Lại một đá nữa. Tôi cố ôm bụng, không thể để bọn chúng làm đứa bé rơi ra ngoài. Nghĩ đến đứa bé, tôi chợt nhận ra hậu quả. Tôi hối hận vì vừa rồi không quỳ.
Mạch 56
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, căn phòng không còn không khí Bob vẫn thở mỗi ngày trở nên ngột ngạt. Tôi bỗng nhận ra, Bob không còn quay về nữa, mấy ông già bằng vải hoác miệng cười mà Bob mua về cuối cùng là những thứ duy nhất mà tôi chăm chú nhìn suốt một thời gian dài. Vô tình tôi phát hiện trong ngăn kéo có con dao mà Bob đã mua về. Lưỡi dao sáng loáng, tôi lấy nó ra để vào một chỗ cùng với những ông già bằng vải và mấy mảnh giấy Bob để lại. Tôi cứ nghĩ, buổi tối hôm ấy ai đã gọi điện cho anh ta? Anh nghe điện rồi vội vã mặc áo quần đi ngay. Trong trí nhớ của tôi, tiếng chuông điện thoại như hồn ma bất ngờ nhảy ra cắt ngang quan hệ của tôi với Bob.
Tôi xả đầy nước vào bồn tắm, hơi nước nóng nghi ngút bốc lên. Bob rất thích ngâm người trong bồn tắm, đã có lần anh nói, Cho dù có xa em, anh cũng không muốn xa cái bồn tắm, nước nóng thích hơn con gái. Nhưng bây giờ anh lại bỏ đi, để lại đứa con trong bụng tôi. Anh bảo sẽ đưa tôi đi nạo thai. Tôi nghĩ, anh không về, tôi sẽ sinh đứa con này.
Tắm xong, tôi soi gương, vô tình phát hiện một bên đì có vết thâm đỏ, phải chăng hôm cãi nhau với Bob hơn một tháng trước, anh đá tôi và để lại dấu vết này? Hôm ấy Bob đá tôi vì tôi nói một câu hết sức tuyệt tình, đồng thời tôi ném cái ông già bằng vải xuống đất.
Tôi đứng trước gương ngắm nghía mình đang trần truồng, nhưng không biết tại sao hơi nước nóng trong bồn tắm vừa rồi lại lan ra, làm tấm gương mờ đi. Trước tấm gương mờ, tôi thấy khuôn mặt mình, đôi mắt mình trở nên mờ ảo, thậm chí đám long ở bụng dưới cũng mờ ảo. Tôi nghĩ, là hơi nước nóng hay là nước mắt làm bản thân tôi mờ ảo? Phải chăng Bob bỏ đi không một lời từ biệt là một đòn đánh mạnh vào tôi? Tôi nhớ lại những lúc Bob vui, ví dụ buổi tối hôm anh tặng bánh sinh nhật, tôi đã đùa anh, nếu một hôm nào đó em mất tích thì anh thế nào? Kết quả Bob chớp chớp mắt, anh khóc nức nở.
Sau đấy nhiều lần tôi nhắc lại chuyện anh khóc hôm ấy, nhưng anh không thừa nhận. Anh bảo anh không khóc, anh nói theo một khái niệm muôn đời không phục hồi trong tiểu thuyết của Kundela, làm một việc giống như trải qua tất cả, cho nên Bob không thừa nhận mình khóc.
Nhưng tôi nhớ rất rõ lần tôi nói đùa với Bob là những lời nói vui cuối cùng, cũng là sắp sửa bắt dầu một màn làm tình, và đấy cũng là lúc gieo hạt mầm bi kịch. Bây giờ nhớ lại, đùa với nhau lần ấy tôi như nghe nói đến hình phạt bằng đánh đòn ở Singapore, người bị phạt phải là Bob, phạt hai roi, mới đánh một roi vào mông Bob đã ngất xỉu, một roi nữa quất vào mặt tôi một tháng sau đấy.
***
Thời gian sau khi tắm xong thật khó xua tan, tôi nhìn cái đồng hồ treo trên tường, còn sớm mới đến giờ hẹn với Trần Tả. Hôm trước tôi gọi điện cho anh. Anh nghe thấy tiếng tôi, tưởng như không nhận ra, anh nói, chào chị, vật liệu chị yêu cầu ngày mai mời chị đến văn phòng chúng tôi để nhận. Cuối cùng, anh vội dập máy. Tôi ngớ ra không hiểu, một lúc sau bỗng mới hiểu ra, chắc chắn Thẩm Xán đang ở bên cạnh anh. Anh ấy sợ đến thế cơ ah? Quả nhiên, lúc tôi gọi lại. Ở đầu kia có tiếng Thẩm Xán, vừa nghe thấy chị ta “a lô”, tôi cười lạnh lùng, dập máy ngay.
Anh mấy hôm nay có bận gì không? Tôi nhìn vào tấm gương, phát hiện vết thâm đỏ Bob đá hôm nào, đỏ như con chim khách, đỏ như con phượng hoàng, đỏ như con quạ đỏ.
Tôi giụi mắt, phát hiện tấm gương vẫn mờ, cơ thể tôi vẫn mờ ảo. Cơ thể mờ ảo bổng tôi nhận ra một đạo lý, nếu không có đàn ông ngắm nhìn, người con gái khỏa thân vĩnh viễn mờ ảo.
Tôi ra phòng khách lại trong thấy tấm thảm kia, nhớ lại tất cả những gì đã nói với Bob và cả khoảnh khắc ấy của tôi và Bob ở đây, tôi cười. Tôi nhìn, bổng cảm thấy mình không thể ở trong căn phòng này thêm một phút nào nữa. Tôi sẽ chết ngạt, tuy còn những một tuần nữa mới hết thời hạn thuê, đến lúc ấy tôi không biết mình phải dọn đi đâu.
Tôi mặc bộ đồ vẫn mặc đi làm. Nhưng trước lúc ra cửa, tôi lại soi vào gương, chợt ý thức được mình không nên mặc bộ đồ này, năm mặc bộ khác. Bộ đồ của Trần Tả mua cho tôi, không biết vì lòng tực trọng hay do kĩ thuật cắt may. Dù sao tôi chưa bao giờ mặc bộ đồ anh mua để xuất hiện trước mặt anh, dù anh đã nhiều lần hỏi nhưng tôi vẫn không mặc, kể cả túi xách và đôi giày anh mua. Nhưng hôm nay tôi đi tìm Bob, tôi hận thù Bob, tôi nhớ Bob, trong khi chán ngán mệt mỏi với tất cả tôi lại ý thức phải mặc bộ đồ ấy.
Thay đồ xong, tôi đứng trước gương. Vậy là tôi nhớ đến đôi giày, khi tôi đi nó vào chân, bỗng tôi lại nhớ đến cái túi xách, lại nhớ đến cặp kính Trần Tả mua cho tôi, anh nhờ bạn mua tận bên Mỹ. Anh bảo kính này rất đắt, giá tương đương đồng hồ loại nổi tiếng. Tôi cẩn thận đeo nó lên mắt, có thể do tác động tâm lý, tôi cảm thấy không bị kích thích như mọi khi. Toàn thân đã được Trần Tả trang bị, tôi đi ra ngoài. Vào thang máy, tôi lại trong thấy tờ giấy dán trong đó ghi: Đề nghị các chủ hộ đấu tranh với chủ đầu tư chung cư, thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta.
Xuống đến tầng một, cửa thang máy mở ra, tôi bỗng sững sở trong giây lát. Người đứng mặt cách mặt tôi chừng mười phân là bố tôi. Tôi nhìn bố, đang định nói gì đấy thì ông nói với tôi, Dì con chết rồi.
Không khí như ngưng đọng. Tôi nắm tay bố, hỏi, Cuối cùng có những chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì? Bố đưa tay lên lau khô nước mắt, nói, Con có thể đứng với bố chừng nửa tiếng đồng hồ được không?
Tôi nói, Được. Chúng tôi ngồi ở sofa ngay sảnh ra vào. Bố nói, sự việc thật bất ngờ và rất đơn giản. Sáng sớm hôm qua dì đi mua thức ăn, dì biết bố thích ăn cà rốt, cho nên phải đi thật sớm để chọn mua cà rốt đỏ tươi, dì đã đụng phải ô tô. Dì chết ngay tại chỗ, cái xe bỏ chạy. Khi mọi người phát hiện báo cho bố biết, di đã chết trước đó hai tiếng đồng hồ.
Tôi và bố cùng im lặng. Ông không nói gì, tôi cũng không nói gì. Không biết qua bao lâu, bỗng bố đưa tay lên xem đồng hồ, òa khóc, nói, Suốt đời dì con muốn có tờ giấy đăng kí kết hôn với bố, chỉ muốn có tờ giấy ấy thôi, nhưng bố không cho dì. Bố cứ nghĩ, Cuộc đời còn dài, lúc nào lấy mà không được, cho nên bố vẫn chưa cho dì.
Lúc bố khóc, lần đầu tiên tôi quan sát kĩ khuôn mặt đẫm nước mắt của bố, đó là khuôn mặt mèo rất khó coi. Tôi nghĩ chỉ ít năm nữa mặt mình cũng giống mặt mèo như bố. Có thể mấy hôm rồi bố không cạo râu, mắt đỏ vì mất ngủ, tưởng như bố vừa đến nhà xác ăn thịt người chết về. Nếp nhăn trên trán bố giống như vết móng tay của người đàn bà vừa chết cào lên. Bố khóc rất thương tâm. Bố nói, Bố đã viết cho dì một tờ giấy bảo đảm, bảo đảm đời bố sẽ không đến với người đàn bà nào khác, bảo đảm không phục hôn với mẹ con, bảo đảm sẽ lấy dì. Nhưng tại sao bố không ly hôn với mẹ con mà đã kết hôn, dì chét như vậy cũng vĩ đại lắm.
Hai tay bố ôm đầu.
***
Tôi đến khách sạn San Grila, Trần Tả hẹn gặp tôi ở đấy. Anh nói, Em yên tâm, không ai biết đâu. Tôi nói, biết thì thế nào? Tôi không sợ. Trên đường đi, một bài hát bố đã hát cho tôi nghe hồi còn nhỏ cứ vang lên bên tai: “ Đại bàng nơi xa kia ơi, mi bay đi, bay đến tận Bắc Kinh…” Tôi không nhớ lời ca tiếp theo, chỉ cảm thấy lời ca “ đại bàng nơi xa…” nghe như tiếng sáo.
Trước cửa khách sạn, một anh bảo vệ mắt to, mặc đồng phục đỏ trông như chiến bình thời cổ La Mã, Thấy tôi, anh ta mỉm cười, Chào cô! Tôi chào lại, anh ta nói, Cô đẹp quá! Bất giác tôi nhìn anh ta, mặt anh ta đỏ bừng, giống như đánh phấn. Nắng trưa làm cho bộ đồ đỏ của anh ta trở nên tím gắt. Tôi nghĩ, anh này chỉ chừng hai mươi tuổi.
Trần Tả mặc áo ngủ trắng, lần đầu tiên tôi phát hiện phía dưới cái áo ngủ, chân anh đầy lông đen. Không giống Bob, lông chân của anh rất dày, giống như chân Pilison. Tôi đứng ngoài cửa do dự nhìn anh, anh quàng vai tôi, đưa tôi vào. Rồi anh quay sang phòng khách, ngồi ở sofa bắt đầu hút thuốc, tôi vẫn đứng. Tôi nói, Thật ra anh không cần dùng nhiều sức mạnh như thế. Anh cười nói, mà em cũng không nên đến muộn.
Tôi nói, vừa rồi bố em đến, bạn gái của ông ấy chết rồi. Ông ấy rất buồn, em thấy ông ấy cũng sắp chết.
Trần Tả không nói gì.
Một lúc sau anh nói, Thật ra em nên cởi quần áo rồi hãy nói với anh chuyện ấy. Lúc này em cũng nên cởi đồ được rồi đấy.
Tại sao hôm nay Trần Tả lại bất lịch sự như vậy nhỉ? Anh bực với tôi ư? Tôi nghĩ, tâm trạng đàn ông thật bất thường, tâm trạng người nghiện luôn luôn bất thường.
Chỉ nghe thấy tiếng anh, Em nên cởi đồ được rồi, anh rất sốt ruột, mấy hôm trước bị mụ vợ quản chặt. Lẽ ra hôm nay anh phải đi họp. Anh đã chuẩn bị đưa ra bốn đề nghị, trong dó có đề nghị về kinh tế liên quan đến những câu hỏi về Luật hôn nhân sắp được công bố, có liên quan đến những lo lắng đối với việc Trung Quốc vào WTO. Vào WTO có đúng là tốt hơn không? Mạch, em bảo có tốt không? Còn chuyện toàn cầu hóa? Đám trí thức bọn em suốt ngày nói ra rả, có đúng đấy là việc tốt? Xuất phát từ góc độ cuộc sống, em bảo, cuối cùng nó có tôt hay không? Ngoài ra anh còn một đề nghị, đúng ra là thái độ của canh đối với sự kiện ấy. Đừng fquan tâm đến tầng lớp trung lưu của Trung Quốc, vì Trung Quốc không có tầng lớp trung lưu. Phải chú ý đầy đủ đến thái độ của tần lớp mới giàu lên và đang đứng vững. Nói với em chuyện ấy thật vô nghĩa, em cởi đồ nhanh lên nào.
Tôi vẫn đứng bất động, Trần Tả nói to hơn, Anh vừa nghe em nói, bạn gái bố em chết. Chuyện ấy không liên quan đến chúng ta.
Tôi nói, Đúng là không liên quan.
Tôi bắt đầu cởi đồ, trước sự chú ý của anh, tôi cởi từng chiếc cúc, cở đến cái cúc áo cuối cùng, tôi hơi ngập ngừng, nhưng chỉ ngập ngừng rồi tôi cởi nốt ra.
Trần Tả đi tới, nói, Đi, chúng ta vào phòng trong.
Tôi lặng lẽ theo anh vào phòng trong. Tôi nói, Anh vào phòng tắm, để em cởi quần, em không muốn cho anh nhìn.
Trần Tả đưa tay cởi thắt lưng cho tôi.
Tôi nói, Để mặc em.
Anh nói, Để anh cởi giúp em.
Tôi để cho anh cởi, sau đấy anh đeo bao cao su vào…
Tôi rất bình tĩnh. Lúc ấy tôi nghe thấy cái giọng ồ ồ giống như tiếng gà gáy của anh. Tôi nghĩ, đàn ông thật đọc ác, một chút sức mạnh ấy mà cũng không sử dụng tốt, những lúc cần đến sức mạnh lại không dùng, những lúc không cần lại bảo toàn thân đầy sức mạnh.
Anh ta từ trên người tôi lăn xuống, cười nói, Thật vô nghĩa, lẽ ra em không nên đến muộn, bố em thật đáng trách.
Nhìn anh ta mặc quần áo mà không để ý gì đến tôi. Bỗng tôi như tỉnh ra điều gì, nói với anh, Trước khi Bob đi anh ấy có nhận được một cú điện thoại. Anh bảo, liệu Bob có gặp chuyện gì không? Có thể bị bắt cóc không?
Trần Tả bực lên, mặt anh đỏ bừng, nói, Đừng nhắc đến hắn với tôi, tôi không quen biết con người ấy.
Mạch 57
Ra khỏi nhà, chợt tôi có cảm giác Kha biết Bob ở đâu. Hai người thân nhau, chả nhẽ Bob đi đâu mà anh ta không biết?
Tôi gọi điện cho anh, anh đang trong một quán bar ở phó Tam Lí Đồn. Lúc tôi đến, anh nói, Mạch, phải chăng em đang cô đơn, cần anh đến với e chứ?
Nước mắt tôi trào ra. Kha bối rối dưa tôi đến ngồi ở bàn bên cạnh. Tôi vừa khóc, vừa nói, Em đến cầu xin anh, bảo cho em biết Bob đang ở đâu, trong bụng em còn có đứa con của anh ấy.
Tôi khóc to, Kha vờ như hù dọa, Anh ta dang hai tay ra với tôi, nói, Thật sự không biết Bob ở đâu, anh rất thân với Bob, nhưng k biết. Anh nói, Bôb mất coi như thôi đi, mấy hôm trước a ấy còn đánh mất đôi giày ở đoàn làm phim, đôi giày da nhãn hiệu…
Tôi gục lên bàn mà khóc, Kha gọi cho tôi một cốc bia, một đĩa bỏng rang. Tôi ngước lên, quán bar buổi chiều vắng vẻ, cô gái đứng trong quầy bar lặng lẽ nhìn tôi lau nước mắt. Nhạc buồn từ thùng loa vang ra tưởng như hợp sức với nước mắt của tôi. Kha đứng dậy vào nhà vệ sinh, nhưng anh quay lại ngay. Vẻ mặt căng thẳng, anh nói, Anh gặp Đại Uy trong đó.
Đại Uy?
Anh ta đang gọi điện thoại, đang nói chuyện với ai đó, bảo với anh lát nữa Mạch sẽ bị đánh chết.
Tôi nghìn Kha, muốn từ vẻ mặt anh ta để biết a có nói đùa k. Tôi nói, a có bịa k đấy? Tại sao em không trông thấy Đại Uy? Phải chăng anh muốn đuổi em?
Kha đẩy tôi đứng dậy, nói, Em đi đi, đi nhanh lên, vừa rồi anh hỏi Đại Uy có chuyện gì. Anh ta nói em không chịu đi làm, còn bám lấy Bob bẩn thiu, lại nói em quyến rũ Trần Tả. Thẩm Xán thuê người đánh chết em, có thể Đại Uy đã tố giác em…
Tôi nói, Không có chuyện ấy, Đại Uy không thể tố giác, em vẫn thường nói chuyện vui vẻ với anh ấy.
Kha nhìn quanh, cố đẩy tôi về.
Tôi uể oải đeo ba lô lên vai, chân lấm bẩn. Đi khỏi quán bar chừng mươi thước, tôi ngồi xuống dùng khăn giấy lau giầy. Tôi nghĩ, nếu có ai đó đến cũng không thể nhanh như thế. Trong khi ngồi xuống, tôi thoáng thấy hai chiếc xe, chạy trước là chiếc BMW, theo sau là chiếc xe đầu cụt. Ba người xuống xe trước, bốn người xuống xe sau, đi trước là Thẩm Xán, bà ta búi tóc thật cao, có thể trong thấy nụ cười bên mép, chung quanh bỗng ồn ào, náo loạn. bà ta lớn tiếng, chúng mày canh cửa, mấy người theo tôi vào.
Lúc này bên trong có người la lớn, đánh nhau, đánh nhau. Tiếp theo có một người từ trong nhà chạy vụt ra, tôi nhận ra Kha. Những người chạy theo sau hỏi anh, Vừa rồi anh ngồi với cô Mạch phải k? Cái con đĩ thói thây ấy đâu rồi?
Kha mặt tái nhợt, nói, Tôi không biết.
Hai người kia ra sức đấm đá, Kha kêu lên mấy tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Thẩm Xán lại ngồi vào chiếc xe BMW, còn tôi thì sợ đến bủn rủn chân tay. Lúc ấy có người phát hiện ra tôi. Hắn kê to, Kia rồi!
Tôi đứng dậy định chạy, nhưng có một tên tóm lấy tôi. Tôi nói, Cứ để tôi đi.
Kha nằm trên mặt đất trông thấy thôi, giọng tuyệt vọng nói, Mẹ kiếp, em không chạy nhanh lên!
Vừa dứt lời, anh ta lại bị một trận đòn nữa.
Tôi kêu lên, các người không được đánh anh ấy, các người tìm tôi có việc gì?
Có đến sáu tên đàn ông vây lấy tôi, không, bảy tên, đứng gần đấy còn có Đại Uy, mắt anh ta long lanh. Có tiếng cười lạnh lung, nói, Lần trước có thằng Tả giúp mày, mày chưa bị ăn đòn, nhưng chưa bị đòn đau còn chưa nhớ đời.
Nói xong, hắn thét lên, Quỳ xuống!
Tôi không quỳ.
Một tên khác nói, Quỳ xuống, quỳ xuống thì không bị đòn.
Tôi nghĩ, bọn họ đánh tôi, k thể quỳ xuống mà k bị đánh.
Tôi hỏi, Quỳ với ai?
Không chờ tôi dứt lời, một tên cho tôi một quả đấm vào mặt. Tôi ngã ngửa ra đất, nhưng tôi vẫn cố đứng dậy.
Mày có quỳ xuống không?
Tôi nói, Không quỳ.
Lại một đá nữa. Tôi cố ôm bụng, không thể để bọn chúng làm đứa bé rơi ra ngoài. Nghĩ đến đứa bé, tôi chợt nhận ra hậu quả. Tôi hối hận vì vừa rồi không quỳ. Lúc này có thêm nhiều người vây quanh tôi. Tôi trông thấy bà Xán đang ngồi ung dung hút thuốc trong xe. Đại Uy nói với Kha, anh chuồn nhanh lên, nếu k bọn họ nhớ ra, a lại ăn đòn đấy.
Kha bò dậy, chạy tới tóm lấy bọn họ nói, Các anh k được đánh cô ấy, các a định đánh chết cô ta à? Bọn họ lại cho Kha mấy quả rồi quay lại chỗ tôi. Mắt chúng long lanh như dã thú. Tôi hoảng sợ, hai tay ôm bụng ra sức gào to, Các người không được đánh tôi…
Mạch 58
Về sau Kha thuật lại với tôi quang cảnh tối hôm ây. Lúc bọn chúng xông tới, anh kêu lên một tiếng, rồi chạy vội đến trước xe Thẩm Xán, vỗ mạnh vào cửa xe. Thẩm Xán mặc anh, anh lại ra sức vỗ. Một người chạy đến cho anh một đá ngã lăn quay, khiến anh nằm bất động, a cố ngảng đầu nhìn Thẩm Xán qua cửa xe. Tấm kính cửa xe từ từ hạ xống. Kha nói, Xin chị tha cho cô ấy, dánh chết cô ấy, chị không phải đền mạng à? Thẩm Xán cười, nói, vừa rồi nó ngồi với anh nói những gì? Kha từ từ bò dậy, nói, Cô ấy không nói gì, chỉ nói bị bạn trai đá. Thẩm Xán lại hỏi, Bộ phim của các anh có còn quay nữa không? Kha nói, Chị bảo bọn họ đừng đánh cô ấy nữa, bọn chúng vẫn đánh đấy. Kha nhìn về phía ấy, anh thấy chỗ Đại Uy đứng đang đẫm nước, quần anh ta ướt nước đái. Thẩm Xán lại hỏi Kha, Bộ phim còn quay nữa không? Kha nói, Chị bảo bọn chúng đừng đánh cô ấy nữa, đánh cô ấy chết nguy hiểm lắm. Cô ấy đang có mang, đứa con của Bob đấy. Thẩm Xán nói, Cái đồ đĩ biết nó có con với ai. Này, các anh có cần tài trợ nữa không, bộ phim “ Phố Trường An” của các anh. Mấy hôm trước tôi gặp một cô bạn, cô ấy làm ăn ở Thâm Quyến, Hồng Kông rất phát đạt, tôi nói chuyện này, cô ấy rất thích thú, thế nào? Kha bỗng quỳ xuống, nói, Chị Xán, xin chị. Thẩn Xán nói, Đàn ông các anh quỳ xuống có đáng tiền không, anh quỳ thì có ý nghĩa gì, anh muốn quỳ thì cứ quỳ.
Thẩm Xán xuống xe, đến trước mặt tôi. Tôi đang thoi thóp thở, dưới người tôi là một vũng máu. Tôi k biết máu ra từ lúc nào. Chỉ nghe thấy tiếng bà ta, chúng mày chả biết gì sất, gọi cho 110 cũng k biết gọi. Mày thấy cái thằng Kha đang quỳ k, nó cũng chẳng biết gọi 110. Nó cầu xin tao bảo bọn này đừng đánh mày nữa, đồ ngu, tại sao chủ quán bar cũng k trông thấy.
Tôi mở mắt, thấy Thẩm Xán đang ngồi xuống nhìn vũng máu. Bà ta nhìn máu rồi nhìn tôi, nói, Cái ấy cảu mày phải chứa bao nhiêu cái của đàn ong mới thỏa mãn? Tại sao mày chỉ nghĩ đến cái của đàn ông mà k nghĩ được tao nói gì với mày? Hôm ấy ta chỉ vào một người đàn bà tàn tật, nói với mày những gì, quên rồi à?
Tôi nhổ máu trong mồm vào mặt bà ta. Bà ta cười, không chút vội vã lau mặt, nói, Được lắm, không đánh mày nữa, nhổ thì cứ nhổ, lũ chúng mày thôi, lui ra, nhưng mày thử nói cảm giác cảu mày bây giờ lên “ Cửu trùng thiên” hay xuống “ Địa ngục”? Bà ta suy nghĩ rồi đứng thẳng dậy nói, Cũng may, ở đây không có cái gương để mày ngắm cái mặt mày, ai trông thấy cũng phải kinh tởm. Trông thấy cái mặt mày, tối nay tao không thẻ nào nuốt nỏi bữa cơm.
Thẩm Xán bỏ đi. Bỗng tôi nói, Bà cứ nhìn xem, áo quần, giày và cả túi xách trên người tôi là của anh Tả mua đấy, cả điện thoại trong túi tôi nữa.
Cái túi xách đỏ đang ở trước mặt bà ta, bà ta đưa chân đá mạnh, cái túi văng xa, rồi bà ta vẫy tay bảo mọi người lên xe.
Cả bọn cùng lên xe.
Đại Uy đến trước mặt tôi, nói, Cô nghe tôi giải thích.
Tôi nói, Anh có điều gì mà phải giải thích?
Lúc ấy chỉ còn nghe tiếng Thẩm Xán nói trên xe. Anh Uy, đi, còn đứng đấy làm gì?
Đại Uy nhìn tôi, lại nhìn Kha, chần chừ giây lát rồi bỏ đi. Trong tiếng khởi động xe của bọn họ, tôi nghe thấy tiếng nhạc vang vọng không trung. Tôi nhếch mép, k ngờ tất cả những gì vừa rồi đã diễn ra trong tiếng nhạc.
Kha nâng tôi đứng dậy. Anh ta khóc vì trông thấy nhiều máu. Cô nhân viên trong quán bar chạy ra, nói, Nhanh đưa chị ấy đi bệnh viện. Tôi nói, cái túi. Kha tìm giúp cho tôi cái túi xách. Tôi nói, điện thoại. Kha tìm cái máy điện thoại trong túi xách. Tôi bấm máy, có tiếng chuông, Trần Tả không nhận điện. Tôi bấm nút gọi lại, anh ta vẫn k nhận. Kha đã vẫy một chiếc taxi, nhưng khi anh quay lại định đưa tôi lên xe thì tôi đã lên một chiếc xe khác, xe chạy một quãn xa vẫn còn thấy Kha đuổi theo sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT