Tiêu thái hậu bất lực. Nàng cố gắng liên hệ với Tiêu Từ Giản, đưa chút đồ còn có thể. Nhưng nàng không cách nào thời khắc theo dõi Đông Hoa cung được cả, không có cách nào xác định mỗi ngày thì có bao nhiêu người ra vào Đông Hoa cung, đi nơi nào, muốn điều tra ra tiếp theo Tiêu Từ Giản sẽ bị nhốt ở đâu, thực sự là không làm được.
Chỉ là Tiêu thái hậu không nghĩ tới một điểm ⸺ hoàng đế nói sẽ đem Tiêu Từ Giản áp giải tới nơi khác, chỉ là lừa nàng. Lý Dụ căn bản là không hề nghĩ chuyển Tiêu Từ Giản đi đến nơi khác.
Tiêu Từ Giản viết thư cho Uông Lăng xong, Lý Dụ cũng viết thư cho Uông Lăng, hơn nữa còn có thư của người nhà của Uông Lăng, đóng gói thành một gói quà lớn, đưa đến cho Uông Lăng ở Ô Nam.
Uông Lăng làm người thận trọng, nhưng khi thấy được tin tức của Tiêu Từ Giản Uông Lăng liền chửi má nó. Ông ta nghĩ mình cũng xong rồi, một nhà già trẻ, cha mẹ thê nhi đều đang ở Đại Thịnh, tính mạng đều nằm trong tay hoàng đế. Trong lòng sóng to gió lớn, tin tức bên triều đình sẽ xử lý ông ta như thế nào cũng không có.
Lại chờ qua hai ngày — Lý Dụ đoán rất chắc thời gian, Uông Lăng cần phải sốt ruột hai ba ngày ⸺ hộp tin của hoàng đế vừa đến, Uông Lăng mở ra, tay cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Ông ta nhìn mấy phong thư, sau khi xem xong mới ngồi xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm, phảng phất như sống sót sau tai nạn.
Hoàng đế không đụng vào người nhà của ông ta, còn đem đứa con lớn nhất làm ngự tiền thị vệ.
Cứ như vậy, tâm tình tuy có chút uất ức, bất bình vì Tiêu Từ Giản nhưng ông ta cũng không thể làm gì được, cũng không thể động ⸺ hoàng đế chỉ gọt đi Tiêu Từ Giản, đối với Uông Lăng lại rất hậu đãi. Nếu Uông Lăng bởi vì Tiêu Từ Giản bị tước đi vị trí, mà làm náo động Ô Nam, không chỉ có chính ông ta sẽ bị người trong thiên hạ chửi trơ trẽn, sẽ còn nghĩ Tiêu Từ Giản xúi giục ông ta. Dù sao ông ta và Tiêu Từ Giản cũng đều là thần tử của hoàng đế.
Uông Lăng nghĩ tới nghĩ lui, ông ta tự nhận hiện giờ mình là người duy nhất có thể xử lý hậu quả của Ô Nam, cũng hiểu ý tứ của Tiêu Từ Giản. Nếu hoàng đế tạm thời lưu ông ta ở đây, không quản đây là vì động viên phái Tiêu gia hay là làm cho thiên hạ thấy, không quản tương lai sẽ ra sao, hiện tại ông ta chỉ có thể làm tốt việc ở Ô Nam mà thôi. Cái này cũng là vì tương lai của Tiêu Từ Giản, cũng vì phái của Tiêu gia.
Đại Thịnh, hoàng đế đương nhiên sẽ không yên tâm với Uông Lăng. Trước kia Tiêu Từ Giản cũng từng bàn với hoàng đế phái một quan văn đi qua Ô Nam. Thời cơ này vừa vặn.
"Ngươi nói, bên Ô Nam nên phái Trần Tuấn Lương, hay là phái Tống Thuyên đi thì tốt đây?"
Hoàng đế đứng ở trước kệ sách, một bên tìm kiếm, một bên trưng cầu cái nhìn của Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản ban ngày sẽ ở thư phòng cho hết thời gian. Hoàng đế đến, y vẫn cứ ngồi ở bên cửa sổ đọc sách. Nghe hoàng đế hỏi như vậy, y rốt cục cũng có chút biểu tình.
"Trẫm là muốn phái Trần Tuấn Lương đi, Trần Tuấn Lương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng ngay thẳng, là người tốt, trẫm tin được." Lý Dụ nói.
Tiêu Từ Giản nỗ lực khắc chế một phút chốc, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: "Thần cho là Tống Thuyên thích hợp hơn."
Cách một ngày sau, hoàng đế đem chiếu chỉ lệnh Tống Thuyên tới Ô Nam đến cho Tiêu Từ Giản nhìn.
"Trẫm sẽ phái Tống Thuyên đi Ô Nam, trước tiên là làm đặc sứ, nếu như nửa năm này cậu ta làm tốt, sẽ lệnh cho cậu ta ở lại."
Trên chiếu lệnh có tỳ ấn của hoàng đế, có thừa tướng kiềm ⸺ hôm nay là Triệu Hâm Thành. Nếu không phải có Triệu Hâm Thành ấn, là đang nhắc nhở Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản cơ hồ đã có ảo giác tất cả những chuyện này cũng chẳng khác trước kia là mấy.
Y chậm rãi đẩy chiếu lệnh ra.
Y cái gì cũng không cần nói, một động tác liền nói rõ. Y đã không phải là thừa tướng, Lý Dụ không cần thiết như vậy. Không ở chỗ đó, không lo việc đó.
Ngày đó gặp qua Bái Bái, y tưởng rằng hoàng đế sẽ rất nhanh liền đem y đi chỗ khác. Đi đại lý tự cũng tốt, đi ngọc đài cũng tốt, y đã chuẩn bị xong rồi. Y tích góp đầy ngập tức giận, lén lút dụng hình với y cũng được, công khai thẩm tra xử lí cũng được, y đều đã nghĩ xong. Nói chuyện cùng Bái Bái, Bái Bái cũng nói, Tiêu gia đang cố gắng, muốn công khai thẩm tra xử lí.
Nhưng nửa tháng trôi qua, hoàng đế vẫn không có dời y đi, không có thẩm vấn y, chỉ đem y giam ở đây. Ở tại Đông Hoa cung, xa hoa không cần phải nói. Mỗi ngày cơm canh cũng được chuẩn bị tỉ mỉ, đều hợp khẩu vị y. Quần áo cùng với những vật khác cũng không khác gì.
Thiên điện nơi này chỉ có mấy nô tài hầu hạ quét tước, những cung nhân khác đều không có. Mỗi lần hoàng đế đến, nô tài đều biến mất không thấy.
"Bệ hạ dự định khi nào thẩm tra ta?" Tiêu Từ Giản trực tiếp hỏi.
"Phác Chi..." Hoàng đế một mặt bất đắc dĩ, "Trẫm không dự định thẩm tra ngươi."
Không thẩm tra, cũng có thể. Tiêu Từ Giản gật gật đầu: "Có thể. Ngươi có thể trực tiếp định tội của ta. Có thể. Vậy ngươi dự định xử trí ta như thế nào? Lưu vong? Hạ ngục? Ngươi cũng không thể đem ta nhốt ở Đông Hoa cung mãi được! Nơi này là Đông Hoa cung! Đông Hoa cung không phải dùng như thế!"
Một lời vừa thốt ra, lại có chút hối hận. Y phụ tá hoàng đế đã lâu, vừa ra khỏi miệng chính là giáo dục hoàng đế. Văn thái phó nói không sai. Y phạm sai quá nhiều.
Hoàng đế phảng phất cũng tức giận: "Lẽ nào ngươi muốn trẫm đem ngươi giam tại địa lao ngươi mới vui vẻ sao?"
Nhưng Tiêu Từ Giản nghe được hoàng đế cũng không phải là nổi giận, Lý Dụ có phải thật sự nổi giận hay không, y vừa nghe liền biết. Lý Dụ lúc này là giả phẫn nộ, nhưng thật ra là đang náo loạn.
Tiêu Từ Giản biết Lý Dụ sẽ không nói ra đáp án, y chỉ có thể dùng hành động của mình để tỏ rõ lập trường, bức bách hoàng đế. Từ nơi này, y chỉ hoạt động trong một căn phòng, tuyệt không bước ra chỗ khác, hoa viên không đi, thư phòng cũng không đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT