Chỉ vỏn vẹn sau một ngày, trong kinh liền rối loạn hết.

Tất cả mọi người đều đang hỏi: Đã xảy ra chuyện gì? Hoàng đế muốn như thế nào? Thừa tướng hiện tại đang ở nơi nào? Hoàng đế đến cùng là muốn làm gì?

Phó Xạ Triệu Hâm Thành ngắm hoa yến đêm hôm ấy, đột nhiên được thỉnh đến trong cung. Ngày đó cậu ta vốn là có chút không khỏe, bởi vậy không có đi ngắm hoa yến. Cậu ta đang ở nhà uống trà, bỗng nhiên người trong cung tới thỉnh cậu ta tiến cung.

Trong màn đêm thăm thẳm hoàng đế lại triệu cậu vào cung, tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó. Mà hoàng đế vừa mở miệng đã lập tức doạ Triệu Hâm Thành quỳ xuống.

"Trẫm đã bí mật nhốt Tiêu thừa tướng lại." Hoàng đế mặt không cảm xúc, nói rất bình tĩnh.

Triệu Hâm Thành rầm một tiếng liền quỳ xuống: "Bệ hạ!
Tuyệt đối không thể! Tiêu thừa tướng phải..."

Hoàng đế nghiêng người giơ tay đặt trên vai của cậu: "Trẫm biết ngươi muốn nói gì. Tiêu Từ Giản trọng yếu ra sao, ngươi không cần phải nói, trẫm biết hết."

Hắn hòa ái nói với Triệu Hâm Thành: "Điều duy nhất ngươi phải cân nhắc, chính là trẫm muốn cái gì."

Triệu Hâm Thành trầm mặc. Cậu đã rơi vào khiếp sợ. Hoàng đế vẫn luôn đối với Tiêu Từ Giản nói gì nghe nấy,
cậu ta không nghĩ tới hoàng đế sẽ đột nhiên dùng đến chiêu thức này. Nếu hoàng đế nói đã bí mật nhốt Tiêu Từ Giản lại, vậy đó chính là thật — hoàng đế rốt cục là đã bố trí bao lâu rồi? Có bao nhiêu người tham dự? Ít nhất Ngự lâm quân đều ở trong tay hoàng đế.

Hiện tại cậu ta không rõ được chuyện gì, không dám manh động. Triệu Hâm Thành đột nhiên liếc mắt nhìn bức bình phong, nơi đó tựa hồ có bóng người đang lay động, cậu sợ mình nói sai một câu, người kia sẽ lao ra
đem áp giải cậu xuống.

"Bệ hạ." Thái độ của Triệu Hâm Thành mềm nhũn ra, "Trong triều không thể không có Tiêu thừa tướng."

Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Trong triều không phải là không thể không có Tiêu thừa tướng, chỉ là không thể không có thừa tướng ⸺ bằng không lúc này trẫm tìm ngươi tới làm cái gì chứ?"

Hắn gọi Triệu Hâm Thành đứng lên.

"Sự tình đã như vậy, trong lòng trẫm cũng không dễ chịu. Vụ án của Tiêu Từ Giản trẫm sẽ đích thân quản, sau này ngươi phải làm mấy chuyện, ngươi phải nhớ cho kỹ."

Triệu Hâm Thành nghe rõ. Hoàng đế đang đồng ý cho cậu. Nhưng cậu vẫn như cũ đắm chìm trong khiếp sợ, như trơ mắt nhìn một ngọn núi lớn đang đè cậu ta xuống, nhưng cậu lại không thể động đậy, trốn sang đông là chết, trốn sang tây vẫn là chết.

Hơn nữa tự tôn của cậu ta không cho phép cậu ta nhanh như vậy đã bị dụ dỗ.

Cậu hướng hoàng đế nói: "Bệ hạ, thần cho là không ai có thể thay thế được Tiêu thừa tướng."

Hoàng đế nghe cũng không tức giận ⸺ điều này khiến Triệu Hâm Thành có chút sợ sệt. Hoàng đế quá bình tĩnh, không lay chuyển được, là bộ dáng quyết tâm.

Hoàng đế chỉ nói: "Làm sao, các ngươi vừa rời khỏi Tiêu
Từ Giản liền không biết phải làm như thế nào sao? Không có Tiêu Từ Giản, các ngươi bước chân trái trước hay bước chân phải trước cũng không biết sao?"

Hoàng đế còn nói: "Ngươi hẳn phải biết đi? Năm đó khi Cao Tông hoàng đế muốn đưa Tiêu Từ Giản thượng vị, Tiêu Từ Giản ngay cả mắt cũng không chớp mà tiếp nhận luôn. Khi đó y so với ngươi còn trẻ hơn nhiều. Ngươi ngẫm lại đi, nếu như hôm nay ngươi và Tiêu Từ Giản đều nhận được vị trí này, y sẽ làm như thế nào."

Triệu Hâm Thành bị hoàng đế giữ lại, nói chuyện hơn nửa đêm. Mãi đến khi trời gần sáng hoàng đế mới đột nhiên nhìn sắc trời, lẩm bẩm nói: "Thời gian không sai biệt lắm, chắc nên tỉnh rồi..."

Lúc này hoàng đế mới để cho Triệu Hâm Thành lui ra, lúc Triệu Hâm Thành gần đi, hoàng đế ý vị thâm trường nói: "Ngươi nên vì con trai của ngươi đi, ngẫm lại, bọn họ lẽ nào lại kém hơn Tiêu Hoàn sao?"

Tiêu Hoàn biết Tiêu Từ Giản một đêm không về. Trước
kia lúc công vụ bề bộn, Tiêu Từ Giản vẫn thường thường không trở lại, nhưng từ khi bệnh nặng tới nay, Tiêu Từ Giản đã không còn thức đêm làm công tác nữa.

Lại nói hôm qua là tiệc ngắm hoa trong cung, cũng không có chuyện gì khẩn yếu.

Tiêu Hoàn thầm nghĩ lẽ nào phụ thân uống nhiều, cho nên ở lại Lâm Hư các nghỉ ngơi? Trong lòng cậu thấy hơi kỳ lạ, vừa vặn hôm nay đến phiên cậu vào trong cung làm nhiệm vụ, cậu liền đi ngang qua Lâm Hư các.

Nhưng Tiêu Từ Giản lại chẳng hề ở Lâm Hư các, Tiêu Hoàn hỏi vài người ở Lâm Hư các, cũng đều lắc đầu nói không thấy thừa tướng.

Tiêu Hoàn còn đang nghi hoặc, liền thấy trước mặt có một đội người, cậu cũng biết. Đầu lĩnh có khúc mắc với
cậu. Chỉ thấy đối phương cười lạnh, vung tay lên hạ lệnh: "Bệ hạ có chỉ, bắt Tiêu Hoàn!"

Tiêu Hoàn ra sức giãy dụa, nhưng bất đắc dĩ bọn họ người đông thế mạnh, cậu cơ hồ là bị đánh ngất đi. Người Lâm Hư các đều chạy đến, bị tình cảnh này doạ đến không nhúc nhích được.

Tiêu Từ Giản tuy rằng tức giận, nhưng làm việc và nghỉ
ngơi so với hoàng đế còn có quy luật hơn nhiều. Y một ngày ba bữa đều ăn, tuy rằng ăn được không nhiều lắm, nhưng ít nhiều cũng ăn được kha khá. Thời gian còn lại liền ở trong thư phòng đọc sách, hoặc tản bộ trong sân. Trời vừa tối liền nằm ở trên giường, chẳng hề thắp nến.
Lý Dụ có lúc qua đó, toàn bộ cung điện cứ như một mảnh tăm tối. Hắn đứng trong bóng tối, có thể biết được Tiêu Từ Giản cũng không có ngủ.

3 ngày trôi qua, sự tình gây nên đợt khiếp sợ và gợn sóng đã trôi qua.

Lý Dụ đi qua chỗ y, vẫn là một mảnh đen tối. Hắn tự mình chậm rãi đốt từng cây đèn lên.

"Ta biết ngươi còn tỉnh." Hắn một bên thắp nến, một bên nhẹ giọng nói.

Tiêu Từ Giản nằm trên giường không nói lời nào.

"Tình hình bên ngoài, mấy ngày nay ta đều đã nói với ngươi. Ngươi không có ý nghĩ gì sao?" Lý Dụ không để ý bản thân đang tự lầm bầm lầu bầu, hắn biết Tiêu Từ Giản vẫn đang nghe.

Tiêu Từ Giản đúng là nghe, nhưng y không thể xác định
hoàng đế nói những lời này là thật hay giả.

Ngoại trừ Tiêu gia, hoàng đế đều không hề xuống tay ác độc với những người khác. Dưới tình hình như thế, bước đi này của hoàng đế quả thật không tính là sai. Trước kia Văn gia có dính líu với rất nhiều gia tộc. Tiêu gia lại không hề làm như vậy.

Y có thể nói cái gì? Khen hoàng đế làm tốt lắm?

Nội thất dần dần sáng lên, Lý Dụ ngồi ở mép giường, nói: "Ngươi thật sự không muốn nói chuyện cùng ta sao?"

Tiêu Từ Giản nghe lời này chỉ cảm thấy có chút biệt nữu
không nói ra được, giọng của hoàng đế phảng phất giống
như tình nhân đang giận hờn vậy. Hoàng đế hà tất phải
làm nũng với y vào lúc này nữa chứ.

Y rốt cục thở dài, ngồi dậy nói: "Ta sẽ không xen vào
quyết định của bệ hạ."

Lý Dụ khẽ mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một phong thư,
giơ đến trước mặt Tiêu Từ Giản, nói: "Ta biết, ta vu khống, ngươi sẽ không tin. Nhưng cái này ngươi dù sao cũng nên tin nhỉ?"

Tiêu Từ Giản lập tức nhận ra, đó là chính thư của tướng
quân đang ở Ô Nam, là phong thư mới nhất.

Lý Dụ đưa cho y, Tiêu Từ Giản lập tức không kịp chờ đợi mà mở ra.

Lý Dụ lập tức nằm uỵch xuống giường, đem Tiêu Từ Giản ngăn ở giường trong, hắn lẩm bẩm nói: "Ngươi từ từ xem đi... Mấy ngày nay ta mệt muốn chết rồi..."

Hắn vừa dứt lời liền ngủ.

Tiêu Từ Giản tập trung tinh thần xem xong tin, mới phát giác ra hoàng đế đang nằm ở bên cạnh y, phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play