Chu Phóng bị hôn bất ngờ đến nỗi sửng sốt mất mấy giây, trước khi Tiểu Trang muốn duỗi đầu lưỡi vào trong, hắn mới bừng tỉnh cố sức đẩy người ra.
Tiểu Trang lảo đảo lui về phía sau, chân va trúng bàn trà, có lẽ là rất đau cho nên mặt cậu cau có, căm giận trừng Chu Phóng.
Chu Phóng dùng mu bàn tay cố sức lau miệng, còn phì phì vài cái mới cả giận quát: “Tiểu Trang! Cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Tiểu Trang tiếp tục trưng ra vẻ mặt tức giận, lấy di động gõ chữ.
Chu Phóng mở ra xem, “Anh còn bảo em giống con gái, em sẽ không khách sáo với anh nữa đâu.”
Chu Phóng: “…”
Tuy rằng Tiểu Trang cả ngày bán manh, làm nũng, gọi chồng ơi chồng à không dứt nhưng kỳ thật cậu ta cũng không hề có vẻ nhão nhoét như phụ nữ, tính tình của Chu Phóng một khi nổi sùng lên thì sẽ chẳng quản đối phương là ai nữa, dù có là người thân thì cũng công kích không hề suy nghĩ.
Hắn thử ngẫm lại, dù sao hôn hắn chính là môi của Quan Cố, cũng không quá khó tiếp thu lắm, vì vậy nói: “Thôi được rồi! Mới nãy là tôi nói hưu nói vượn, tôi không cảm thấy cậu giống con gái đâu.”
Tiểu Trang giống như ngay lập tức nguôi luôn cơn giận, lại lên dây cót tinh thần: “Em tha thứ cho anh, moa moa taz.”
Chu Phóng sắp phiền chết với mấy cái chụt chụt hôn hôn của cậu, ra lệnh đuổi người: “Cậu mau đi ngủ đi.”
Tiểu Trang không đi, đưa tay sờ chỗ đùi vừa rồi bị va trúng, khổ sở nhìn Chu Phóng.
Chu Phóng tiếp tục đuổi người: “Chân đau còn không nhanh lên giường nằm đi, nhìn tôi thì có ích lợi gì?”
Tiểu Trang xụ mặt: “Bả vai anh đau em liền đau lòng, chân em bị đụng bầm cả mảng mà anh chẳng thể xót em một chút được sao?”
Chu Phóng tức giận: “Đáng đời cậu, còn dám xằng bậy nữa tôi liền đánh gãy chân cậu.”
Hắn còn làm ra vẻ mặt vô cùng hung ác để uy hiếp.
Tiểu Trang trợn tròn mắt, chỉ chỉ vào chân mình rồi gõ chữ: “Đó cũng là chân của cục cưng nhà anh đấy, anh nỡ đánh gãy thì cứ đánh đi, nếu em sợ sệt khóc lóc thì em liền không mang họ Chu nữa.”
Chu Phóng khinh thường: “Vốn cậu đâu phải họ Chu.”
Tiểu Trang: “Em là người của nhà họ Chu đó.”
Chu Phóng đáp có lệ: “Tùy cậu đấy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi ngủ.”
Tiểu Trang: “Em dùng khăn mặt của cục cưng nhà anh để rửa mặt, còn dùng bàn chải đánh răng của hắn nữa đó.”
Trong lòng Chu Phóng không quá thoải mái, ngoài miệng thì vẫn nói: “Dù sao cậu rửa mặt của anh ấy, chải răng của anh ấy, đợi lát nữa tôi cho cậu ít tiền coi như phí dịch vụ ha.”
Tiểu Trang liếc hắn một cái, chậm rãi gõ tin nhắn: “Em còn muốn ngủ với bạn trai của hắn nữa cơ.”
Chu Phóng tức giận quát: “Cút.”
Tiểu Trang le lưỡi làm một cái mặt quỷ với hắn rồi xoay người bỏ chạy.
Chu Phóng mặc kệ cậu ta, ôm gối ôm hình con mèo nằm trên ghế sa lông, nhìn đèn treo trên trần nhà yên lặng thầm cầu nguyện.
Hy vọng sáng mai mở mắt ra là hắn có thể gặp lại được người yêu của mình rồi.
Nhưng mà, ba ngày trôi qua rồi lại thêm ba ngày nữa, Tiểu Trang vẫn cứ là Tiểu Trang, còn sống vô cùng thư thái tự tại, mỗi buổi sáng ôm notebook không biết viết cái gì liên tục gõ lách cách, giữa trưa ngủ trưa một giờ, dậy thì sẽ đọc sách cả buổi chiều, buổi tối cơm nước xong liền đi ngủ, vừa khỏe mạnh khoa học mà lại rất có quy luật.
Ngẫu nhiên cậu cũng tới quấn lấy Chu Phóng bán manh, có điều nhiều lần bị Chu Phóng oán giận đành tiu nghỉu trở về, số lần bán manh của cậu cũng dần dần ít đi.
Tiểu Trang nghĩ như thế nào Chu Phóng không biết, dù sao hắn vốn cũng không muốn để ý đến cậu ta.
Đến ngày thứ sáu, mấy ngày rồi Chu Phóng làm việc và nghỉ ngơi không hề quy luật, cũng không ăn uống đầy đủ nên hậu quả xấu hoàn toàn lộ ra.
Từ buổi sáng hắn bắt đầu sốt nhẹ, bả vai đau đến cơ hồ không thể động, uống miếng nước đều rất tốn sức, muốn ôm Mèo Tới mà cũng chẳng được.
Rốt cục ngoài trời đã ấm hơn, trong nhà cũng không quá lạnh, nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người rã rời như mới đánh trận, bọc chăn nằm ở trên ghế sô pha nửa ngủ nữa mê, cứ mê man được chốc lát lại mãnh liệt mở mắt ra nhìn xem Tiểu Trang đang làm gì, nhìn xem Quan Cố đã trở về hay chưa.
Mơ mơ màng màng đến chạng vạng, hắn lại một lần mở to mắt, phát hiện bầu trời tối đen, trong phòng khách ánh sáng rất mờ nhạt, cả không gian chìm trong tĩnh lặng.
… Người đâu rồi?
Hắn giật mình bật dậy, phát hiện đèn trong phòng đọc bật sáng, nghĩ thầm rằng Tiểu Trang đại khái đang xem sách hoặc viết báo, đầu óc hắn choáng váng vô cùng, đang định nằm xuống bỗng nhiên nghe được trong phòng sách có người đang nói chuyện, nhưng hắn cẩn thận lắng tai nghe thì lại không có nữa, là hắn phát sốt nên nghe nhầm rồi ư?
Tiểu Trang cau mày bước lại đây, vươn tay định sờ trán hắn, Chu Phóng theo bản năng né tránh, Tiểu Trang ngượng ngùng buông tay xuống.
“Cậu ở trong đó làm gì vậy?”
Tiểu Trang huơ tay diễn tả hành động đọc sách. Gương mặt Chu Phóng lập tức lộ vẻ thất vọng.
Tiểu Trang lấy di động ra, gõ chữ thật nhanh hỏi hắn: “Có phải anh sốt rồi không? Mặt của anh đỏ lắm.”
Chu Phóng khẽ lắc đầu: “Không sao, tôi ngủ một lát sẽ khỏi thôi.”
Tiểu Trang: “Nhà chúng ta hình như có thuốc hạ sốt đó, anh uống đi rồi sau đó lên giường ngủ.”
Chu Phóng cảm thấy ba chữ “nhà chúng ta” kia quá sức chói mắt, hắn để điện thoại di động xuống, một lúc lâu sau vẫn chẳng nói gì.
Tiểu Trang liền yên lặng nhìn hắn.
Qua một lát, Chu Phóng đột nhiên nói: “Còn sống tiếp như vậy, chi bằng chết cho xong.”
Tiểu Trang biến sắc mặt, đặt tay lên vai Chu Phóng. Lần này ngay cả tâm tình trốn tránh Chu Phóng cũng chẳng có, chỉ bảo: “Đã sáu ngày rồi, có lẽ anh ấy không bao giờ muốn gặp tôi nữa.”
Tay Tiểu Trang dùng sức nắm lại, như là trấn an hắn.
Chu Phóng hít mũi sụt sùi rồi nói tiếp: “Cho dù là tôi không tốt thật thì anh ấy cũng nhẫn tâm quá rồi.”
Tiểu Trang chậm rãi đến gần hắn, muốn vòng tay ôm lấy hắn vào lòng. Chu Phóng bừng tỉnh, quát lên: “Tránh ra.”
Tiểu Trang cứng đờ, chỉ đành thối lui.
Chu Phóng nghiêng người đi, cuộn tròn trong sô pha, thở dài rồi bảo: “Cậu cứ đọc sách của cậu đi, tôi muốn ở một mình, không có tâm trạng đùa với cậu đâu.”
Tiểu Trang lại ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Chu Phóng quay đầu đi không muốn nhìn cậu.
Tiểu Trang dùng di động gõ chữ đưa tới trước mắt hắn: “Em không thể sao?”
Chu Phóng nhìn thoáng qua, không lên tiếng.
Tiểu Trang lại tiếp tục viết: “Ngày đó em hôn anh, anh cũng đâu thấy phản cảm, đúng không?”
Chu Phóng vẫn không lên tiếng, đầu hắn choáng váng đau đớn như muốn nổ tung.
Tiểu Trang: “Chúng ta thử xem đi.”
Chu Phóng hỏi lại: “Thử cái gì?”
Tiểu Trang không gõ chữ nữa, cậu đứng lên, ngồi xuống ngay sát Chu Phóng. Chu Phóng đang nghiêng người cuộn tròn trên ghế sô pha, cậu ngồi vòng xuống sau lưng hắn, dùng một loại tư thế cực kỳ thân mật ôm lấy hắn.
Chu Phóng cự tuyệt: “…Buông tay, cút ngay.”
Tiểu Trang không nghe lời, đôi tay từ phía sau chuyển qua trước, cách quần áo khẽ vuốt ve cơ bụng và ngực của hắn.
Chu Phóng nổi giận, dùng sức túm lấy tay cậu hất qua một bên rồi quay đầu mắng: “Cậu còn không biết xấu hổ sao?”
Gần gũi như vậy, lại còn phải đối diện với khuôn mặt thân thương đến nhường ấy khiến Chu Phóng chẳng thể mắng thành tiếng. Hắn cúi đầu rầu rĩ: “Thật sự không được. Ngoại trừ Quan Cố thì ai cũng không được.”
Tiểu Trang lui sang một cái ghế sô pha khác, yên lặng khóc nấc lên, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Chu Phóng sốt cao đến nỗi hoa mắt chóng mặt, đầu đau như muốn nứt ra, cũng chẳng sức đâu quan tâm cậu ta nữa.
Không biết qua bao lâu, Chu Phóng dần dần mất đi ý thức, có lẽ là đang ngủ, có lẽ là sốt cao nên mê man thiếp đi.
Ngày hôm sau, hắn bị tiếng nhạc đánh thức, là ca khúc Rolling in the deep – nhạc chuông điện thoại của Quan Cố.
Hắn gắng gượng mở mắt ra, vươn người sang muốn cầm máy để nghe thì tiếng chuông lại đột nhiên im bặt, giây tiếp theo giây…
“Alo.”
Chu Phóng: “!!!”
“Đám tang của ông nội tôi? À, xong xuôi cả rồi. Ngày mai tôi sẽ trở về, mấy ngày nay gây phiền toái cho mọi người rồi… Ừ, được, lát tôi sẽ kiểm tra mail… Ừ, mai gặp.”
Chu Phóng nằm ở trên ghế sô pha không dám nhúc nhích một xíu nào, đến thở cũng không dám dùng sức.
Hắn hoài nghi có lẽ từ ngày hôm qua hắn nghe lầm giờ thì đã phát triển thành ảo giác, không thì làm sao lại có thể thấy Tiểu Trang ngồi ở nơi đó trả lời điện thoại được?
Trả? Lời? Điện? Thoại?
Có quỷ rồi!
Người nọ cúp điện thoại, xoay người lại đối diện với ánh mắt của Chu Phóng.
Chu Phóng: “…”
Đối phương nghiêm mặt nói: “Ông nội của anh lại chết một lần nữa hả?”
Chu Phóng khẽ nuốt nước miếng.
Hắn muốn gọi cái tên kia nhưng lại không dám, hắn nghĩ nhất định là mình đang nằm mơ rồi, không thể thốt lên cái tên ấy, nói ra rồi có khi hắn cũng tỉnh lại mất.
Người kia nói: “Sao mỗi lần xin phép giúp anh em chỉ biết lấy mỗi cái cớ này vậy? Đây là lần thứ mấy rồi?”
Đối phương cau mày nói tiếp: “Sao lại khiến bản thân thành thê thảm như vậy?”
Tóc tai Chu Phóng lộn xộn, hắn biết hiện tại mình là cái dạng gì, khóe mắt còn dính ghèn, hai ngày rồi chưa cạo râu, môi cũng khô khốc tróc vẩy, nhất định là vừa xấu lại vừa chật vật.
Vậy thì sao? Hắn chẳng quan tâm đâu.
Hắn nhảy xuống đất, chân trần chạy trên nền nhà, ôm lấy eo Quan Cố.
Chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau.
Chu Phóng dùng sức hít vào một hơi, hít đến nỗi ngũ tạng lục phủ đều nhói đau, nhếch môi cười ngây ngô: “Sao bây giờ anh mới trở về?”
Ba chữ cuối vừa ra khỏi miệng thì tuyến lệ của hắn tựa như cũng nổ tung, trước mắt thoáng chốc liền mơ hồ không nhìn rõ gì nữa, nước mắt ào ào tuôn chảy. Hắn gấp đến độ dừng không được, dùng hết toàn lực mở to hai mắt, hắn sợ hắn mới chớp mắt thôi thì Quan Cố sẽ lại biến mất.
Quan Cố nhẹ giọng hỏi: “Anh đi mấy ngày rồi sao?”
Chu Phóng nghẹn ngào đáp: “Sáu… Không, hôm nay là ngày thứ bảy rồi.”
Quan Cố mỉm cười vuốt ve gương mặt của hắn: “Em có nhớ anh không?”
Giọng Chu Phóng khàn đặc: “Nhớ sắp phát điên lên được.”
Quan Cố lại nói: “Có Chu Tiểu Trang ở cùng em mà, em còn nhớ anh làm gì?”
Chu Phóng vội la lên: “Ai cần cậu ta? Em thật sự không thích cậu ấy đâu… Anh có thể xem lại camera mà!”
Quan Cố đưa tay viền theo bờ môi hắn: “Anh chỉ muốn nghe em tự nói, bảy ngày qua hai người làm những gì?”
Chu Phóng rất nhanh hồi ức lại, thành thật trả lời: “Em không làm gì hết, cậu ta… có hôn em một lần.”
Quan Cố nghiêng đầu kề sát mặt vào gương mặt tái nhợt của hắn: “Hết rồi sao?”
Chu Phóng gật đầu: “Hết rồi!”
Quan Cố cũng không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Hắn bắt đầu hơi sốt ruột vội níu lấy tay anh: “Anh đừng nghi ngờ được không, em chỉ yêu một mình anh thôi mà.”
Quan Cố hôn lên má hắn một cái rồi khẽ nói: “Anh tin.”
Hai mắt Chu Phóng cay cay, vội dụi đầu quệt hết nước mắt nước mũi lên vai Quan Cố, giọng nói vô cùng tủi thân: “Anh không nên nghi ngờ em.”
Hắn lại cảm thấy ngữ khí của mình có vẻ hơi già mồm cãi láo, vội sửa lại lời: “Cưng ơi, về sau ngàn vạn lần anh đừng biến mất như vậy nữa nhé.”
Nói mãi, chân hắn đột nhiên mềm nhũn đứng không nổi, cả người tựa vào Quan Cố.
Quan Cố vội ôm lấy hắn, kinh ngạc hỏi: “Sao người em lại nóng như vậy?” Rồi đưa tay sờ sờ trán của hắn, “Em không biết là mình đang sốt cao à?”
Chu Phóng không để bụng, hắn vòng sát tay qua ôm eo anh: “Em biết, em mệt quá, đỡ em lên giường đi.”
Quan Cố: “…”
Anh đỡ Chu Phóng ngồi tựa vào đầu giường, tìm thuốc hạ sốt đút cho hắn uống.
Kỳ thật đầu óc Chu Phóng còn lâng lâng mơ hồ, bả vai cũng đau, giãy giụa mấy cái rồi cởi sạch quần áo của mình, nằm xuống thúc giục anh: “Anh mau lên đây đi.”
Quan Cố hết cách: “Em ngủ một lát đi cho khỏe.”
Chu Phóng khó khăn mới có được một lần nhõng nhẽo: “Không có anh em ngủ không được, anh mau tới đây đi!”
Quan Cố trù trừ bên giường một lúc mới do dự: “Không nên đâu, chờ em hạ sốt rồi nói sau.”
Chu Phóng đợi không được nữa, giờ phút này hắn rất rất muốn người kia, bèn liếm môi dụ dỗ: “Em nghe nói lúc bị sốt bên trong sẽ nóng lắm, anh không muốn thử sao?”
Chuyện xấu hổ hay chuyện không xấu hổ, chuyện nên làm hay không nên làm thì cả hai đều trải qua hết rồi, ấy vậy mà chỉ một câu đã khiến mặt Quan Cố đỏ bừng lên, mạnh miệng: “Em thật là, nói bậy bạ gì đó!”
Chu Phóng: “…”
Quan Cố kéo chăn che lấy cả người trần trụi của Chu Phóng, lại sờ sờ mặt của hắn, ánh mắt anh ôn nhu nói: “Mau ngủ đi, yêu em, moa moa taz.”
Sau đó anh đi ra ngoài, còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại.
Chu Phóng nằm ở trên giường ngây người một lúc lâu, cuối cùng run rẩy vươn tay ra từ trong chăn đụng đến di động đặt ở bên gối, chầm chậm bấm số gọi điện thoại cho Diêu Bối Bối.
Diêu Bối Bối vừa nghe máy liền hỏi ngay: “Quan Cố tỉnh rồi hả?”
Chu Phóng đáp: “Tỉnh rồi nhưng không biết là ai.”
Diêu Bối Bối không hiểu: “…Cậu có ý gì?”
Chu Phóng cũng không biết mình đang muốn nói gì nữa. Tên kia bảo mình là Quan Cố, nhưng Chu Phóng lại cảm thấy người ấy giống Chu Tiểu Trang hơn.
Nhưng Chu Tiểu Trang không thể nói chuyện, người này tại sao lại có thể nói?
Hắn kể sơ mọi chuyện lại cho Diêu Bối Bối, lòng hoảng hốt hỏi: “Không phải là nhân cách thứ ba xuất hiện đó chứ?”
“Nếu như là nhân cách thứ ba thì hắn sẽ tự cho bản thân một thân phận, tên mới và tính nết mới.” Diêu Bối Bối suy nghĩ một lúc mới nói tiếp, “Tôi cảm thấy… có khả năng là Tiểu Trang đang giả làm Quan Cố.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT