Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua

Lạc Ấn tắt đèn đi rồi ngồi trong phòng khách một lúc. Trong lúc anh làm nghiên cứu đã đưa ra một giả thiết lớn mật, sau đó thì lại đi tìm người chứng thực cẩn thận, gần đây anh bắt đầu xem lại bản thân mình, khi đối mặt với Hoàng Điểm Điểm, tại sao ngay cả việc dũng cảm hơn cũng không làm được. Anh ngồi trong bóng tối đần ra một lúc, nghĩ thầm có lẽ thí nghiệm thất bại thì có thể làm lại một lần nữa, thế nhưng … Thế nhưng tâm một khi đã trao, thì không thể thu hồi lại được nữa.

Hoàng Điểm Điểm thò đầu ra khỏi phòng. Thật ra nó là một con gấu trúc rất nhạy cảm đấy nha, gần đây thái độ của Ấn Ấn chuyển biến rất tốt, nó có chút lúng túng. Thậm chí trong lòng bắt đầu hoài nghi có phải hay không giống như tộc trưởng nói, nếu như đối xử không tốt với nhân loại, nhân loại sẽ không thích chúng nó nữa, mặt khác nó còn bắt đầu phát hiện dường như cảm xúc của mình đối với Lạc Ấn có chút khác với mọi khi, điều này có lẽ đã vượt qua sự ỷ lại nên có của một gấu trúc đỏ nhỏ đối với nhân loại cho mình thức ăn rồi. Trong lòng gấu trúc đỏ nhỏ không chứa nổi nhiều chuyện như vậy, thậm chí nó còn không thể ngủ ngon được.

Khi nó đi đến cạnh cửa chuẩn bị đi tìm Lạc Ấn, vừa vặn nghe mẹ Lạc nói câu kia, cũng không lo lắng nhiều vì sao, lanh trí biến thành người, tùy tiện mặc áo sơ mi của Lạc Ấn lên người rồi đi tìm anh, “Ngủ sao?”

Lạc Ấn nghĩ mình sẽ đọc triết học để lấy lại tinh thần, thấy cậu đi ra ngay lập tức đứng lên, nhẹ giọng hỏi, “Sao em còn chưa ngủ?”

“Chờ anh.” Hoàng Điểm Điểm buột miệng nói ra, nói xong bản thân suy nghĩ một chút, cậu chờ Lạc Ấn làm gì, ngủ cùng với chải lông là khác nhau, chải lông cần người khác giúp đỡ, còn đi ngủ là chuyện riêng, cậu không biết vì sao cảm thấy phải đợi Lạc Ấn. Lạc Ấn cười cười, biết rõ lời trên miệng cậu có thể làm người khác hiểu lầm, trong lòng một chút cũng không hiểu ý trên mặt chữ, bước tới hai bước, kéo Hoàng Điểm Điểm vào phòng, “Giờ đi ngủ đi nào, ngày mai còn dậy sớm trở về.”

“Vâng.”

Hai người chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, Lạc Ấn cảm giác được người bên cạnh tuy rằng nhắm mắt, nhưng vẫn chưa ngủ, anh cảm thấy lúc này nên nói cái gì đó, “Điểm Điểm à.”

“Sao vậy?” Hoàng Điểm Điểm tiếp lời rất nhanh, giống như luôn luôn chờ anh mở lời, Lạc Ấn rũ mắt xuống, không nhìn cậu nữa, ngược lại nhìn chằm chằm cái chăn mỏng mà hai người đắp chung trên người, “Nếu như … Có người khác bằng lòng bị em thuần dưỡng, em sẽ đi cùng người khác sao, sau đó cùng người khác ngủ chung một giường như thế này sao?” Hoàng Điểm Điểm đột nhiên khẩn trương, “Ở bên ngoài anh có bọn mèo sao?” “Không phải, không có.” Lạc Ấn cuống cuồng giải thích, “Em nói không thích thì anh sẽ không đem động vật nhỏ về nữa.”

“Nha, nha.” Hoàng Điểm Điểm yên tâm hơn chút, hai người lại một hồi không nói chuyện.

Lạc Ấn cảm thấy lúc này không nên nhất thời vội vã, đêm nay cũng không phải lúc nói về chủ đề sâu sắc này, Hoàng Điểm Điểm sờ lên mặt anh, Lạc Ấn mở to hai mắt nhìn cậu, chỉ cảm thấy được một bờ môi mềm mại dán lên, “Nụ hôn nhẹ lần trước cảm giác rất tốt, em còn muốn thử lại.” Hoàng Điểm Điểm nói giống như đây là chuyện phải làm, hoàn toàn không trưng cầu sự đồng ý từ Lạc Ấn, tự mình gặm cắn lên bờ môi của anh.

Lạc Ấn kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả Hoàng Điểm Điểm cũng không nói rõ với anh tại sao lại làm như vậy, kỳ thật …anh chỉ muốn tìm một đáp án mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play