Duyên bình năm thứ năm Tiêu Từ Giản lại nắm lại chức.
Trong triều cũng không thấy ngoài ý muốn.
Trước thời điểm gần ăn tết, hoàng đế cùng Triệu Hâm Thành nói chuyện một lần, sau đó mấy trọng thần cũng nhận được lời chắc chắn của hoàng đế.
Năm mới, người đi đến Tiêu gia kéo dài không ngớt, cơ hồ đạp phá bung cửa. Nhưng Tiêu Từ Giản không có tâm tiếp đón, lúc này y gầy hơn lúc trước nhiều.
Trong triều đều nói Tiêu Từ Giản so với trước kia thì càng thêm nghiêm túc hơn, càng khó đoán được suy nghĩ hơn, tựa hồ té ngã một lần, sẽ càng thêm cẩn thận, uy thế còn lớn hơn trước.
Hoàng đế năm này rất vui vẻ. Yến Lục Như làm thơ, trong cung nhạc sĩ sáng tác nhạc ca vũ sắp xếp tập luyện đã hoàn thành, hoàng đế tự mình chỉ đạo ánh đèn trên sân khấu. Tại buổi mừng tuổi hắn có cho tổ chức qua, tất cả mọi người đều xem vô cùng thỏa mãn. Hoàng đế càng thêm long tâm đại duyệt, đại ban thưởng một phen.
Vừa vặn năm nay lại đến thời điểm tuyển tú, hoàng hậu tại buổi tiệc nhắc đến chuyện này, hoàng đế vừa mở lời liền nói năm nay phải tuyển nhiều mỹ nhân vào cung.
Chỉ qua một ngày, hoàng đế liền hối hận rồi, chỉ nói không cần khuếch trương hậu cung, không chọn phi tử nữa, chỉ thả cho một nhóm cung nữ đến tuổi, nên mới chọn thêm một đám cung nữ mới.
Tiêu Từ Giản ngày ấy không có tiến cung, việc tuyển tú hay không tuyển tú, phong phú hay không phong phú đã lưu truyền ầm ầm lên, y có nghe, nhưng trong lòng không nổi sóng.
Sóng lớn đã qua. Y không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, tương lai hoàng đế sẽ sủng người nào, thích ai, là thật là giả, người mới người cũ tới tới đi đi, đều không quan trọng. Sóng lớn giữa y và Lý Dụ, y không biết lúc nào đã bắt đầu, nhưng y ít nhất biết đến khi nào thì kết thúc, tất cả kết thúc chỉ trong một cái hôn. Y hi vọng Lý Dụ thủ tín.
Thời điểm tháng hai, Tiêu Từ Giản chính thức nhậm chức. Hoàng đế cùng y gặp mặt, hai người đều không có gì khác thường —— dù sao cũng đang có nhiều đại thần nhìn như vậy.
Lý Dụ biết hắn không thể rời bỏ Tiêu Từ Giản.
Nếu như hắn chỉ muốn làm một hoàng đế an phận, lừa gạt năm mươi năm, hắn cũng không cần xảy ra vấn đề với Tiêu Từ Giản. Nhưng nếu hắn muốn làm minh quân, muốn một Duyên Bình thịnh thế, hắn phải cần Tiêu Từ Giản.
Mà đó chỉ là thừa tường Tiêu Từ Giản.
Nhưng hắn muốn chính là chiếm được y.
Hắn làm hoàng đế năm năm, mấy năm qua hết thảy các phương pháp y đều đã dùng qua. Đến mức này, hắn chỉ còn lại biện pháp kế tiếp.
Chính là chờ, chính là đợi.
Tiêu Từ Giản như một toà tường đồng vách sắt cô thành. Hắn nổ cũng đã nổ, khiêu cũngđã khiêu rồi, hiện tại hắn chỉ có thể vây quanh mà chờ.
Hắn muốn nhìn một chút Tiêu Từ Giản muốn hắn chờ bao lâu.
Tiêu Từ Giản vừa lên, liền nhắc tới việc đo đạc đất đai, thổ địa. Chuyện này y đã chuẩn bị gần tới một năm. Lại có hoàng đế ủng hộ, ở kinh thành tự nhiên không người nào dám phản đối.
Chính là chuyện này không biết có thể nghiêm túc làm được hay không. Tiêu Từ Giản đã chuẩn bị việc cãi cọ. Y kiên trì cực kì.
Tháng ba lại đến thời điểm ngắm hoa.
Hoàng đế mời Tiêu Từ Giản đến ngắm hoa.
Tiêu Từ Giản đi, y sẽ không tận lực tránh né hoàng đế. Bởi vì không có thừa tướng nào trốn tránh hoàng đế cả, phải cùng thỏa hiệp.
Thời điểm uống rượu, hoàng đế hơi say, liền thấp giọng hướng Tiêu Từ Giản cười nói: “Trẫm trước kia có từng thưởng cho ngươi mấy tấm đan kim cẩm màu đỏ tím… Ngươi nên mặc cái kia.”
Hắn là đang đợi, là đang chờ, chỉ là hắn vẫn không nhịn được mà trêu chọc Tiêu Từ Giản.
Ngược lại Tiêu Từ Giản hiện tại cũng biết tình cảm của hắn. Không cần giống như trước, muốn che che giấu giấu, vừa sợ Tiêu Từ Giản nhìn thấu, vừa hận Tiêu Từ Giản không rõ.
Nhưng mà Tiêu Từ Giản so với hắn tưởng tượng càng cao hơn, nghe thấy hắn đùa giỡn, chỉ mỉm cười nói: “Vải vóc kia là bệ hạ mấy năm trước ban thưởng. Tuy từng lưu hành một thời, nhưng màu sắc đã cũ, sao dám mặc lên.”
Hoàng đế chỉ có thể ha ha hai tiếng. Tiêu Từ Giản liền nhìn về phía nơi khác, cảnh “xuân” thoải mái hàng năm đều tương tự nhau, không phụ lòng người thưởng hoa.
Một mùa xuân, việc đo đạc cùng vụ đại án ở Lâm Châu cũng được đồng thời tiến hành. Hoàng đế tựa hồ bởi vì tiến triển không đủ nhanh mà có chút nôn nóng. May mà mùa hè đến, năm nay hoàng đế đi xa chút, nhưng cũng đến Hứa Châu.
Hứa Châu cũng là hành châu giàu có đông đúc, có hành cung, Cao Tông cũng đã từng đến đây. Hoàng đế đích thân tới Hứa Châu. Hứa Châu, Lâm Châu 2 châu đang trong tình trạng căng thẳng.
Hành cung cũ vẫn luôn có cung nhân trông coi quét tước, cách mười mấy năm rốt cục hoàng đế cũng tới đây, bên trong rất nhiều nơi đều được tu sửa qua.
Bởi vậy khi Lý Dụ đi đến hành cung Hứa Châu, cũng không cảm thấy nơi này cũ kỹ, chỉ thấy kiến trúc bức tường màu trắng ngói đen rất có ý nhị, làm tâm tình của hắn cũng giống như rực rỡ hẳn lên.
Tiêu Từ Giản đến trước hắn một ngày. Hoàng đế vừa đến, liền hẹn y vào trong cung.
Cung nhân đi theo ở phía sau bọn họ, hoàng đế không đem tùy tùng quăng quá xa, chỉ cùng Tiêu Từ Giản tán gẫu chút chuyện vô bổ.
Vượt qua một đạo nước sông, hoàng đế muốn đi dìu Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản lại tự nhiên quay đầu lại gọi cung nhân đến dìu hoàng đế.
Lý Dụ không hé răng.
Tiêu Từ Giản có thể sẽ tiếp chiêu đối với lời nói đùa giỡn, nhưng đối với đùa giỡn thân thể y sẽ làm như không thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT