Chẳng lẽ thật là không kịp?

“Ta đưa thủy tinh cầu cho ngươi không phải để ngươi dùng để nghịch.” Ciro nghĩ tới mình mang hy vọng duy nhất để tìm được đường về giao cho một tên ngu ngốc, liền hận không thể dùng lửa hung hăng đốt trụi cái đầu tóc vàng khiến cho kẻ khác căm hận kia..... Còn có chính mình. Trời biết vì cái gì cuộc thi đơn giản đến mức nhắm mắt cũng có thể vượt qua lại trở lên quỷ dị như vậy!

Soso rụt cổ, dùng thanh âm so với tiếng muỗi còn nhỏ hơn mà phản bác: “Ta đã nói rồi, ta không nghịch mà là không cẩn thận làm rơi.”

“...... Ta thà rằng nghĩ ngươi dùng để nghịch.”Ciro hít một hơi thật sâu, đứng lên nhìn đại thụ che trời khắp bốn phía, “Chúng ta đã đi ba canh giờ, đều chưa hề phát hiện ba cây đại thụ khắc dấu kia, điều này chứng tỏ là phương hướng không đúng.”

Soso lăng lăng điểm đầu.

“Bốn phương hướng cũng không đúng.” Ciro che miệng tính toán, “Chẳng lẽ phải đi đông nam đông bắc tây nam tây bắc?”

Soso không biết hắn đang nói thầm cái gì, cậu chỉ biết ngày hôm trước nháy mắt một cái hai tên đồng học đã đột nhiên biến mất trước mắt, chỉ còn duy nhất Ciro bên người. Nếu cậu muốn trở về chỉ có thể dựa vào duy nhất một người này mà thôi.

“Đi thôi.” Ciro xoay người quay về đường cũ.

Soso nhu thuận theo sát phía sau. Cậu đã muốn tập thành thói quen rồi, trong hay ngày một đêm này, cậu cùng Ciro làm nhiều nhất chính là không ngừng di chuyển. Hai chân đã muốn sưng phồng lên, nhưng là cậu cũng không dám than thở. Cậu nhìn ra được, sự kiên nhẫn của Ciro đối với mình đã muốn lên tới cực hạn. Này từ việc hắn không ngừng nhắc tới thủy tinh cầu có thể nhìn ra được.

Bụi cỏ truyền ra thanh âm sàn sạt.

Ciro dừng lại.

Soso biết điều tránh ở phía sau.

Một đầu độc nhãn ma thú mãnh liệt lao ra.

Ciro đã sớm có chuẩn bị, một đoàn ngọn lửa dũng mãnh mở ra nháy mắt đem nó nuốt gọn.

“Rống....” Đọc nhãn ma thú nặng nề rơi trên mặt đất, lăn lộn dập lửa. Nhưng ngọn lửa rừng rực tựa như quần áo dính sát quanh người, vô luận nó lăn lộn ra sao cũng không thể giãy thoát.

Soso lấy tay che mắt, tính huống như vậy ngắn ngủi một ngày đã diễn ra vài lần, nhưng là cậu vẫn như trước khó có thể chấp nhận một sinh mệnh cứ thế mất đi một cách đơn giản trước mắt mình.

Ciro chờ cho tới khi ma thú không còn giãy dụa liền đi tới bên thi thể nó, dùng chủy thủy đào ra ma hạch, có chút chán ghét mà ném xuống đất: “Tam giai.”

Soso sửa lấy tay che cái mũi.

Mùi thịt khét cùng mùi tanh hôi của nội tạng ma thú rất kích thích vị giác cậu.

Ciro đi đến bên bụi cây dùng cỏ xoa xoa chủy thủy cất vào túi không gian, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn bước chân thật lớn, Soso phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

“Ngươi, ngươi đang tức giận sao?” Soso không xác định hỏi.

Ciro lạnh nhạt nói: “Không có.”

Soso trong mắt tràn đầy không tin. Bởi vì từ nhỏ đã không được sủng ái, cho nên cậu đối với sự chán ghét của người khác cực kì mẫn cảm.

Ciro nói: “Ta chỉ không thích làm bảo mẫu.” Hắn thật rất khó có thể tưởng tượng Dilin làm sao mà có thể đem việc này làm đến vui vẻ.

Soso nghe ra hàm ý của hắn, thấp giọng nói: “Kì thật, ta cũng có thể hỗ trợ a.”

Ciro mắt lé.

Soso từ trong túi không gian lấy thịt khô đưa qua.

“...... Ta đã nói, một ngày chỉ có thể ăn hai lần.” Ciro cau mày. Còn không biết khi nào mới có thể thotas khỏi khu rừng quỷ quái này, cho nên phải tiết kiệm lương thực.

“Ta tặng phần của ta cho ngươi ăn.” Soso lấy lòng nhìn sang.

Ciro không tiếng động cầm đến, nhét vào túi không gian. Nếu nó đã nghĩ vậy thì hăn cần gì phải khách sáo?

Soso lúc này mới thờ phào một hơi. Tựa như nhận định hắn đã nhận thịt khô rồi thì sẽ không tức giận mà bỏ rơi cậu.

Lại nói tiếp, chính mình vì cái gì không bỏ lại hắn đâu?

Ciro yên lặng hỏi chính mình.

Vô luận là từ lập trường của song phương, hay là năng lực của Soso, bỏ nó lại đều là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng là.......

Hắn nhìn quanh bốn phía.

Trong khu rừng âm u này, có một kẻ sẽ không bao giờ ám toán, phản bội mình làm bạn so với việc lẽ loi lang thang một mình tốt hơn nhiều lắm.

Hắn tưởng tượng chính mình đơn độc giữa khu rừng rậm bốn bề âm u không biết khi nào mới có thể gặp được người khác.

......

So với độc hành hiệp, bảo mẫu xem ra vẫn còn tốt lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play