Sau một tháng phải nhanh xuất phát đến Đạm Châu, thời gian thực sự rất gấp gáp, Lý Dụ cho một nhóm  mang những đồ vật cồng kềnh đi, đến đó trước để sắp xếp vương phủ, quét tước chỉnh lý gọn gàng.

Vốn là những chuyện này phải để cho Vương phi quản lý, nhưng mà trước đây nàng không được Nhữ Dương vương  sủng ái, vì thế Vương phi liền trở thành người trang trí, không quản đến chuyện của vương phủ. Bây giờ Lý Dụ lại kêu nàng quản, chính là làm khó nàng, nàng từ trước đến giờ không có uy tín nên cũng không biết quản cái gì bây giờ.

Cuối cùng Lý Dụ gọi Vương phi đề cử hai mươi người, lại gọi Triệu Thập Ngũ đề cử hai mươi người, sau đó đem hai phần danh sách cho bọn họ so sánh, chính hắn cũng tự chọn một nhóm người, đều là những người mà hắn cảm thấy trung hậu, thành thật, tổng cộng là 20 người. Chi hai ngàn lượng bạc cùng năm ngàn quán tiền cho bọn họ, làm lộ phí cũng những vật dụng cần thiết. Hai mươi người đầu lĩnh là lão quản gia của Vương phi mang đến. Triệu Thập Ngũ cũng nói người này tuy rằng rất khiêm tốn, thế nhưng làm việc đáng tin.

Khiêm tốn, chính là người mà Lý Dụ hiện tại cần nhất, Lý Dụ cố ý dặn dò một phen, dọc theo đường đi không được sinh sự, không cho lộ liễu phô trương, sau khi đến Đạm Châu, không cho kết giao, thu lễ vật, nếu là bị hắn phát hiện liền chặt tay, tay nào nhận lễ vật liền chặt tay đó —— hù dọa người là điều cần phải làm.

Sau khi phái người đi đến Đạm Châu đầu tiên xong, hắn liền cảm thấy an tâm một tí, sau lại cân nhắc cẩn thận nên đem người cùng đồ vật cần thiết nào đi.

Sau hai ngày, hắn triệt để lĩnh giáo được cái gọi là giàu đến nứt tường đổ vách.

Hắn phải bỏ ra cả nữa ngày trời mới đi hết được những nơi quan trọng của vương phủ, mấy cây gỗ lim được khắc vàng trong truyền thuyết mà người hiện đại tôn sùng cũng không là gì đối với Vương phủ của hắn, cây gỗ lim trong vườn của hắn toàn bộ đều được mạ vàng óng, mặt trên cũng tốn biết bao nhiêu công sức để trạm khắc.

“Điện hạ, có muốn hay không đem cây  gỗ lim vàng này đốn đi mang đến Đạm Châu không?” Bên người có người nhìn ra Lý Dụ không muốn bỏ lại nó, liền lập tức hỏi. Lý Dụ liếc mắt nhìn hắn, là một nội thị còn trẻ, nên không bằng Triệu Thập Ngũ lão luyện.

“Thật vất vả dựng lên cung điện này, cần gì vì mấy khúc gỗ liền hủy đi, không đáng.” Lý Dụ quay đầu lại nhìn sang cung điện hùng vĩ. Hắn hi vọng tòa cung điện này có thể  hoàn hảo mà được bảo tồn lâu dài.

Đi dạo xong cung điện, Lý Dụ liền đi xem kho bạc của Nhữ Dương vương.

Kho bạc được dựng dưới đất, lối vào có thị vệ canh gác. Cánh cửa thứ nhất sau khi đi vào là một hành lang dài mở rộng, tia sáng liền biến mất ở phía sau.

Nếu không phải nhìn thấy có người không ngừng vận chuyển đồ vật đi ra, Lý Dụ quả thực cho rằng nơi này là địa lao chứ không phải kho vàng.

Hắn đi sâu vào tầng hầm, nương theo ánh sang của những cây đuốc, Triệu Thập Ngũ cẩn thận ở phía trước chỉ đường, nhìn thấy vương gia đi vào, những hạ nhân đang vận chuyển đều ngưng lại hành lễvới hắn.

Kho bạc được xây thành một khối lập phương, tám gian phòng được xây dựng rất kiên cố.

4 gian phòng đầu tiên, chất đầy chất đầy ngân lượng thành một núi nhỏ, lúc này hạ nhân đang dung xe nhỏ mà vận chuyển ra ngoài.

Sát vách là 2 gian chất đầy vàng cùng bạc, bạc được đựng trong từng thùng, hắn thử nắm một nắm nhỏ liền cảm thấy nặng trình trịch, nắm một lúc lâu sau cánh tay như muốn gãy, những đồng bạc này đều được đánh dấu ký hiệu của Nhữ Dương bên trên, còn những thỏi vàng đều được đánh số, có 120 hòm để đựng những thỏi vàng này, những thỏi nho nho được đượng ở trong những cái lu lớn như dược dung để làm dưa muối, toàn bộ gian phòng có hơn 100 cái lu như thế.

Thêm một gian thì không chật chội như vậy, bày ra chính là chút kim khí, còn có mười mấy hòm lớn đồ trang sức, đều là được chế tạo từ vàng ròng, những món đồ này Nhữ Dương vương trước đây chắc là không quan tâm đến nên được sắp xếp tương đối hỗn độn.

Cuối cùng một gian phòng cũng không lớn, chỉ có ba mươi hòm gỗ cỡ vừa. Bên trong chứa đầy trân châu, ngọc thạch phỉ thúy, đủ loại bảo thạch. Trân châu từng viên một tất cả đều là tròn trịa no đủ, màu sắc trơn bóng. Ngọc thạch đều có màu sắc khác nhau, từ bạch ngọc đến xanh biếc ngọc, sưu tập đầy đủ, tổng cộng có mười hai hòm. Còn có sáu hòm tất cả đều là đá hồng ngọc, mỗi một miếng đều mài vô cùng hoàn mỹ, chỉ là vẫn chưa được  tỉ mỉ gia công cho ra hình dáng. Ngoài ra còn có san hô, hổ phách, mã não, tất cả đều là thượng phẩm rất tốt.

Lý Dụ từ cuối cùng cũng từ kho hàng đi ra, thật lâu không nói gì. Ra khỏi kho bạc, đứng dưới ánh mặt trời mặt, hắn vẫn còn có chút hoảng hốt.

“Đây chính là toàn bộ gia sản của ta?” Ở quá khứ hắn cũng được cho là người có tiền, hàng năm đều được xưng hô là phú hào, nhưng  cùng Nhữ Dương vương so sánh, thật sự là như gặp được sư phụ.

“Bẩm điện hạ, ngoại trừ kho bạc, Điện hạ còn có kho tơ lụa, hương liệu, dược liệu, kho binh khí; một toà tàng thư, tồn trữ sách cổ, tranh cổ cùng nhiều loại nghiên mực và văn chương. Ở nơi khác còn có vài cái kho ẩn.” Triệu Thập Ngũ nghiêm túc nhắc nhở cho Nhữ Dương vương.

Lý Dụ nghĩ thầm, chẳng trách Tiêu Từ Giản muốn “làm” hắn.

Mà nhìn theo góc độ khác, Tiêu Từ Giản chỉ là đem hắn đuổi ra Vân Châu, còn cho hắn thời gian một tháng thu dọn đồ đạc cùng dời tài sản đi, đã vô cùng hiền lành rồi.

Vương phủ quá lớn, Lý Dụ vì thời gian mà hành động cấp tốc, không thể không cưỡi ngựa. Sớm đã nói qua, Nhữ Dương vương phủ so với cung điện giống nhau. Lý Dụ ở trong lòng yên lặng thổ tào, so với cung điện của hoàng đế còn muốn đẹp hơn, còn muốn to hơn, đây là cái đạo lý gì!!!!!!

Bởi vì làm vương gia không có quyền uy gì nên liền xây lên một cái vương phủ còn muốn nguy nga hơn nơi ở của hoàng đế để giương nanh múa vuốt!!!

Lý Dụ đã nghĩ xong, sau khi đến Đạm Châu, không cần xây dựng vương phủ quá hoa lệ cùng rộng lớn, cỡ vừa là được rồi, vì hắn không muốn nuôi them một đám người rãnh rỗi phá gia này nữa. Đạm Châu lại cằn cỗi, Nhữ Dương vương lại tài phú, đầy đủ thanh thanh thản thản mà sống hết đời.

Kim ngân bảo thạch đương nhiên là muốn chuyển tới. Tơ lụa quần áo Lý Dụ chẳng quan tâm, chính hắn dẫn theo thợ may là được rồi, tơ lụa vải vóc không cần mang, còn Vương phi các nàng có muốn mang hay không thì tùy tiện các nàng. Hương liệu cùng dược liệu ngược lại là rất cần thiết, đặc biệt là dược liệu. Sách, hắn nghĩ rằng toàn bộ nên mang đi, lại sợ trên đường mất. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cần mang đi, Lý Dụ cố ý phân phối một đội người ở trên đường bảo vệ thư tịch.

Một tháng sau, Lý Dụ rời khỏi Vân Châu. Bọn họ xuất phát đúng ngày rất nóng nực, Lý Dụ ngồi ở trong xe ngựa, tâm thần không yên. Bọn họ đi quá vội vàng, trong vương phủ vẫn có rất nhiều thứ chưa sửa sang xong, rất nhiều thứ cũng không có bán, chỉ có thể lưu một chút người đến sửa sang lại.

Lý Dụ đoạn đường này sợ thời tiết, sợ bệnh lạ, sợ đồ vật bị mất, sợ gặp phải cướp, sợ bị giựt tiền, sợ bị cướp sắc, sợ Tiêu Từ Giản, sợ Tiêu Từ Giản vỗ ót một cái đem tài sản của hắn toàn bộ thu hồi lại. Có ngày nửa đêm hắn ngủ ở dịch quán đột nhiên thức tỉnh, tỉnh lại một thân mồ hôi lạnh. (Anh cũng thật thảm=))))

Hắn ngẫm lại liền muốn khóc, ba tháng trước hắn còn là ảnh đế sỡ hữu số lượng fans hâm mộ khổng lồ, cho dù diễn qua nhiều nhân vật, cũng gặp phải nhiều kiếp nạn, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình thế kinh tâm động phách như thế này.

Cũng may những chuyên hắn sợ hãi cũng không xảy ra, một đường bình an đến Đạm Châu.

Chỉ là đoạn đường này càng chạy càng có thể thấy được cảnh nghèo, Lý Dụ là cảm nhận được, đến trước cửa thành Đạm Châu, cái cảm giác này lại càng cường liệt. Tường thành ở Vân Châu toàn bộ là một khối gạch to nhỏ mà xây thành, cao to hùng tráng. So sánh với đó, tường thành của Đạm Châu, thực sự là quá khó coi.

Bất quá để hoan nghênh Vương gia vào thành, tiểu dân chúng bị đuổi qua một bên, đoàn xe của Nhữ Dương vương vào thành trước,  người không phận sự không cho vào thành.

Lý Dụ xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, càng ngày càng cường liệt mà cảm nhận được một chữ —— nghèo. Hắn nhìn đến, người người đều là quần áo lam lũ, mặt mày xám xịt, thiếu những bộ quần áo sạch sẽ, quần áo họ mặt đâu đâu cũng đều có mảnh vá.

Lý Dụ không nhịn được mà thở thật dài.

Cùng một thời điểm, hoàng đế ở trong cung cũng thở thật dài.

Ngự y nữa quỳ trước mặt hoàng đế, lắc lắc đầu.

“Không có chuẩn đoán sai?” Hoàng đế nhàn nhạt hỏi.

Ngự y cẩn thận nói: “Hoàng hậu xác thực vẫn chưa có thai.”

Hoàng đế cũng không nói chuyện, vẻ mặt thất vọng rất rõ ràng. Ngự y lớn mật mở miệng khuyên lơn: “Hoàng hậu còn rất trẻ tuổi, chừng hai năm nữa sẽ dễ dàng hơn chút.”

Hoàng đế phất tay một cái, lệnh cho ngự y lui ra.

Qua ngày sau hoàng đế liền đem việc này nói cho Tiêu Từ Giản, hoàng hậu cứ hư hư thực thực có thai, cũng không phải thật mang thai, chỉ là đi thay đổi thời tiết nên có chút không khỏe.

Tiêu Từ Giản vô cùng hờ hững, lời giải thích cùng ngự y giống nhau, chỉ nói hoàng đế cùng hoàng hậu tuổi còn trẻ, tương lai sẽ có hài tử.

Hoàng đế hoài nghi Tiêu Từ Giản trước khi tiến cung đã biết tin tức, bằng không làm sao sẽ bình tĩnh như vậy. Nhưng một câu nói hoàng đế cũng không dám nói —— hắn luôn cảm thấy Tiêu Từ Giản so với hắn mong hoàng hậu nhanh chóng sinh hoàng tử.

Tác giả có lời muốn nói: Lý Dụ cần thiết gian khổ một chút mới có thể trở về đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play