Tiêu Từ Giản không phải người bình thường, y đem sự tình nhìn ra quá rõ ràng, hơn nữa trí nhớ quá tốt.

Thời điểm Tiêu Từ Giản thần trí không rõ, hắn đã hoàn toàn bỏ lỡ rồi.

“Bệ hạ.”

Người đánh cờ đều sẽ tính toán.

“Bệ hạ!”

Lý Dụ phục hồi tinh thần lại. Hàn Vọng Tông đang lo lắng mà nhìn hắn.

Hàn Vọng Tông là tâm phúc của hoàng đế, ông ta là một trong số ít biết được hoàng đế động thủ với Tiêu Từ Giản, chỉ là hoàng đế nhốt Tiêu Từ Giản ở đâu ông ta cũng không biết.

Ông ta vốn tưởng rằng sau khi hoàng đế bắt được Tiêu Từ Giản liền sẽ vui mừng —— dù sao với chuyện này hoàng đế rất kiên quyết muốn làm, ông ta từng khuyên nhủ hoàng đế không nên động đến Tiêu Từ Giản, nhưng hoàng đế vẫn quyết tâm muốn như vậy.

Nhưng mấy tháng nay, trong triều càng ngày càng bình tĩnh, hoàng đế lại càng ngày càng thấp sót, chẳng hề thấy sắc mặt vui mừng. Có người nói hoàng đế cẩn thận, nhưng Hàn Vọng Tông đã hiểu hắn từ lâu, đại thể có thể nhìn ra được hắn là cao hứng thật hay giả.

“Bệ hạ mùa hè không đi nghỉ hè, không khỏi sẽ phiền muộn. Chờ khí trời mát mẻ một chút, có muốn đi hành cung không?” Hàn Vọng Tông hỏi.

Hoàng đế chỉ nói: “Nói sau đi.”

Nhưng vào thu hoàng đế vẫn không muốn đi đâu, trong kinh đều nói hoàng đế cẩn thận.

Song chỉ có tự mình Lý Dụ biết, hắn không thể rời khỏi Đông Hoa cung, nguyên nhân chỉ có một. Hắn giam cầm Tiêu Từ Giản, đồng thời cũng là đem chính mình cố định ở chỗ này. Hắn nơi nào cũng không thể đi được, không dám đi.

Khí trời hơi mát mẻ chút, hắn bắt đầu đem sổ con cho Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản viết sách, hẳn là cần sổ con.

Tiêu Từ Giản từng nói qua với hắn mấy lần, muốn hắn thu sổ con cẩn thận mang đi đi.

Hoàng đế liền nói: “Ta mang đến, chính là hi vọng ngươi xem. Không cần lo việc đó. Không cần dối trá như vậy, ngươi biết vị trí của ngươi rất khác nhau với những người khác. Tương lai một khi ngươi khôi phục sự tự do, cũng có thể một câu giữ vững thời cuộc ngay thôi.”

Lý Dụ nhàn nhạt nói: “Lẽ nào ngươi phải đợi đi ra ngoài, mới bắt đầu học bù?”

Đây là lần thứ nhất hắn đề cập với Tiêu Từ Giản sẽ thả y ra. Hắn lui một bước, trên tuyệt lộ này cần có một người tự động thối lui.

Nhưng Lý Dụ không thể xác định Tiêu Từ Giản có xem hay không. Bởi vì những thứ này dù có bị làm gì thì cũng không nhìn ra chút vết tích đã bị động vào nào.

Hoàng đế kéo Tiêu Từ Giản lên tầng gác cao nhất. Cung đình cũng hiện ra sắc thu, mấy chỗ lá rụng sặc sỡ, cung nhân đang chậm rãi quét tước.

Tiêu Từ Giản đã ra vào Đông Hoa cung rất nhiều năm rồi, nhưng nhìn hình ảnh này rất khác với những khung cảnh trước đây y từng nhìn.

“Bệ hạ, lại qua ba tháng nữa, năm nay sẽ qua đi.”

Hắn nhắc nhở hoàng đế, việc này cuối cùng vẫn chả ra thể thống gì cả.

Lý Dụ cùng y đứng sóng vai, chỉ nói: “Ta biết.”

Hắn nhìn Tiêu Từ Giản, nói: “Trước ta đã nói rồi đây là tâm ma. Ngươi thông minh như vậy, có thể nói cho ta biết nen phá tâm ma như thế nào không?”

Tiêu Từ Giản nói: “Mọi việc đều là do một ý nghĩ sai lầm, bệ hạ phải nghĩ thoáng, dĩ nhiên sẽ tiêu trừ tâm ma được ngay thôi.”

Lý Dụ cười nói: “Ngươi là đang nói phí lời lừa gạt ta.”

Tiêu Từ Giản cũng mỉm cười.

Lý Dụ hỏi y: “Ngươi từng có thời điểm như thế này chưa? Có người mà ngươi cảm thấy đời này kiếp này không thể không chiếm đến tay được không?.”

Tiêu Từ Giản tránh né, chỉ nói: “Ta cùng với vong thê tình cảm rất tốt.”

Lý Dụ nói: “Phải a. Không quản ngươi vô tình hay cố ý, mấy năm qua đều không có tái giá. Trong kinh nói, chính là đủ thâm tình. Dù sao cõi đời này có rất nhiều người vợ vừa chết liền thú người khác mà.”

Lý Dụ nói: “Nhưng thâm tình vẫn chưa tới trình độ đó. Giả như có thể luân hồi tái thế, ngươi liền gặp phải vong thê, ngươi vẫn là thừa tướng quyền thế ngập trời, nhưng nàng đã trở thành một nữ nhân khác, hoặc là nàng biến thành một nam nhân khác. Ngươi sẽ đoạt nàng đi sao? Sẽ vì nàng mà đoạn tụ sao?”

Tiêu Từ Giản vốn không muốn cùng hoàng đế nói những chuyện mê sảng này, nhưng hoàng đế kiên trì muốn nghe đáp án của y.

Y không thể làm gì khác hơn là nói: “Chỉ cần nàng mạnh khỏe, ta cần gì phải đi nhiễu loạn nàng.”

Lý Dụ không nói gì.

Tiêu Từ Giản nhìn bộ dáng hắn khổ sở, nói đùa: “Ngươi lúc này đừng lại biện luận nữa, ta sẽ không tin đâu.”

Lý Dụ không cười nổi.

Lý Dụ yên tĩnh chốc lát, lại nói: “Ta thường thường nghĩ, nếu như đêm đó ta thật làm đến cùng, được thoả mãn, có phải là hiện tại liền có thể thông suốt không. Chỉ cần có một lần…”

Tiêu Từ Giản bất đắc dĩ —— hoàng đế nói tới nói lui, cũng vẫn chỉ muốn cùng y ngủ một lần.

Chuyện này, Tiêu Từ Giản một là không chịu bị cưỡng bách, hai là không chịu bị áp chế. Hơn nữa y không tin được chuyện “Chỉ cần một lần”. Chuyện như vậy, một khi có lần thứ nhất, vậy thì tất nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí đếm không hết số lần. Bao nhiêu chuyện đều bắt nguồn từ câu nói “Chỉ cần có một lần”.

Y không chút do dự, lần thứ hai cự tuyệt hoàng đế.

Đến tháng mười hai, Trịnh Anh sanh ra một nam hài. Vì hoàng đế đã nói trước đó, đứa nhỏ này tùy theo quyết định của Từ Anh, bởi vậy Trịnh Anh cũng cường ngạnh, kiên quyết muốn lưu lại hài tử, nên hài tử theo họ ngoại Trịnh.

Chẳng qua trong cung đến truyền lời, nói Phùng hoàng hậu muốn gặp gỡ Trịnh Anh, xem hài tử. Trịnh Anh không thể làm gì khác hơn là cùng nhũ mẫu, ôm hài tử tiến vào cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play