Giản Ninh Xuyên nghe ra ngữ khí của hắn đã buông lỏng bèn vội giải thích: “Anh nghe em nói, không phải em muốn anh thiếu nợ gì em đâu. Hôm đó em với Lý Tranh có trò chuyện vài câu về kịch bản mới của ông ta, thấy nhân vật trong phim mới thật sự rất phù hợp với anh nên mới nhịn không được đề cử anh cho ông ấy. Anh Phóng, em cảm thấy cơ hội trước mắt này rất tốt, nếu bỏ lỡ thì quá đáng tiếc. Em không có ý gì khác đâu, trước đây đúng là em tự mình đa tình, nhưng em đề cử anh với Lý Tranh thật sự là vì tài năng của anh, không phải em muốn trao đổi với anh cái gì cả.”
Giản Ninh Xuyên lại nói tiếp: “Ngoại hình của anh rất bắt mắt, diễn xuất lại tốt vô cùng. Anh đã diễn rất nhiều bộ phim truyền hình ăn khách rồi, về lý thuyết thì hẳn là nên có kịch bản điện ảnh chất lượng tới tìm anh mới phải. Thế nhưng công ty chủ quản của anh quản lý không ổn, căn bản chẳng tự tìm được mấy tài nguyên ngon nghẻ cho anh, mà anh cũng không có nhân mạch riêng của mình. Nếu cứ để vậy thì thêm vài năm nữa thôi anh sẽ qua độ tuổi hoàng kim mất. Như thế chẳng phải quá uổng phí điều kiện cực tốt của anh sao? Em rất lo cho anh nên mới muốn vì anh làm một điều gì đó. Anh Phóng, em không phải muốn anh đền đáp gì em đâu, em chỉ hy vọng anh có thể ngày càng phát triển, thăng tiến trong công việc thôi mà.”
Chu Phóng xấu hổ thật rồi, vốn hắn và Giản Ninh Xuyên chẳng có quan hệ thân quen quá gì thế mà cậu ta lại tình nguyện giúp đỡ hắn, tuy trong đó hẳn cũng có một ít tình cảm cá nhân, nhưng nói đến cùng thì việc này hắn vẫn nên cảm kích cậu, vậy nên Chu Phóng chân thành bảo: “Tôi hiểu chứ, cám ơn Tiểu Giản, cậu đã hao tâm tổn trí rồi. Chờ đợt này tôi xong việc về lại Bắc Kinh thì mời cậu đi ăn cơm một bữa nhé?”
Giản Ninh Xuyên vô cùng kinh ngạc: “Anh, anh không giận em nữa à?”
Chu Phóng cảm thấy bầu không khí thích hợp rồi bèn quay trở về chủ đề ban đầu: “Không phải mới nãy cậu đã gửi ảnh chụp cho tôi à?”
Giản Ninh Xuyên nghi hoặc hỏi lại: “Ảnh nào ạ? Mấy nay em đâu có gửi gì cho anh.”
Chu Phóng nghe vậy còn nghi hoặc hơn: “Chứ không phải dạo thời gian gần đây cậu chat weixin với tôi suốt sao?”
“Dạ? Weixin á? Không, em đâu có, hay là trợ lý của em… mà không phải, tài khoản weixin cá nhân là em tự mình quản lý, cả người đại diện và trợ lý đều không quản việc này. Chẳng lẽ có ai giả vờ tạo nick giống em à? Thôi chết, hay là có kẻ lừa đảo bảo anh trúng thưởng hoặc gửi cho anh đường link gì rồi bảo anh gửi tiền cho hắn, anh Phóng, anh ngàn vạn lần không được tin nhé!” Giản Ninh Xuyên càng nói càng không giữ được bình tĩnh.
Chu Phóng đen mặt: “… Tôi cũng đâu phải đứa ngốc!”
“Chồng ơi, anh tin em được không? Em không nói dối anh đâu. Từ lúc còn học cấp 3 em đã thích anh rồi.” Tiểu Trang vội vàng giải thích. “Kỳ thực, em là đàn em khóa dưới của anh.”
Chu Phóng đen mặt: “Cút đi!”
“Thật đó, em học sau anh một năm, giáo viên chủ nhiệm cấp 3 của em là thầy Giang Kiệt, cái thầy mà răng hô hô, dạy môn toán ấy. Năm ấy thầy Giang có dạy anh một học kỳ mà.”
Nãy giờ Chu Phóng vẫn cho rằng Quan Cố đang đùa cợt mình, tức giận đến muốn bùng nổ, thế nhưng đọc những dòng tin nhắn Tiểu Trang vừa gửi lại thấy hơi hoang mang. Hắn vẫn còn nhớ rõ thầy Giang Kiệt, đúng là thầy ấy từng dạy hắn. Nhưng anh và hắn bằng tuổi và học cùng một lớp cơ mà, sao bây giờ lại bày ra bộ dáng nghiêm túc nói với hắn rằng anh trở thành ‘đàn em’ của hắn chứ?
Tiểu Trang lại tiếp tục nhắn thêm mấy tin qua: “Trước đây em không dám nói cho anh biết, định chờ khi nào chúng ta gặp nhau thì mới kể lại từ đầu đến đuôi cho anh nghe.”
Tiểu Trang: “Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi anh đang xếp hàng mua đồ ở nhà ăn, hai tay đều bận cầm hộp giữ nhiệt nên đành cắn cái thẻ cơm trên miệng. Lúc đó em không rời mắt khỏi anh được, em cảm thấy anh vừa soái vừa ngầu. Anh đi được vài bước thì gặp người quen bèn cười chào hỏi người ta, hẳn là đã quên béng mình còn đang ngậm tấm thẻ làm nó rơi ngay xuống đất, em buồn cười muốn chết, nghĩ anh thiệt ngốc. Không ngờ sau đấy anh dùng một chân lại đá được thẻ cơm bay thẳng lên trên nắp hộp giữ nhiệt, khi ấy em muốn rụng tim luôn, anh quá quá ngầu, lại còn cực kỳ đẹp trai nữa chứ.”
Tiểu Trang: “Em rất muốn hôn lên môi anh, cả bàn chân anh nữa em cũng muốn hôn luôn.”
Chu Phóng câm nín thật rồi, hắn đã bấm vào khung nhập tin nhắn nãy giờ mà không thể nào viết nổi một từ nào.
Quan Cố có suy nghĩ biến thái như vậy với hắn, không hiểu sao lại khiến hắn rất rung động. Hắn thích anh lâu như thế, nếu thật sự anh cũng thích hắn nhiều cỡ vậy thì chẳng phải quá là tốt rồi sao?
Đầu bên kia, Tiểu Trang vẫn kiên trì gõ gõ: “Sau này lúc anh tốt nghiệp rồi, em vẫn thường xuyên qua Học viện Điện ảnh tìm anh vài lần. Thậm chí em còn trốn học để đi coi anh diễn mấy vở kịch luôn đấy. Để em nhớ nào, anh từng diễn nhân vật Chu Bình trong vở “Giông tố”, Thường tứ gia trong “Quán trà”, cả vai thích khách trong “Macbeth” nữa…. tất cả những tác phẩm đó em đều đã xem cả.
Tiểu Trang: “Anh ngày càng đẹp trai, diễn xuất cũng ngày một lên tay, thế nên em lại càng không dám đến gần anh. Khi đó em vẫn còn là một thằng nhóc cấp ba chưa có cái gì trong tay, em không đủ dũng cảm, không đủ tự tin để đối mặt với anh. Em rất sợ anh sẽ không thích em, dù sao ngay cả em là ai anh cũng chẳng biết mà.”
Tiểu Trang: “Hơn nữa em biết hồi trung học anh đã từng hẹn hò, người anh thích chính là dạng mắt to tròn có hai mí, lại còn trắng bóc phải không? Em thì không được như thế, mắt em chỉ có một mí thôi, đã vậy em còn chẳng trắng trẻo gì.”
Tiểu Trang: “Em đã từng nghĩ đến việc đi cắt hai mí rồi đó, nhưng bác sĩ tư vấn bảo mí mắt em mỏng quá, dù có tiểu phẫu thẩm mỹ thì hiệu quả mong muốn cũng không cao, không bằng cắt khóe làm mi mắt to ra còn tốt hơn, nhưng em sợ phẫu thuật thất bại thì hủy dung luôn mất nên đã từ bỏ rồi.”
Chu Phóng do dự một lát rồi mới nhắn qua: “Ừ, vẫn còn.”
Tiểu Trang thấy vậy bèn vui vẻ ‘tỏ tình’ tiếp: “Chồng yêu, em thật sự vô cùng vô cùng thích anh. Cho dù anh không thích em thì em vẫn thích anh, thậm chí anh mà mặc kệ em mãi mãi thì em vẫn cứ thích anh.”
Chu Phóng nhìn những lời này mà không hiểu sao thấy hơi hơi khó chịu. Đây lẽ ra nên là những câu thoại hắn dùng để bày tỏ với Quan Cố mới đúng.
Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của Quan Cố, rốt cuộc anh đang tính chơi trò gì vậy? Không lẽ chỉ đơn giản là đang trêu hắn thôi sao?? Nếu vậy cần gì phải tạo tài khoản clone, lại còn lấy ảnh giả từ đâu gửi đến cho hắn, đã thế còn tốn công tự phịa ra một thân phận cùng câu chuyện hư cấu như vậy nữa???
Chu Phóng tắt weixin đi, mở điện thoại ra gọi cho Quan Cố, nhưng tiếng chuông vang hồi lâu mà mãi vẫn chẳng có ai bắt máy.
“Tiểu Trang” bên kia cũng không gửi thêm tin nhắn weixin nào lại đây nữa!
Tiểu An nhìn sắc mặt Chu Phóng nãy giờ thoắt vui thoắt hờn, vốn đang muốn hỏi có chuyện gì, nhưng lúc này đã thấy trầm xuống hẳn, bèn thức thời im lặng đứng bên cạnh quạt quạt hạ hỏa cho hắn.
Hồi lâu sau, có người đến gõ cửa, mời Chu Phóng đi sang phòng bên cạnh gặp đạo diễn Trần và biên kịch Lý Tranh.