Lạc Ấn đã viết báo cáo một buổi trưa, nhìn qua thì đã đến giờ cơm tối rồi, lúc này mới khép máy tính lại, đứng lên giãn người một chút. Cầm lấy điện thoại, phát hiện trong phạm vi bạn bè có vài thông báo tin tức, Hoàng Điểm Điểm bình luận trạng thái anh đăng từ lúc đi ra khỏi nhà ăn, “Là mèo hoang sao, sao chúng lại muốn anh cho ăn chứ? Lớn lên đều nhất định rất manh QAQ em cũng muốn xem bọn chúng.”
Biểu cảm trên mặt Lạc Ấn trở nên ôn nhu, Hoàng Điểm Điểm và anh quả nhiên đều giống nhau, là một cậu trai đơn thuần tốt bụng còn có tấm lòng tràn ngập lòng yêu mến động vật nhỏ, anh trả lời:” Là mèo hoang, có ba con, không biết mẹ chúng nó đã đi đâu rồi. Muốn xem sao? Trực tiếp đến nói với bác bảo vệ nói đến tìm anh là vào được.”
Tộc Trưởng và Hoàng Đinh Đinh vây xem hồi đáp trên điện thoại của Hoàng Điểm Điểm, vỗ vỗ vai cậu, “Nhất định phải nghĩ cách phá tan đội hình của quân địch, bằng không thì chúng ta không thể có cơ hội.” Biểu tình trên khuôn mặt non nớt của Hoàng Điểm Điệm lộ ra sự vững vàng:” Yên tâm đi, tộc trưởng, anh trai, em đi đây, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ mới trở về”.
Lạc Ấn nghĩ đến người liên hệ là Hoàng Điểm Điểm mà xuất thần, hôm qua bận quá không có thời gian đi nhìn cậu, thật ra cũng muốn nói với cậu cái gì đó nhưng căn bản là không thể tìm được lời mở đầu nào cho phù hợp. Nhưng mà … Hoàng Điểm Điểm dường như rất thích mấy con mèo hoang trong trường. Anh vốn chỉ là tốt bụng đi ngang qua, vô tình đăng một trạng thái lên, không ngờ có thể được Hoàng Điểm Điểm chủ động bình luận, Lạc Ấn cười rộ lên, chi bằng anh chụp mấy tấm mèo con nữa cho cậu, nói chuyện với cậu nhiều hơn?
Đúng lúc này, điện thoại Lạc Ấn vang lên, kết nối, bên kia truyền đến âm thanh của Hoàng Điểm Điểm, “Alo? Ấn Ấn, Ấn Ấn! Em đến xem mèo mèo nè ~ đang đứng dưới ký túc xá của anh nè.”
Lạc Ấn nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh soi gương, hoàn hảo, cho dù bị báo cáo nghiên cứu tàn phá vài ngày, mặt vẫn rất anh tuấn đấy. Anh nhanh chóng thay quần áo, chạy một mạch xuống tầng, khi đi đến chỗ đầu bậc thang thì dừng lại, hít sâu … Sau đó giảm bớt tốc độ, tác phong nhẹ nhàng bước đi thong thả đi ra cửa. Hoàng Điểm Điểm lưng đeo một cái túi nhỏ, thò đầu ở chỗ bậc thang đợi anh, ánh đèn vàng vàng trên đường ấm áp chiếu xuống phía sau cậu. Lạc Ấn cảm giác trái tim mình như được ngâm trong dòng nước ấm, anh không tự chủ được cười rộ lên với Hoàng Điểm Điểm, Hoàng Điểm Điểm phấn khích vẫy vẫy tay về phía anh, Lạc Ấn đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích, anh nghĩ đến lời Hiểu Đông thường nói, “Nụ cười này, hãy để tôi bảo vệ!”
“Ấn Ấn, Ấn Ấn, chúng ta đi thôi ~” Hoàng Điểm Điểm tiến lên phía trước gọi anh. Lạc Ấn không thể không thừa nhận, chuyện đêm khuya thế này Hoàng Điểm Điểm đến tìm anh khiến cho linh hồn anh rung động, thậm chí không khỏi tưởng tượng có phải Hoàng Điểm Điểm cũng có một chút gì đó với mình hay không …
Mà cái người trong cuộc kia không hề cảm thấy bản thân đang chọc đến đối phương, cũng không nhìn ra được ánh mắt khao khát dục vọng của Lạc Ấn, chỉ nghĩ không đợi được muốn thấy mèo con. Lạc Ấn nhìn bóng lưng đeo bọc nhỏ hoạt bát của cậu có chút mất mát không biết nói sao, nhưng lại cảm thấy như vậy mới phù hợp với bản tính đơn thuần của Hoàng Điểm Điểm.
Lạc Ấn bước nhanh vài bước sánh vai với cậu, nhẹ nhàng nói: “Lúc giữa trưa anh thấy chúng nó ở gần nhà ăn, lúc này trời đã tối rồi, không biết những con mèo con sẽ ngủ ở chỗ nào.”
Trong lòng Hoàng Điểm Điểm có chút tủi thân, không lâu trước đó còn ngủ với gấu trúc đỏ nhỏ trên cùng một cái giường, vậy mà bây giờ đã quan tâm tới mèo như thế. Hoàng Điểm Điểm mấp máy miệng, tư tưởng trong gấu trúc đỏ nhỏ cậu đã dần dần trưởng thành lên, sẽ không để chuyện không vui viết trên mặt, vì thế cũng nhỏ giọng phụ họa: “Đúng vậy, trời buổi tối có hơi lạnh, thật khiến người khác lo lắng.”
Lạc Ấn nhìn cậu ăn mặc mỏng manh, lại nghĩ đến đám mèo con không có một chỗ nào ấm áp để ở, đáy lòng càng thêm mềm mại, “Điểm Điểm, em lạnh không?”
Hoàng Điểm Điểm ngẩn người, còn chưa chờ cậu trả lời Lạc Ấn đã nói, “Em đứng ở đầu bậc thang chờ anh chút”. Anh nhanh chóng quay lại, chạy về ký túc xá. Lạc Ấn cầm một cái áo khoác, ước lượng trong tay suy nghĩ một lát, sau đó lại cầm thêm một cái áo khoác nữa mặc vào. Làm chuyện này khiến Lạc Ấn có chút xấu hổ, anh phát hiện, anh có một sự độc chiếm không biết nói sao đối với Hoàng Điểm Điểm. Lạc Ấn không dám để bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng cầm áo khoác trở lại bậc cầu thang, Hoàng Điểm Điểm như cũ vẫn không phát hiện, thoải mái mặc áo khoác của Lạc Ấn vào, còn cười híp mắt nói cám ơn Ấn Ấn.
Lạc Ấn không nhìn cậu nữa, “Đi thôi, chúng ta đi xem mèo con”. Ông trời ơi, ánh mắt của cậu đẹp như vậy, so với mèo con còn khiến người khác thương hơn.
Hoàng Điểm Điểm “Vâng” một tiếng, hừ, khi tìm được mèo con nhất định phải diệt tận luôn, tuyệt không thể để lại hậu hoạn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT