Đôi mắt một mí của Quan Cố khép hờ, hàng mi thật dài để lại vệt bóng trên mặt như muốn che khuất đôi mắt đẹp đẽ ấy. Khoang miệng nóng ấm của anh khiến Chu Phóng xao động đến phát điên, anh mang đến cho hắn một trải nghiệm kích thích vạn phần, lúc này ánh nhìn của hắn cũng trở nên mông lung vì khoái cảm chồng chất.
Người đang cúi đầu phục vụ hắn là Quan Cố thật sao? Là anh? Là anh đúng không?
Thật ra trước đây khi mộng xuân, hắn chưa bao giờ mơ thấy cảnh Quan Cố khẩu giao cho hắn như này cả. Lấy sự hiểu biết bao năm nay giữa bọn họ, hắn biết anh không phải là loại người sẽ chịu làm việc này vì đối phương. Thế nên so với việc anh nhường hắn ở trên, thì việc này quả thật còn kích thích hơn gấp trăm ngàn lần.
Đệm chăn bên cạnh vẫn còn âm ấm, hẳn là Quan Cố vừa mới rời khỏi giường không lâu. Hắn nằm đó nghe được tiếng dao cạo râu và tiếng bàn chải đánh răng chạy bằng điện kêu vang trong nhà vệ sinh.
Chu Phóng lười nhác không muốn động đậy xíu nào, nằm một hồi lại muốn xem di dộng bèn đưa tay mò trên cái tủ đầu giường sờ soạng lấy qua đây. Lúc màn ảnh bật sáng lên hiện ra hình nền là cảnh Mèo Tới đang ghé vào cửa sổ phơi nắng.
Màn hình nền của hắn cũng là ảnh của con trai cưng nhưng lại không phải tấm này, xem ra đây là điện thoại của Quan Cố rồi.
Đúng lúc này, Quan Cố từ trong phòng vệ sinh bước ra. Chu Phóng vừa nhìn thấy anh thì tai đã đỏ bừng, tim đập nhanh hẳn, đủ mọi loại hình ảnh hương diễm tối qua đều tua nhanh trong đầu hắn.
Không khí ái muội đang quẩn quanh trong lòng Chu Phóng thoắt cái tan biến sạch. Hắn ném di động của anh lên gối đầu bên cạnh rồi hỏi ngược lại với vẻ không vui: “Trong điện thoại của anh có cái gì mờ ám mà người khác không thể xem à?”
Ánh mắt Quan Cố hơi khó hiểu, nhưng giọng điệu lại dịu xuống hẳn: “Làm gì có. Sáng nay em muốn ăn gì nào?”
Quan Cố thấy vậy cũng không nói gì thêm, một lát sau Chu Phóng nghe được tiếng mở cửa, có vẻ anh đã ra ngoài rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn thử, quả nhiên trong phòng đã không còn ai, điên nhất là chiếc điện thoại mới rồi bị hắn ném qua một bên cũng bị Quan Cố cầm theo.
Chu Phóng ngồi bật dậy, vẻ mặt hắn đầy tâm sự. Rốt cuộc di động của anh có cái gì mà hắn không thể nhìn đến? Thông thường việc giấu giếm điện thoại như này chính là một dấu hiệu không an toàn chút nào đối với các cặp đôi mà.
Nghĩ lại thì đột nhiên Quan Cố tỏ tình với hắn, sau đó cả hai liền ở cùng một chỗ. Hắn thích Quan Cố nhiều năm như vậy rồi, không ngờ có ngày anh cũng muốn lăn giường với hắn. Đây hoàn toàn là sự thật đó, không phải nằm mơ đâu, nhưng quả thật là việc này cũng không khác gì một giấc mơ tuyệt đẹp mà hắn hằng mong mỏi bấy lâu cả.
Thế nên thú thật hắn vẫn không có cảm giác an toàn, hiện tại chỉ cần mỗi một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng tựa như hóa thành mây vần gió vũ, chính là điềm xấu báo trước đối với hắn rồi. Vì vậy dấu hiệu bất ổn sáng nay khiến hắn lo lắng vô cùng.
Hắn đánh răng rửa mặt xong đi ra thì thấy Quan Cố đang làm món trứng ốp la, động tác nhìn khá thuần thục, nếu không muốn nói là còn rất giống dáng vẻ của đầu bếp hàng xịn nữa, thế nhưng đáng tiếc là Chu Phóng đứng từ xa đã nghe được mùi trứng cháy khét rồi.
Mèo Tới nằm trên ghế sô pha, thấy hắn ra bèn liên tục gọi “Meo meo” muốn hắn chú ý. Chu Phóng đi qua ngồi xuống cạnh nó, hắn sờ sờ lỗ tai rồi lại gãi cằm cho con trai cưng khiến nó cực kỳ thích thú, vui vẻ chơi đùa với mấy ngón tay của hắn, hết ôm lấy ngón tay nghịch lại bắt đầu chuyển sang gặm gặm.
Quan Cố bưng bữa sáng đã làm xong lên bàn rồi quay sang giục Chu Phóng: “Lại đây ăn cơm thôi.”
Mèo Tới vẫn đang nằm trên đùi hắn, hắn bèn ôm nó đi qua bàn ăn luôn, thế nhưng vừa đến gần nó vội vàng nhảy xuống, leo lại lên ghế sô pha xa xa từ bên kia nhìn qua đây, dáng vẻ như thể muốn tới nhưng lại không dám.
Chu Phóng nhịn không được oán giận Quan Cố: “Hai ngày em vắng nhà này có phải anh lại mắng nó không? Anh làm dữ quá khiến bây giờ nhìn nó nhát gan chưa kìa.”
Quan Cố vừa thấy khó hiểu vừa hơi oan uổng một tẹo: “Anh chỉ muốn sửa lại thói quen leo lên giường ngủ của con trai em thôi mà, hơn nữa cũng chỉ nói lý lẽ cho nó nghe thôi, đâu có mắng. Mèo Tới, lại đây nào.”
Quan Cố cúi người nhấc bổng nó lên, quay sang bảo với Chu Phóng: “Em xem, không phải mọi thứ vẫn tốt…”
Anh còn chưa nói dứt câu thì Mèo Tới dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quào ngay một đường trên cằm anh rồi bay nhanh xuống, trốn vào gầm ghế sô pha.
Quan Cố: “!!!”
Chu Phóng: “…”
Trên cằm anh có ba vết mèo cào, tuy không quá sâu nhưng vẫn bị chảy máu, mà nhà lại không có cồn i-ốt khử trùng nên Quan Cố buộc lòng phải đi một chuyến tới bệnh viện gần đó kiểm tra thử.
Anh đi rồi thì cậu-con-giời-đánh của Chu Phóng mới bò từ dưới gầm sô pha ra, đã thế còn mang theo vẻ mặt đắc ý hướng Chu Phóng kêu “meo meo” như muốn tranh công.
Chu Phóng bực thật rồi, mấy năm nay Quan Cố cho nó ăn cho nó uống, còn tắm cho nó nữa. Mỗi khi hắn đi công tác vắng nhà thì nhiệm vụ ‘bảo mẫu’ hay ‘quan xúc phân’ gì cũng đều là anh đảm nhiệm, thế mà mới mắng vài câu nó đã vung móng đả thương anh luôn, đây là bị chiều đến vô pháp vô thiên rồi mà.
Lần này Mèo Tới không dám kêu ầm ĩ nữa. Chu Phóng mắng thêm vài câu cũng bắt đầu thấy xót nó, hắn nhẹ nhàng bế nó lên rồi dặn dò: “Chờ cha con về thì nhớ bán manh làm nũng xin tha thứ nhé, tính tình của cha con rất tốt, sẽ không chấp nhặt với con đâu.”
Đúng như Chu Phóng nghĩ, hiển nhiên Quan Cố sẽ không thèm so đo cùng một con mèo bướng bỉnh, hơn nữa Mèo Tới là mèo nhà được chăm sóc chu đáo nên cũng may không phải đến bệnh viện tiêm vắc-xin, tuy vậy dưới cằm phải thoa i-ốt vẫn khá rát khiến anh chịu khổ không ít. Cơ mà anh cũng chỉ quở trách Mèo Tới vài câu chứ chẳng giận nó làm gì.
Mèo Tới bước qua ngửi ngửi rồi lại dụi đầu mấy cái vào chân Quan Cố, thấy vậy anh cũng cúi xuống khẽ xoa lông cổ cho nó, chuyện này xem như cho qua.
Thế nhưng vụ di động sáng nay thì Chu Phóng vẫn không thể dễ dàng cho qua được. Ấy vậy mà Quan Cố hoàn toàn không có vẻ muốn giải thích gì, anh vẫn tỉnh bơ như không có việc gì hỏi hắn: “Buổi chiều nay em có lịch trình nào không? Nếu rảnh thì chúng ta đi xem phim nhé.”
Chu Phóng khó chịu vô cùng, nhưng hắn cũng không thể như một oán phụ cứ đuổi theo hỏi Quan Cố “Rốt cuộc trong điện thoại của anh có cái gì mà tôi không thể xem” được, cuối cùng đành nghiêm mặt bảo: “Không đi đâu, hôm nay em phải ở nhà xem kịch bản”. Bộ phim mới của hắn chỉ còn một tuần nữa là bắt đầu khởi quay rồi.
“Vậy buổi tối ra ngoài ăn cơm ha.”
Chu Phóng lắc đầu: “Thôi, ở nhà đi, cuối tuần đông người ra đường làm gì.”
Quan Cố không nói gì thêm nữa. Chu Phóng bế Mèo Tới ra cửa: “Em đi lên lầu đây.”
Quan Cố chỉ nói tạm biệt chứ không níu giữ hắn ở lại.
Hai ngày kế tiếp Chu Phóng không xuống nhà Quan Cố, anh cũng không lên trên tìm hắn. Chiến tranh lạnh giữa hai người cứ thế mà mở màn.
—
Chiều nay Chu Phóng đang ngồi ở nhà đọc kịch bản thì Giản Ninh Xuyên gọi điện tới bảo cậu ta đang ở Bắc Kinh, hỏi xem hắn có muốn đi ăn cơm cùng mình không.
Đương nhiên Chu Phóng không muốn đi nên từ chối khéo: “Hôm nay không được rồi, nhà của tôi có chút việc.”
“Chuyện rất quan trọng sao? Có thể đổi sang ngày mai được không anh?” Giọng điệu của Giản Ninh Xuyên hơi thất vọng.
Chu Phóng bên này thì suýt chửi thề, đậu xanh, cậu nghĩ cậu là ai mà tôi phải vì cậu dời lịch qua hôm khác đấy hả???
Giản Ninh Xuyên trầm mặc một lát rồi mới nhẹ giọng bảo: “Anh Phóng, em biết là em báo anh thời gian gấp quá, là em không đúng, lẽ ra nên nói anh trước một hai ngày mới phải. Thật ra tối qua em đã muốn gọi anh sớm, nhưng lịch trình của Lý Tranh lại quá bận rộn, vừa nãy anh ấy gọi em nói hôm nay rảnh nên em liền báo anh ngay đấy.”
Chu Phóng: “… Lý Tranh?”
Cái tên này hắn cực kỳ quen thuộc, anh ta là biên kịch nổi tiếng đến độ người ngoại quốc cũng biết, đối tượng từng hợp tác với Lý Tranh toàn là những đạo diễn tên tuổi hạng A. Trong nháy mắt hắn thấy hơi xấu hổ, ý tốt của Giản Ninh Xuyên rõ là vừa quăng cho chó ăn rồi mà.
“Anh Phóng tới đây một chuyến nhé, khó khăn lắm em mới hẹn được anh ta đó.” Giản Ninh Xuyên cố nằn nì hắn.
Giản Ninh Xuyên mím chặt môi, dáng vẻ thất hồn lạc phách nhìn khá đáng thương. Chu Phóng càng cảm thấy không được tự nhiên vì vậy liền cáo từ: “Uhm, kia cứ như vậy ha. Tôi đi trước đây.”
Hắn xoay người muốn đi không ngờ lại bị Giản Ninh Xuyên giữ chặt tay. Gì vậy, bộ vừa rồi hắn nói chưa đủ rõ ràng sao?