Chu Phóng đứng lên, vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Trang đứng ở cửa nhà vệ sinh, sắc mặt khó coi mà nhìn hắn.

Hắn kéo khăn tay lung tung lau mặt, lo sợ bất an nói: “Xin lỗi, không nghĩ tới tôi sẽ phản ứng sẽ mạnh như vậy.”

Tiểu Trang lại không tức giận nổi, đành nói: “Đỡ hơn chưa? Để em thử lại xem.”

Cậu tiến về phía trước hai bước.

Chu Phóng nghẹn ứ trong cổ họng, sợ hãi vô cùng: “Đừng! Tôi không còn gì để phun ra nữa rồi!”

Tiểu Trang dừng lại. Chu Phóng nhỏ giọng nói: “Hay là… cậu đánh tôi một trận coi như trả thù mấy lần trước tôi đánh cậu đi.”

Tiểu Trang nhếch môi hỏi: “Sau đó thì sao?”

Chu Phóng trầm mặc một lúc lâu mới đáp: “Xem như thanh toán xong.”

Tiểu Trang nghiến răng: “Anh đừng mơ.”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang tiến vào, Chu Phóng vội đứng thẳng tắp, một cử động nhỏ cũng không dám. Tiểu Trang lấy khăn mặt treo trên móc, thấm ướt nước, vắt khô rồi sau đó đứng ở trước mặt hắn, tỉ mỉ lau mặt cho hắn.

Hắn ngây ra như phỗng, hoàn toàn không có phản ứng.

Tiểu Trang lau xong, chăm chú nhìn gương mặt hắn, thái độ cực kỳ bình tĩnh: “Hôm khác chúng ta thử lại, em sẽ cố gắng học, khắc khổ luyện tập, sớm muộn gì anh cũng sẽ quen thôi.”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang vỗ vỗ mặt hắn, diụ dàng như đang dỗ thú cưng của mình: “Được rồi, mau về ăn cơm anh gọi đi.”

Chu Phóng máy móc mà xoay người, đi ra hướng cửa để về nhà mình.

Tiểu Trang đứng phía sau hắn bổ sung thêm một câu, ngữ khí lại lạnh lẽo đáng sợ: “Đừng để em phát hiện anh lại lén lút ra ngoài gặp gỡ những kẻ không đứng đắn đó.”

Hắn vốn sợ Tiểu Trang buổi tối còn muốn tìm hắn, trở lại trên lầu cũng đứng ngồi không yên, trong đầu thiết lập vô số lần kế tiếp phải diễn như thế nào.

Nhưng mãi cho đến mười giờ hơn, Tiểu Trang đều không tìm hắn. Là vì lúc chiều hắn nôn quá kịch liệt nên đả kích cậu ta sao?

Hắn nằm trên giường nghiêm túc suy nghĩ.

Mèo Tới giẫm ngang qua mặt hắn, một lát sau lại giẫm trở về, tới tới lui lui mấy vòng không nghỉ.

Hắn nổi giận, bắt lấy nó nhét vào ổ chăn hung hăng ấn ấn nắn nắn một trận, nắn đến mức Mèo Tới phải meo meo cầu cứu.

Di động vừa vang lên, hắn buông tay, Mèo Tới lập tức nhảy xuống nền nhà, vèo vèo chạy trốn không còn bóng dáng.

Chu Phóng như chuẩn bị nghênh chiến với kẻ địch lớn mà cầm di động lên.

Tiểu Trang: “Anh đã ngủ chưa?”

Câu này nhìn không ra ý tứ của cậu, Chu Phóng không dám lập tức nhắn lại.

Qua hai phút, Tiểu Trang lại gửi tin tới: “Nếu em còn là Chu Tiểu Trang không thể nói, có phải anh đã sớm yêu em rồi không?”

Chu Phóng sửng sốt mấy giây, câu này lập tức biến mất, chỉ thấy hiện thị rằng ‘Tiểu Trang đã thu hồi tin nhắn’.

Sáng hôm sau, cũng là ngày thứ hai mươi Quan Cố biến mất.

Chu Phóng không giống bình thường đi xuống lầu ăn bữa sáng, Tiểu Trang cũng không lên tìm hắn. Hai người giống như quên đi đối phương.

Quên tận nửa ngày, mãi cho đến chạng vạng Tiểu Trang mới gọi điện thoại cho Chu Phóng.

Máy được kết nối nhưng cả hai đều không nói lời nào, giữa đôi bên dường như có bức màn xấu hổ ngăn cách.

Qua một lúc, Tiểu Trang mới nói: “Anh đang làm gì đó?”

Chu Phóng trả lời rất bình tĩnh: “Xem kịch bản.”

Tiểu Trang hỏi lại: “Còn chưa đọc xong sao?”

Chu Phóng vẫn bình tĩnh như cũ: “Sắp rồi.”

Tiểu Trang tìm chuyện để hỏi tiếp: “Lúc nào mới khởi quay?Anh nghỉ ngơi cũng đã lâu rồi.”

Giọng Chu Phóng nghe không ra cảm xúc: “Kịch bản mới vừa sửa xong, phần tôi thì không thay đổi gì, chỉ cho thêm phần diễn của người khác.”

Tiểu Trang ngập ngừng mấy giây rồi nói: “Vậy anh từ từ xem đi.”

Giọng điệu hôm nay khi nói chuyện của cậu trầm ổn lạ thường, không bán manh cũng không đột nhiên tức giận.

Chu Phóng cẩn thận nói: “Ừ, tôi cúp đây.”

Tiểu Trang đáp: “À…”

Lập tức thần kinh Chu Phóng căng lên. Tiểu Trang lại chỉ hỏi: “Em muốn đi siêu thị, anh có muốn mua gì không?”

Chu Phóng đáp ngay: “Không cần gì cả.”

Cúp điện thoại, hắn đi đến bên cửa sổ, vừa nhìn xuống dưới lầu vừa gọi điện thoại cho Giản Ninh Xuyên.

“Tiểu Giản” Hắn bắt đầu nhập diễn, mặc dù là đang ở nhà mình, cũng nhịn không được lén lút thấp giọng, “Làm phiền cậu một chuyến, hiện tại lập tức tới nhà tôi, cậu biết địa chỉ không?”

Giản Ninh Xuyên ước chừng đang nhàn rỗi nhàm chán, vừa nghe có việc làm, hưng phấn nói ngay: “Em biết ở khu nào, nhưng cụ thể thì không rõ.”

Chu Phóng nói địa chỉ cao ốc, còn dặn: “Cậu đừng ăn mặc quá tùy ý, hơi ăn diện một chút nhé.”

Giản Ninh Xuyên cười đáp: “Không thành vấn đề, muốn em ăn mặc theo style gì?”

Cách cửa sổ Chu Phóng thấy được Tiểu Trang đang đi ra bên ngoài.

Giản Ninh Xuyên hỏi: “Style đi thảm đỏ thế nào?”

Chu Phóng suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Đáng yêu, trẻ trung một chút được không?”

Giản Ninh Xuyên vô cùng nghiêm túc hỏi lại: “Được chứ, muốn theo phong cách Lolita sao? Em mặc đồ nữ cũng được.”

Chu Phóng nhăn mày: “… Không cần đâu!” Đây là kiểu công gì vậy chứ?

Hẹn Giản Ninh Xuyên xong xuôi, hắn lại tính ra một chút thời gian. Sau đó xuống lầu, mở cửa nhà Quan Cố, vào trong nhìn chung quanh một phen giống như để xác định không có người, hắn định đi vào lại nhìn thấy giày da trên chân nên vội lùi về sau để thay dép lê.

Sau đó Chu Phóng đi thẳng đến phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra lấy bao cao su. Đầu tiên là lấy một cái, đi ra lại dừng bước, do dự mấy giây mới vòng trở về lấy thêm hai cái rồi nhét cả ba vào túi áo.

Lần thứ hai khi rời đi, hắn tựa như quá mức bối rối cho nên đóng ngăn kéo không kĩ. Tới cửa đang lúi húi đổi về giày của mình thì di động trong túi áo vang lên. Là Tiểu Trang gọi đến.

Chân tay hắn luống cuống một lúc lâu, hít sâu mấy lần mới giống như bình tĩnh để nhận cuộc gọi. Tiểu Trang vui vẻ hỏi hắn: “Anh muốn ăn sầu riêng không? Em mua cho anh một quả nhé.”

Chu Phóng khẩn trương nói: “Không cần, tôi chuẩn bị ra ngoài.”

Tiểu Trang khựng lại, truy vấn ngay: “Anh đi đâu?”

Chu Phóng nói: “Tôi… lâm thời có việc.”

Tiểu Trang nhăn mày hỏi: “Trời sắp tối rồi mà còn phải làm việc sao?”

Chu Phóng lắc đầu dù bên kia không thấy được: “Không phải công việc, ra ngoài gặp bạn thôi.”

Tiểu Trang gặng hỏi: “Bạn nào vậy? Em có quen không?”

Chu Phóng bật thốt lên: “Cậu không biết đâu, là người trong giới chúng tôi… Không phải diễn viên mà là một biên kịch.”

Tiểu Trang hỏi: “Lý Tranh sao? Em rất thích anh ấy, em đi với anh.”

Chu Phóng chối ngay: “…Không được, tôi đang gấp lắm, tối về tìm cậu, chào nhé.”

Hắn dùng tốc độ rất nhanh để nói hết câu đó, rồi lập tức cúp máy, vội vàng đi giày, hệt như chạy trốn mà lao ra khỏi cửa nhà Quan Cố.

Cửa vừa đóng kín, hắn lập tức trấn định lại. Tiểu Trang nhất định phát hiện hắn đang nói dối.

Chờ khi cậu trở về rất nhanh sẽ phát hiện dép lê ở cửa nhà bị đá loạn, ngăn cửa tủ trong phòng ngủ từng bị kéo ra mà quên đóng kĩ.

Như vậy nhất định cậu sẽ xem lại đoạn video mà camera theo dõi ghi lại trên di động.

Camera mà Quan Cố trang bị dùng để theo dõi chính mình sẽ nói cho cậu biết — Chu Phóng lại tới, còn cầm đi ba cái bao cao su.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play