Editor: Magi điên ( Osin)

Bê-ta: Nami-chan

Tầm mắt y nhìn thẳng vào khố hạ của Bách Tỷ Ngạn, cự vật đang lẳng lặng nằm úp sấp dưới bụi cỏ màu đen rậm rạp………………………Bạch Luật Nghi vội che miệng lại, cái thứ kia quả thực là thiên phú dị bẩm mà………… Y nuốt nước miếng, lại có thêm một món ăn đặc sắc nữa nha.

Y thực là đói bụng, cả đời này chưa bao giờ thấy đói đến như vậy!

“Bạch đại phu, ngài cũng ở đây sao?”

Y khó khăn nâng hai mắt của mình lên. Ánh mắt hoàn toàn luyến tiếc không nỡ rời đi món ngon hoặt sắc sinh hương trước mặt, vậy mà đột nhiên phải rời bỏ nó, thật làm mình đau đến không muốn sống mà!.

Nhưng mà lão Thiên gia cũng thật là có mắt quá đi, chắc gần đây y làm được nhiều việc thiện, nên ngài đã quyết định để cho y “All you can eat”, gần gũi ngắm nhìn nam tử nhập dục (tắm rửa). Lúc Bách Tỷ Ngạn đi tới, cặp mông nhẵn bóng bước đi uyển chuyển, khiến thần hồn của y không biết đã bay đi đâu.

Sau khi Bách Tỷ Ngạn tẩy rửa xong, bước vào hồ, đi tới trước mặt Bạch Luật Nghi, ngâm mình trong nước, thuận tiện cùng y nói chuyện. Mái tóc ẩm ướt của hắn rũ xuống che khuất ánh mắt, hắn dùng mu bàn tay vén lên, nhìn thấy cái cổ gợi cảm kia khiến cho toàn thân y như bị điện giật cho tê rần, làm cho y thiếu chút nữa thật mất mặt mà nhỏ nước dãi vào trong ôn tuyền.

“Bạch đại phu, ta thấy A Hổ mấy ngày nay sắc mặt hồng nhuận, thân thể được điều dưỡng tựa hồ đã khởi sắc. Nữ đầu bếp mỗi ngày đều theo chỉ dẫn của ngươi mà nấu ăn, tuy rằng đồ ăn có hơi nhạt một chút, nhưng mà chính bản thân ta cũng ăn theo, cũng cảm thấy được thân thể linh hoạt hơn trước nhiều, quả nhiên dược bổ không thể bằng được thức ăn bổ dưỡng a.”

Đúng vậy, dược bổ cũng không bằng thực phẩm bổ. Cho nên hiện tại, y siêu cấp muốn dùng cơ thể này của hắn để bồi bổ tiểu động đang cơ khát muốn chết của chính mình.

Nhìn ngắm cơ thể hắn ở khoảng cách gần hơn, cơ thể này thực đúng là hàng thật giá thật mà. Hơn nữa hai quả mâm xôi hoang dã kia đang ở ngay trước mắt, trong suối nước nóng thoắt ẩn thoắt hiện, hại yết hầu của y cơ khát đến chết, thật là muốn uống một ngàn CC nước ép mâm xôi hoang dã mà. (cc ở đây là đơn vị đo lường, kiểu như 1000 cc máu ấy)

“Bạch đại phu, trước đó vài ngày, lúc ta cam kết với ngài, cũng thật sự là quá mức thất lễ. Nhưng là ngày đó, ta cũng đã nói, nếu ngài chữa khỏi bệnh cho A Hổ, ta nguyện ý trả bất cứ giá gì.” Hắn nhếch miệng cười một tiếng, “Hy vọng không phải là ngài muốn ta tự vẫn chứ.”

Đấy là do lúc trước còn đối chọi gay gắt, nên lúc đó cũng chỉ đùa cợt mà nói thôi, hiển nhiên cũng muốn bác quân nhất tiếu (1). Ngày đó, ngữ khí lạnh lùng của Bách Tỷ Ngạn vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hiện giờ tâm tư trong mắt Bạch Luật Nghi cũng chỉ toàn là tâm địa xấu xa đanng càu nhàu lải nhải mà loạn chuyển.

Mặc kệ hắn là người cổ đại hay hiện đại, mặc kệ là một tên nam nhân đã có con riêng, không có chút giá trị. Nam nhân trước mắt này, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ sợi tóc đến lông chân, căn bản là một hảo tuyệt phẩm nam nhân mà, kết luận một câu —— không ăn, thật là có lỗi với bản thân!

Y thà rằng đắc tội với thiên thiên vạn vạn người trong thiên hạ, cũng sẽ không bao giờ đắc tội với chính bản thân mình! Đây chỉnh là nguyên tắc sống không bao giờ thay đổi của y.

“Ngươi có biết đồng tính luyến ái là gì không?”

Y đi thẳng vào vấn đề trọng điểm mà nói ra, dù sao cá tính của y vốn không phải là loại người thích vòng vo. Nếu có người lấy kim đâm y, cam đoan rằng y nhất định sẽ lấy hỏa tiễn đánh trả.

Cho nên tuyệt thế mỹ nam tử này, hiện tại cứ dùng thân thể lõa lồ của chính mình mà hấp dẫn y, hơn nữa lại còn ướt đẫm trong nước mà biểu hiện phiến tình đến như vậy. Những bọt nước ấm áp kia, lướt qua làn da màu tiểu mạch lại càng thêm nóng bỏng mê người hơn. Y không thể khách khí được nữa, trong mắt y chỉ có bốn chữ này mà thôi: “thượng rồi hẵng nói”.

“Cái gì? Bạch đại phu?” Bách Tỷ Ngạn hiển nhiên một chút cũng không hiểu những từ ngữ hiện đại trong lời nói của y.

Không thể chờ được nữa, suy nghĩ một chút nên dùng từ ngữ cổ đại nào cho phù hợp, rốt cục khiến cho y trong óc toàn sắc dục cũng tróc ra được mấy từ.

“Long dương, đoạn tụ chi phích (2)?”

Chỉ sợ Bách Tỷ Ngạn là lần đầu tiên bị người khác hỏi trực tiếp như vậy, hơn nữa lại là một vấn đề đặc biệt thế này, biểu tình không hiểu nguyên do gì. Khiến cho Bạch Luật Nghi giống như một sắc ma, lôi kéo hắn muốn hắn đi lên, hắn theo phản xạ mà nhảy lên, Bạch Luật Nghi lập tức liền dính lấy hắn.

“Cho ta!”

Không chút nào che dấu nhu cầu của bản thân, y đã nhanh chóng bị mỹ nam tử này làm cho đầu óc choáng váng rồi. Y muốn thượng hắn, nhất định phải thượng hắn……….Ách, không đúng, y là muốn bị thượng, nhất định phải được mỹ nam tử cổ đại này thượng đến loạn thất bát tao. A! y mặc kệ, tóm lại y chính là muốn làm rồi.

Giờ phút này, y gần như đã kề sát vào người hắn, người ngu ngốc đến thế nào cũng có thể rõ ràng tình huống hiện tại thực không hề thích hợp. Gương mặt đứng đắn của Bách Tỷ Ngạn rốt cục cũng lộ ra một chút hoảng hốt, tất nhiên hoàn toàn không hiểu y đang muốn làm cái gi: “Bạch đại phu, đến tột cùng………….Ách!”

Không để cho hắn nói xong, bàn tay hư hỏng của y liền vươn tới, ***g ngực của hắn thực giống như y nghĩ, không, so với suy nghĩ của y lại càng tuyệt hơn.

Ngực hắn rắn chắc giống như tường xi măng. Sau đó, ma thủ của y còn trực tiếp sờ qua cơ bụng sáu múi của hắn, dần dần hạ xuống khố hạ, vuốt qua vài cái bằng cách đổ nước nóng  lên khu rừng rậm rạp kia, mục đích cuối cùng, đương nhiên sẽ sờ tới chỗ sẽ làm cho chính mình dục tiên dục tử.

Tay phải y cầm cái thứ thiên phú dị bẩm kia của Bách Tỷ Ngạn, chỉ tiếc là bây giờ còn hơi nhuyễn. Nhưng đảm bảo dưới ma thủ tàn sát bừa bãi của y, hắn sẽ rất nhanh ngạnh tựa như sắt thép.

Bách Tỷ Ngạn bỗng chốc cả kinh, dường như kinh hãi đến mức không biết nên làm gì tiếp theo. Hô hấp của Bạch Luật Nghi ngày càng nhanh hơn, cầm vật này lên, cảm giác thực quá mức tuyệt với, làm cho kẻ ham mê nam sắc như y, giống  như hóa thành một cuồng ma háo sắc mãnh liệt mà liếm môi, thực là một bữa tiệc lớn nha! Phải bắt đầu thúc tiến mới được.

“Ta không cần ngươi tự sát, chỉ cần ngươi hảo hảo đến với ta một hồi.” Suy nghĩ kỹ trước bữa tiệc lớn xa hoa này, y cần phải sửa lại lí do để thoái thác, đến một lần có phải là quá ít, mình có phải sẽ lỗ lớn không?.

“Có lẽ đến vài lần chắc không sao.” Bạch Luật Nghi trấn an hắn nói: “Ngươi không phải đồng tính luyến ái………Ách, thời đại này phải gọi là long dương, ngươi cũng không phải là long dương, cũng không phải là đoạn tụ. Nhưng dù sao người cũng đã làm cùng với nữ nhân, phần lớn là sơ với cùng nữ nhân cũng không khác nhau là mấy, ngươi chỉ cần hưởng thụ là được rồi, OK?”

Bách Tỷ Ngạn đại khái là quá khiếp sợ, mắt trừng thẳng nhìn y, lộ ra vẻ mặt kinh hãi quá độ. Mà y lại dĩ nhiên không chút khách khí trực tiếp hướng bộ phận khiến nam nhân chịu không nổi này mà liếm.

“Bạch đại phu, chuyện bỉ ổi như thế…………”

Thanh âm hắn có phần nghiêm khắc hơn, nhưng đồng thời cũng che dấu không để tiếng run rẩy của chính mình phát ra. Thế nhưng dựa vào kỹ xảo cao siêu của Bạch Luật Nghi, chắc chắn một chút nữa, hắn sẽ không có thời gian mà nói chuyện.

Bạch Luật Nghi hấp, mút, liếm, đôi bàn tay lại càng không nhàn rỗi mà  xoa xoa, vỗ về, rồi vuốt ve, khiến thanh âm Bách Tỷ Ngạn càng ngày càng run rẩy. Y càng hấp, thứ đó lại càng nhập sâu vào miệng y hơn, y thở ra một hơi rồi ngậm tới dưới đáy, làm cho đầu tinh khí của Bách Tỷ Ngạn đâm sâu vào cổ họng mình, sau đó một hơi phun ra, khiến cho hắn hưởng thụ đến mức không thể nói nên lời. Quả nhiên là Bách Tỷ Ngạn sau khi kêu lên một tiếng đau đớn rồi không nói gì được nữa, trên trán hắn bắt đầu nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh.

“Bách viên chủ không còn nương tử, cho nên chúng ta cũng không thể xem là ngoại tình được. Ngươi không có lão bà, ta cũng không có bạn trai, không có gì là không thích hợp a.”

Câu trả lời của y hoàn toàn được thốt ra từ miệng của một nam nhân hiện đại, nam hoan nữ ái, ách, nói sai rồi, nam hoan nam ái, cứ dựa vào cảm giác mà tiến là được rồi.

Mồ hôi trên trán Bách Tỷ Ngạn chảy xuống từng giọt, “Hai nam tử nhưng lại làm cái việc bại đức (bại hoại đạo đức) này, chính là ……….Hô hô……..Chính là…….”

Hắn hiển nhiên bị liếm đến mức quên cả lý trí, nói không ra lời. Bởi vì, phía dưới của hắn đã cương cứng như một khối sắt. Không những thế Bạch Luật nghi còn đem cái thứ kia của hắn thành kẹo que mà mút, lại còn không nề hà mà hấp trăm lần, đối với luận lý đạo đức lỗi thời của hắn, y chỉ lộ ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào.

“Bại đức thì mới cảm thấy kích thích, nơi này của Bách viên chủ đã bao lâu không dùng đến? Cho ta mượn để dùng cũng sẽ không chết được đâu, đúng không? Đêm nay ta mượn xong, ngày mai liền trả cho ngươi thôi.”

“Nói hưu nói vượn, người học võ nên giữ tâm thanh tịnh, những việc tục tĩu hạ đẳng như trong tửu lâu thấp hèn như thế, ngô…………”

Bách Tỷ Ngạn ngay cả lưng cũng tràn đầy mồ hôi, bời vì Bạch luật Nghi tuy không còn hôn chỗ kia của hắn, nhưng lại nâng thắt lưng lên, cầm bộ vị của hắn trong tay, bộ phận nóng như lửa ấy, không chút suy nghĩ chậm rãi đút vào một nơi. Nơi đó ẩm ướt, non mềm, lại nóng ấm, khiến cho nửa bụng dưới của hắn, tất cả lập tức rối loạn cả lên.

“Không, không! Rút………. Rút ra!” Hắn quát chói tai.

Bạch Luật Nghi cũng bị nửa người dưới của hắn làm cho thiết chút nữa chết đi sống lại.

“Muốn chết sao, có gì đâu mà lại làm lớn chuyện lên như vậy, rất khó mà đi vào, sau khi tiến vào rồi lại đột nhiên rút ta, ngươi định làm hỏng chuyện sao.”

Bách Tỷ Ngạn trong nháy mắt rút ra. Làn da nhạy cảm trên phân thân đang cương cứng đều đang run lên, hắn buồn bực rống lên một tiếng. Ngay sau đó, Bạch Luật Nghi một lần nữa ngồi xuống, tiểu huyệt non mềm lập tức nuốt lấy côn thịt đang run lên. Hơn nữa mới vừa rồi còn đang ở ngoài không khí lạnh lẽo, hiện tại lập tức bị tiểu huyệt non mềm nóng ấm kia trụ bao quanh, không gian xung quanh bỗng chốc nóng lên. Bách Tỷ Ngạn há to miệng, hiển nhiên sắp không thể khống chế được khoái cảm mãnh liệt này.

“Siêu sảng khoái a, ta thực muốn ngất, thực là đủ thoái mái, a a!”

Y di chuyển thắt lưng, từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào cái kia của Bách Tỷ Ngạn. Cơ thịt trên mặt hắn vặn vẹo, không ngừng thở dốc, hiển nhiên cũng sắp bị y làm cho không thể  hô hấp được nữa.

Ngay sau đó, Bách Tỷ Ngạn điên cuồng hét lên một tiếng, bên trong y bắt đầu ẩm ướt, Bách Tỷ Ngạn đã bắn ở đấy, chỉ có bản thân y là chưa tới cao trào. Còn thiếu một chút nữa thôi, lần này ngay cả y cũng bị choáng váng, thất vọng đến thiếu chút nữa thủy tâm đốn phế (3). Qủa nhiên là bữa tiệc lớn nhìn có vẻ xa hoa đẹp mắt, nhưng ăn so với những quán ven đường còn khó khăn hơn a.

“Thì ra ngươi trông thì ngon mà không dùng được a!!”.

Bạch Luật Nghi vẻ mặt thất vọng, còn vẻ mặt của Bách Tỷ Ngạn lại xanh mét, cái câu “Trông thì ngon mà không dùng được”, bất luận là từ cổ chí kim, nhất định nghe đều hiểu được ý tứ, nhất là hiện tại vào lúc này, người ngu ngốc đến mức nào nghe cũng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói.

“Ta không phải là 『trông thì ngon mà không dùng được』.” Thanh âm hắn trầm thấp lạnh lẽo giống như băng tuyết hàn nguyệt.

Đáng chết, y đại khái là muốn nói tất cả nam nhân từ cổ chí kim lúc thượng đều có nhược điểm, là từng sớm tiết. Nam nhân không cách nào thỏa mãn tình nhân, tuyệt đối cũng không chịu được những lời này, bởi vì hai mắt Bách Tỉ Ngạn đỏ lên, khóe miệng lại càng vặn vẹo, đảm bảo nếu mà có răng nanh, hắn nhất định sẽ hướng yết hầu của y mà cắn.

“Ách, biểu hiện của ngươi cũng được, chính là do ta có điểm hơi lâu, cứ cho là như thế đi”

Y cố gắng an úi một chút lòng tự ái của nam nhân sớm tiết này, không nghĩ tới sắc mặt Bách Tỷ Ngạn càng đen lại, hơn nữa ngày càng khó coi. Thời điểm Bạch Luật Nghi đang định bỏ chạy, Bách Tỷ Ngạn tựa như con gá mái xách con gà con lên rồi đè y xuống.

Lực ở cánh tay hắn thực quá mạnh, Bạch Luật Nghi lập tức ngã úp sấp xuống đất, ngay cả muốn đứng cũng không đứng nổi. Hắn không phải là muốn hủy thi diết tích (giết người diệt khẩu) chứ, như vậy sẽ không người nào biết hắn ở phương diện này có bao nhiêu kém cỏi.

“Chờ một chút, có nói gì thì xin thứ lỗi, không nên vì chuyện này mà đại khai sát giới được không, dù sao cũng chỉ có nương tử đã mất của ngươi biết ngươi không còn dùng được, nhưng là nữ nhân đó trước kia đều một lòng mà theo ngươi đến cuối đời, cho nên nàng cũng không so đo, hơn nữa nàng cũng đã qua đời, sẽ không thể đi ra bên ngoài kể chuyện ngươi không còn dùng được. Không những thế, ngươi đối với ta thì lại càng yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở về hiện đại, ta đoán là vào lúc này ta chỉ dạo chơi ở thời cổ đại này có mấy ngày mà thôi, càng không có khả năng phá hoại danh dự của ngươi, đúng không!!?”

Y cố gắng nhu hòa khuyên bảo, tất cả mọi thứ dưới sức mạnh cánh tay của hắn đều trở thành hư ảo, muốn trốn cũng trốn không thoát, luận về khí lực, y không có khả năng là đối thủ của mãnh nam này a.

Luận về tài ăn nói, y ăn nói mặc dù tốt, nhưng hắn hiện tại đang nổi nóng, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà nguôi giận, y không phải là chết chắc sao?

“Hay là như vậy đi, ta giới thiệu cho ngươi một bác sĩ chuyên về bí niệu (tiết ra nước tiểu) được không? Cam đoan bất kỳ những bệnh không tiện nói ra của ngươi cũng sẽ rất nhanh được trị liệu a.”

Mặc dù không hiểu cái quỷ quái gì trong lời nói của y, nhưng từ ngữ khí của y cũng có thể hiểu được y đại khái nói về cái gì, Bách Tỷ Ngạn gầm nhẹ nói: “Ta không cần trị liệu.”

Cái bình không mở ra, chính mình liền tự mở ( đại khái là ko đánh mà khai í:”>), đúng là ngu ngốc mà. Y cố ý nở một nụ cười có lực thuyết phục: “Kỳ thật là vừa rồi ta cũng tới cao trào, là thật đấy, ngươi làm cho cho ta dục tiên dục tử, người thật là có đủ khả năng a.”

Đến bước đường cùng, y ngay cả lời nói dối cũng nói ra được, chỉ cần có thể tránh được tử kiếp, muốn y nói biểu hiện vừa rồi của Bách Tỷ Ngạn có bao nhiêu dũng mãnh phi thường, y cũng sẽ thuận miệng mà bịa đặt lung tung.

Nói đến câu “dục tiên dục tử” này, khiến cho sắc mặt Bách Tỷ Ngạn đen ngày càng đáng sợ, bởi vì ở tình huống vừa rồi, dục tiên dục tử hiển nhiên chỉ có một mình Bách Tỷ Ngạn.

“Thực sự, chúng ta chuyện gì cũng nên từ từ”.

Y chỉ thiếu là không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng là hiện tại bị hắn làm cho nằm úp sấp, y cũng không có biện pháp mà quỳ xuống đất cầu xin, hai con ngươi lạnh lẽo của Bách Tỷ Ngạn nhìn y, mà giữa hai chân y lại đang chảy ra thứ mà hắn bắn ở bên trong.

“Ta thừa nhận là lúc nãy có chút hấp tấp, nhưng mà nói tóm lại, ngươi cũng rất thoải mái rồi, cho nên không tính là ngươi chịu thua thiệt, nghĩ như vậy, ngươi có hay không cảm thấy được tâm tình tốt hơn nhiều?” Y nhỏ giọng hỏi, thái độ  hèn mọn vô cùng, sau khi y đến cổ đại, chưng từng phải hèn mọn như vậy.

“Không thấy!”

Bách Tỷ Ngạn tựa hồ đang trừng mắt nhìn cái thứ đang chảy ra từ chỗ ấy của y, mà y lại không có biện pháp đem hai chân khép, hắn đành cam chịu mà nói: “Cái thứ này phải……”

Tâm tình hắn không tốt, ác liệt nói: “Ta biết đó là cái gì!”

“Hảo, ngươi biết là tốt rồi, thôi không nên tức giận như vậy nữa. Thời điểm vừa rồi, lúc ta liếm,– mùi vị của ngươi rất nồng, chắc là lâu lắm không phát tiết, nên mới nhanh như vậy đã sớm tiết ra, nghĩ kỹ lại thì nương tử của ngươi cũng đã chết nhiều năm nay.” Y cố gắng tìm một cái cớ.

“Câm miệng.” Thanh âm lỗ mãng nghe hết sức phẫn hận, hoàn toàn không giống thanh âm của Bách Tỷ Ngạn: “Ta sẽ cho ngươi dục tiên dục tử!!”

Nam nhân đã nói đến chuyện này, thật đúng là vô trí (4) lại kiên trì a!

Bạch Luật Nghi giả bộ ngu ngốc bày ra khuôn mặt tươi cười, còn muốn bịa chuyện trước kia một chút, nhưng mà ngón tay của Bách Tỷ Ngạn đã phù phù mà tiến vào địa phương không thoải mái vừa rồi của y.

“Chờ một chút, lão huynh, chuyện gì cũng nên từ từ, người đừng nên nóng giận, chúng ta bình thủy tương phùng (5) chính là hữu duyên, hơn nữa cũng đã ở nhà ngươi ăn cơm được vài ngày rồi, tuy rằng hiện tại không có bác sĩ niệu khoa ở đây, nhưng mà ta như vậy cũng có biết sơ sơ kiến thức y học về cái này, có thể giúp ngươi xem một chút, ngươi cũng nên kiên nhẫn a”.

“Câm miệng, câm miệng!”

Bách Tỷ Ngạn rống lên giận dữ, rút mạnh ngón tay ra đập vào nước tạo thành một thanh âm thật lớn, hai chân Bạch Luật Nghi trong lúc đó vô tình mở ra rộng hơn, bởi vì y lúc nãy thật không đến được sảng khoái, thật vất vả mới làm cho hắn dục hỏa đốt người, nhưng lại làm được một nửa rồi không được cái gì, cũng  không trách được y  mới vừa rồi hy vọng rất lớn, thất vọng lại càng lớn hơn nữa, chuyện này thật sự cũng không trách y được.

“Có thế tiếp tục đụng chạm chỗ vừa rồi một chút nữa được không?”. Y mặt dày nói, nhiệt liệt vừa rồi vẫn đang thiêu đốt trong cơ thể.

“Câm miệng!”

Bách Tỷ Ngạn chỉ biết nói một câu, nhưng là vừa rồi hắn đào lộng chỗ đó, phía trước Bạch Luật Nghi đứng thẳng lên, trong miệng cũng bắt đầu rên rỉ ân ân a a, thời điểm tuyết tiền liệt (6) của nam nhân bị công kích, không cử động cũng sẽ đứng lên, giống như cái thứ hiện tại đang thẳng tắp của hắn.

“Ân a……… Lực đạo của ngươi đang đè lên tay ta có thể nhẹ một chút được không?”

Sức mạnh trên cánh tay của Bách Tỷ Ngạn có phần nhẹ hơn, y lắc mông, tới gần bàn tay Bách Tỷ Ngạn, tuy rằng ánh mắt hướng tới cây đại bổng của Bách Tỷ Ngạn, nhưng mà nghĩ đến bữa tiệc đại xa hoa này so với ăn đậu hũ những quán ven đường ăn một lần đã chịu không nổi rồi, thì có chút đáng tiếc.

Hắn khiến cho y một chút cũng không sảng khoái. Nếu không phải hắn cấm dục quá lâu, chắc chắn tiết cũng không được. Y đối với mỹ nam tử này không khỏi ai thán mấy tiếng.

Không, không, người y hẳn phải ai thán chính là nương tử đã chết của hắn, bởi vì mỹ nam tử này vóc người khỏe khoắn, khuôn mặt tuấn suất, cái kia cũng cứng rắn, nhưng kỹ xảo làm tình của hắn thực là tồi tệ, hết sức tồi tệ mà!

Sau lần nếm qua này, y liền không còn chút hứng thú ăn món ăn này rồi!

“A cha, sớm!”

“Sớm, A Hổ.”

“Luật Nghi đại ca sớm.”

“Sớm nha, A Hổ.”

Một Bạch Luật Nghi thanh âm luôn rất lớn, tiếng cười lại còn lớn hơn, buổi sáng hôm nay, thanh âm dường như nhỏ hơn phân nửa, A Hổ ngồi vào cái ghế bên cạnh bàn ăn.

Bách Luật Nghi buổi sáng hôm nay im lặng ngồi ăn cơm, cha cũng im lặng ngồi ăn cơm, không khí dường như có điểm là lạ. A Hổ cảm thấy được, nhưng lại nói không ra quái lạ ở chỗ nào.

“Cha, người sao chỉ có ăn cơm mà lại không ăn đồ ăn?”

Rốt cuộc thì cũng phát hiện quái lạ ở chỗ nào, thức ăn trên bàn còn nguyên, ngay cả Bạch Luật Nghi cũng chỉ lo ăn cơm, không ăn đồ ăn. A Hổ chuyển hướng sang nhìn Bạch Luật Nghi, không biết vì sao Luật Nghi đại ca cũng làm sự tình giống như vậy.

A Hổ khó hiểu hỏi: “Luật Nghi đại ca, làm sao mà ngươi cũng chỉ ăn cơm chứ không ăn thức ăn, đồ ăn hôm nay khó ăn sao?”

A Hổ gắp một ngụm đồ ăn, nếm thử hương vị trong miệng, nữ đầu bếp làm vẫn ngon như thường, nhưng mà Bạch Luật Nghi hiển nhiên đã ăn xong cơm, đứng lên, cười gượng nói: “Ta đã ăn no, ta đi trước đây.”

“Ta cũng đã ăn xong, A Hổ, ngươi cứ từ từ ăn, cha có việc gấp phải đi trước.”

Bách Tỷ Ngạn xoay người bước đi, tốc độ nhanh vô cùng, hai người cũng bởi vì đi quá nhanh, thiếu chút nữa va chạm ở lối ra vào. Lúc sắp đụng phải góc áo, Bách Tỷ Ngạn lùi ra sau vài bước, còn Bạch Luật Nghi sải bước về phía trước nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, hơn nữa lúc đến cửa, một người đi về phía trái, một người quay về hướng phải, chuẩn xác vô cùng, A Hổ thấy vậy lấy làm kì lạ mà thắc mắc, chưa bao giờ thấy bước chân của hai người lại nhất tềđến như vậy.

Từ đó hai người cứ duy trì cục diện vương bất kiến vương, Bạch Luật Nghi tính thời gian, đi ăn cơm trước ba mươi phút, Bách Tỷ Ngạn cũng lấy cớ là có sự tình khẩn cấp, nên sau khi cơm trưa qua một lúc lâu mới tiến vào phòng để ăn. Trước kia hai người ngoại trừ lúc ăn cơm ra, căn bản là không có cơ hội gặp mặt, bởi vậy sau mười lăm ngày hoàn toàn chưa gặp  nhau.

Bạch Luật Nghi vẫn thân thiết cùng A Hổ nói chuyện, mà cha cũng thường lui tời đối với hắn ân cần hỏi han, nhưng A Hổ cảm thấy không khí trong nhà ngày càng quái lạ, thậm chí còn tới mức quỷ dị.

Cha vừa nghe đến tên Bạch Luật Nghi, cả người liền cứng ngắc. Luật Nghi đại ca vừa nghe đến hai chữ phụ thân, khuôn mặt tươi cười liền  vặn vẹo vài phần, làm cho khuôn mặt dễ nhìn của y cũng biến dạng.

Thế nhưng mười lăm ngày sau, xuất hiện một người khiến cho sắc mặc của Bách Tỷ Ngạn trầm xuống. Người nọ là bá mẫu bà con xa của Bách gia, mặc dù chỉ có một ít quan hệ huyết thống, nhưng dù sao cũng là bà con xa, nàng cũng đã gần già, mặc một bộ hồng y tượng trưng cho sự tươi vui, một bước đi vào cửa, chính là trong mắt tràn đầy ý cười.

‘Tỷ Ngạn, bá mẫu ta lại đến đây.”

Vẻ mặt Bách Tỷ Ngạn muốn tránh né chỉ e là không kịp, mười năm nay, bà mẫu hàng năm đều tới. Lúc A Hổ mới được một, hai tuổi cũng là siêng năng đến nhất. Hiện tại A Hổ đã lớn, nàng liền ít tới hơn, nhưng vẫn là mỗi năm đều chịu khó đến một lần. Hôm nay nàng đến, chắc chắn chỉ bàn về một chuyện mà thôi.

“Tỷ Ngạn a, A Hổ tuổi còn nhỏ, Bách Viên ngươi lớn như vậy. một người thì làm sao có thể chiếu cố được. Chính là nên có một người vợ hiền giúp ngươi đảm đương, như vậy ngươi sẽ không phải lo lắng cho A Hổ. A Hổ bệnh nhiều năm như vậy, nhất định chính là không được hạ nhân chiếu cố, hơn nữa nếu hắn có tình thương của nương, ta cam đoan hắn lập tức sẽ khỏe lên.”

Đây là cái gọi là đưa tay không đánh nổi người có khuôn mặt tươi cười, bá mẫu này chính là muốn làm bà mối để kiếm thù lao mà, thật ra cũng không phải chuyện ác ý gì, cho nên Bách Tỷ Ngạn cũng khó mà vô lễ với nàng, đành phải thỉnh nhân thượng trà, nghe nàng dài dòng nói.

“Ai nha, nam nhân a, chính là cần một nữ nhân tốt tới giúp ngươi quản lý công việc nhà, ngươi ngẫm lại xem,  bá mẫu tuyệt đối sẽ không hại ngươi.  A Hổ cũng đã được mười tuổi, hiện tại chính là thời điểm cần một người mẹ nhất à”.

Bá mẫu tuổi cũng lớn, tuy rằng tướng công đã chết mười năm nay, nhưng mà nàng dám nói dám làm, bằng không mười năm nay không ngừng đến đây chỉ để bàn về một chuyện. Mặc dù đáp án của Bách Tỷ Ngạn tất cả đều là không cần, nàng vẫn như cũ không chút nản lòng, nàng cười một phen vỗ ngực Bách Tỷ Ngạn.

“Ta nói Tỷ Ngạn nha, nửa đêm trên giường nên có một nữ nhân sưởi ấm chăn gối cho ngươi, không phải là rất tốt sao? Bằng không nữ nhân bên ngoài cũng không sạch sẽ gì, nhất là ở kỹ viện, ai mà biết có bệnh hay không, ngươi chính trực mà lại còn trẻ, cũng phải quan tâm cái phương diện kia chứ.”

Nhắc đến chuyện giường gối, làm cho sắc mặt Bách Tỷ Ngạn đen xuống vài phần. Liền thật khéo léo, Bạch Luật Nghi vừa mới dẫn A Hổ tiến vào, có thể cũng nghe đến câu vừa rồi, khóe miệng y hơi run run, bụm miệng cười, khiến cho Bách Tỷ Ngạn giận đến mức đầu óc như muốn nổ tung, ngay cả bá mẫu đang nói cái gì cũng không nghe được.

END 5

Chú thích:

(1) Bác quân nhất tiếu: Bác là uyên bác, hiểu biết; quân là nam nhân; nhất tiếu: nở nụ cười. Về phần nghĩa, ta cũng chưa hiểu lắm về câu này, nàng nào biết có thể chỉ giáo cho ta với:D:D

(2) Đoạn tụ chi phích: Đoạn tay áo chi phích

Câu này bắt nguồn từ mối tình của Hán Ai Đế và Đổng Hiền

Hán Ai Đế cắt áo vì người yêu

Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau.

Đổng Hiền tự là Thánh Khanh người vùng Vân Dương. Cha là Đổng Cung từng làm đến chức ngự sử. Vào thời đó, Đổng Hiền còn là một người hầu bên cạnh thái tử. Ban đầu, Đổng Hiền không được chú ý nhiều. Cho đến một hôm, Đổng Hiền đang làm việc trong cung, đúng lúc dừng lại ở trước điện thì Ai Đế, khi đó đã là hoàng đế nhìn thấy. Chỉ nhìn một cái, Ai Đế đã phát hiện, dường như mấy năm không gặp vì Đổng Hiền đã trưởng thành và tuấn tú hẳn lên và đem so với những cung nữ phấn sáp trong lục viện anh ta còn kiều diễm hơn. Ai Đế không cầm được sự vui mừng lịnh cho Đổng Hiền theo sau mình hầu hạ. Từ đó Ai Đế đối với Đổng Hiền ngày càng sủng ái hơn. Ngồi cùng xe, ngủ cùng giường, làm gì cũng không rời xa Đổng Hiền. Ông ta còn phong cho Đổng Hiền làm Hoàng Môn Lang, bắt Đổng Hiền lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình. Cha của Đổng Hiền là Đổng Cung cũng được thăng lên Bá Lăng Lịnh rồi Quang Lộc đại phu.

Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.

Sau sự kiện đó, Đổng Hiền biết rằng hoàng đế có lòng yêu thương mình thật sự nên vô cùng cảm động. Nhưng để tránh những sự việc như vậy tái diễn, ông ta tổ chức một cuộc cải cách y phục trong hoàng cung. Ông ta là người đi đầu trong việc mặc loại y phục tay bó tà ngắn, vừa hoạt động thuận lợi, dễ dàng không giống tập quán trang phục của triều Hán về trước, lấy việc mặc áo lót rộng và ống tay dài làm đẹp. Cách cải cách này của Đổng Hiền trở thành một trào lưu trong hoàng cung. Các cung nữ phi tần đều tranh nhau học theo cách mặc của ông ta, cắt ống tay áo mặc một bộ đồ giản tiện và cho đó là mốt thời thượng.

Để biểu hiện sự sủng ái của mình đối với Đổng Hiền, Ai Đế còn phong Đổng Cung là đại thần là một chức quan chuyên lo gỗ đá cho các công trình xây dựng. Ai Đế còn lịnh cho Đổng Cung xây dựng cho Đổng Hiền một tư dinh mới thật tráng lệ, quy mô vượt hơn hẳn các vị đại thần. Những ngọc lạ châu quý trong cung đều để cho Đổng Hiền tự chọn lấy, thậm chí nhiều đồ dùng của vua như giày, quần áo và xe ngựa đều dùng chung với Đổng Hiền. Vợ và em của Đổng Hiền nhiều lần được ban thưởng mà không rõ lý do vì sao.

Ân sủng trong nội cung còn chưa đủ, Ai Đế còn muốn người được mình yêu thương có một địa vị đứng đầu trong triều chính. Ai Đế muốn phong Đổng Hiền tước hầu nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Sau đó vừa lúc thừa tướng Vương Gia chết, trong triều giảm đi một thế lực phản đối Đổng Hiền, Ai Đế đã bãi miễn chức Đại tư mã đang do một người họ ngoại đảm nhiệm, phong cho Đổng Hiền chức Đại tư mã. Đây là chức quan cao nhất trong triều đình nhà Hán.

Đổng Hiền mới bước vào tuổi 22 mà đã đạt đến chức vị đó, quyền lực rất lớn, cơ hồ đã có thể chia đôi thiên hạ cùng với hoàng đế. Theo sử sách còn ghi chép lại thời đó có một vua của Hung Nô đến Trung Quốc để triều kiến hoàng đế triều Hán. Ông ta thấy người giữ chức Đại tư mã quyền lực nhất triều lại là một thiếu niên mỹ mạo tuấn tú, bất giác cảm thấy kinh hãi vô cùng. Khi ông ta hỏi dò, hoàng đế mới đáp rằng: “Tuy Đại tư mã tuổi còn rất trẻ nhưng là người hiền đức nhất nước này. Vì tài năng mới được thăng chức vị cao như vậy”. Kết quả là, Thiền Vu của Hung Nô tin đó là sự thật mới kính cẩn hướng về phía Đổng Hiền hành đại lễ còn chúc mừng hoàng đế triều Hán có được một hiền thần tuổi rất trẻ như Đổng Hiền.

Sau đó, tình yêu của Ai Đế tựa hồ như không còn biết làm thế nào để tỏ sự sủng hạnh đặc biệt của mình đối với Đổng Hiền. Có một ngày, Ai Đế mở yến tại điện Kỳ Lân cùng chư thần, sau khi uống vài chun rượu, đột nhiên Ai Đế nhìn Đổng Hiền bằng đôi mắt đầy thâm tình rồi cười nói rằng: “Trẫm muốn theo vua Nghiêu vua Thuấn thực hiện việc nhường ngôi, liệu có được không?”. Ý của câu này chính là Ai Đế muốn học theo cách làm của các vua thời trước lấy ngôi vị của mình nhường lại cho Đổng Hiền. Một câu nói của thiên tử khiến cả triều văn võ bá quan ngỡ ngàng, nói cũng không thành lời.

Đợi khi các đại thần tỉnh lại, một người mới tiến lên phía trước nói: “Thiên hạ này là thiên hạ của Cao hoàng đế chứ không phải là thiên hạ của bệ hạ. Bệ hạ chỉ là người kế thừa lại thiên hạ này của tổ tông mà thôi. Nếu truyền lại ngôi vị thì chỉ có thể truyền lại cho con cháu đời đời mà thôi. Bệ hạ là vua một nước, cần phải biết rằng thiên tử không nói đùa, cho nên ngàn vạn lần không nên nói những lời như vậy!”. Ai Đế nghe lời nói này, im lặng không nói thêm lời nào nữa nhưng hiển nhiên là không còn hứng thú gì. Ai Đế ra lịnh đuổi người đó ra khỏi bữa tiệc về sau có mở yến tiệc cũng không cho ông ta tham gia nữa.

Ai Đế khi đó còn rất trẻ nhưng đã sớm nghĩ đến những ngày sau khi mình chết đi sẽ không còn Đổng Hiền nữa, thấy rất thương tâm. Ai Đế bèn lịnh cho các đại thần xây dựng bên cạnh lăng mộ của mình một phần mộ khác để chuẩn bị sau này nếu Đổng Hiền có chết thì sẽ an táng bên cạnh phần mộ của mình. Ý muốn của ông ta là sau khi chết cũng muốn được chôn cùng người yêu của mình, “sống thì cùng giường, chết thì cùng huyệt”. Nhưng điều đó là không thể được, ngày họ phải chia tay đã sớm đến. Tháng 6 năm Nguyên Thọ thứ hai, Ai Đế mới chỉ 26 tuổi mắc bạo bịnh mà chết. Thái hoàng thái hậu để cho Vương Mãng làm chủ triều chính. Vương Mãng cực lực phản đối Đổng Hiền, không muốn để cho ông ta tiến cung. Đổng Hiền cũng biết mình gặp đại họa đến nơi rồi, vì vậy ông ta và vợ con cùng tự sát tại nhà để tránh hậu hoạn và cũng là chết để đáp lại mối tình của Ai Đế dành cho mình.

Nguồn: HERE

(3) Thủy tâm đốn phế: đại khái là tim đang đập bỗng nhiên ngừng lại

(4) Vô trí: ý chỉ là người không có đầu óc, trí thông minh.

(5) Bình thủy tương phùng: bèo nước gặp nhau, ý của em Nghi trong này là 2 người gặp nhau là một cái duyên:”>:”>

(6) Tuyến tiền liệt: cái này ta gg và tìm được trong wp của bạn vanvulau:”Trong quan hệ *** đồng tính thì tuyến tiền liệt được ví von như G-spot của nam giới hay còn gọi nà điểm nhạy cảm. Trong truyện tranh hay đam mỹ thường thì các bạn hay nghe những câu như: “Ô…trúng…trúng rồi…”  (phát biểu bởi thụ) hay “Chỗ này sao?” (tuyên ngôn bởi công) =]] =]], đó chính là lúc chạm phải nó nha. Nhưng ngoài đời thực thì không phải dễ trúng vậy đâu, tuyến tiền liệt nằm ở ngay dưới bàng quang, tuốt sâu bên trên, muốn đụng được đòi hỏi anh công phải có “Chiều dài” nhất định, hí hí. Cơ mừ theo lời người trong cuộc thì một khi chạm trúng sẽ có cảm giác như  “dòng điện 3000V đánh thẳng lên não, rất chi xung xướng”.

cảm ơn bạn vanvulau

thỉnh mọi người qua đây cho rõ hơn ạ:”>:”> Here

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play