Edit: Sam Leo
“A Xuân, con nhìn xem Tiểu Trương nhà cách vách, mới lên năm hai đã biết kiếm tiền giúp đỡ gia đình, dùng thời gian sau khi học xong làm thêm, làm gia sư, làm nhân viên bán điện thoại di động gì đó. Con cứ nói làm thêm chậm trễ học tập, nhưng người ta còn lấy học bổng. Con nhìn con! Cũng chỉ biết tiêu tiền.” Mẹ Vạn vừa nói vừa nhìn Vạn Gia Xuân bằng nửa con mắt, nói xong còn thuận tay xỉa đầu cậu.
“Con……” Oan uổng a, bình thường tiết ăn kiệm uống mẹ lại không nhìn thấy, cũng không thể buộc cậu phải ghi nhớ chi tiêu mỗi ngày a? Vạn Gia Xuân bất mãn bĩu môi.
Không đợi cậu nói xong, mẹ Vạn chen vào nói: “Nhìn con cái dạng này, mẹ thấy con sau khi tốt nghiệp có tìm được công việc hay không cũng là một vấn đề.”.
“Con……” Cho dù tốt nghiệp tương đương thất nghiệp, nhưng còn có một tá người chịu tội thay mà. Đang muốn mở miệng biện bạch cho bản thân, mẹ Vạn lại một lần nữa ngắt lời cậu.
“Không lo liệu việc nhà không biết củi không phân biệt dầu muối mắc, cho dù con không vì chính mình tìm hy vọng, không đi tăng thêm chút kinh nghiệm xã hội, con tốt xấu cũng phải vì trong nhà gánh vác chút trọng trách nha!”.
“Còn có anh mà.”.
“Con đã nghĩ dựa vào anh con trước, con cũng không ngẫm lại, anh con sau này còn phải mua nhà, cưới vợ, nuôi con, con luôn phiền hà nó, con từng nghĩ qua sao? Nhớ anh con bằng tuổi này của con, chưa bao giờ để trong nhà bận tâm vì nó, con tự nhìn lại bản thân đi!” Mẹ Vạn lại xỉa xỉa đầu cậu.
“Con biết rồi, con tìm công việc, con kiếm tiền vậy được chưa?” Vạn Gia Xuân ủ rũ nói.
Một tháng khó được về nhà một lần, đang muốn thoải mái qua mấy ngày, lại bị mẹ càm ràm một phen, nhưng cậu suy tư một phen, suy nghĩ vì tương lai, sớm bước vào xã hội rèn luyện thử xem cũng không có gì không ổn…… Nhưng rất nhanh cậu đã biết bản thân sai lầm rồi!
Cho rằng công việc dễ tìm lắm sao? Sai lầm rồi! Đi chỗ nào tìm cũng là vấn đề, càng khỏi phải nói có thể tìm được không.
Không biết là từ “công việc” này rất trừu tượng sao? Vạn Gia Xuân dùng thời gian cuối tuần, cầm trong tay chuyên mục tin tức thông báo tuyển dụng của một tờ báo, bắt đầu đi lang thang phố lớn ngõ nhỏ.
“Xin chào, xin hỏi ở đây có tuyển nhân viên bán thời gian không?”.
“Toàn thời gian cậu có làm hay không?”.
……
“Xin chào, xin hỏi ở đây có tuyển nhân viên bán thời gian không?”.
“Gầy a, giao hàng tận nơi cậu đưa không?”.
“Có thể, xin hỏi thời gian như thế nào?”.
“Một ngày 8 giờ, tùy kêu tùy đến.”.
“Nhưng trường học cách nơi này quá xa đi.”
……
“Xin chào, xin hỏi ở đây có tuyển nhân viên bán thời gian không?”.
“Cậu thành niên chưa?”.
“Ngạch, tôi năm nay 21.”.
“Thời gian buổi tối 11 giờ đến rạng sáng 4 giờ, cậu có làm hay không?”.
“Thời điểm này ký túc xá trường học đã đóng cửa, 8 giờ sáng hôm sau còn có giờ học mà.”.
……
Thời tiết tháng 10 hơi lạnh, Vạn Gia Xuân xé tờ báo trong tay, sau đó ném vào thùng rác. Nói tìm gần một ngày, cũng không tìm được công việc thích hợp với mình. Lúc này, cậu mới biết được, thì ra muốn tìm một công việc không dễ dàng. “A.” Vạn Gia Xuân thở dài, đang buồn khổ trở về phải ăn nói thế nào với mẹ đây.
“Tránh ra, tránh ra.” Đột nhiên, một cánh tay đen thui đẩy cậu sang một bên.
Cậu quay đầu nhìn về phía người đẩy cậu, tóc hỗn độn, trên người còn có mùi khó ngửi, người nọ đang lục lọi thùng rác, lục hồi lâu, cuối cùng lấy ra vài cái chai, tiếp theo thả vào trong túi, sau đó lại cảm thấy mỹ mãn rời đi, hình như muốn đi tìm thùng rác kế tiếp.
Vạn Gia Xuân ở bên cạnh hắn lẳng lặng nhìn, đợi sau khi người nọ rời đi, đầu óc bỗng nhiên linh quang toả sáng! Ân…… từ khóa có thể thu về rác rưởi, chai lọ, thu gom, bán kiếm tiền.
Cách tốt nha! Cậu sao lại không nghĩ đến chứ, đầu năm nay đầu năm nay, nhặt chai cũng có thể kiếm tiền! Cậu hoàn toàn có thể sử dụng thời gian sau khi giờ học nhặt chai lọ tích góp đặt trong túc xá, sau đó mà…… tiền trắng bóng lập tức có thể tới tay, Vạn Gia Xuân khẽ cười.
Cứ như vậy vui vẻ quyết định, nhặt chai lọ cũng phải nhặt được ngang tiền học bổng!
Sân trường A đại, rạng sáng 5 giờ rưỡi.
“Phải đến trước khi dì làm vệ sinh quét tước sân trường, hành động!” Vạn Gia Xuân lưng túi sách, cầm trong tay túi to, vội vã chạy đến thùng rác bên cạnh đường trường, nhưng lúc thùng rác gần ngay trước mắt, lại đâm vào một thân ảnh, Vạn Gia Xuân lui mấy bước, mới vững lại.
“Tôi X, cậu…… cậu…… cậu làm gì a cậu?” Vạn Gia Xuân rống to, đem túi to nhét vào túi áo, sờ sờ cánh tay, đau. Thân thể người này là sắt thép hay sao a?!
Người trước mắt không chút biểu tình, trầm mặc không nói, chỉ là đứng lên lướt qua cậu tiếp tục chạy, trên mặt còn có mang một chút không hờn giận. Vạn Gia Xuân nhìn bóng dáng người nọ, chỉ thấy y mặc một bộ đồ thể thao, trên cổ còn khoác khăn mặt.
“Sáng sớm chạy bộ giỏi lắm hừ, ngay cả xin lỗi cũng không biết nói, kháo!” Sáng sớm tâm tình tốt đều bị người này mạc danh kỳ diệu xuất hiện phá hủy, Vạn Gia Xuân bĩu môi, từ một túi áo khác lấy ra bao tay plastic, hướng thùng rác đào đào, các loại vỏ trái cây, giấy vụn, vẫn không hề có chai lọ, sao đúng lúc không có chứ! Vậy mà một cái cũng không có? Này không khoa học a. Cậu hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại, thùng rác trong trường học rất nhiều, cái này không có kế tiếp cũng sẽ có.
Nhưng thật sự là chai lọ có hay không…… chẳng qua tìm thời gian thật lâu cũng mới lục soát khoảng 5, 6 cái, trong lúc vô tình cậu phát hiện trong bãi cỏ cũng có một cái chai, phát hiện này thần kỳ hạng nhất, cho cậu biết thì ra không chỉ có thùng rác mới có chai lọ, chai lọ bất luận chỗ nào cũng có thể bỏ. Kết quả là cậu bắt đầu chuyển chiến trường sang bãi cỏ.
“Chỗ góc 20 độ, phát hiện mục tiêu!” Cậu hưng trí bừng bừng hướng tới bãi cỏ chỗ nhìn thấy chai nước khoáng, chính là nó! Theo quán tính đổ nước trong chai ra, bởi vì hưng phấn quá độ hoàn toàn không chú ý tới, chai nước này…… hình như mới được người uống qua hai ngụm, kết quả là khi Cố Vũ Ninh rửa mặt xong ra khỏi WC nhìn thấy chính là cảnh tượng chai nước mới vừa mua đang bị người đổ.
“Cậu đổ nước của tôi làm gì chứ?” Cố Vũ Ninh nghiêm mặt hỏi, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng bắt đầu nhíu mày.
Vạn Gia Xuân vừa bị y nói như vậy lập tức hoảng sợ, động tác trên tay nháy mắt ngừng lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, xấu hổ đỏ mặt. Qua một lúc lâu sau, mới ngượng ngùng toát ra một câu: “Nga…… A…… Anh không phải hôm nay buổi sáng cái kia sao?” ý đồ muốn đánh vỡ không khí xấu hổ giữa hai người, Vạn Gia Xuân chột dạ cúi đầu, người nọ sẽ không nghĩ mình là cố ý đi?
“Bạn học, cậu đổ nước của tôi làm gì a?”.
“Tôi…… Tôi chỉ tưởng rằng nước này không ai uống mà.”
“Cậu là đang nói tôi không phải người sao?”.
“Tôi không phải có ý này. A. Tôi cho rằng cái chai này không ai cần.”.
Cố Vũ Ninh nhìn cậu một cái, cùng với túi to trong tay cậu, phát hiện có mấy cái chai ở bên trong, lập tức hiểu được mục đích người này đổ nước của y.
“Cậu nhặt chai làm gì?” y nhìn Vạn Gia Xuân thuận miệng hỏi, hỏi xong sau lại bắt đầu buồn bực, y cũng không phải thích xen vào việc của người khác.
Vạn Gia Xuân nhếch môi cười cười.“Tôi muốn kiếm tiền.”.
Kiếm tiền? Phải dựa vào nhặt chai? Cố Vũ Ninh mỉa mai liếc cậu một cái, biểu tình kia giống như là đang nói “Cậu thích nói đùa à, đồ ngốc” đang chuẩn bị rời đi, Vạn Gia Xuân vọt tới trước mặt y, tự đứng ra nói: “nước của anh tôi bồi thường cho anh.”.
“Không cần.”.
“Không được, chuyện này là tôi không đúng, tôi không nên không nhìn rõ ràng.” Chai nước kia hình như gười này mới uống qua một hai ngụm, không bồi thường có chút áy náy.
“Không cần.” Cố Vũ Ninh đi về phía siêu thị, không hề để ý tới Vạn Gia Xuân đi theo phía sau, nhưng thời điểm đang muốn trả tiền, một bàn tay nhanh hơn y đưa đến trước bàn cô thu ngân. Cố Vũ Ninh thản nhiên nhìn cậu một cái, tên cố chấp. Cố Vũ Ninh ban nãy vẫn không chú ý, người thanh niên trước mắt này, mi thanh mục tú, nhưng lại mang bộ dáng hơi ngốc, nhìn cũng không giống người có hoàn cảnh gia đình quá kém, không biết vì sao cậu ta phải nhặt chai, chẳng lẽ là chê thời gian qua quá buồn chán sao?
Sau khi vén màn đi ra, Vạn Gia Xuân đi ở phía sau Cố Vũ Ninh lập tức hối hận! Sờ sờ bóp da màu đen, nghĩ nhặt một cái chai cũng mới kiếm 5 phân tiền, hiện tại mua một chai nước đã tiêu hai đồng! Đang nhìn thành quả ngày hôm nay, nhiều lắm cũng có thể kiếm 3, 4 hào (đơn vị tiền tệ của Trung Quốc: Một đồng bằng mười hào. Một hào lại bằng mười phân). Vạn Gia Xuân khó chịu, này còn chưa kiếm được tiền mà, ngược lại lỗ vốn. Thực không nên tỏ ra anh hùng nhất thời, giả bộ ông chủ xa hoa, tuy nói đàn ông cũng không thể quá keo kiệt, nhưng đối với một người xa lạ, dù sao cũng sẽ không gặp lần thứ hai, cậu giả bộ cho ai xem đây! Đủ loại hối hận, đủ loại sụp đổ! Vạn Gia Xuân ôm đầu hối hận.
Cố Vũ Ninh đi phía trước ở cậu đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện mặt tên kia trong nháy mắt thay đổi rất nhiều biểu tình, vừa là hối hận vừa là tự trách…… Cảm giác, người này dường như còn rất thú vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT