Dilin nhìn bầy tật phong tấn lang chậm rãi xuất hiện, vây quanh bên ngoài kết giới lửa, trong lòng không khỏi lo lắng, đau đớn trên cổ tay tựa hồ càng trở lên mãnh liệt.
“Ta đã tra xét qua thân thể ngươi, ngươi là sử dụng tinh thần lực quá độ?” Hydeine đối với tật phong tấn lang làm như không thấy, khoan thai hỏi han.
Dilin nhìn chằm chằm tật phong tấn lang, không yên lòng mà hồi đáp: “Hình như là.... sau khi sử dụng phong hệ ma pháp, ta đột nhiên không cảm giác được thủy hệ ma pháp nữa.”
“Phong hệ ma pháp?” Hydeine vươn ra một ngón tay câu lên cằm cậu, khiến cho Dilin nhìn thẳng vào mình, “Ta giống như lần đầu nghe nói.”
Dilin hơi hơi nghiêng đầu sang một bên, “Ta vừa mới học được.” Cằm vẫn như cũ lưu lại cảm xúc ngón tay hắn mang lại, làm cho cậu nhịn không được lấy tay lau đi.
Hydeine nói: “Có thật là phong hệ ma pháp?”
“Có thật” hai chữ thật to đả kích nhiệt tính của Dilin. Cậu dù sao cũng có tâm tính thiếu niên, không phục nói: “Đây là ta chính mình lĩnh ngộ ra.”
Hydeine chậm rãi nói: “Hồi ta mười ba tuổi......”
“Ta đã biết. Chúng ta khi nào thì rời đi?” Có lẽ là ở chung đã lâu, lại cũng có thể là đã đạt đến miễn dịch, Dilin đối với Hydeine cũng không có câu nệ như hồi đầu.
“Ngày mốt.”
“Sao, ngày mốt?” Dilin sửng sốt.
“Ta phải đi một chỗ trước.”
“Địa phương nào? A, ngươi còn không có nói cho ta biết vì sao lại hủy bỏ cuộc thi.”
“Ngươi?” Hydeine nhướng mày, đôi đồng tử trạm lam hiện lên một đạo ánh sao, “Nghe ra chúng ta thực quá thân mật a.”
Dilin nghiêm mặt nói: “Taji Aires đạo sư, ngài lo lắng quá rồi.”
“Taji Aires đạo sư? Ta còn tưởng ngươi chỉ nhớ được tên ta là Hydeine đâu?” Hydeine tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, nhưng Dilin cảm giác được, hắn cũng không có vì thế mà nổi giận.
Lại nói tiếp, gọi thẳng tục danh của đạo sư là một biểu hiện rất không lễ phép. Làm người thừa kế của công tước Basai Ke, Dilin vốn không nên phạm phải loại sai lầm này, nhưng là cũng không biết vì cái gì, mỗi khi gặp Hydeine, cậu liền nhịn không được sẽ lược đi phần xưng hô khách sáo.
Rõ ràng, Hydeine cùng thực lực của hắn hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Dilin thực buồn bực.
“Ngày mai muốn đi địa phương nào?” Nếu Hydeine không muốn nói vì sao lại hủy bỏ cuộc thi, Dilin cũng sẽ không liều mạng hỏi tiếp.
“Ngày mai sẽ biết.” Hydeine dựa vào nhánh cây, chậm rãi nhắm mắt lại.
Dilin từ trong túi không gian lấy ra hai chiếc mao thảm, đem chiếc của Soso ra đắp lên người mình. Vì đã lập thành thói quen chiếu cố Soso, cho nên vô luận là chuẩn bị cái gì cậu đều theo thói quen chuẩn bị một đôi.
Hydeine giật giật khóe miệng, nhắm mắt lại.
Dilin nhìn về phía bốn phía.
Tật phong tấn lang còn đang như hổ rình mồi tại bốn phía, nhưng là cậu đột nhiên cảm thấy chúng cũng không còn đáng sợ như trước. Thật giống như đàn ong mật bên ngoài của sổ, thoạt nhìn thật đáng sợ nhưng kì thật không hề có một chút uy hiếp.
Dilin ôm thảm nằm xuống, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau tỉnh lại, rừng rậm trên không ngàn dặm không mây.
Dilin nhìn về phía bốn phía, phát hiện tật phong tấn lang không còn xuất hiện nữa.
“Chúng nó đâu rồi?” Cậu giật mình ngồi xuống, nhìn Hydeine đang đi từ xa trở về.
Hydeine nâng tay thu hồi hàng rào lửa nhỏ bảo vệ Dilin, thuận miệng nói: “Ngươi muốn tìm chúng nó ôn chuyện sao?”
“Không, ta chỉ là muốn nhìn kĩ chúng nó một chút, có rảnh thì trở lại báo thù.” Vết thương trên cổ tay thật sự là khắc cốt minh tâm, hiện tại nhớ tới, vẫn như cũ cảm thấy đau đến tận xương cốt.
Hydeine nói: “Không cơ hội.”
“Vì cái gì?” Dilin nghi hoặc mà nhìn hắn.
“Con cắn bị thương ngươi đã bị nướng chín.” Hydeine thản nhiên nói, “Số còn lại, hẳn là đang ôn chuyện cùng thêm cánh hổ.”
“Thiêm cánh hổ rất lợi hại sao?” Dilin đứng lên thu thập mao thảm.
“Lợi hại hơn ngươi.”
“......”
“Ngươi không tin, lần sau có thể đến nhìn thử xem chân trước của chúng nó có bị thương hay không.”
Dilin ngoảnh mặt làm ngơ, “Ta muốn rửa mặt.” Dáu tay trên mặt Hydeine đã không còn, nhìn qua cả người nhẹ nhàng khoan khoái, ngược lại bản thân, không cần soi gương cũng biết nhất định là có một dấu tay thật to trên mặt, vô cùng lôi thôi.
“Dùng nước miếng liếm liếm đi.”
“.......”
“Là bởi vì tay phải bị thương, cho nên không làm được?”
Dilin nhớ tới động tác liếm mặt của mèo, sắc mặt tối sầm, “Ta không phải mèo.”
“Không tồi, mèo không biết dùng ma pháp.” Hydeine ý vị nghiền ngẫm nói.
Dilin đột nhiên nhớ ra chính mình là thủy hệ ma pháp sư, mấy loại chuyện như rửa mặt thế này hoàn toàn không cần đi tìm nguồn nước. Cậu nhắm mắt lại, thủy nguyên tố rõ ràng khắc ghi trong đầu, cậu lặng yên tưởng tượng ra hình dạng viên thủy cầu.
Mở to mắt, quả nhiên một viên thủy cầu đang xoay tròn trước mắt cậu, nhưng không đợi Dilin có bất kì động tác nào, viên bóng nước tựa như bị cái gì đó đẩy một chút, toàn bộ hắt tại trên mặt cậu.
“………” Dilin toàn thân ướt sũng nhìn về phía Hydeine đang cười đến thập phần vui vẻ, “Taji Aires đạo sư!”
“Xưng hô chính xác.” Hydeine không dấu tươi cười, “Xem ra tạt nước lạnh để khiến cho ngươi tỉnh táo lại là một quyết định không sai.”
Dilin cúi đầu vắt nước trên bộ giáo phục của mình.
Tuy rằng rất không cam lòng, nhưng cậu chung quy vẫn cảm thấy được hành động vừa rồi của Hydeine chính là xuất phát từ mối thù cậu hắt nước vào hắn lần trước.
“Đi thôi.” Hydeine nhấc chân đi về phía trước.
Dilin từ trong túi không gian lấy ra khăn mặt, vừa chà lau mái tóc ướt sũng, vừa đi theo sau hắn.
Cước bộ của Hydeine chậm rãi nhanh hơn.
Dilin đã muốn nắm giữ được sự huyền bí của phong hệ ma pháp, cho nen theo sau hắn cũng không cần phải cố gắng hết sức.
Không bao lâu sau, hai người tựa như hai cơn gió đâm xuyên qua rừng cây.
Dilin rất nhanh đã phát hiện ra chỗ tốt của việc theo sau Hydeine. Nguyên bản cậu còn chưa biết cách sử dụng phong hệ ma pháp nhưng là đi ở phía sau Hydeine, ở thời điểm hắn chuyển đổi thủy nguyên tố liền tự nhiên theo sát dâng lên, hoàn toàn không cần cậu cố sức vận dụng.
Không biết qua bao lâu, bụng cậu bắt đầu sôi lên.
Như là nghe được âm thanh trong bụng cậu, Hydeine chợt dùng lại.
Dilin cũng dừng theo.
“Bánh mì.” Hydeine chìa tay ra.
Dilin ngẩn người, từ trong túi không gian lấy ra bánh mì cùng thịt khô.
Hydeine không chút nghĩ ngợi nhận lấy bánh mì.
“Làm sao ngươi biết ta có bánh mì?” Dilin thực kinh ngạc.
“Không biết. Tủy tiện hỏi thôi.”
“......”
Hydeine hai ba miếng đã đem bánh mì giải quyết xong, sau đó chỉ về phía trước nói: “Trước kia, chỗ này chính là ma pháp trận thiên nhiên của rừng Mộng Yểm.”
“Ma pháp trận thiên nhiên của rừng Mộng Yểm?” Đây là lần đầu Dilin nghe thấy đến điều này, không khỏi tràn ngập tò mò.
“Trung tâm trận pháp hẳn là vào thời điểm sáng lập học viện đã bị bốn vị hiền giả liên thủ phá hủy.” Hydeine tựa hồ nhớ tới điều gì, sắc mặt bỗng trở lên thực khó coi.
Dilin tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn mơ hồ cảm giác được điều này có liên quan đến việc cuộc thi bị hủy bỏ.
“Ngươi ở lại đây, ta ra phía sau xem xét.” Hydeine thuận tay tạo ra một kết giới lửa, bước đến phía trước.
“Ta cũng đi.” Nhìn thân ảnh đang vụt đi của Hydeine, Dilin vội vàng nói.
Hydeine đầu cũng không quay lại, trực tiếp biến mất tại chỗ sau trong rừng rậm.
“.......”
Loại phương thức cự tuyệt này thật không lễ phép chút nào.
Dilin hít sâu.
Từng cơn gió xuyên qua lá cây phát ra tiếng vang sàn sạt.
Ánh mắt Dilin gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Hydeine rời đi, nhưng thủy chung không có tiếng bước chân vang lên.
Sắc trời từ sáng trong đến nhuốm vàng rồi theo đó ảm đạm dần dần.
Dilin nhìn bốn phía kết giới hỏa hệ ma pháp vẫn như cũ không chút tự giác mà toát ra quang mang rực rỡ, do dự xem có nên dùng thủy hệ ma pháp dập tắt nó mà xông ra không.
Trận pháp thiên nhiên của rừng Mộng Yểm lúc trước phải dựa vào bốn vị hiền giả liên thủ mới có thể hủy diệt hiển nhiên thực hung hiểm, không rõ một mình Hydeine có thể ứng phó được không. Tuy rằng biết bản thân có đi cũng không thể giúp được gì nhưng là Dilin cũng không muốn bản thân chỉ có thể chờ đợi tại đây.
Suy nghĩ muốn khám phá càng ngày càng trở lên mãnh liệt.
Thậm chí trước khi cậu kịp phản ứng lại thì trước người đã xuất hiện hai viên thủy cầu lao về kết giới lửa.
Nước lửa va chạm phát ra am thanh xuy xuy cực nhỏ.
Nhưng sau khi thủy cầu tán đi, ngọn lửa vẫn như trước.
Dilin thất vọng suy sụp hạ bả vai.
Phía trước truyền đến tiếng cười khẽ, Hydeine khoanh tay đi tới, không chút nào che dấu sự chê cười trong mắt, “Ngươi cảm thấy ngươi có thể phá kết giới của ta?”
Dilin trên mặt nóng lên, tiến lên từng bước, ưỡn ngực nói: “Một ngày nào đó.”
“Một ngày nào đó?” Hydeine nhướn mày lặp lại lời nói của cậu.
“Ta nhất định có thể phá giải nó.”
“Cùng với kết giới của ta tranh đấu......” Hydeine thi thi nhiên nói, “Không bằng dùng tất cả tinh lực đến đả bại ta đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT