Giang Dật Lãng về muộn. Vừa vào cửa, Hứa Chính đã đi lại đón.
“Tiểu Lãng, về rồi.”
“Ân.” Giang Dật Lãng trả lời một tiếng, áo khoác cũng chưa cởi liền nhào vào trong lòng Hứa Chính.
Khi mỏi mệt, nằm trong vòng tay ấm áp của người yêu là cách nghỉ ngơi thoải mái nhất.
“Ăn cơm không? Để anh hâm nóng cơm một chút.”
Giang Dật Lãng lắc đầu: “Không cần, em đã ăn một chút rồi.”
“Ở công trường?”
“ Uhm.”
Thoạt nhìn Giang Dật Lãng thực sự mệt chết đi, gần đây y phụ trách công việc thiết kế một tòa cao ốc mới. Hứa Chính ôm Giang Dật Lãng tới ghế sô pha, giúp y cởi giầy cùng áo khoác, chỉnh cho y nằm ngay ngắn.
Giang Dật Lãng đưa tay đặt lên trán, thở dài.
Hứa Chính ngồi bên cạnh Giang Dật Lãng, nhỏ giọng dặn dò: “Gần đây em bận quá, dù gì cũng nên bớt chút thời gian để nghỉ ngơi, còn nữa, nhất định phải ăn cơm đúng giờ.”
“Ân.”
Vừa nhìn liền phát hiện cánh tay khoát lên trán của Giang Dật Lãng xuất hiện một vết hồng hồng, Hứa Chính vội vàng kéo tay y nhìn kỹ.
Trên tay Giang Dật Lãng rõ ràng có một mảng da bị trầy, vết thương màu đỏ che kín nửa mu bàn tay, rất bắt mắt.
Hứa Chính gấp rút đi tìm hòm thuốc, cẩn thận vệ sinh, khử trùng, phun thuốc liền da, sau đó cẩn thận giúp y thoa thuốc mỡ.
Hứa Chính nhẹ nhàng xoa bóp thật cẩn thận, hắn sợ y bị đau.
Xử lý xong miệng vết thương, Hứa Chính quay lại: “Tiểu Lãng, miệng vết thương có đau lắm không?”
“Sẽ không.”
“Làm gì mà để tay bị thương như vậy chứ?”
“Không cẩn thận khiến cho tấm vãn rơi vào tay một chút… ”
“Lần sau không được bất cẩn như vậy nữa, nhất định phải cẩn thận.” Hứa Chính vuốt tóc Giang Dật Lãng, có chút đau lòng.
“Đã biết.”
“Đã mệt như vậy rồi, em đi ngủ đi.” Hứa Chính nói vậy, sau đó đứng dậy đi tắt đèn.
Giang Dật Lãng ngồi trên ghế sô pha vươn vai: “Ân, em muốn tắm một chút, cả người toàn là mồ hôi.” Sau đó lại nhìn tay mình: “Tiểu Chính ca, như thế này… có thể tắm không?”
“Có thể.”
Giang Dật Lãng đứng lên, dùng tay trái cởi nút áo sơ mi, Hứa Chính đi tới ngăn cản y, thì thầm bên tai: “Tay em làm không tiện, để anh giúp.”
“Uhm.”
Trong phòng tắm, Giang Dật Lãng ngồi trên đùi Hứa Chính, đem cánh tay phải duỗi thẳng, cẩn thận không cho nước dính vào.
Tựa lên ngực Hứa Chính hưởng thụ nước tắm ấm áp, mệt mỏi dần tan biến. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Hứa Chính cùng hơi nước, cơ thể ngày càng thoải mái.
Dùng khắn tắm thay Giang Dật Lãng lau khô cơ thể. Hứa Chính lau qua lau lại trên cơ thể Giang Dật Lãng bỗng nhiên cảm nhận được cơ thể y biến hóa.
Hứa Chính hừ một tiếng, vừa giúp Giang Dật Lãng lau trước ngực vừa nói nhỏ bên tai y một câu: “Tiểu sắc lang!”
Giang Dật Lãng ôm cổ Hứa Chính, đem mặt áp trên vai hắn, nhẹ nhàng lay động thân thể: “Tiểu Chính ca, chúng ta thân thiết một chút được không?”
“Nhưng cơ thể em… ”
“Không sao, em muốn cùng anh ở trong này làm.”
Giang Dật Lãng ngồi trên đùi Hứa Chính, ôm lấy cổ Hứa Chính, theo hắn luật động mà đong đưa thân thể.
“Ân… Tiểu Chính ca, Tiểu Chính ca tốt nhất.” Miệng thì thầm, Giang Dật Lãng khẽ hôn nhẹ lên gương mặt, bờ môi cùng đôi vai săn chắc của Hứa Chính.
Hứa Chính ôm Giang Dật Lãng, con ngươi nửa khép nửa mở, biểu tình say mê mà hạnh phúc: “Tiểu Lãng… uhm… Tiểu Lãng… ”
Kết quả, đành phải tắm lại một lần nữa.
Đem Giang Dật Lãng quấn trong khăn tắm, đưa y trở lại giường, ôm y tới bên người, sau đó tắt đèn bàn: “Ngủ đi.”
“Ngủ không được.”
“Tay vẫn đau hay có chỗ nào không thoải mái?”
“Rất hưng phấn.”
Nghe xong những lời này của Giang Dật Lãng, Hứa Chính nhịn không được mà gõ nhẹ lên đầu y.
Tối hôm nay Giang Dật Lãng về tới nhà, đi vào phòng khách liền phát hiện không thấy Hứa Chính, từ khe hở cánh cửa phòng đọc sách phát ra ánh đèn, Giang Dật Lãng nhẹ nhàng đi tới, đẩy cửa ra.
Hứa Chính ngồi sau bàn đọc sách, cúi đầu như đang xem cái gì.
Ánh đèn chiếu lên gương mặt Hứa Chính, khi không cười, Hứa Chính mang một vẻ đẹp lạnh lùng, mày kiếm, mắt sáng, mũi thẳng, đôi môi cong mềm mại, dung mạo anh tuấn không chút bi thương, con người hắn luôn tản ra một loại cảm giác chín chắn, khí chất trầm ổn.
Nhìn gương mặt Hứa Chính, Giang Dật Lãng không khỏi ngây ngốc, ngơ ngác nhìn một lúc lâu mới bước vào phòng.
Hứa Chính đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Dật Lãng liền nở nụ cười: “Đã về rồi sao.”
Khi nghiêm túc thì khuôn mặt thực lạnh lùng, lúc tươi cười lại giống như một đứa trẻ. Giang Dật Lãng nhìn thấy nụ cười của Hứa Chính, y đi ra phía sau mà ôm lấy hắn, đặt cằm lên đầu vai hắn.
“Em đã về.”
“Lại về muộn như vậy.”
“Cùng đồng nghiệp ăn cơm.”
Cầm tay Giang Dật Lãng xem xét: “Đã đỡ chưa?”
“Không sao, không còn đau.”
Hứa Chính nắm tay Giang Dật Lãng đưa tới bên môi, khẽ hôn một chút khiến Giang Dật Lãng lập tức đỏ mặt.
Hứa Chính vung tay kéo Giang Dật Lãng ngồi trên đùi mình.
Giang Dật Lãng thực tự nhiên dựa đầu lên ngực Hứa Chính, đưa tay ôm lấy cổ hắn.
Mỗi khi được Hứa Chính ôm trong lòng như vậy, Giang Dật Lãng thực sự hạnh phúc, an tâm.
Nhìn quầng mắt trên gương mặt Hứa Chính, Giang Dật Lãng biết gần đây hắn cũng bận nhiều việc, rất vất vả.
Từ lúc hai người chung sống, Giang Dật Lãng chưa bao giờ hỏi Hứa Chính đang theo đuổi vụ án nào, Hứa Chính cũng chưa bao giờ hỏi một câu.
Bởi vì biết đặc thù công việc của đối phương nên Giang Dật Lãng chưa bao giờ quan tâm quá sâu, y tận lực kiềm chế, duy trì nguyên tắc không hỏi, không nghe. Hứa Chính thường ở phòng đọc sách nghiên cứu, Giang Dật Lãng cũng dần dần nhường nơi này lại cho hắn, tự mình đem dụng cụ vẽ tới phòng khách.
Muốn biết gần đây Hứa Chính bận bịu việc gì, Giang Dật Lãng sẽ đi xem tin tức trên báo.
Có đôi khi Giang Dật Lãng muốn biết bà xã mình bận việc gì… lại phải đi xem báo, việc này có chút nực cười. Ngẫu nhiên, Hứa Chính nghe điện thoại trong phòng đọc sách, Giang Dật Lãng có thể nghe được vài từ như là: tuyến người, trên đường, từ từ giúp… dần dà Giang Dật Lãng tự nói với mình: “ Không nghe thấy gì cả.”
Sau khi ở chung, Hứa Chính cũng đưa đồng nghiệp tới nhà vài lần, nhận thấy bọn họ cũng không dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình mà coi mình là người nhà của Hứa Chính, Giang Dật Lãng yên tâm, thoải mái không ít.
Giang Dật Lãng cũng muốn giới thiệu cho đồng nghiệp của mình quen biết, nhưng trong lòng y lại nghĩ: “Tiểu Chính ca đẹp trai như vậy, không được để nhiều người thấy.”
Cuối tuần về tới nhà, vừa vào tới cửa, Giang Dật Lãng đã nghe được cái gì đó.
Hứa Chính đang nói chuyện điện thoại: “Phải, con và cậu ấy hơi bận, thật có lỗi quá, bọn con sẽ sớm trở về. Mẹ, mọi người trong nhà có khỏe không, uhm, vâng, vâng, phải, phải, biết, con sẽ làm như vậy. Thế thì bọn con sẽ cố gắng về sớm một chút. Được, tốt, hẹn gặp lại mẹ.”
Gác máy, Hứa Chính nhìn thấy Giang Dật Lãng liền tươi cười: “Về rồi, em đi thay đồ đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Giang Dật Lãng vội vàng hỏi: “Anh nói chuyện điện thoại với ai thế?”
“Với mẹ.”
“Phải về sao?”
“Phải, nên trở về thăm.”
“Em… hiện tại em… cũng không phải không thể xin phép, nhưng mà, sau này… Aizzzz, em phải cùng Thế Quý thương lượng, còn phải bàn giao, nhiều chuyện phải làm lắm, sợ là phải mấy ngày mới có thể nghỉ.” Y vội vội vàng vàng giống như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, sau đó giận dỗi: “Sao anh không nói sớm với em một chút?”
Hứa Chính tỏ ra khó hiểu: “Cuối tuần em không được nghỉ sao?”
“Chẳng qua công việc có chút… ” Giang Dật Lãng càng thêm lo lắng: “Anh đặt vé máy bay vào ngày nào?”
“Lái xe về là được rồi, đặt vé máy bay làm gì?” Hứa Chính nhìn Giang Dật Lãng, đem biểu hiện vừa lo lắng vừa hoảng sợ của y thu lại trong ánh mắt, cười thầm.
“Cái gì? Anh muốn lái xe tới Hàng Châu?” Giang Dật Lãng càng thêm khó hiểu, mắt mở lớn.
Hứa Chính hừ một tiếng: “Cái gì mà Hàng Châu? Tới Bắc Vệ đương nhiên là lái xe đi rồi.”
“Không phải đi Hàng Châu sao?”
“Anh có nói như vậy sao?”
“Nhưng rõ ràng em nghe thấy anh gọi ‘mẹ’.”
Hứa Chính mân miệng, không biểu hiện gì, nâng mày, nhìn Giang Dật Lãng chằm chằm: “Sao chứ, chẳng lẽ không phải mẹ sao?”
“Đó là mẹ em.”
“Không phải của anh?” Hứa Chính đứng trước mặt Giang Dật Lãng, ôm vai, kiên định nhìn y.
Rốt cuộc Giang Dật Lãng cũng hiểu ra: “Aizzzz, làm em tưởng anh muốn lập tức trở về Hàng Châu.”
“Không phải, đã lâu rồi chúng ta không tới Bắc Vệ. Cuối tuần này anh được nghỉ, anh hứa sẽ cùng em trở về thăm mẹ.” Nói xong, Hứa Chính liếc Giang Dật Lãng: “Không cần bàn giao công tác, thông báo với Thế Quý?”
Giang Dật Lãng tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi.
“Không phải, đã lâu rồi chúng ta không tới Bắc Vệ. Cuối tuần này anh được nghỉ, anh hứa sẽ cùng em trở về thăm mẹ.” Nói xong, Hứa Chính liếc Giang Dật Lãng: “Không cần bàn giao công tác, thông báo với Thế Quý?”
Giang Dật Lãng tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Ngồi cạnh bàn ăn, thấy món thịt gà quay thơm nức trên bàn, còn có tôm bóc vỏ, cá kho cùng thịt thái nhỏ, Giang Dật Lãng hít sâu một hơi: “Oa… Thơm thật.”
Hứa Chính bới một chén cơm đưa cho Giang Dật Lãng: “Gần đây em công tác bận rộn, ăn cơm không đàng hoàng, hôm nay bồi bổ cho em một chút. Ăn thử vài miếng xem có hợp khẩu vị không.”
Giang Dật Lãng để ý những lúc công việc của Hứa Chính ít bận rộn, hắn thường xem thực đơn, sách nấu ăn, lúc ấy y còn muốn kêu lên: “Cái này gọi là vừa nghỉ vừa làm việc sao?” Thì ra hắn làm tất cả là vì mình.
“Đúng rồi, anh công tác cũng rất vất vả mà.” Giang Dật Lãng nhìn Hứa Chính, cảm động nói.
Hứa Chính sờ sờ cổ, có chút ngượng ngùng: “Anh a, làm việc là làm việc, cuộc sống là cuộc sống. Gần đây em bận tới nỗi gầy đi rất nhiều, nhất định phải ăn uống tử tế. Anh định làm canh xương sườn cho em, đáng tiếc là không đủ thời gian, chỉ có thể nấu canh trứng. Lần sau nhất định sẽ làm nấu một nồi canh thật ngon cho em.”
Giang Dật Lãng cảm thấy chóp mũi cay cay. Hứa Chính cũng vất vả, hơn nữa áp lực của hắn còn lớn hơn rất nhiều, vậy mà hắn còn…
Hứa Chính cầm đũa: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, thịt gà vừa thơm vừa mềm, rất hợp khẩu vị của Giang Dật Lãng: “Ngon lắm, Tiểu Chính ca.”
“Thật sao? Tốt quá, ngày mai tới chỗ mẹ, anh sẽ nấu cho mẹ ăn.” Hứa Chính đắc ý.
Cùng bà Giang trải qua ngày cuối tuần vui vẻ, nhưng công tác bận rộn nên hai người không thể qua đêm tại Bắc Vệ mà lập tức trở về Hương Đảo.
Tắm sơ qua, mang theo mùi hương bạc hà thơm mát quấn quýt bên cơ thể, Hứa Chính mặc một chiếc áo phông cùng quần đùi trở lại phòng.
Ngồi trên giường, Hứa Chính với lấy tờ báo rồi ngồi đọc.
Giang Dật Lãng nằm bên cạnh, lặng lẽ quan sát Hứa Chính, sau đó so sánh với tờ tạp chí ngôi sao mình đang cầm trên tay.
Nhìn lại lần nữa, trong lòng Giang Dật Lãng không khỏi trầm trồ:“Quả nhiên Tiểu Chính ca vẫn đẹp nhất.”
Hứa Chính đọc báo xong, đặt ở một bên, cởi áo phông chuẩn bị đi ngủ.
Giang Dật Lãng nhìn cần cổ màu đồng của Hứa Chính, còn có dáng người xinh đẹp, gương mặt y có chút đỏ, tim đập loạn nhịp.
Hứa Chính thích cởi trần đi ngủ, mới đầu, Giang Dật Lãng còn lo lắng, sợ hắn cảm lạnh, sau đó y cũng không để ý, bởi hai người thường ôm nhau ngủ. Hứa Chính như vậy, nếu muốn thân thiết một chút thì chỉ cần ôm hắn không buông, sau đó sẽ được như ý.
Tắt đèn, phòng ngủ rơi vào bóng tối im lặng.
Giang Dật Lãng dựa vào Hứa Chính, ôm lấy hắn, cảm giác được cơ thể ấm áp của hắn, hơi thở đều đặn, nghe được nhịp tim của hắn, y cảm thấy vô cùng yên tâm và hạnh phúc.
Đưa tay vuốt ve bờ vai của Hứa Chính, Giang Dật Lãng bắt đầu hôn lên môi, cổ và ngực của hắn, nhẹ nhàng từng chút từng chút một.
Hứa Chính giật mình, vuốt nhẹ lưng Giang Dật Lãng: “Tiểu Lãng, nên ngủ thôi.”
“Anh buồn ngủ lắm sao?” Giang Dật Lãng thì thầm bên tai Hứa Chính.
“Cũng không hẳn là như vậy.”
Giang Dật Lãng cười khẽ, nằm úp sấp lên người Hứa Chính.
Hứa Chính vuốt nhẹ gương mặt Giang Dật Lãng, hôn lên bờ môi xinh đẹp của y.
Đôi môi mềm mại mà ướt át, nụ hôn ngọt ngào, ma sát hút vào, tựa hồ đến trái tim cũng kề sát bên nhau.
Bàn tay của Hứa Chính trượt trên lưng Giang Dật Lãng, từ thắt lưng dần dần trôi xuống giữa hai chân.
Nhận thấy nơi mẫn cảm được ấu yếm, Giang Dật Lãng nhanh chóng ôm lấy lưng Hứa Chính, gương mặt áp lên vai hắn, khuôn miệng tinh tế phát ra những thanh âm rên rỉ.
Bất giác, Giang Dật Lãng thả lỏng cơ thể đón lấy dục vọng của Hứa Chính đang tiến sâu vào thân thể.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ồn ào.
Sau khi thân thiết, cả hai người cùng nhau tắm rửa, đây đã trở thành thói quen, cách yêu thương của hai người.
Ngồi trên đùi Hứa Chính, Giang Dật Lãng ngửa đầu tựa vào ngực hắn, vòi hoa sen sối trên lưng y, cảm giác thực sự thoải mái.
Hứa Chính nắm lấy bàn tay phải của Giang Dật Lãng, vết trầy đã khỏi hẳn, làn da mịm màng hồi phục hoàn toàn.
Hứa Chính yên tâm, nâng tay Giang Dật Lãng đặt lên môi hôn nhẹ.
Giang Dật Lãng nhìn ánh mắt của Hứa Chính, đen láy trong sáng, đoan chính thanh minh, thường tản ra cảm giác nghiêm nghị, nhưng lúc này đây, ánh mắt của hắn dịu dàng mà si ngốc nhìn y.
Chính là ánh mắt này, chỉ cần nhìn vào nó cũng khiến Giang Dật Lãng không thể chống cự, chính ánh mắt này khiến trái tim y luôn đặt trên người Hứa Chính, thở không thông.
Hứa Chính chú ý thấy Giang Dật Lãng ngây ngốc nhìn mình, hắn không nói gì, chỉ cười một cái, sau đó áp bàn tay của y lên má.
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác va chạm giữa hai cơ thể, còn có hơi thở ấm áp, những lọn tóc cứng cáp, nhớ tới biệt danh con nhím, Giang Dật Lãng cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên rung động tới lạ thường.
Đối diện, Giang Dật Lãng kìm không được, đưa tay ôm lấy bờ vai rộng của Hứa Chính, kề sát, nhắm mắt lại, nụ hôn quen thuộc dừng trên môi, ngọt tới tim.
Hứa Chính hẹn Giang Dật Lãng cuối tuần cũng mình rời đảo để cả hai tạm thời quên đi công việc, thể xác và tinh thần có dịp nghỉ ngơi, thả lỏng.
Xuống thuyền, rời khỏi bến tàu, Hứa Chính lái xe đưa Giang Dật Lãng trở về Tĩnh Lộ.
Giang Dật Lãng không muốn lập tức về nhà, nói: “Tiểu Chính ca, chúng ta đi tản bộ được không?”
Cứ như vậy, hai người sóng vai bước trong màn đêm của Tĩnh Lộ.
Đèn đường trên Tĩnh Lộ giống như một chuỗi sao băng nối tiếp dẫn tới nơi xa xôi.
Vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời đêm tuyệt đẹp.
Bước rồi lại bước, Hứa Chính cùng Giang Dật Lãng đi tới phía tây khu Tĩnh Lộ, đi tới bãi biển gần núi.
Cùng nhau ngồi trên bờ cát, nghe tiếng sóng xô vào bờ, Giang Dật Lãng nằm trên lưng Hứa Chính, gương mặt dựa trên vai hắn.
Nhắm mắt lại nghe tiếng sóng biển ào ào, Giang Dật Lãng nhẹ giọng nói: “Tiểu Chính ca, anh biết không? Khoảng thời gian anh ở nước ngoài, em thường một mình tới bãi biển này nghe tiếng sóng vỗ, ngắm mặt biển rộng lớn. Những lúc đó em thường nghĩ, ở bờ biển bên kia anh đang làmgì? Suy nghĩ điều gì? Không biết khi nào anh mới trở lại nơi này hoặc là… sẽ không bao giờ trở lại nữa?”
Hứa Chính cầm tay Giang Dật Lãng: “Không phải bây giờ anh đã trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng em sợ hãi.”
“Sợ cái gì? Anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ một mực ở bên cạnh em.”
Giang Dật Lãng chuyển tới trước mặt Hứa Chính, ngồi xuống nhìn hắn: “Tiểu Chính ca, anh không được nhìn người khác, chỉ nhìn em thôi có được không? Nói như vậy em cũng thấy mình thật vô lý, nhưng em nhất định muốn nói.”
Giang Dật Lãng nói xong những lời này, gương mặt có chút đỏ, chính y cũng hiểu rằng yêu cầu đó thực sự rất trẻ con, nhưng trước mặt người mình yêu, y không thể không đem toàn bộ tâm tư đặt trên người hắn. Hứa Chính luôn ân cần chăm sóc, loại hạnh phúc này thậm chí khiến Giang Dật Lãng cảm thấy sợ hãi, y sợ đánh mất nên phải nắm thật chặt.
Hứa Chính nhìn Giang Dật Lãng, nhìn người yêu trước mặt mình bày ra bộ dạng giống một con thú nhỏ bị bắt nạt. Hứa Chính nâng tay làm cho Giang Dật Lãng nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của mình: “Tiểu Lãng, ý nghĩa của chiếc nhẫn này cũng không phải muốn trói buộc em, giam cầm em, mà nó luôn nhắc nhở anh, nhắc anh nhớ lời hứa tình yêu của mình. Anh yêu em, anh sẽ chăm sóc tốt cho em, bảo vệ em, chiếc nhẫn này sẽ nhắc anh không chú ý tới bất kể người nào khác. Tiểu Lãng, anh chỉ dõi theo em, cho tới nay, anh cũng chỉ luôn dõi theo một mình em, em không biết sao?”
Giang Dật Lãng chớp mắt, nghe lời tuyên bố của Hứa Chính khiến y cảm thấy an tâm, vẻ mặt ngượng ngùng, bĩu môi ôm lấy Hứa Chính, đem mặt vùi vào trong lòng hắn.
Một lúc sau, Hứa Chính kéo Giang Dật Lãng: “Nào, chúng ta về nhà.”
Ngày hôm sau, Hứa Chính trở về thì trời đã rất khuya.
Vừa vào cửa, Giang Dật Lãng lập tức ra đón: “Tiểu Chính ca, anh đã về rồi.”
“Ân, thực xin lỗi, muộn quá rồi.”
“Anh ăn cơm không?”
Hứa Chính gật đầu.
Tắm rửa xong, Hứa Chính bắt khăn mặt trên cổ, lau lau mái tóc ngắn của mình rồi đi thẳng vào phòng đọc sách.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của chocolate.
Trên bàn đọc sách đặt một khay bánh quy choocolate.
Hứa Chính cầm một chiếc, cắn cắn, nhai nhai, miệng khẽ nở nụ cười.
Bước vào phòng ngủ, Hứa Chính ngồi bên cạnh Giang Dật Lãng, cười nói: “Lâu như vậy mà tay nghề của em không hề giảm sút.”
“Thích không?” Giang Dật Lãng cười hỏi.
“Rất thích, ngon lắm.”
“Về sau em sẽ thường xuyên làm.”
Đặt một nụ hôn vị chocolate lên gương mặt Giang Dật Lãng, Hứa Chính quay trở lại phòng đọc sách.
Giang Dật Lãng nhìn bóng dáng Hứa Chính, đột nhiên y có cảm giác bất an. Cảm giác đó gần đây vẫn luôn khiến tâm trạng y trở nên phức tạp.
Tâm trạng đó có liên quan tới… công việc của Hứa Chính.
Chính vì tình cảm giữa hai người ngày càng ấm áp ngọt ngào nên một ngày không nhìn thấy Hứa Chính, Giang Dật Lãng cảm thấy bất an, khó chịu, nhất là gần đây Hứa Chính mỗi lúc một bận rộn.
Hứa Chính bắt đầu về muộn, thậm chí có khi tới rạng sáng hôm sau mới trở về.
Biết công việc của Hứa Chính, Giang Dật Lãng cũng không đoán linh tinh, nhưng nhớ tới công việc của Hứa Chính luôn nguy hiểm tới tính mạng, y sẽ không ngừng lo lắng.
Không cần hỏi, chỉ cần xem báo chí mục tin tức xã hội, y có thể đoán được một chút Hứa Chính đang làm gì.
“Tổ trọng án, tổ trọng án… ” Giang Dật Lãng nhớ kỹ trong lòng, ngày ngày Hứa Chính phải đối mặt với tội phạm.
Biết Hứa Chính nhiệt tình và yêu công việc, Giang Dật Lãng đương nhiên không yêu cầu hắn phải chuyển công tác hay đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. Lúc trước y yêu Hứa Chính không phải chính là trong hoàn cảnh này hay sao? Những lo lắng trong lòng Giang Dật Lãng không thể tiêu tan, luôn trong tâm trạng thấp thỏm đề phòng.
Mỗi khi điện thoại di động của Hứa Chính vang lên, Giang Dật Lãng sẽ bắt đầu lo lắng.
Đó không phải chiếc điện thoại bình thường, đó là điện thoại chuyên dụng của cục cảnh sát.
Có mấy lần, Hứa Chính nhận được điện thoại giữa đêm liền lập tức mặc quần áo ra ngoài, Giang Dật Lãng nằm trên giường mà trằn trọc cho tới bình minh.
Một hôm, Giang Dật Lãng về tới nhà, biết Hứa Chính đã về trước, nếu không thấy hắn ở phòng khách hay nhà bếp, y lập tức mở cửa phòng đọc sách.
Hứa Chính không có trong phòng đọc sách.
Hiện tại, Giang Dật Lãng rất ít khi đặt chân vào nơi này, dường như nó đã hoàn toàn thuộc về Hứa Chính. Trên giá sách đặt sách của Hứa Chính, có pháp luật, cũng có thể loại phân tích tâm lý tội phạm, còn có cuốn kiến thức về súng ống.
Dạo qua một lượt, Giang Dật Lãng đang muốn rời đi lại phát hiện một chiếc ngăn kéo chưa được đóng cẩn thận, y muốn đóng lại, ánh mắt vô tình lướt qua nơi mà y chưa một lần nhìn đến, đó lại là… súng ngắn của Hứa Chính.
Lần đầu tiên Giang Dật Lãng nhìn thấy súng ngắn của Hứa Chính.
Trước kia, khi hai người quen biết nhau, Giang Dật Lãng vẫn là một cậu sinh viên, không phải không tò mò, nhưng y ngại hỏi. Sau khi trở thành người yêu, điều đó trở thành thứ mà y muốn bỏ qua.
Ở chung lâu như vậy, Giang Dật Lãng vẫn chưa lần nào nhìn thấy cây súng này, cho nên y thắc mắc, không biết Hứa Chính đặt khẩu súng này ở đâu, là ở nách, bên hông hay mắt cá chân? Y hoàn toàn không biết.
Hôm nay lại thấy thứ này.
Giang Dật Lãng nhẹ nhàng mở ngăn kéo.
Cây súng được đặt trong hộp, lộ ra phần báng súng lóe lên ánh sáng màu bạc.
Giang Dât Lãng biết, vũ khí phòng thân không có gì nguy hại, người sử dụng là ai mới đáng lo lắng.
Súng ở trong tay Hứa Chính là bảo vệ lẽ phải, là vũ khí giữ gìn chính nghĩa.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Giang Dật Lãng xuất hiện vô số suy nghĩ, y ngây ngốc bất động.
Lúc này, Hứa Chính bước vào, bắt gặp ánh mắt của Giang Dật Lãng, hắn hiểu hết tất cả.
Hứa Chính đi tới, khép ngăn kéo lại.
Giang Dật Lãng ôm chặt Hứa Chính, dùng sức ôm lấy hắn, chặt tới nỗi y cảm thấy chính mình cũng không sao thở nổi, nhưng vẫn không muốn buông tay.
Giang Dật Lãng ghé sát tai Hứa Chính, thì thầm: “Anh đã hứa với em những gì, anh không được phép quên. Những gì anh đã nói, nhất định phải giữ lời.”
“Anh biết.”
Một hôm khác, cho tới đêm khuya mà Hứa Chính vẫn chưa trở về.
Giang Dật Lãng một mình nằm trên giường, không sao ngủ nổi. Ngày hôm sau, cố gắng lấy lại tinh thần để đi làm, kết quả, sau khi tan tầm về tới nhà, Hứa Chính vẫn chưa trở về.
Giang Dật Lãng đoán được Hứa Chính đang làm gì, chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng y vẫn vô cùng lo lắng.
Buổi chiều ngày thứ ba, Giang Dật Lãng nhận được điện thoại của bệnh viện.
Ngồi trong tắc xi tới bệnh viện, tâm trạng nóng như lửa đốt, Giang Dật Lãng không gõ cửa, trực tiếp bước vào phòng bệnh.
Liếc mắt một cái lập tức thấy Hứa Chính ngồi trên giường bệnh, trên người vẫn mặc áo chống đạn, từ ngực tới tay trái đều bị băng bó bởi gạc trắng lạnh lẽo.
“Tiểu Chính ca.” Giang Dật Lãng kêu lên một tiếng, dường như muốn ngất xỉu.
Thần sắc Hứa Chính thoạt nhìn không tồi, chẳng qua sắc mặt có chút tái nhợt, hắn lại cười: “Tiểu Lãng.”
Giang Dật Lãng lao về phía giường bệnh, nhìn thân thể Hứa Chính: “Tiểu Chính ca… Anh… Anh bị thương… ”
Hứa Chính mở miệng an ủi: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da, không sao cả.”
Tuy rằng bị thương, nhưng nhìn hắn ngồi trước mặt, hai mắt vẫn sáng ngời như ánh lửa, cuối cùng Giang Dật Lãng thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này trong phòng bệnh còn có đồng nghiệp của Hứa Chính, họ nhìn nhau suy nghĩ một chút, sau đó mỗi người đều kiếm lý do để rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Giang Dật Lãng nhìn Hứa Chính, hiện tại cơ thể hắn đang băng bó, y muốn ôm cũng không được, muốn đánh trừng phạt cũng không xong, đành phải nằm bất động bên cạnh Hứa Chính.
“Không phải anh vẫn ổn hay sao?” Hứa Chính bình tĩnh nói.
Nhìn thần sắc của Hứa Chính, Giang Dật Lãng cảm thấy yên tâm. Ra là phá án, mình xem tin tức sẽ biết.
Đến gần hơn một chút để nhìn kỹ cơ thể Hứa Chính, Giang Dật Lãng nhẹ nhàng hỏi: “Thật sự là không có việc gì chứ?”
“Phải, là bị thương ngoài da thôi, khâu mấy mũi”
Giang Dật Lãng nhíu mày: “Chỉ sợ là không phải mấy mũi thôi đâu.”
Hứa Chính chỉ cười.
Buồn rầu một chút, Giang Dật Lãng nắm tay Hứa Chính.
Chú ý tới biểu hiện của Giang Dật Lãng, Hứa Chính nâng tay vuốt ve hai gò má của y: “Yên tâm, anh không sao, sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”
Giang Dật Lãng tiến lại gần, hôn lên môi Hứa Chính.
Hứa Chính nâng gương mặt Giang Dật Lãng, môi cùng lưỡi quấn quýt một chỗ, thậm chí còn nghe được thanh âm ngọt ngào giữa hai người. Giang Dật Lãng muốn mang tất cả nỗi nhớ nhung cùng lo lắng của mình trút bỏ, một nụ hôn là không đủ.
Cho tới khi không thể hô hấp, cả hai người lúc này mới tách ra.
Chậm rãi mở mắt, nhìn ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của Hứa Chính, Giang Dật Lãng rất muốn ôm hắn thật chặt, nhưng hắn bị thương, ôm không được, y sợ đụng tới miệng vết thương.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Hứa Chính bình an, như vậy cũng khiến Giang Dật Lãng an tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT