Lý Dụ biết ngày hôm sau Từ Khái liền bị cách chức, hắn không hỏi Tiêu Từ Giản tại sao, chấp nhận mọi việc Tiêu Từ Giản làm. Hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện này.
Tại phía nam biên cảnh binh lực đã tăng đến 25,000. Ô Nam quốc không biết Đại Thịnh bố trí bao nhiêu binh lực, chỉ cảm thấy số lượng khổng lồ, Ô Nam trên dưới đều bàng hoàng. Hiện tại Ô Nam quốc vương là người của Dương thị, hiện tại mới mười tuổi, triều chính bị mấy đại thần cùng hoạn quan nắm giữ, trong triều là năm bè bảy mảng, đều đang thấp thỏm quan sát, cũng không biết nên làm gì mới phải, trong triều liền rùm beng rối loạn.
Chỉ là còn chưa khai chiến, cũng không có nghĩa là quân đội Đại Thịnh không có tổn thương ⸺ phía nam khí hậu ẩm ướt oi bức, muỗi nhiều, chướng khí dày đặc, mấy vị trí đóng quân không được tốt thì đã có mấy người ngã bệnh rồi. Tổng cộng đã có mấy trăm người nhiễm bệnh.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài, trận chiến còn không đánh, dịch bệnh đã khiến cho sĩ khí tụt giảm rồi.
Tiêu Từ Giản muốn lập tức giải quyết chuyện này. Trong triều phái thái y qua, bổ sung lượng lớn tiếp tế, yêu cầu trú quân tìm nơi khác an bài, nghiêm ngặt khống chế tình hình bệnh dịch; Y ủy thác cho lão tướng quân cùng thứ sử ở địa phương tự thân đi khao quân, cổ vũ quân tâm.
Lý Dụ cảm thấy được Tiêu Từ Giản làm rất thỏa đáng, nhìn y xử lý chính vụ, quả thực là một việc hưởng thụ.
Tiêu Từ Giản quyết định gì, hắn đều tán thưởng.
Phùng gia vào lúc này cũng biểu hiện đặc biệt nhiệt tình ⸺ quyên giúp mấy trăm con ngựa cùng lượng lớn vật tư. Phía nam biên cảnh địa hình phức tạp, giao thông đều dựa cả vào những con ngựa này.
Chuyện này Tiêu Từ Giản cố ý ở trước mặt hoàng đế nói ra, Lý Dụ cũng không phản ứng gì.
Trong lòng Lý Dụ nói thầm, Phùng gia mưu đồ là cái gì, thừa tướng lẽ nào không nhìn ra được sao. Bất quá thừa tướng là người như vậy, lúc trước Nhữ Dương vương không chịu quyên tặng quân tư, liền bị thừa tướng gọt đi, từ Vân Châu thay đổi đến Đạm Châu (tuỳ việc mà xét, hắn cũng không có thù dai). Hiện tại Phùng gia hào phóng như vậy, thừa tướng chịu khen một câu, cũng là chuyện bình thường.
Hoàng đế đối Phùng gia biểu hiện lạnh nhạt, đối với Từ Khái đuổi việc, bất luận ở trong triều nghị luận ra sao, thì ở hậu cung cũng là một hồi sóng gió.
Hoàng hậu nếu đã hạ quyết tâm, liền chuẩn bị. Nàng bắt đầu ở hành cung tổ chức tiệc rượu. Thời điểm giữa hè, là thời điểm hoa sen nở rộ, lá sen điền điền, mênh mông vô bờ.
Chỉ là phía nam chính đang chuẩn bị dụng binh, hậu cung lại muốn tổ chức trò chơi lớn cũng không tiện, truyền đi sẽ làm thanh danh của hoàng hậu bất lợi. Cũng may bên cạnh hoàng hậu còn có nữ quan đắc lực, suy nghĩ biện pháp ⸺ làm tiệc rượu, hoàng hậu cũng phải tự quyên góp bạc. Chỉ có điều đến tham gia tiệc rượu mọi người đều phải quyên một trăm lạng bạc ròng, thu gom ngân lượng để cung cấp cho phía nam. Tham gia tiệc rượu có nhân số là cố định, rõ ràng, không thể chỉ trích.
Lý Dụ vừa nghe, cảm thấy được chủ ý này không sai, giống với việc làm từ thiện ở hiện đại. Hoàng hậu cũng không thiếu tiền, không đến nỗi dùng loại thủ đoạn này để thu tiền cho mình.
Bởi vậy Phùng hoàng hậu thỉnh hoàng đế đến tham dự tiệc, hắn cũng đáp ứng.
Đến thưởng hà yến ngày ấy, trong cung đã bố trí xong du thuyền cùng tiệc rượu. Bởi vì số người đông đảo, bởi vậy toàn bộ vườn, chỉ cần là chỗ có bóng mát, khắp nơi đều bố trí rượu và đồ nhắm. Còn có câu cá, cái đu quay, các loại ngoạn ý cung cấp cho mọi người vui đùa.
Gần hai trăm người trong đó cũng có các cáo mệnh phu nhân đồng loạt du ngoạn công viên, đi tới chỗ nào cũng đều là tiếng cười cười nói nói.
Mà không phải tất cả mọi người đều có thể cười được.
Đức phi cười không nổi. Nàng ta mặc một thân màu hồng cánh sen, quần lụa mỏng, sắc môi hồng nhạt, là thời trang được lưu hành gần đây, có vài phần kiều mị. Nhưng mà xung quanh nàng không có người nào, cũng rất ít cáo mệnh phu nhân hướng nàng ta vấn an. Người người đều quay chung quanh hoàng hậu.
Cung nữ phía sau nàng cũng không dám tận hứng du ngoạn. Bởi vậy tại một đám du ngoạn công viên, nàng ta đứng một góc có vẻ hoàn toàn không hợp, phảng phất như ở một thế giới khác.
Nhũ mẫu bên người Đức phi khuyên nàng ta không nên trúng chiêu của hoàng hậu, đưa một trăm lạng bạc ròng, sau đó nói thân thể không khỏe, không muốn tham gia du ngoạn.
Nhưng mà Đức phi không cam lòng. Nàng ta muốn tận mắt xem hoàng hậu có thể hại nàng ta đến cỡ nào nữa.
Chuyện hoàng đế đuổi Từ Khái đi nàng ta cũng biết. Chuyện này làm nàng phảng phất nhìn thấy một chút hy vọng. Không quản như thế nào, hoàng đế chính là yêu thích Thụy con trai của nàng ta. Là Thụy con trai nàng!
Gia thế là cái gì! Con trưởng là cái gì! Hết thảy cũng không bằng Thánh tâm yêu thích. Nàng tuy rằng ít đọc sách, cũng biết nhiều hoàng đế cũng không phải là do hoàng hậu sinh ra. Thụy của nàng ngoại trừ tuổi tác so với A Cửu nhỏ mấy tháng ra thì Thụy cũng không thua kém gì A Cửu!
Hoàng hậu kêu nàng đến, nàng liền đến. Nàng ta cũng chả có gì đáng sợ. Nàng ngược lại muốn xem xem hoàng hậu dưới con mắt của mọi người có thể đem nàng hành như thế nào.
Cho nên nàng cố ý trang điểm một phen, ung dung đến.
Nhưng mà nàng nghĩ lầm rồi. Hoàng hậu muốn nàng đến, cũng không phải muốn làm gì nàng. Hoàng hậu không có mời nàng qua nói chuyện, thậm chí cũng không phái người bên cạnh đến nói chuyện với nàng, cứ như vậy mà bỏ qua nàng.
Lần du ngoạn này không giống với mấy tiệc rượu trước không có chỗ ngồi cố định. Mọi người có thể tùy ý đi lại, giao lưu kết bạn. Bất quá tất cả mọi người trước tiên phải đi vấn an hoàng hậu. Đức phi một người lẻ loi, tình cờ có một tiểu Quận chúa không quen biết Đức phi, đi tới cùng nàng tiếp lời, rất nhanh liền bị trưởng bối trong nhà vội vã mang đi.
Đức phi lần thứ nhất cảm nhận được, nàng ở kinh thành cô độc đến dường nào.
Thời điểm ở Vân Châu, nàng rất được Nhữ Dương vương sủng ái. Khi đó tại vương phủ, thân gia nàng có thể tùy ý ra vào. Không chỉ có nhũ mẫu cùng thị nữ tranh nhau nịnh bợ nàng, liền ngay cả đám địa chủ Vân Châu, cũng thường thường tặng đồ cho nàng. Bởi vì nàng nói Nhữ Dương vương nghe, câu nói của nàng có thể giúp được chuyện.
Khi đó nàng nghĩ, mọi người đều nói Phùng thị xuất thân tốt, cùng Vương gia xứng đôi là nữ tử nhà cao cửa rộng, nhưng rốt cuộc thì như thế nào, Vương gia cũng không thích nàng ta.
Mãi đến tận đến trong kinh, nàng mới biết mình cùng Thụy không thể thế đơn lực bạc, duy nhất có thể dựa vào chỉ là sủng ái của hoàng đế. Ngày hôm nay hoàng hậu là đem sự thật này cho nàng xem.
Nàng nhìn những phu nhân đi đi lại lại, tập trung nhiều nhất nơi của hoàng hậu, ai ai cũng muốn chờ hoàng hậu để nói chuyện tạo quan hệ.
"Nương nương." Cung nữ bên cạnh Đức phi cẩn thận gọi nàng, "Nương nương phải đi về nghỉ ngơi sao?"
Đức phi lắc đầu một cái, nàng không biết mình đang chờ cái gì, chỉ cảm thấy giờ khắc này không thể đi. Nếu như vào thời khắc này đi, nàng liền thua.
Hoàng hậu thay đổi một bộ quần áo, thay đổi bộ váy nhũ sắc đan kim phượng hoàng hoa văn, vô cùng mỹ lệ. Cung nữ vì nàng ta chỉnh lý tóc, có nữ quan bám vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Đức phi tức giận đến thần sắc hoảng hốt đây."
Hoàng hậu nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cười nói: "Đây không phải là chính sự."
Nàng đổi xong xiêm y, đi ra tiếp tục cùng cáo mệnh phu nhân nói chuyện, Hiền phi ngồi một bên vô cùng điềm đạm.
Trịnh Anh hôm nay cũng tới, hoàng hậu luôn yêu thích nàng, ngày hôm nay lại gọi nữ quan viết cho một đơn thuốc, rồi hỏi thăm thân thể của nàng.
Trịnh Anh mặc dù lớn mật, nhưng nói đến mang thai là một chuyện vẫn còn có chút thẹn thùng, chỉ nói: "Nếu có tin chính xác, ngay lập tức liền bẩm báo hoàng hậu đòi thưởng."
Phùng hoàng hậu liền cười nói đến năm đó mang thai Đại hoàng tử, Hiền phi cũng thỉnh thoảng nói vài câu về chuyện của công chúa. Tất cả mọi người nghe đến thú vị.
Đến tiệc rượu say sưa thời điểm, hoàng đế đến.
Lý Dụ không nghĩ tới sẽ có nhiều người đến như vậy, thật xa liền nghe thấy tiếng cười nói. Một đường lại đây, rất nhiều người dồn dập hướng hắn hành lễ.
Hoàng hậu tự mình nghênh tiếp hắn.
"Hoàng hậu thật đúng là đem các phu nhân đều mời tới." Lý Dụ nói.
Hoàng hậu nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Bệ hạ, mọi người đều là vì quốc gia mà góp sức."
Lý Dụ thấy nàng nói thoải mái, cũng chỉ là nở nụ cười. Hắn vừa nhìn trận chiến này liền hiểu, hoàng hậu thực sự là thể diện thật lớn. Hắn mới không tin. Hoàng hậu làm tiệc rượu như vậy long trọng, là đem mặt mũi cầm về, sau đó thì sao?
Hắn uống 2 chén nhỏ. Hoàng hậu hôm nay tâm tình rất tốt, hắn phóng tầm mắt nhìn tới, đâu đâu cũng có mỹ nhân, phong cảnh này thật rất hiếm thấy. Bất tri bất giác, Hiền phi lui xuống, nữ quan cũng tránh đi, trong đình chỉ có hoàng hậu vì hoàng đế rót rượu.
Lý Dụ cảm thấy được mình cũng nên đi, Phùng hoàng hậu nói: "Thỉnh bệ hạ đến trong cung của thiếp, thiếp có việc cùng bệ hạ thương lượng." Nàng rũ mắt, ngữ khí ôn hòa.
Lý Dụ liền biết Phùng hoàng hậu không né, hắn cũng không có cách nào trốn, nhân tiện nói: "Vậy đi thôi."
Đức phi xa xa nhìn Đế hậu hai người cùng rời đi, nàng há mồm muốn kêu lên gì đó, nàng vừa nói được tiếng "Bệ hạ!" Sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Trong cung đưa đến khối băng, vô cùng mát mẻ. Cung nhân dâng trà, hai người ngồi đối diện.
Phùng hoàng hậu chuẩn bị trước lời nói, nàng và nữ quan châm chước hồi lâu, dự định dùng tình nghĩa để nói.
Mà giờ khắc này nàng nghĩ chỉ cần một câu nói liền có thể nói rõ ràng.
Nàng nhìn hoàng đế, sau đó làm đại lễ, nói: "Bệ hạ, thỉnh bệ hạ lập Đại hoàng tử làm Thái tử."
Nàng thật lâu không nghe thấy trả lời. Mồ hôi ở thái dương rơi xuống. Nàng quỳ trên đất không nhúc nhích.
Nàng bắt đầu khen Đại hoàng tử tâm trí thông minh, thân thể cường tráng, hiếu thuận khoan nhân. Nàng cố nén không cho nước mắt chảy xuống đến, nàng không thể khóc. Nàng là mẫu thân, cũng là hoàng hậu, không là một người mẫu thân, mà là mẫu nghi thiên hạ. Nàng không thể để cho hoàng đế cảm thấy được nàng là do tư tâm riêng của mình mà làm như vậy.
Qua hồi lâu, nàng rốt cục nói xong. Trong phòng chỉ còn lại yên tĩnh.
Nàng ngẩng đầu lên, hoàng đế thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng nàng không khỏi sợ lên. Dũng khí của nàng phảng phất theo lời nói vừa, đã toàn bộ biến mất.
Hoàng đế đứng lên, nàng không khỏi liền rụt lại lui về phía sau.
Hoàng đế đi về phía trước một bước, Phùng hoàng hậu cũng không dám động.
Hoàng đế chỉ hỏi một câu: "Hoàng hậu, thiên hạ có mê hoặc lớn như vậy sao?"
Hắn không chờ hoàng hậu trả lời, liền rời đi.
Phùng hoàng hậu xụi lơ trên đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT