Lạc Ấn đối với Tiểu Hoàng rất tốt, còn mua cả chậu ăn và nhà vệ sinh giành riêng cho mèo nữa, tuy rằng anh có giải thích là sau này lúc Tiểu Hoàng đi mấy thứ này cũng sẽ đưa đi, nhưng Hoàng Điểm Điểm cũng chẳng hề chịu nể mặt, cố chấp cho rằng đây là rõ ràng chính là đoạn mở đầu của việc con mèo màu cam tiến lên từng bước một.
Lúc ăn cơm Lạc Ấn cho cậu hai phần đồ ăn ngon, Hoàng Điểm Điểm đem chậu ăn của Tiểu Hoàng đẩy tới cạnh cửa ra vào, bản thân thì ngóng chờ Lạc Ấn, vươn hai cái tay ngắn về phía anh. Lạc Ấn cười cười, ôm nó lên, đặt lên chân của mình. Gấu trúc đỏ nhỏ nhìn đồ ăn không động móng vuốt, “A”, há to miệng ra. Lạc Ấn nhìn liền hiểu, đây là muốn anh đút ăn đây. Anh cảm thấy phản ứng của Điểm Điểm như vậy rất mới lạ, cũng dịu dàng đưa đồ ăn lên miệng nó.
Con mèo màu cam Tiểu Hoàng ngồi chồm hổm trên mặt đất ăn cơm trong chậu ăn, ngẩng đầu lên nhìn bất ngờ thấy ánh mắt giống như châm biếm của gấu trúc đỏ nhỏ, trong lòng của Tiểu Hoàng rất ủy khuất, cái con mèo bự sao lại dữ tợn như thế này, mèo bực trước kia nó uống sữa đâu rồi, cũng không đúng, hình như vẫn chưa mút ra được cái gì…
Buổi tối lúc ngủ, Lạc Ấn kéo ổ mèo của Tiểu Hoàng vào trong phòng ngủ, vóc dáng của Tiểu Hoàng chủ yếu khá nhỏ, cánh tay lại càng đang băng bó một bên, nói chung vẫn làm cho người ta có chút không yên tâm. Lạc Ấn thăm dò xem tình huống của nó, Tiểu Hoàng bị thương có chút ỷ lại người khác, ôm cánh tay Lạc Ấn ngửa đầu nhìn anh, giống như đang làm nũng. Hoàng Điểm Điểm không bình tĩnh nổi.
Chờ Lạc Ấn tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, phát hiện ổ mèo đã bị kéo ra ngoài. Mà người gây họa lại chính là gấu trúc đỏ nhỏ đang nằm sấp ra hình chữ đại (大) trên cái giường đơn một người ngủ, nhìn thấy Lạc Ấn, vung cái đuôi của mình một cái như vừa muốn mời chào lại vừa muốn chối.
Lạc Ấn nhíu nhíu mày, lúc Hiểu Đông đem mèo nhờ anh nói rất nghiêm trọng đấy, huống gì Tiểu Hoàng vẫn là một con mèo còn hôi sữa. Vẫn là không yên lòng đi ra nhìn, Tiểu Hoàng cũng rất là không tim không phổi, không để ý cái chuyện bị lưu đày này chút nào, đã nằm ngửa trong ổ ngủ khò khò rồi.
Lúc trở lại Lạc Ấn lại cảm giác rõ ràng gấu trúc đỏ nhỏ mất hứng. Nhắc tới cũng kỳ quái, anh nỗ lực thuyết phục bản thân phân biệt rõ Hoàng Điểm Điểm với gấu trúc đỏ nhỏ một chút, không nên trao tình cảm vào nhầm đối tượng, nhưng chỉ là gấu trúc đỏ nhỏ này đã sớm trở nên độc nhất vô nhị đối với anh rồi. Trong mắt nhân loại, gấu trúc đỏ và gấu trúc đỏ có khác nhau không? Lạc Ấn sẽ nói có, nhưng gấu trúc đỏ nhỏ của anh khác những con khác, lúc vui vẻ, lúc không vui, anh đều có thể cảm nhận được.
Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm mất hứng, nhưng nghe được tiếng bước chân của anh vẫn chừa lại cho anh một khu nhỏ. Lạc Ấn nói chuyện với nó nó cũng không để ý tới, chỉ nằm úp sấp kín mít trên giường. Lạc Ấn cảm thấy hơi buồn cười, xoa xoa lưng nó một cái xúc cảm vô cùng tốt, “Sao lại không vui vậy, ngày mai mua cho em dâu tây ngon nhé.” Điểm Điểm rất buồn bực, nó không phải cái loại vật nuôi hết ăn lại ngủ ngu ngốc như Tiểu Hoàng, không phải chỉ biết phiền não vì thức ăn thôi đâu.
Suy cho cùng thì ban ngày Lạc Ấn cũng có nhiều việc, dỗ dành mình trước rồi ngủ, lúc này Điểm Điểm mới lật người lại nhìn anh.