Vương phi còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, nàng quả thực không thể tin vào tai của mình. Tuy rằng nàng cảm giác sau khi Vương gia đến Đạm Châu đối với Lữ phu nhân xa lánh rất nhiều, nhưng nàng cho là vương gia thay đổi đến sống ở Đạm Châu khó chịu trong lòng, cho nên đối với Lữ phu nhân phai nhạt.

Nghĩ đến, Vương gia một năm qua cũng không nạp thêm người mới, ngoại trừ cùng Vô Tịch hòa thượng thân cận, xác thực kỳ lạ.

Vương phi mười bốn tuổi đã gả cho Nhữ Dương vương, là an bài của trưởng bối trong cung. Nhữ Dương vương coi nàng vẫn luôn là có cũng được mà không có cũng được. Thời điểm mới vừa gả cho Nhữ Dương vương, Nhữ Dương vương lại đi mê luyến một ca cơ, sau đó có Lữ phu nhân, Nhữ Dương vương đối Lữ phu nhân sủng ái vượt xa đối với nàng, nếu không phải mẹ nàng có gia thế tốt, nàng lại có hài tử, nàng thật sợ Nhữ Dương vương sẽ buộc nàng đem vị trí Vương phi nhường cho Lữ phu nhân.

Mà sau khi đến Đạm Châu, Nhữ Dương vương giống như hoàn toàn tỉnh ngộ, không còn mê luyến ca cơ, kỹ nữ, cũng không sủng ái Lữ phu nhân, cũng đối với nàng ôn hoà rất nhiều, thường xuyên cùng nàng ăn cơm, nhắc nhở nàng học tập quản lý vương phủ. Chuyện này vốn là chuyện nên cao hứng.

Nhưng mà chuyện cũng không phải đơn giản như vậy. Vương gia một năm nay không cùng nàng ngủ cùng giường, một lần đều không có. Trong quá khứ Vương gia tuy rằng không thích nàng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nàng cùng giường, cũng làm nàng an tâm, cảm giác hai người vẫn là phu thê. Đến Đạm Châu,  Nhữ Dương vương, làm nàng vừa cảm động, vừa bất an. Nàng rất khó hiểu, không hiểu tại sao Vương gia đối với nàng tốt hơn, lại không muốn cùng nàng cùng giường.

Ngoại trừ không rõ, phần lớn là lo lắng, nàng lo lắng Vương gia cùng Lữ phu nhân lại cùng nhau sinh hài tử.

Nàng không nghĩ tới Vương gia cũng không ngủ với Lữ phu nhân.

Kinh ngạc trong giây lát, trong lòng Vương phi có một tia thoải mái khó giải thích.

“Bệ hạ muốn Vô Tịch hòa thượng vào kinh, tỷ phải đem người giao cho bệ hạ.” Vương phi quyết định.

Lữ phu nhân bĩu môi, nói: “Tỷ tỷ đã là hoàng hậu, đương nhiên đây là chức trách của quốc mẫu. Bây giờ bệ hạ mới đăng cơ, liền triệu hòa thượng vào cung, sẽ không thu nhận cậu ta đi… Tỷ tỷ phải khuyên nhủ bệ hạ.”

Mặc dù mấy ngày nay, Vương phi nghe đến danh xưng “Hoàng hậu” này vẫn kích động như trước, nhưng nàng không thể nào cùng Lữ phu nhân kết minh. Nàng từ trước đến giờ không thích Lữ phu nhân, ghét bỏ nàng ta lúc nào cũng dương dương tự đắc.

“Được rồi, không cần nói nữa. Bệ hạ muốn làm gì đương nhiên có lý của bệ hạ. Muội nếu như đối bệ hạ có gì bất mãn, có thể trực tiếp đi khuyên can bệ hạ. Muội nên sắp xếp chuyện của mình đi, những chuyện khác không tới phiên muội nhúng tay. Vô Tịch hòa thượng cùng chúng ta đồng thời vào kinh, nếu như cậu có cái gì bất trắc, tỷ liền tìm muội tra hỏi.”

Lữ phu nhân trên mặt vẫn là cười, chỉ là mất đi một phần hồng hào, ngượng ngùng nói: “Muội đều là vì tỷ tỷ suy nghĩ, tỷ tỷ hà tất đề phòng muội như vậy? Nếu tỷ tỷ nói như vậy, muội đương nhiên nghe theo tỷ toàn bộ.”

Ngoại trừ Lữ phu nhân, trong vương phủ xác thực đối với việc mang Vô Tịch hòa thượng có chút chê trách, bất quá cũng chính là nghị luận vài câu mà thôi, cũng không phải căm phẫn sục sôi mà nghị luận, chỉ là “Ngươi biết không? Cái Vô Tịch hòa thượng kia… Chỉ là một hòa thượng, muốn cùng chúng ta đồng thời tiến cung” khe khẽ nghị luận.

Hoàng đế có chút tiểu mê là không đáng kể. Tất cả mọi người có thể làm bộ làm như không thấy.

Nhưng khi người vương phủ đi Diệu Trí tự, mời Vô Tịch hòa thượng, lại bị cự tuyệt.

Đầu xuân, trong chùa chỉ có vài cây hoa mai, thưa thớt nở hoa. Chuông buổi sáng vang lên, Vô Tịch hòa thượng thường ngày ngồi ngay ngắn ở công đường tụng kinh. Hương nến không ngăn nổi khí lạnh đầu xuân, mỗi ngày vào lúc này là khó khăn nhất, mà hôm nay lại càng nhiều người đến muốn xem hòa thương Vô Tịch trong lời đồn.

Đọc kinh buổi sáng kết thúc, chủ trì liền kêu Vô Tịch nói riêng. Hắn hỏi Vô Tịch vì cùng người của vương phủ vào kinh. Hiển nhiên người vương phủ đang rất gấp, bọn họ đã không thể chờ đợi được nữa, muốn nhanh vào kinh. Không thể ở đây chậm rãi chờ Vô Tịch, đương nhiên cũng không có thể trực tiếp đem Vô Tịch trói đi.

Chủ trì chậm rãi nói: “Đi đi, Vô Tịch, con nên đi vào kinh. Mặc dù không có chuyện lần này, ta cũng sẽ muốn con rời đi Đạm Châu, đi Vân Châu, đi Lạc châu, hay đi đến kinh thành cũng tốt. con từ nhỏ thông tuệ, không nên hạn chế ở một chỗ là Đạm Châu.”

Vô Tịch nói: “Sư phụ, nếu như con đi vào kinh…”

Chủ trì giơ tay lên, ngăn cản lời của cậu: “Ở nơi nào cũng là nơi tu hành. Đi thôi.”

Cùng ngày Vô Tịch liền sửa sang xong hành lý của chính mình. Hành lý của cậu cực nhỏ, chỉ có một ít quần áo, một cái bát gỗ, còn có thân phận của bản thân. Cậu từ chối lời mời cùng vương phủ đồng hành, một mình khởi hành đi đến kinh thành.

Lý Dụ đang học làm hoàng đế.

Hắn hiện tại đã tương đối trấn định. Căn cứ vào tri thức mà hắn học được, hắn biết mình là hoàng đế Đại Thịnh thứ năm. Bốn hoàng đế theo thứ tự là cụ tổ, gia gia, phụ thân, đệ đệ.

Ông cố nguyên lai chính là chúa tể một phương, sau đó thành hoàng đế khai quốc. Gia gia trị quốc rất có cách, là một hoàng đế có danh tiếng tốt nhất, nhưng đáng tiếc không nuôi ra một đứa con trai tốt. So sánh Phụ thân cùng với hai đời trước, thì phụ thân rất tồi tệ, trầm mê sắc đẹp, phế qua hai vị hoàng hậu, một khi sủng một người liền có thể sủng lên trời, một khi không còn sủng liền trở mặt vô tình. Vân thục phi trước khi bị thất sủng lại chết đi, có người nói nàng vận may rất tốt.

Lý Dụ bấm ngón tay tính toán, một vương triều phong kiến đều có thể kéo dài khoảng trăm năm, hắn đang nằm ở thời gian đầu tiên, chỉ cần hắn không làm cho dân nhân kêu ca sôi trào, ông trời giúp đỡ khôn làm ra thiên tai hủy thiên diệt địa như trong phim, hắn sẽ làm hoàng đế an an ổn ổn. Vua làm mất nước, vong dân, Lý Dụ là kiên quyết từ chối; mà muốn đột nhiên biến thành hoàng đế anh minh như gia gia của hắn thì cũng là tương đương khó khăn. Lý Dụ tự lập ra mục tiêu cho chính mình——

Chỉ cần… Nhìn qua hắn, giống như hoàng đế thôi là được rồi.

Ngược lại Tiêu Từ Giản lại rất có khả năng. Lý Dụ quan sát qua nhiều lần, mấy tháng nay, từ khi đệ đệ của hắn lâm chung, băng hà, hắn cứ ngu ngu ngơ ngơ làm hoàng đế, nhưng căn bản chưa từng làm chính sự, cũng không cách nào làm chính sự. Triều đình vẫn như cũ ngay ngắn rõ ràng, đám quan lại cũng không dám lộn xộn.

Trong triều,có một tốp lão thần, nên làm gì làm gì, so với  hoàng đế tẻ tuổi còn muốn rõ ràng hơn nhiều.

Tiêu Từ Giản mỗi buổi sáng đều sẽ tới gặp Lý Dụ một lần. Nếu là nhiều chuyện, có lúc sau giờ ngọ y mới đến Đông Hoa cung một lần. (Anh công cứ như tiểu tức phụ=))))

Ngày nay, Tiêu Từ Giản đến còn mang theo một tin tức—— người của Nhữ Dương vương phủ còn hai ngày nữa sẽ vào kinh.

Lý Dụ mấy ngày trước cũng đã nghe qua tin tức rồi. Nghe thế vẫn là rất cao hứng, dù sao hơn một năm nay ở chung, cũng có chút tình cảm.

Tiêu Từ Giản là tới hỏi chuyện lập hậu. Lý Dụ không chút do dự: “Đương nhiên là Vương phi.” Vương phi là chính thất của Nhữ Dương vương, thân phận cũng thích hợp, hắn không nghĩ ra lý do gì để dị nghị.

Không nghĩ tới Tiêu Từ Giản nghe hoàng đế nói sảng khoái như vậy, cư nhiên như là bộ dáng rất vui mừng thở phào nhẹ nhõm: “Bệ hạ có thể hạ quyết tâm lập Vương phi làm hậu, như vậy rất tốt.”

Lý Dụ mặt 囧, hắn ở trong lòng Tiêu Từ Giản được chấm điểm hơi bị thấp đi? Hắn có làm gì đều không đúng sao?

“Lẽ nào thừa tướng còn có ứng cử viên tốt hơn để làm hoàng hậu?” Lý Dụ hỏi, ” Lập Vương phi là hoàng hậu, vốn là chuyện rất đương nhiên mà.”

Tiêu Từ Giản mỉm cười: “Là thần lo xa rồi.”

Y nở nụ cười, làm Lý Dụ rất không tự chủ mà dao động, dĩ nhiên cảm thấy được nụ cười này của Tiêu Từ Giản vô cùng chân thành. Hắn rõ ràng đã hạ quyết tâm cùng người này giữ khoảng cách nhất định.

Không nên a không nên. Lý Dụ âm thầm phỉ nhổ chính mình.

Hai ngày sau, nhóm Vương phi tiến cung. Trong cung đều từ vương phi mà đổi thành hoàng hậu.

Tân hoàng hậu thấp thỏm nhiều hơn vui sướng, vừa thấy được Lý Dụ, trước tiên bẩm báo những việc đã an bài. Sau đó lại nói chuyện của Vô Tịch hòa thượng.

“Bệ hạ, là thiếp hành sự bất lực, không thể khuyên bảo Vô Tịch cùng vương phủ cùng hồi kinh. Vô Tịch hòa thượng chỉ chịu một mình đi hóa duyên vào kinh.”

Hoàng hậu nói cho Lý Dụ.

Lý Dụ mặc dù có một tia phiền muộn, hơi lo lắng, từ Đạm Châu đến kinh thành, chính là đường rất xa, nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Hắn đối hoàng hậu hòa ái nói: “Ta sẽ phái người tìm kiếm cậu ta. Nàng cực khổ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play