Dilin bị đưa về doanh địa để thu thập đồ đạc, chuẩn bị dọn đến ở tại kí túc xá chân chính của học viện.
Soso hào hứng ngắm nhìn huy hiệu trường trên ngực mình.
Huy hiệu của thánh viện là một khối hắc tinh thạch đen bóng được bọc bằng vàng, mặt trên dùng thủy ma pháp khắc chữ St Paders ma pháp học viện. Loại thủy ma pháp này chẳng những nước lửa bất xâm mà còn có thể phát ra tia sáng cực mỏng vào ban đêm.
Soso bất ngờ ôm lấy bộ giáo phục mới của mình chạy tới trước mặt Dilin,” Chúng ta về sau có thể dùng thứ này để vào đồ thư quán đúng không?”
Dilin ngẩn người, cười nói: “Đương nhiên có thể. Ngươi muốn tìm loại sách gì?”
Soso: “Sách tranh ảnh và những câu chuyện về nó.”
Dilin ngắm nhìn gương mặt khờ dại của cậu, đột nhiên nhớ tới câu nói của Hydeine:” Chẳng lẽ ngươi không thấy rằng đầu óc của hắn có vấn đề sao?” Trái tim như lại trầm xuống, xoa đầu cậu cười:” Sắp khai giảng rồi, ngươi hẳn là phải tập trung học tập mới đúng.”
Soso nhíu nhíu mày nói: “Nhưng mà Hydeine nói ta không thể học tập ma pháp.”
” Welfare Horizontal đạo sư nhất định sẽ có biện pháp.” Dilin cũng không rõ là đang an ủi Soso hay là đang an ủi chính mình nữa.
“Không quan hệ. Dù sao ta tới nơi này cũng chỉ là để có thể ở cạnh ngươi mà thôi, đến lúc đó có ngươi bảo hộ ta là tốt rồi.” Soso nói xong, lo lắng bổ sung thêm,” Chính là ta lại học chung với Ciro a.”
Ciro quả thật là một vấn đề nhức nhối.
Dilin vẫn nhớ lần trước chính hắn đã xúi giục Ali Di lừa Ningya đi đồ thư quán. Với quan hệ của mình và Soso, khó đảm bảo Ciro sẽ không nhân cơ hội xuống tay với cậu.
Soso thấy Dilin cau mày, nhịn không được nói: “A, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng đâu. Dù sao còn có Ningya ở cùng ta mà.”
“Ningya.” Dilin khuôn mặt cương cứng, ánh mắt không tự chủ được mà chuyển hướng đến lều của Ningya.
Vừa lúc Ningya từ trong lều chui ra, bốn mắt chạm nhau, nhưng lại nhất thời không ai phản ứng.
Dilin miệng hé ra, đang muốn mở lời chào hỏi, thì đã thấy Ningya quay đầu bước đi.
Michel theo ra sau Ningya, cả hai cùng nhau bước tới.
Dilin cũng vội lôi kéo Soso ra khỏi lều.
Michel hớn hở nói:” Thật tốt quá, ngày mai chúng ta có thể được chuyển đến ở kí túc xá ưu tiên rồi. Aha, thật không ngờ loại cuộc thi như học thuộc lòng mà cũng có phần thưởng ưu đãi như vậy.”
Có lẽ là do hắn cười quá lớn hấp dẫn Ali Di cùng Jefrey cũng theo lều trại đi ra.
Ningya đột nhiên nói:” Ta muốn ở cùng phòng với Ali Di.” Kí túc xá của thánh viện vốn quy định là hai người một phòng.
Tiếng cười của Michel nghẹn lại giữa chừng, giật mình trừng mắt nhìn cậu:” Vì cái gì?”
Người vô hình Jefrey bỗng nhiên tung ra một câu không thể xem thường, “ Có phải ngươi khi ngủ ngáy rất to không?”
Michel hung hăng trừng mắt nhìn hắn:” Ta không bao giờ ngáy ngủ!”
Jefrey laapf tức rụt đầu về.
Michel nhìn Ningya, trong mắt có điểm bất an, “Ta ngủ ngáy to lắm sao?”
“Không phải.” Ningya hạ mắt, tựa hồ đang suy ngẫm cách giải thích hợp lí.
Dilin xen mồm vào nói: “Không bằng Ningya ở chùng phòng với Soso đi?”
Ningya ngẩng đầu lên.
Dilin ôn hòa cười nói: “Ngươi và Soso đều là đệ tử của Welfare Horizontal đạo sư, về sau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Tuy rằng cậu cùng Ningya đã có một đoạn chuyện cũ xấu hổ mạc danh kì diệu, nhưng là cậu tin tưởng nếu như Ciro thật sự khi dễ Soso, Ningya nhất định sẽ không bàng quang đứng nhìn.
Ningya khóe môi giật giật.
Soso đã lắm lấy tay Dilin, nước mắt lưng tròng nói: “Ngươi không muốn ở cùng với ta sao?”
Dilin trấn an cậu nói: “Chúng ta có thể làm hàng xóm, ở tại cách vách mà.”
Michel tựa hồ vẫn còn đang bị tổn thương bởi quyết định của Ningya, âm thầm nhích tới bên Dilin nói: “ Ta và ngươi chung một phòng.”
Dilin mỉm cười gật đầu.
Ali Di cảm thấy bản thân dường như phải nói gì đó. Dù sao đi chăng nữa vừa rồi người được Ningya chọn cũng là hắn mà. Hắn vốn là đã suy nghĩ được rất nhiều lí do để thoái thác, thế mà lại cảm thấy đoạn đối thoại này dường như không có chỗ cho hắn xen mồm vào. Nghĩ vậy, hắn không khỏi quay đầu lại hung hăng mà trừng Jefrey một cái. Ngay cả cái tên từ trước đến nay vẫn luôn vô hình còn có thể nói một câu, vì cái gì mà một người vốn phải được coi trọng vào lúc này như hắn lại có thể bị xem nhẹ như vậy?
......
Sự sắp xếp trong kí túc xá dưới sự trầm mặc của Ningya mà định xuống.
Tâm tư nho nhỏ của Ali Di tất nhiên là ngoài hắn ra thì chẳng còn ai khác để ý đến.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ địa doanh bị bao phủ bởi một tầng không khí bi thương.
Cho dù là những đệ tử được lưu lại thì cả đám cũng đều là một bộ dạng ủ rũ đứng ngoài lều trại nhìn những đồng bọn có cùng khát khao hi vọng về tuơng lai đang thất chí lên đường trở về.
Dilin cả đám đứng trong một góc tối của địa doanh, nhìn theo đoàn người đưa tiễn trở về.
Tuy rằng học viện cho họ thời gian ba ngày để thu thập, nhưng dưới tình huống này, cho dù là ai cũng không nguyện ý ở lại nơi này thêm một ngày nào nữa.
Michel thở dài cảm khái.” Lần này thu thật ít đệ tử a.”
Ali Di hừ lạnh nói: “Không có biện pháp. Mấy lần trước thu phải nhiều tên ngu ngốc, rất nhiều đệ tử không thể tốt nghiệp bị tồn lại, khiến cho thiếu giáo viên.”
Michel tà tà liếc hắn một cái, “Hiện tại lại vừa nhiều thêm một tên.”
Ali Di căm tức nhìn hắn, “Ta biết ma pháp, ai nói ta là ngu ngốc?!”
Michel nói: “Cái loại ma pháp mà chỉ có nguyên tố tinh linh mới có thể thưởng thức sao?”
Ali Di nghẹn lời, quay đầu, đột nhiên giận chó đánh mèo mà chỏ Soso: “Ít nhất so với hắn mạnh hơn.”
Michel khinh thường nói: “Ngươi không nghe các đạo sư nói hay sao? Hắn là bởi nguyên tố tinh linh của hắn có vấn đề nhỏ. Ngươi có hiểu được cái gì là nguyên tố tinh linh không? Ta tin rằng sau khi chú ngữ trên người hắn được tháo bỏ hắn nhất định sẽ trở thành một gã ma pháp sư siêu cấp.
Ali Di căm tức quay đi.
Soso lặng lẽ lôi kéo tay Dilin hỏi: “Ta thật sự có thể biến thành một ma pháp sư siêu cấp lợi hại sao?”
Dilin xoa đầu cậu, cười đến dị thường kiên định, “có thể, nhất là có thể!”
Đám đệ tử đi tiễn lục tục trở lại, vẻ bí thương trên những khuôn mặt trẻ trung đã được thay thế bởi sự hưng phấn khó nén. Vô luận thế nào, ngày mai của bọn họ vốn đã rất sáng lạn.
Qua gần một giờ thì Mikris xuất hiện, dẫn đường đua bọn họ nhập vào ký túc xá.
Theo nội dung phần thưởng được công bố, năm mươi người đứng đầu cuộc thi học thuộc lòng có quyền hưởng Ký túc xá ưu tiên—— nhưng chân chính có được quyền lợi này lại chỉ có một phần năm mà thôi.
Ký túc xá kì thật chính là một tòa lâu đài bằng đá.
Đại môn tối như mực âm trầm như lối dẫn xuống hang sâu.
Mở cửa đi vào, đập ngay vào mắt chính là một chùm đèn pha lê khổng lồ treo trên trần nhà cao mười thước.
Ngọn lửa bên trong lập lòe tỏa sáng, nhìn qua có điểm ám trầm.
Bốn phía đại sảnh đều là thạch bích, từng khối đá cao hơn người xếp chồng lên nhau khiến cho mọi người bất giác sinh ra một cỗ cảm giác áp lực.
Từ lúc bước chân vào lâu đài đến giờ, Soso liền vẫn gắt gao siết chặt tay Dilin.
Mikris đi đầu đội ngũ, bộ trường bào rộng thùng thình của hắn đã trỏ thành trụ cột chống đỡ cho tinh thần mọi người, mọi ánh mắt lúc này đều chặt chẽ dán tại sau lưng hắn.
“Lâu đài này được phân thành hai khu, nơi này chính là vùng trung gian.” Mikris đứng trên bậc cao nhất của cầu thang nhìn xuống giải thích,” Mỗi khu đều có bốn tầng, mỗi tầng có sáu phòng.” Ánh mắt hắn dừng trên nhóm đệ tử đạt tư cách nhận thưởng,” Hiện tại các ngươi có thể bắt đầu sử dụng quyền ưu tiên của mình. Ai tới trước đây?”
Dilin nói: “Đương nhiên là người đứng đầu, Kevin.” Tuy rằng cuộc thi đã sớm kết thúc, vấn đề của Soso cũng đã muốn dùng một loại phương pháp khác để giải quyết. Nhưng bản thân cậu vẫn luôn cảm thấy có chút khó mà tiêu tan với người đã dành giải nhất.
Thiếu niên mắt to từng cùng bọn họ có vài lần chi duyên thong thả bước lên từng bước, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: “Là ta.”
Soso ngạc nhiên nói: “A, ngươi kêu Kevin?”
Kevin liếc cậu một cái, “Quý tộc như ngươi không cần thiết phải nhớ tên ta.”
Giọng điệu mang theo khiêu khích thản nhiên khiến cho Dilin cảm thấy không thoải mái. Bất quá còn không đợi cậu kịp biểu hiện, Soso đã muốn nhanh nhảu nói:” Nhưng mà chúng ta có quen biết a.”
Kevin tựa hồ thực sửng sốt, “Quen biết?”
Soso: “Ta đã gặp ngươi vài lần rồi mà. Chúng ta còn nói chuyện nữa. Ngươi không nhớ rõ sao?”
Như thế nào lại không nhớ rõ?
Đối diện với đôi mắt hồn nhiên ngây thơ kia của Soso, Kevin đột nhiên cảm thấy sự châm chọc của mình vừa cứng nhắc lại vừa ngây thơ làm sao.
Mikris thấy hai bên cũng không có ham muốn tiếp diễn câu chuyện, nhân tiện nói:” Tốt lắm, bắt đầu phân chia phòng đi.”
Kevin chần chờ nói:” ta muốn ở một mình một phòng.” Cũng không phải bản thân hắn muốn thế, mà là bạn cùng lều với hắn lúc trước đã bị đánh trượt mà những người có chút quen biết khác thì đều đã có đồng bạn.
Mikris đối với câu trả lời của hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, “Đương nhiên là có thể. Nơi này vồn dư phòng, ngươi có thể đi trước để chọn lựa.” Chờ sau khi Kevin lên lầu xong, hắn tiếp tục nhìn về phía Dilin.
Nhóm Dilin liền dựa theo sự phân chia lúc trước mà sắp xếp.
Tuy rằng từ trên tầng bốn mà chạy xuống thì thực phiền toái, nhưng Dilin cùng Michel cũng không nguyện ý để cho những người khác đạp trên đầu mình mà đi tới đi lui, cho nên nhất quyết chọn tầng cao nhất. Soso thì nhất định phải ở cách vách với Dilin, Ningya không có ý kiến gì. Ali Di vốn cũng không muốn quá thân cận cùng bọn họ, nhưng lại càng không muốn bản thân phải một mình lẻ loi ở đất bình dân, đành phải cùng Jefrey theo chân tới ở.
Cuối cùng, cả sáu người đều ở tại tầng bốn của phía đông.
Cùng ở với bọn họ còn có Kevin, người được quyền lựa chọn đầu tiên. Chờ sau khi hắn biết, mọi sự ván đã đóng thuyền. Hắn trở thành đệ tử bình dân duy nhất ngụ tại tầng bốn phía đông của ký túc xá.
* Dạo này mình lười quá! >_<! Đến bài tập cũng ko thèm làm chứ nói chi đến…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT