Edit: Hồng Vũ

Beta: Tiểu Thảo nhi

Suốt buổi nói chuyện thập phần thân thiện, bởi vì bản thân Hoàng Công Thạch học vấn uyên bác, kiến thức sâu xa, nhân gia nói cái gì, hắn đều có thể đáp lại, những lúc hắn không nóng nảy, thế nhưng lại thập phần mê người.

Cả buổi tối Ngân Nguyệt Nha hốt hoảng, không nghe vào được người bên cạnh nói gì, Nhan Nghĩa Thịnh cũng thập phần ít nói, chỉ là mỉm cười nghe người khác nói, thỉnh thoảng đáp lại một câu, nói không nhiều lắm, ánh mắt đều toàn bộ đặt trên người y, khiến y tâm thần bất định.

Tiệc tan, Hà Hoa nói muốn đi ngoài, mặc cho nàng đi, Hoàng Công Thạch tiễn mọi người, đang muốn tiễn hắn về khi đó mới phát hiện không thấy Hà Hoa nữa.

Ngân Nguyệt Nha hướng hắn nói Hà Hoa đi ngoài, còn chưa trở về, Hoàng Công Thạch nhăn mi, lập tức mắng: “Tiểu tỳ nữ này làm việc không biết tình huống, tỳ nữ bên thiếu gia có tiền một chút thì như kiện đồ vật, sẽ rước lấy phiền toái, tỳ nữ diện mạo mỹ mà đầu óc mơ hồ lại càng phiền toái muốn chết.”

Hắn nói lảm nhảm, thế nhưng thân ảnh liền nhanh tiêu thất, trước khi đi còn dặn Ngân Nguyệt Nha ở đây chờ, không được đi loạn, Ngân Nguyệt Nha đợi ở cổng thập phần lo lắng, nhưng y biết rõ bản thân mình không giải quyết được việc gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Không bao lâu, Hoàng Công Thạch mang Hà Hoa trở về, nàng quần áo ô uế, đôi mắt xinh đẹp cũng hồng hồng, mà bên người nàng lại còn dẫn theo một người, đúng là Nhan Nghĩa Thịnh.

“Ta không bao giờ lập gia đình nữa, thật ghê tởm, ghê tởm muốn chết!”

Hà Hoa khóc mắng, không biết bị thống khổ gì, Hoàng Công Thạch so với nàng càng rống lớn tiếng: “Ngươi là đồ ngu ngốc sao? Đã sớm bảo ngươi về Triệu gia, may mà người ta còn cứu ngươi, bằng không ngươi chờ bị bắt hồi phủ đi, không ngược đãi ngươi ba ngày ba đêm ngươi còn may mắn.”

“Ngươi mắng ta như vậy làm gì, ta bị khổ, cũng không phải ta tình nguyện.” Hà Hoa lên giọng khóc lớn, “Ngươi chỉ đối với Nguyệt Nha thiếu gia hảo, ngươi nhất định thích nam nhân, mới có thể đối với ta hung dữ như vậy.”

“Lại nói, khâu miệng của ngươi lại, cho ta yên tĩnh một chút.”

Hoàng Công Thạch nắm tay nàng, tuy mắng khó nghe, nhưng Hà Hoa cũng để cho hắn nắm, tay Hà Hoa phát run, tay hắn cũng như thế mà run rẩy.

Hà Hoa lau nước mắt, hắn một bên đưa khăn tay, lại còn vì nàng nhu nhu địa phương vừa bị đụng vào, làm Hà Hoa dừng tiếng khóc, một bên hé ra khuôn mặt lúc đầu hoảng sợ dần dần đỏ ửng, mà lực tay mạnh mẽ của Hoàng Công Thạch cũng dần trở nên ôn nhu.

“Đã lâu không gặp, Nguyệt Nha.”

Thanh âm Nhan Nghĩa Thịnh khàn đục hơn so với trước kia, Ngân Nguyệt Nha khẽ run lên, y nâng ánh mắt nhìn Nhan Nghĩa Thịnh, trong lòng ngàn lời vạn chữ, không ngờ Nhan Nghĩa Thịnh lại nói trước làm y thất kinh.

“Ta rời khỏi thôn một năm rưỡi, hiện tại ở tỉnh thành, Nhu Thái đã chết.” Nhan Nghĩa Thịnh không nói thêm gì nữa, chỉ thản nhiên nói: “Ngày mai, ta có thể đến Triệu gia bái phỏng không?”

“Đương nhiên có thể, ngươi là ân nhân cứu mạng của Hà Hoa, Triệu phu nhân nhất định sẽ cảm tạ ngươi.” Hoàng Công Thạch khí thế cuồn cuộn nói trước, Ngân Nguyệt Nha cũng không nói gì, nếu Hà Hoa gặp chuyện không may, Triệu phu nhân nhất định nộ khí công tâm thành bệnh, cứu được Hà Hoa quả thật là ân tình không nhỏ.

“Vậy ngày mai gặp, Nguyệt Nha.”

Nhan Nghĩa Thịnh xoay người chớp mắt ly khai, Hà Hoa cả giận nói: “Cái tên xấu xa này lại tới nữa, người còn hào phóng như vậy đáp ứng, thiếu gia bị hắn làm hại bệnh lâu như vậy, ngươi biết không?”

Hoàng Công Thạch đáp lời, bực nàng nói chuyện không biết chừng mực: “Người xấu cũng sẽ không đi cứu một tỳ nữ không đáng để mắt, ngươi yên lặng một chút cho ta! Nam nhân làm việc, nữ nhân ít nói đi. Nguyệt Nha, người này có thể thâm giao.”

Ngân Nguyệt Nha một đêm khó đi vào giấc ngủ, trằn trọc, nghĩ đến những chuyện trước đây cùng Nhan Nghĩa Thịnh. Nhan Nghĩa Thịnh rõ ràng xem thường mình, vì sao hôm nay lại dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn mình? Còn có hắn là đại địa chủ của Nhan gia thôn, tại sao Hoàng Công Thạch nói y từ tỉnh thành tới? Nhu Thái đã chết là có ý tứ gì?

Tâm tình y hỗn loạn, hôm sau tỉnh lại, đã muốn xế chiều, mà lúc tỉnh vẫn là do tỳ nữ đánh thức, bởi vì Nhan Nghĩa Thịnh đến đây nên Triệu phu cho người đi gọi hắn.

Y vội vã rửa mặt, Triệu phu nhân không ở đó, Hà Hoa cũng không thấy bóng dáng, chỉ có Nhan Nghĩa Thịnh chờ y, nói muốn dẫn y ra ngoài du ngoạn, y vẫn còn chưa rõ tình hình, đã bị mang ra đại môn, đẩy lên xe ngựa.

Nhưng khi đến nơi, y cao hứng kêu lên, nguyên lai Nhan Nghãi Thịnh dẫn y đến hội làng, với lại hội làng này bán rất nhiều hoa quý hiếm, y cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, trước kia y ở trong thôn chỉ vì một đoá hoa nhỏ mà dừng cước bộ, hiện tại thấy nhiều hoa quý khác nhau, lại càng yêu say đắm.

“Làm sao lại có nhiều thứ đẹp như vậy?”

“Cũng có trái cây nữa a, ngươi xem gốc cây này, là tảo quả ngày thường chúng ta ăn a.”

‘Di? Phải không? Vậy là cây gì?”

“Này là cây quất, quất du Hoài Bắc là chỉ, chỉ là tên gốc cây này, đúng ra cam quýt ở Hoài Nam cũng là cam quýt, nếu sinh trưởng ở Hoài Bắc, sẽ biến thành chỉ, phiến lá tương tự, nhưng hương vị bất đồng, quất loại này phải ở địa phương cực kì nóng ấm mới sống được.”

Ngân Nguyệt Nha ngơ ngác nghe: “Ngươi biết thật nhiều a.”

“Đây chỉ là khoe khoang thôi, dù sao cũng chỉ là lý thuyết, so ra nông phu thôn dã mới là chân tài thực liêu (tài năng đích thực).”

Hắn nói năng khiêm tốn, làm Ngân Nguyệt Nha dừng lại ngón tay muốn chạm đến phiến lá, bắt đầu ngưng mắt nhìn người trước mắt. Nói hắn là Nhan Nghĩa Thịnh, nhưng lại so với hai năm trước bất đồng, tựa như có cái gì đó trong nội tâm hắn biến đổi, nhưng hắn nhìn mình nhãn thần nóng rực, giống như bọn họ trở lại thời điểm mười bảy, mười tám tuổi ái mộ nhau chân thành.

Ngân Nguyệt Nha chuyển ánh mắt, tim đập không ngừng, “Ngươi hôm qua nói Nhu Thái đã chết.”

Nhan Nghĩa Thịnh dời mắt đến khoảng không bên cạnh, việc này là quả báo, Nhu Thái tự mình hại mình, cũng làm cho hắn nhận ra rằng, hắn không xứng với Ngân Nguyệt Nha.

“Ân, ta cuối cùng biết được nàng đối với chúng ta làm gì, nàng rải lời đồn, đối ta đặt chuyện nói dối, ly gián chúng ta, về sau dẫn tới nhiều thị phi…”

“Ta… ta không tin Nhu Thái làm những chuyện này.” Nghĩ đến chuyện lên án Nhu Thái, lại khiến tâm Ngân Nguyệt Nha cảm thấy đau đớn, một trong những người y tối tin tưởng, nào ngờ lại là người thương tổn y sâu nhất, chẳng lẽ thật sự lòng người khó dò sao? 

“Ta biết.”

‘Ta cũng không cùng nam nhân trong thôn có… có việc.” Y nén lệ, nghĩ đến Nhan Nghĩa Thịnh nhưng lại tin những lời này, tâm của y càng thêm đau đớn.

“Ta biết, Nguyệt Nha.”

Nhan Nghĩa Thịnh cầm tay y, mặc dù là nơi đông người, hắn cũng không để ý, khiến nước mắt Ngân Nguyệt Nha muốn tuôn ra.

“Thế nhưng, ta cùng dưỡng phụ…”

“Đừng nói nữa, ngươi không cần suy nghĩ những chuyện thương tâm, qua đây.”

Kéo y vào trong ngõ tối, nước mắt trên mặt Ngân Nguyệt Nha rơi xuống, lại bị Nhan Nghĩa Thịnh cúi xuống hôn lên, Ngân Nguyệt Nha toàn thân hư nhuyễn, gắt gao níu chặt cánh tay Nhan Nghĩa Thịnh, hôn môi y, ôn nhu, che chở, tựa như y là người trong lòng hắn trân trọng nhất, điều đó khiến lệ trong mắt y theo dòng từ hàng mi đóng chặt càng thêm chảy ra, tia ôn nhu của Nhan Nghĩa Thịnh chỉ dành duy nhất cho y mà thôi a!

“Đừng nghĩ đến những chuyện khổ sở nữa, là ta vô năng bảo hộ ngươi, Nguyệt Nha, là ta khiến ngươi chịu những thống khổ đó, hai năm qua mỗi ngày ta đều hận chính mình mắc mưu Nhu Thái, hận bản thân ta vì sao không cứu ngươi tại giờ phút nước sôi lửa bỏng, lúc đó là ta ngu xuẩn mất trí mới để ngươi ly khai ta mà đi, thế nhưng hiện tại, ta tin tưởng bản thân ta có năng lực bảo hộ ngươi, che chở ngươi, ngươi còn muốn ta không?” 

Ngữ âm hắn khàn khàn mà run rẩy, ánh mắt hắn chân thành tha thiết mà đau khổ, phảng phất hai năm qua, hắn một người đơn độc ở nơi hoang dã tịch mịch, mà một câu đồng ý của Nguyệt Nha, có thể làm dịu đi cô đơn của hắn.

Ngân Nguyệt Nha khóc nghẹn ngào, trong thôn ai cũng nói y là cô nhi xuất thân bất minh, khó nghe một chút sẽ gọi y là tạp chủng, tiện loại, mà Nhan Nghĩa Thịnh là thiếu gia vĩ đại nhất trong thôn, luận về địa vị, trèo cao không với nổi hắn… Nói thân thế, chính mình đê tiện vạn phần, sớm bị dưỡng phụ chà đạp vô số lần.

“Là ta không xứng với ngươi, nếu ngươi biết được dưỡng phụ đối ta làm gì, ngươi tuyệt đối sẽ không muốn ta.”

“Nói bậy bạ, hắn không làm bẩn được ngươi, thực xin lỗi, Nguyệt Nha, ta đáng lẽ phải bảo vệ ngươi, lại bị Nhu Thái lừa gạt xoay vòng, nàng thông minh lại bị thông minh hại, vào tử lao, ta cũng ly khai thôn.”

Hắn tường tận kể lại chuyện tình nửa năm trong thôn, Ngân Nguyệt Nha nghe được Lâm Nhu Thái ngã chết đứa nhỏ, còn muốn hại mình, y ở trong lòng ngực Nhan Nghĩa Thịnh khóc đến cơ hồ khô cả nước mắt, không nghĩ tới Lâm Nhu Thái có thể ác độc đến như vậy. Nhan Nghĩa Thịnh nói chính mình bị lừa, y cũng bị lừa đến lợi hại, hai người vì tin tưởng Nhu Thái mới có thể sai lầm đến vậy.

Nhan Nghĩa Thịnh ôm hắn, hôn sợi tóc của hắn, tận sâu thấy mình thật có lỗi, khiến Ngân Nguyệt Nha khóc càng thương tâm, dường như muốn đem tất cả thồng khổ cùng uỷ khuất mấy năm nay, còn có ký ức bất kham (những chuyện không chịu nổi), tất cả đều hoá thành lệ chảy ra.

Trên đường về, trong xe ngựa, Nhan Nghĩa Thịnh gắt gao siết chặt tay y, Ngân Nguyệt Nha cúi đầu vẻ mặt hồng thấu, khúc mắt của cả hai, thống khổ của quá khứ, hiểu lầm lẫn nhau, tất cả đều theo tiếng khóc lớn vừa rồi hết thảy tiêu tan.

“Ta yêu ngươi, Nguyệt Nha.”

Thanh âm Nhan Nghĩa Thịnh nhu hoà mỹ hảo, những lời này thiếu chút nữa không thốt ra được, lúc này nói ra, tựa như một chuyện tự nhiên tốt đẹp, hai người không bao giờ nữa có thể bỏ lỡ.

Ngân Nguyệt Nha mặt càng đỏ hơn, bản thân tựa như trở về lúc mười bảy, mười tám tuổi đơn thuần mà lại tốt đẹp yêu nhau, y tựa đầu vào vai Nhan Nghĩa Thịnh, ngửi được hương vị nam nhân trên người hắn, so với trước kia càng thêm nồng liệt mà kiên cường, nhưng bất an trong lòng y lại càng thêm sâu sắc.

“Ta thật sự có thể chứ? Nghĩa Thịnh, ngươi sẽ không xem thường ta sao?” Ngân Nguyệt Nha luôn luôn lo lắng, sợ sệt, những ký ức xoay vòng trong đầu, không phải nói quên là có thể quên được.

“Ta chỉ xem thường chính mình lúc đó, Nguyệt Nha! Ngươi còn cho ta cơ hội theo đuổi sao?”

Đưa y ôm vào lồng ngực của mình, Ngân Nguyệt Nha cũng run rẩy vươn tay, ôm chặt sau lưng hắn, yên lặng nói cho hắn nguyện ý của mình.

“Phu nhân, bảo hắn về đi, đừng cho hắn quấn lấy Nguyệt Nha thiếu gia.”

Hà Hoa bất mãn kêu, Triệu Thất Xảo vẻ mặt tươi cười, Hoàng Công Thạch cũng ngồi một bên, Nhan Nghĩa Thịnh mỗi ngày đến Triệu gia thì thôi, mà ngay cả Hoàng Công Thạch cũng ngày ngày chạy đến Triệu gia báo danh.

“Hắn là người, không phải yêu quái, ăn không hết được thiếu gia nhà ngươi. Ngồi đi, Nghĩa Thịnh.”

“Tạ ơn Triệu phu nhân.”

Hắn thẳng thắn vô tư quang minh chính đại ngồi xuống, khiến Hà Hoa tức giận thiếu chút nữa méo miệng, nàng luôn một bên toái niệm trách móc Nhan Nghĩa Thịnh, mắng đến Hoàng Công Thạch tính tình bất hảo cũng bắt đầu nóng lên.

“Ngươi mắng hết chưa, mấy bà chị như ngươi thật lắm mồm, hắn là ân nhân cứu mạng của ngươi, như thế nào không nghe ngươi nói một câu cảm tạ, theo lý thuyết ngươi phải là nên lấy thân báo đáp.”

“Báo đáp cái đầu của ngươi!” Hà Hoa cùng hắn bất hoà cãi lại, hai người đấu võ mồm, cũng liền không quản Nhan Nghĩa Thịnh, mà Ngân Nguyệt Nha gần đây ở trong phòng, nhất định phải trang điểm cho hài lòng mới chịu xuất hiện, dù sao cũng là gặp người trong lòng, không quan trọng cách ăn mặt, y sẽ không ra khỏi cửa. 

Triệu Thất Xảo đối Nhan Nghĩa Thịnh cười nói: “Giống như lần trước, bồi ta tản bộ một chút đi.”

“Vâng, Triệu phu nhân.”

Hai người một trước một sau, cũng giống như cách đây hai năm, Nhan Nghĩa Thịnh đi phía sau, Triệu Thất Xảo cũng một dạng như thế, lên tiếng trước.

“Hai năm trước, ta cứ nghĩ ngươi sẽ như vậy bỏ cuộc a.”

“Triệu phu nhân lúc ấy nói không sai, là bản thân ta ngu xuẩn, cho dù không có Lâm Nhu Thái, với sự ngu dại ấy, cũng không lưu được Nguyệt Nha.”

“Không tồi, ngươi thật có dự kiến trước.”

Triệu Thất Xảo cười ha ha, Nhan Nghĩa Thịnh lại nói một đoạn khiến nàng kinh ngạc.

“Ta luôn nghĩ đến câu đố lúc trước Triệu phu nhân đưa ra.”

“Câu đố? Ta lúc đó có ra câu đố sao?” Triệu Thất Xảo dừng cước bộ, hái xuống một đoá hoa, trên mặt dù vẫn mang nét cười, thế nhưng con ngươi lại loé sáng.

“Có, phu nhân nói ta biết, mắt thấy không thể cho là thật, tai nghe cũng không hẳn chính xác, Nguyệt Nha vì sao có thể thuận lý thành chân (thuận buồm xuôi gió) trở thành nhi tử của phu nhân, cũng là bởi vì phu nhân ở hơn mười năm trước mất đi nhi tử, nhưng phu nhân còn nói phụ cận mười năm trước, không ai mất đi nhi tử, hơn nữa người phi thường quyết đoán nói Ngân Nguyệt Nha không phải con của người.”

Triệu Thất Xảo không phủ nhận lời hắn, Ngân Nguyệt Nha đích thực không có khả năng là con của nàng, đây là thiên chân vạn xác, trong lòng nàng chưa hề có một tia hoài nghi.

“Đúng vậy, trong lòng ta phi thường rõ ràng Ngân Nguyệt Nha không phải con ta, thế nhưng lúc đó bộ dáng thương cảm, khiến ta thu nhận y, hiện tại thật cao hứng có đứa con này.”

Nhan Nghãi Thịnh nhẹ giọng nói: “Vì sao phu nhân dám khẳng định Ngân Nguyệt Nha không phải nhi tử người? Ta nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật chỉ có hai lý do, một là phu nhân sinh không phải nhi tử, mà là nữ nhi, dĩ nhiên không hề có con trai, hai là…”

Triệu Thất Xảo ngoảnh lại, cười nói: “Là gì?”

Nhan Nghĩa Thịnh muốn nói lại thôi, tiếng gió du dương, bốn phía một mảng yên lặng, hắn đè thấp thanh âm, từng chữ một nói ra bí mật của Triệu gia.

“Hai là người sớm minh xác rằng đứa nhỏ này đã chết, tuyệt đối không thể có hài tử của người mười năm sau xuất hiện.”

Triệu Thát Xảo buông lỏng đoá hoa trong tay, phong vận còn đọng lại trên mặt, còn có vài tia tang thương.

“Ân, đã chết, là nữ hài tử, nếu như lớn lên, hẳn là giống Hà Hoa thông minh lanh lợi, nó mới dứt sữa, bị phu quân ta uống say bực nó khóc nháo, bất cẩn ngã chết, hắn sợ bị kiện, lại sợ xú danh (tiếng xấu) lan xa, liền cố ý nói bị người mang đi, kỳ thật hắn không phân biệt được là nam hay nữ, liền bên ngoài nói nhi tử thất lạc.”

Nhan Nghĩa Thịnh im lặng, Triệu Thất Xảo cười, biểu cảm trên mặt cũng chuyển thành âm trầm: “Lúc ấy, phu quân ta tuỳ tiện đào một cái hố trong hoa viên đem nó đi chôn, hắn ở bên ngoài đạo mạo trang nghiêm, kỳ thật chỉ là một kẻ âm hiểm hèn nhát mà thôi, ta hận đến nỗi muốn giết hắn, một ngày kia hắn mắc bệnh chết, mọi người trong thành nói hắn bệnh truyền nhiễm, kỳ thật ta biết rõ, hắn ham muốn tài sản của Triệu gia mới cưới ta, chung quy một ngày hắn không chết cũng là ta mất mạng.”

“Phu nhân, ta tin tưởng tôn phu đúng là bệnh truyền nhiễm chết, dù sao nhân sinh cũng cực kỳ yếu ớt.”

Triệu Thất Xảo sửng sốt, cười lớn: “Chuyện này ta không nói với bất kỳ ai, ngươi trái lại nghe ra manh mối, có lẽ bản thân ta cũng muốn nói cho người khác biết, cũng muốn đi tố giác hắn, con ta thật đáng thương, không ai biết sự tồn tại của nàng, người duy nhất không quên được, cũng chỉ có mình ta.”

Nàng cười yếu ớt nói: “Ngươi hiện tại đã xứng đôi với Nguyệt Nha rồi, không có một chút tâm cơ, thủ đoạn, có mỹ nhân như Nguyệt Nha bên người cũng chính là mối tai hoạ, thế nhưng chỉ cần có quyền có thế, ngươi có y là đương nhiên.”

“Phu nhân vì sao không nhận Hà Hoa làm nữ nhi a. Nếu người yêu thương nàng.”

Nhan Nghĩa Thịnh đề xuất việc khác, ai cũng thấy rõ được Triệu Thất Xảo đối Hà Hoa yêu thương, cũng bởi vì vậy, mà hắn có thể đoán con của Triệu Thất Xảo là nữ, mà không phải nam hài, dù sao Triệu phu nhân đối với Ngân Nguyệt Nha không lộ ra quý trọng mà lại cảm thấy biểu tình dằn vặt, nhưng Hà Hoa bất luận lớn mật bao nhiêu, Triệu phu nhân bao giờ cũng cười cười cho qua, tâm tính nàng đã không giống với phương thức đại nhân gia đối với tỳ nữ.

Mà Triệu Thất Xảo đối Hà Hoa bất đồng, kỳ thật Ngân Nguyệt Nha cũng cảm giác được, cho nên hà Hoa có thể trước mặt Triệu Thất Xảo lớn tiếng nói chuyện, cũng có thể đối Triệu Thất Xảo làm nũng khóc lóc om sòm, thậm chí ngân Nguyệt Nha còn từng nghĩ tới, y cảm thấy Triệu Thất Xảo đối Hà Hoa càng ôn nhu, càng bao dung.

“Làm nữ nhi của ta hạnh phúc sao, có ưu đãi gì? Con ruột mình cũng không bảo vệ được, ta chỉ là mẫu thân vô dụng mà thôi.” Thanh âm Triệu Thất Xảo chìm xuống, tựa như mây đen che mặt trăng, ai cũng có bí mật, mà bí mật này thật khó chịu được.

“Phu nhân sai rồi, Hà Hoa chỉ là một tỳ nữ, nam nhân đứng đắn sẽ không thú nàng làm chính thất, nam tử không đứng đắn, lại nghĩ nàng có thể tuỳ tiện trêu đùa, ngày ấy Hà Hoa bị khi dễ, chẳng phải do người khác nghĩ nàng chỉ là một tỳ nữ sao? Dễ dàng giở trò, suy cho cùng, ai sẽ vì danh tiết của một tỳ nữ mà làm to chuyện?”

Triệu Thất Xảo nghẹn lời, Nhan Nghĩa Thịnh lại nói: “Hoàng Công Thạch tuy là thương nhân, nhưng lại là một thư hương thế hệ, trên có cao đường, dưới có thân quyến, chẳng lẽ bảo hắn cưới một tỳ nữ về nhà sao? Hà Hoa biết thân phận của mình, cũng không dám trèo cao, bằng không nàng vì sao phải quấn lấy Nguyệt Nha đi yến tiệc đó, vì sao phải đi theo Nguyệt Nha ra cửa hàng bảo thạch, không phải là vì gặp Hoàng Công Thạch sao? Tuy là khắc khẩu liên tục, chung quy so với bị coi như không có vẫn tốt hơn.”

Triệu Thất Xảo thở dài nói: “Cứ cho là nhận làm con gái nuôi, người khác cũng biết nàng là tỳ nữ Triệu gia, có ích lợi gì sao?”

“Sai rồi, phu nhân, nàng là con gái nuôi của người, thân phận này là một tầng kim, chỉ cần Triệu gia người không ngã, nàng vĩnh viễn có một mẫu thân có tiền có quyền, ai cũng không hiếp đáp được nàng, muốn động nàng, trước tiên phải xem phản ứng của người.”

Ánh mắt Triệu Thất Xảo sáng lên, Nhan Nghĩa Thịnh này cùng hai năm trước quả thật cách biệt một trời một vực, xem ra phụ tá Hải lão cũng không phải tin đồn nhảm.

“Thật sự thụ giáo rồi, ngươi thật sự bất đồng, Nhan thiếu gia, ta sẽ suy xét lời ngươi nói.”

Mới nói đến đây, Ngân Nguyệt Nha sợ hãi chạy vào hoa viên, nhẹ giọng kêu: “Nghĩa Thịnh, muốn đi sao?”

Nhan Nghĩa Thịnh xoay người, Ngân Nguyệt Nha y phục trắng ngà, tóc chải cẩn thận, tựa như tiên nhân hạ phàm, diễm quang lan toả, Nhan Nghĩa Thịnh đối y bày ra tươi cười: “Đi thôi, hôm nay mang ngươi đi nhìn cổ phật vùng phụ cận.”

Ngân Nguyệt Nha hướng Triệu Thất Xảo làm lễ, mới đi theo Nhan Nghĩa Thịnh ra ngoài, mà Hà Hoa cùng Hoàng Công Thạch vẫn còn đứng đó mắng nhau , Ngân Nguyệt Nha nhỏ giọng bên tai Nhan Nghĩa Thịnh: “ Bọn họ chưa từng dữ như vậy a.”

“Ta làm ảo thuật cho ngươi xem, ta nói một câu với Hoàng Công Thạch, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe Hà Hoa mắng, sẽ không cãi lại.”

“Làm sao có thể, Công Thạch rất hung.” Ngân Nguyệt Nha mới không tin.

Nhan Nghĩa Thịnh đến trước Hoàng Công Thạch, thấp người nói vào tai hắn mấy câu, khuôn mặt Hoàng Công Thạch đỏ lên, mặc kệ Hà Hoa mắng cái gì, hắn đều như thất hồn không nghe thấy. 

“Ngươi… Ngươi thật sự biết ảo thuật a.”

Ngân Nguyệt Nha tán thưởng không ngớt, vẫn muốn Nhan Nghĩa Thịnh nói cho y nghe là đã nói gì, Nhan Nghĩa Thịnh chỉ cười không nói, kỳ thật Nhan Nghĩa Thịnh nói rất đơn giản.

Hắn bên tai Hoàng Công Thạch nói: “Yên tâm đi, ta đối Hà Hoa không có hứng thú, ngươi không cần mỗi ngày đều đến giám sát ta có hay không theo đuổi Hà Hoa. Thuận tiện nói một chút, ta chỉ nói tên đăng đồ tử vô lễ ngưng lại, nhưng đánh tên thiếu gia đăng đồ tử kia là ngươi, nói thật ra, Hà Hoa phải nên lấy thân báo đáp ngươi.” 

Này nói trúng tâm sự mà Hoàng Công Thạch không muốn người biết, nhưng cũng làm tâm hắn ngứa hết sức, nếu Hà Hoa lấy thân báo đáp hắn… Mặt hắn đỏ lên, hà Hoa chửi bới bên tai tất cả đều thành không nghe, còn lại đều là vọng tưởng bản thân hắn (aka tưởng bở =)))

Nửa tháng sau, Hà Hoa trở thành con gái nuôi của Triệu Thất Xảo, cũng là muội muội Ngân Nguyệt Nha, Triệu Thất Xảo thu nàng vi nữ, đồng thời ở nhà mở một bàn tiệc rượu, mời một số bằng hữu Triệu gia đến uống rượu vui vẻ.

Ngày đó nàng y phục tơ lụa lượng lệ (tương sáng, diễm lệ), trong mắt lệ quang vui vẻ, Nguyệt Nha cao hứng thiếu chút nữa ôm nàng khóc, y nguyên bản cùng Hà Hoa cảm tình rất hảo, hiện tại huynh muội tương xứng, lại càng như cá gặp nước.

Một lát sau Hà Hoa mới xuất hiện, ra đại sảnh gọi Triệu Thất Xảo là mẫu thân. Nàng đeo bạc, mặc nhất kiện y phục Triệu Thất Xảo chuẩn bị, vành tai đeo trân châu trân quý Triệu Thất Xảo tặng, so với bình thường càng diễm lệ ba phần, Hoàng Công Thạch nhìn mãi không chuyển mắt.

Hà Hoa khuôn mặt đỏ bừng, dậm chân giận dữ kêu lên: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, tám kiếp chưa thấy qua sao?”

Khuôn mặt Hoàng Công Thạch đều đã đỏ ửng, thế nhưng khí thế cũng không thua: “Ngươi xinh đẹp mới nhìn, thế nào? Ta là khách nhân tới uống rượu, không được nhìn sao?”

Hắn khen nàng xinh đẹp, tuy là ác thanh ác khí, cũng là một câu ca ngợi, khiến hai gò má Hà Hoa hồng thấu, toàn thân Hoàng Công Thạch cũng không được tự nhiên mắng:

“Ngươi thẹn thùng cái gì, khiến toàn thân ta cũng là lạ. Cái này chúc mừng ngươi, nói ngươi biết, ta là tốn nhiều tiền mua bảo thạch này, lấy đi, mắc lắm đó.” 

Đưa thuý ngọc xong, Hà Hoa lập tức mang vào tay, toàn thân vui mừng xấu hổ, chạy về phòng thay y phục, muốn đến dùng yến (yến tiệc) bàn Triệu Thất xảo, nàng cùng Hoàng Công Thạch tiêu thất một hồi, chờ Hoàng Công Thạch xuất hiện, thần khí hữu quang, tựa như anh tuấn một bậc.

Nhan Nghĩa Thịnh cầm khăn tay đưa cho hắn, nhịn cười nói: “Công Thạch huynh, ngươi đúng là lưu hành một thời, cũng học nữ hài tử bôi son.”

Hoàng Công Thạch khí sắc ngượng ngùng, vội vã lau môi, một bên cầu tình nói: “Đừng cho Triệu phu nhân biết, nàng nhất định lột da ta, nếu biết ta đối với Hà Hoa bảo bối của nàng phạm loại sự tình này…”

“Thế nhưng nàng vừa mĩ lại vừa ngọt, ngươi khó mà kiềm lòng nổi?” Nhan Nghĩa Thịnh cũng biết tư vị tình ái, tối làm người ta tiêu hồn.”

Hoàng Công Thạch nhận ra nhu ngọt của nàng cũng không khỏi thần hồn điên đảo, “Nàng lúc chua lúc cay, lại có lúc ngọt, đúng là chết không đền mạng, ta nhanh bị nàng làm cho không biết mình là ai.”

Tiệc rượu này, Hà Hoa vận một bộ y phục khác đi ra, Hoàng Công Thạch quả thật hai mắt đăm đăm, kể từ khi hắn biết Nhan Nghĩa Thịnh đối với nữ nhân không hứng thú, sau lại biết y cùng với Nguyệt Nha là một đôi, liền đối với Nhan Nghĩa Thịnh tâm có gì nói nấy, hắn nói đến độ làm cho Ngân Nguyệt Nha ngồi cạnh Nhan Nghĩa Thịnh mặt mày đỏ rần.

“Nghĩa Thịnh đại ca, ngươi có bao giờ cảm thấy có người chết trên người của nàng cũng đáng giá?”

“Lau khô nước miếng ngươi đi, Công Thạch huynh, Triệu phu nhân cũng ở đây.”

Hoàng Công Thạch bởi vì một bàn toàn là nam nhân, hắn không kiêng kỵ nói: “Mẹ nó, trước khi thú được nữ nhân này, ta xem mỗi ngày đếu phải chạy đến kỹ viện, bằng không thật sự là chịu không nổi.”

“Về nhà dội nước lạnh đi, nếu bị Hà Hoa biết ngươi đi kỹ viện, nàng phớt lờ ngươi cho xem.”

Nguyệt Nha mỗi ngày bên cạnh ngươi, Triệu phu nhân cũng bằng lòng, cho ngươi mỗi ngày đều tới đây, hàng đêm đều là đêm xuân, đương nhiên không cần chạy vào kỹ viện, chỉ có ta bị nữ nhân này làm cho khí huyết xông lên, loại thống khổ này ngươi hiện tại không biết đâu.

Mặt Ngân Nguyệt Nha nhăn lại, người khác cho rằng Nhan Nghĩa Thịnh mỗi ngày đều tới, nhất định sẽ cùng y thân thiết, chỉ có y biết, Nhan Nghĩa Thịnh ngoại trừ ngày đó nắm tay y, hôn môi y một chút, ngoài ra không có hành động nào.

Có đôi khi, một cỗ ý nghĩ u ám dâng lên, phải hay không Nhan Nghĩa Thịnh ngại thân thể y “không khiết”, dù ngoài miệng y nói không để tâm, thế nhưng nói không chừng chỉ để khiến y khỏi thương tâm, Nhan Nghĩa Thịnh thực sự nghĩ vậy sao?

Nghĩ đến đó, y liền cảm thấy thống khổ, ngay cả cười gượng cũng thật khó khăn!

Hoàng Công Thạch còn đang thuyết tam đạo tứ (nói nhăng nói cuội), Nhan Nghĩa Thịnh đã phát hiện ra thái độ khác thường của y, nói y uống nhiều rượu có điểm say, Nhan Nghĩa Thịnh cùng y đi ra khỏi phòng, còn săn sóc dìu y đến giường, thay y cởi giày, Ngân Nguyệt Nha nhỏ giọng hỏi: “Nghĩa Thịnh, ta…”

Nghĩ đến lời trong lòng muốn nói, lại sợ nhận được đáp án khác, Ngân Nguyệt Nha muốn nói lại ngừng, Nhan Nghĩa Thịnh ngồi bên giường ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Hôm nay Triệu phu nhân cùng Hà Hoa có chuyện vui, sao ngươi lại khóc?”

Y không muốn che dấu tâm sự, thấp giọng khóc không ra tiếng: “Ta có phải hay không không xứng với ngươi, Nghĩa Thịnh? Nghĩ tới sự thật là như thế, đã cảm thấy…”

Nhan Nghĩa Thịnh kinh hãi.”Ngươi vì sao nghĩ như vậy, Nguyệt Nha? Ta làm sai gì sao?”

Ngân Nguyệt Nha khóc nói: “Ngay cả Công Thạch đều cho rằng ta cùng ngươi hằng đêm cùng một chỗ, thế nhưng hai ta đều biết đó không phải sự thật, ta biết thân thể ta tuyệt đối không phải băng thanh ngọc khiết, lấy địa vị ngươi hiện tại, muốn dạng người gì đều có thể, tự nhiên sẽ không muốn loại thân thể như ta.”

Y khóc đến ruột gan muốn đứt đoạn, Nhan Nghĩa Thịnh lớn tiếng thở dài, Ngân Nguyệt Nha thấy hắn thở dài, cho là hắn ngầm thừa nhận, khóc càng thêm thống khổ, Nhan Nghĩa Thịnh xoay đầu y lại, đem tay y đặt lên người dưới, bên trong hừng hực, vừa cứng lại vừa sưng, cách lớp y phục, cũng khiến y toàn thân xấu hổ.

“Ngươi còn tưởng rằng ta không muốn thân thể ngươi sao?”

Câu hỏi cùng hành động của Nhan Nghĩa Thịnh, khiến nước mắt Ngân Nguyệt Nha đều ngừng, cơ thể khô nóng không thôi, tim càng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đặt trên người Nhan Nghĩa Thịnh, không thu về được. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play