Sáng sớm ngày thứ hai, trong Hồ Lô Cốc sương mù tràn ngập, Phó Khinh Huyên, Phương Thanh từ trong nhập định tỉnh lại, thấy Phương Viêm cùng hôm qua lại có chỗ bất đồng, nhất thời dò hỏi.
"Hừm, tối hôm qua may mắn đột phá." Phương Viêm nghe vậy gãi gãi đầu cười nói.
"Tê..."
Tiếng Phương Viêm vừa dứt, đã nhận lấy, một trận thanh âm hít hà của hai người Phương Thanh cùng Phó Khinh Huyên. Nửa năm trước, Phương Viêm mới là Luyện Khí kỳ tầng ba, chỉ dùng nửa năm đã tiến vào Luyện Khí kỳ tầng chín. Phương Viêm đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng tám mới cách đây hơn nửa tháng, chỉ hơn nửa tháng lại đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng chín, ở Duyệt Châu thành này đã không thể dùng hai từ thiên tài để hình dung.
Phó Khinh Huyên nàng cũng là thiên tài của Duyệt Châu, nàng đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng chín cũng mất một tháng thời gian đã được gọi là thiên tài, Phương Viêm chỉ là dùng hơn nửa tháng thời gian, so với Phó Khinh Huyên trực tiếp rút ngắn một nửa thời gian, đã không thể dùng hai từ thiên tài để hình dung, ngay cả phóng tầm mắt toàn bộ Đại Tống quốc, thiên tài như vậy cũng không thường thấy.
"Mọi người đều khôi phục xong chưa, hiện tại cũng đến phiên chúng ta xuất thủ rồi." Phương Viêm thấy Phó Khinh Huyên cùng Phương Thanh một mặt khiếp sợ, nhất thời ngắt lời nói.
"Ân, Phương Viêm nói không sai, chúng ta tiến vào Hồ Lô Cốc cũng có sáu, bảy ngày rồi, chúng ta cũng nên hành động." Phó Khinh Huyên thu lại vẻ khiếp sợ trong mắt, sâu sắc liếc mắt nhìn Phương Viêm, nàng phát hiện, nàng hiện tại có chút nhìn không thấu Phương Viêm, nhất thời không khỏi nói.
"Lần này chúng ta cần phải làm là nắm lấy này cơ hội hiếm có này, tiêu diệt hết thảy các thế lực đối địch trong Duyệt Châu thành, đặc biệt là đệ tử hai nhà Cao Vương là mục tiêu phải đả kích nặng nề." Phương Viêm nghe vậy trầm giọng nói.
Ba người đơn giản thương lượng một phen các loại tình huống đột phá, từ trong rừng cây rậm rạp đi ra, bắt đầu tìm tung tích kẻ địch chung quanh.
Tiến vào Hồ Lô Cốc đã bảy ngày, cách thời hạn khảo hạch nửa tháng mà trưởng lão Vệ Minh Sơn đặt ra giờ đã qua được hơn một nửa, nhưng Hồ Lô Cốc này chu vi hơn mười dặm to nhỏ sát cơ bốn phía. Bên trong yêu thú hoành hành, bọn tù phạm hung tàn, có một số người đã gặp độc thủ của bọn họ.
Ngạo Hàn Tông làm như thế chính là muốn cho những đệ tử này tiếp xúc với máu, rõ ràng là tu chân Đại thế giới này quá tàn khốc. Ở trong gia tộc chỉ là trò đùa trẻ con, một khi đi ra khỏi Duyệt Châu thành nhỏ nhoi này ngươi chẳng là cái thá gì. Chỉ có chân chính trải qua thử thách máu và lửa mới có thể chân chính trưởng thành.
Phương Viêm, Phó Khinh Huyên hai người đã từng tham gia thí luyện trong không gian kiếm mộ, tuy rằng tàn khốc, tuy nhiên vẫn ở trong phạm vi chịu đựng của bọn họ, bởi vì ở trong không gian thí luyện kiếm mộ, hắn cũng từng tao ngộ đệ tử hai nhà Cao Vương truy sát. Trong không gian kiếm mộ thí luyện là hai nhà liên thủ truy sát, mà người mạnh nhất không vượt qua Luyện Khí kỳ tầng chín, mà lần thí luyện này, phải đối mặt chính là cường giả Bạo Khí Cảnh, so với lần trước muốn tàn khốc hơn mấy lần. Làm không cẩn thận, có thể là toàn quân bị diệt.
Ba người Phương Viêm ở trong Hồ Lô Cốc mở rộng phạm vi tìm tòi, liên tiếp đi ra hơn mười dặm, trên đường ngoại trừ gặp phải hai con yêu thú cấp bốn ra, còn lại đệ tử thí luyện cùng bọn tù phạm thì một tên cũng không gặp.
Có thể sống đến hiện tại, đám đệ tử thí luyện này đều đã khôn ngoan, cũng không còn liều lĩnh như lúc vừa mới vào cốc. Bọn tù phạm hung tàn, yêu thú mạnh mẽ. Một ít đệ tử gia tộc nhỏ đã chuẩn bị từ bỏ lần khảo hạch này, trốn ở trong cốc, chỉ cầu có thể bảo đảm một mạng.
Như đệ tử hai nhà Cao Vương khi vừa mới vào cốc thì biểu hiện ngông cuồng tự đại hiện tại cũng đã phi thường biết điều, không còn dám gióng trống khua chiêng hành động. Hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng tìm tòi nhóm ba người Phương Viêm. Muốn toàn bộ thông qua khảo hạch căn bản là không thể, hiện tại chỉ muốn sớm một chút đem một nhóm ba người Phương Viêm chém giết. Làm thịt Phương Viêm, hai nhà Cao Vương liền có thể thu được mười danh nghạch làm đệ tử ngoại môn của Ngạo Hàn Tông.
Mấy ngày nay, Cao Tiến, Vương Sở phi thường bực tức, có đến vài lần bị bọn tù phạm liều mạng trong cốc đánh lén, bọn họ bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, mà nhóm người Phương Viêm tiến vào trong Hồ Lô Cốc gần như là biến mất rồi vậy, không hề có một chút tin tức.
"Vương huynh, tiểu tặc Phương Viêm này nhất định đã trốn đi, chúng ta có nên mở rộng phạm vi tìm tòi?" Gương mặt Cao Tiến tái nhợt hướng phía Vương Sở hỏi.
"Mở rộng phạm vi tìm tòi, chúng ta đã tổn thất vài tộc nhân, hiện tại đệ tử hai nhà tụ tập lại không đủ hai mươi người, giờ mà phân tán ra, nếu mà gặp phải bọn tù phạm liều mạng kia, chúng ta sẽ càng thêm tổn thất nặng nề." Vương Sở nghe vậy cau mày nói.
"Tiên sư nó, lần khảo hạch này của Ngạo Hàn Tông đúng là rất khó, lại lựa chọn Hồ Lô Cốc làm chỗ khảo hạch, không phải còn có nhiều chỗ lớn hơn sao?" Nhìn sương mù dày đặc bốn phía không tan, trở ngại tầm mắt của mọi người, Cao Tiến nghe vậy không khỏi thấp giọng chửi bới.
"Nếu như chúng ta có thể tập hợp lại các đệ tử thế gia trong cốc lại một chỗ, chúng ta sẽ không còn sợ mấy tên tù phạm này nữa." Vương Sở nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ nói.
"Mọi người chú ý tình huống, trong rừng cây phía trước có người tới gần."
"Có người, mọi người chuẩn bị chiến đấu."
Đệ tử hai nhà Cao Vương nghe có người nhắc nhở không khỏi trầm giọng ra lệnh.
"Ha ha... Đúng là trời cũng giúp ta a! Dĩ nhiên ở nơi này lại gặp phải tiểu tặc Phương Viêm." Theo người hai nhà không ngừng kéo dài khoảng cách, để cho Cao Tiến có chút bất ngờ chính là, đại địch mà bọn họ gặp được cũng không phải là bọn tù phạm liều mạng, mà là nhóm người Phương Viêm người là nhóm người mà bọn hắn đang tìm kiếm.
"Cao Tiến, Vương Sở..."
Phương Viêm, Phó Khinh Huyên, Phương Viêm vừa nhìn thấy người phía đối diện dĩ nhiên là Cao Tiến Vương Sở cùng một đám đệ tử hai nhà Cao Vương, nhất thời có chút kỳ quái nói.
Lúc trước cảm thán vận khí không tốt không gặp được một người sống, bây giờ lại một lúc gặp phải nhiều người như vậy.
Hai nhà Cao Vương giờ khắc này còn có mười bảy tên đệ tử, nhiều gấp bọn họ sáu lần, nhưng mà nhóm người Phương Viêm lại không sợ chút nào, hắn thấy đệ tử hai nhà Cao Vương cũng không có rút đi, mà là sẵn sàng trận địa đón quân địch.
"Phương Viêm, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp mặt nhanh như thế đúng là oan gia ngõ hẹp a!" Cao Tiến, Vương Yên Nhiên, Vương Sở cùng một đám đệ tử gia tộc chen chúc tiến tới khoảng cách không ngừng rút ngắn với ba người Phương Viêm, nhất thời không khỏi gằn giọng nói.
"Phương Viêm tiểu tặc, ngươi nghĩ mình chết như thế nào chưa?" Vương Yên Nhiên một mặt oán độc, nhìn chòng chọc vào khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ không tì vết của Phương Viêm. Đều là bởi vì hắn, thân thể nàng mới bị tên Cao Tiến khốn khiếp này chiếm đoạt, hiện tại hai nhà Cao Vương là minh hữu không chê vào đâu được, nhưng mà, nàng không có một chút nào yêu thích Cao Tiến, đặc biệt ở trong không gian kiếm mộ thí luyện, sinh mệnh bị uy hiếp, nàng không thể không từ, có thể nói lúc đó là nàng bị cường bạo, nếu như trong hai người Cao Tiến cùng Phương Viêm chọn một người, nàng hiện tại muốn giết nhất chính là Phương Viêm, nàng có ngày hôm nay đều là do Phương Viêm ban tặng.
"Ha ha... Một người không ai muốn như ngươi, ngươi hung hăng cái cái gì, hươu chết vào tay ai còn chưa biết, nếu mà có chết, tiểu gia cũng phải kéo theo vài tên chịu tội thay." Phương Viêm mày kiếm ngưng lại, tiếp theo liền không nhịn được ha ha cười nói.
"Giết, giết một đủ, giết hai cái liền kiếm lời."
"Đợi lát nữa chúng ta từng người phá vòng vây, ở trên sườn núi phía trước cách đây không xa hội hợp." Phương Viêm cười lớn một tiếng, tiếp theo liền truyền âm nói với Phương Thanh cùng Phó Khinh Huyên.
Phương Thanh cùng Phó Khinh Huyên gật gật đầu, ba người trước tiên đối với đệ tử hại nhà Cao Vương phát động công kích.
"Giết!"
"Băng Sơn!"
Phương Viêm ra tay rất tàn nhẫn, vừa ra tay chính là đòn mạnh nhất, đánh ra Băng Sơn Quyền, một tên đệ tử Vương gia ở gần nhất liền bị đánh bay, miệng ho ra đầy máu, kêu thảm thiết va đập trúng một tên đệ tử Vương gia ở phía sau.
"Mọi người cùng lên, ngày hôm nay Phương Viêm chết chắc rồi." Cao Tiến, Vương Sở hét dài một tiếng, khí thế hai người khóa chặt Phương Viêm, ngày hôm nay cho dù có phải đánh đổi nặng nề cũng phải tiêu diệt Phương Viêm, để Phương gia tuyệt hậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT