*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bút Chì 0804Beta: Bỉ Ngạn HoaHình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!Trình Văn Xuyên nhảy xuống, lập tức nghe được tiếng kêu hét sợ hãi từ bên dưới, không khó tưởng tượng những người đó sẽ có vẻ mặt gì. Liên Thanh gần như ngất đi, rõ ràng buổi sáng cậu đã cố gắng để mắt đến Trình Văn Xuyên, cậu không sao ngờ được Đồng Dao lại đắc thủ! Căn bản là cậu không nghĩ ra!
Ninh Viễn đỡ Liên Thanh dậy, cho cậu dựa vào người mình, lau mồ hôi trên trán cậu, vẻ mặt lại rất tỉnh táo, mở miệng nói: "Trình Văn Xuyên không sao đâu, chúng ta đi xuống dưới trước đã, hiện tại cậu không thể bỏ cuộc, đã không còn kịp rồi."
Nghe cậu ta nói thế, Liên Thanh nghi ngờ ngẩng đầu lên. Trong đầu nhớ lại lá bùa kia, chẳng lẽ là Ninh Viễn?.... Cậu không nghĩ nữa, vội vã chạy xuống lầu. Đến khi cậu thở hổn hển mở cửa thì đã thấy nhân viên cấp cứu đưa Trình Văn Xuyên lên xe, một giảng viên cũng đi theo, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Nhìn lại ba thi thể kia, tình trạng tử vong giống như Trương Nhị, đều là đầu chạm đất, não và máu xen lẫn vào nhau. Có người không nhịn được ói ra, được những người khác đỡ đi. Hiện trường dần dần yên tĩnh lại, giảng viên giải tán những sinh viên còn đứng đó. Chuyện xảy ra liên tiếp như thế, dù là giảng viên cũng không ứng phó kịp, căn bản không ngăn cản được các sinh viên bu lại xem, chỉ một ít sức của giảng viên cũng không làm nên chuyện gì. Liên Thanh nhìn ba thi thể kia, không khó để phát hiện, đều là nữ sinh.
Mặc dù không biết bọn họ và Đồng Dao có mối quan hệ như thế nào, nhưng có thể khẳng định ít nhất các cô ấy đã gây ra chuyện gì đó tổn thương Đồng Dao, có lẽ các cô này đã từng ném đá giấu tay sau lưng Đồng Dao. Liên Thanh đau đầu, không nhịn được rên rỉ, đứng lại nhăn mặt ấn trán.
Lúc này Ninh Viễn đỡ cậu nói: "Xem ra người kia còn lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của tôi, khó trách Tạ Đình Ca cũng không làm được gì người đó, chúng ta phải cẩn thận hơn."
Hiện Tại đầu Liên Thanh rất đau, căn bản là không nghe được Ninh Viễn nói gì, cuối cùng trước mắt trống rỗng, hôn mê bất tỉnh, không biết gì nữa.
Đây là một giấc mơ dài, Liên Thanh không cảm giác được là cậu đang ở đâu, cũng không cách nào tỉnh lại được, xung quanh chỉ toàn màu đen, bên tai có không ít giọng nói, cậu lại không biết là của ai, bọn họ đang nói cái gì.
"Căn bản là tôi không hề làm thế! Tại sao các người hãm hại tôi?"
"Hãm hại cô? Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không? Đồ không phải tìm được trong phòng ngủ của cô sao? Thật không ngờ ngày thường nhìn cô thành thật, hóa ra lại là thứ người lén lút như thế!"
"Đúng vậy! Vậy mà chúng tôi còn xem cô là chị em tốt, thật là mất mặt!"
"Căn bản tôi cũng không thích cô, cô không được chạm vào tôi."
"Thư không phải tôi đưa, tại sao các người không tin tôi?"
"Hiện tại cô còn lối thoát sao? Theo tôi là lựa chọn duy nhất, tôi còn có thể làm cho cô chết một cách thoải mái."
"Ha ha, hiện tại muốn rút lui đã muộn, thù hận đã cắm rễ nảy mầm trong lòng cô, đây chính là thứ mà tôi muốn! Thứ này làm vật dẫn thì quá tuyệt vời!"
"Không được...." Đừng đến gần tôi! Sẽ có người đến cứu tôi, tôi không muốn chết, a a!!
Tiếng la thảm thiết đâm thẳng vào tai Liên Thanh, cậu ngồi bật dậy che lỗ tai, đôi môi nhợt nhạt run rẩy, cơ thể hoảng sợ co rút, dường như giọng nói kia là của chính cậu! Không cam lòng, oán trách, thậm chí là nghi ngờ, đó là loại tâm trạng như thế nào? Cho đến giờ Liên Thanh chưa từng nghe qua.
Ninh Viễn thấy cậu ngồi dậy thì bước nhanh tới, để ly nước qua một bên, an ủi nâng mặt cậu, nhưng phát hiện mắt kính cậu đã rớt xuống, con người vì sợ hãi mà phóng đại. Ninh Viễn vội ôm người vào ngực, khẽ vỗ vai cậu: "Đừng sợ, có tôi đây rồi, không ai dám đến đâu."
"Thật nhiều người đang nói chuyện.... Tôi rất rối, rất sợ..." Liên Thanh thì thào, giọng nói thoáng run rẩy.
Ninh Viễn an ủi, cằm để lên trán cậu, tay thả lỏng để bên cạnh cậu. Giờ phút này Ninh Viễn đã ảo tưởng rất lâu, chỉ là không ngờ lại xảy ra trong thời điểm thế này, mắt chớp chớp: "Cậu nghe được gì? Nói hết với tôi sẽ không sợ nữa."
"Cô ta nói cô ta không thích người kia, cô ta không muốn chết, cô ta hối hận..."
Sau khi nghe xong, tay Ninh Viễn cứng đờ, sắc mặt khó coi, nâng mặt Liên Thanh nhẹ giọng nói: "Cô ta thật sự nói như thế? Là giọng nói của ai? Đồng Dao phải không?"
Nghe được tên của Đồng Dao, mắt Liên Thanh chợt mở to, tay chân càng run lợi hại hơn, khiếp sợ gật đầu: "Là cô ta, tôi nhớ là giọng của cô ta, là cô ta..."
Cuối cùng vì quá khẩn trương nên Liên Thanh lại hôn mê lần nữa Ninh Viễn vội vàng kêu bác sĩ đến.
Trình Văn Xuyên đang ở phòng bệnh khác, sau khi cấp cứu đã không sao, mặc dù có bùa hộ mạng nhưng cũng bị thương không nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng.
Ninh Viễn ra khỏi phòng bệnh, dựa vào tường, sắc mặt cứng lại. Việc lần này chính là một vũng nước đục, cậu không muốn xen vào, nhưng không đành lòng thấy Liên Thanh như thế, mỗi lần đều đi đến bên bờ lại làm cậu sợ hãi. Hai tay đút túi quần, cậu ta đăm chiêu suy nghĩ đi ra ngoài bệnh viện.
Lúc này bên cạnh Ninh Viễn có một bóng người dần dần xuất hiện, mái tóc trắng rủ xuống trước ngực, một bộ quần áo trắng thấp thoáng đẹp mắt, vẻ mặt lạnh tanh. Ninh Viễn cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta, cũng không nhìn mà cứ thế đi thẳng. Hai người ăn ý sóng vai đi đến một nơi.
Khi cậu mua được thứ cần tìm trở lại bệnh viện, lại phát hiện không thấy Liên Thanh đâu, mặc dù trên giường vẫn còn ấm. Ninh Viễn hoảng hốt tìm khắp nơi, cuối cùng ảo não ngồi trên giường.
"Không phải của cậu thì không nên cưỡng cầu." Trong tay người kia cầm một cây sáo, ánh mắt lạnh lùng.
Ninh Viễn cười khổ nói: "Đá không có trái tim, làm sao hiểu được tình cảm của chúng tôi."
Người nọ khẽ nhếch mày, không mở miệng.
...
Lúc Liên Thanh tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong ngực Tạ Đình Ca. Lần này cậu cũng không kích động, cả người bình thường, ngồi dậy xoa xoa tóc, thở dài như muốn đẩy tất cả sự khó chịu khỏi người mới thoải mái một ít.
"Trở về lúc nào?" Liên Thanh hỏi.
Tạ Đình Ca xoa mặt cậu: "Vừa về thôi. Anh đã nói không có anh ở đây thì em không được ra ngoài, tại sao không nghe?"
Liên Thanh nói: "Không thể không đến trường, sắp tới phải thi nữa."
Tạ Đình Ca than thầm, sắc mặt không tốt, kéo chăn quấn cả cơ thể Liên Thanh, nhìn nơi khác nói: "Theo anh đi đi, vốn định đợi đến mùng bốn tháng giêng, nhưng anh không đợi kịp nữa rồi."
Lòng Liên Thanh chùng xuống, nhưng lại lập tức lấy lại tinh thần, kéo tay hắn: "Đợi một chút nữa đã! Hiện tại em không thể theo anh được. Lúc này em không biết tình trạng của Trình Văn Xuyên, hơn nữa em có cảm giác sắp đến gần chân tướng rồi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thôi. Thật đấy, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi mà!"
Cậu nói chân thành, ánh mắt đầy kích động. Tạ Đình Ca mệt mỏi ôm lấy cậu: "Nếu biết em vất vả thế này, lúc ấy sẽ không mềm lòng để em ở lại."
Sự cưng chiều này làm cho Liên Thanh rất ngạc nhiên, trong lòng ấm áp. Ngoại trừ cha mẹ thì ở đây vẫn còn có một người yêu cậu. Nghĩ thế, cậu tựa đầu vào ngực Tạ Đình Ca, dần dần đi vào giấc ngủ. Một đêm không mộng mị làm cậu vô cùng an tâm.
Trình Văn Xuyên vì bị thương nặng, tạm thời ở lại bệnh việc không thể về trường. Cậu ta là người nhảy lầu theo ba nữ sinh kia, lại là người duy nhất còn sống, cảnh sát đều chú ý đến cậu ta. Liên Thanh có đến bệnh viện thăm Trình Văn Xuyên, tình thần cậu ta cũng không tốt lắm, vẫn không thể mở miệng nói chuyện. Liên Thanh chỉ ngồi một bên, yên lặng chăm sóc cậu ta.
***
Cứ thế qua hai ngày, đột nhiên Ninh Viễn đến tìm Liên Thanh, vẻ mặt thần bí, đứng mãi ở cửa không chịu vào. Liên Thanh buồn bực nhìn cậu ta, Ninh Viễn nói: "Tôi không muốn để cho người ở bên trong biết." Ý cậu ta muốn nói đến Tạ Đình Ca.
Liên Thanh nghĩ nghĩ, đoán là nhất định Ninh Viễn có chuyện quan trọng nên bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, cùng Ninh Viễn ra vườn hoa ở tiểu khu. Lúc này Ninh Viễn mới nói: "Tôi biết cách phá giải thuật hàng đầu rồi, cậu có dám đi theo tôi không?"
Liên Thanh nghe xong, vội vàng nhìn xung quanh rồi mới lo lắng nói: "Là cách gì? Tôi đi theo cậu! Lần này nhất định phải hoàn toàn giải quyết nó!"
Ninh Viễn gật đầu: "Tôi nghĩ cậu nhất định đã đoán được da của Đồng Dao chính là tâm trận. Chỉ cần tìm ra da cô ta là có thể phá thuật hàng đầu, lời nguyền rủa của Đồng Da cũng sẽ biến mất."
Bên tai thổi qua từng đợt gió lạnh, Liên Thanh nghi ngờ nhíu mày: "Tại sao lại là tâm trận? Chẳng lẽ không phải nó là vật dẫn sao?"
Ninh Viễn cũng rất buồn bực: "Vật dẫn? Dĩ nhiên không phải, đây là một trận pháp bao quanh trường học, nếu Đồng Dao ra khỏi trường sẽ không thể hành động được gì."
"Không thể nào!" Liên Thanh lập tức bác bỏ, bởi vì chính cậu đã gặp Đồng Dao ở nhà Trình Văn Xuyên, hơn nữa cô ta còn làm Chu Lễ bị thương, Tạ Đình Ca cũng không phải là đối thủ của cô ta. So với lúc ở trường, thậm chí Liên Thanh có cảm giác Đồng Dao ở bên ngoài còn lợi hại hơn!
"Việc này không có gì là không thể, nó không có da thì không đi xa được, chỉ có thể hành động ở gần đây.” Ninh Viễn khó hiểu nói.
Liên Thanh mím môi, ngón tay giật giật, hồi lâu mới nói: "Việc này nhất định có chỗ nào đó không phù hợp, có lẽ cậu không sai, tôi cũng không sai..."
Hai người trong vườn hoa thì thào to nhỏ, Tạ Đình Ca đứng ở cửa sổ nhìn bọn họ chằm chằm, cho đến khi ngẩn người. Hắn từ từ đưa tay ra, một bàn tay biến thành màu đen, lòng bàn tay là một sợi tơ hồng...
Ninh Viễn cũng không phải là người hành động theo cảm tính, nếu như không phải nhất định phải dẫn Liên Thanh theo mới tìm được da Đồng Dao thì cậu chắc chắn không muốn Liên Thanh đi mạo hiểm. Lúc xuất hiện trước cửa nhà Liên Thanh, cậu đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, đi tới đi lui nửa ngày, bộ dáng tinh thần không yên.
Người nọ ngồi trên ban công, chỉ nhìn Ninh Viễn, lạnh lùng nói: "Ngươi có một phần mười công lực của ta, cần gì phải sợ?"
Ninh Viễn căm tức nhìn hắn ta, cãi: "Không phải tôi sợ!"
"Hừm!" Người nọ hừ lạnh: "Rõ ràng vừa lo lắng vừa hoảng loạn, loài người các ngươi thích nhất là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo phải không?"
Ninh Viễn tức giận cất đồ đi, không để ý đến kẻ suốt ngày chỉ biết nói đạo lý, đi xuống lầu. Người nọ nhìn bóng lưng cậu ta, mặt không cảm xúc lau cây sáo.
Ninh Viễn hẹn Liên Thanh gặp nhau ở cổng sau của trường. Khoảng thời gian này có nhiều sự cố xảy ra, buổi tối nhà trường quản rất nghiêm, cho nên bọn họ muốn đi vào buổi tối thì chỉ có thể trèo tường từ cổng sau.
Lúc Ninh Viễn đến đã thấy một bóng người đi tới đi lui phía xa xa, trong lòng cũng thả lỏng, chạy nhanh đến cạnh Liên Thanh: "Sao đến sớm thế?"
Trời quá tối, cậu ta không thấy vẻ mặt của Liên Thanh, sờ sờ tường, tìm một chỗ dễ trèo rồi leo vào. Trong lòng Liên Thanh có chút lo lắng, nói với cậu ta: "Hiện tại Tạ Đình Ca không có đây, tôi muốn giải quyết cho xong, không muốn để anh ấy phải lo lắng cho tôi nữa."
Ninh Viễn dừng tay lại, tâm trạng sụp đổ, trong lòng không biết có cảm giác gì. Liên Thanh thấy cậu ta không nói lời nào, cũng không nghĩ nhiều, đến tìm chỗ trèo lên: "Chỗ này đi, tôi lên trước, sau đó cậu trèo lên sau."
Vừa nói vừa đạp tường trèo vào, chỉ vài động tác đã nhảy lên đầu tường, ở phía trên đưa tay cho Ninh Viễn: "Nào, leo lên đi."
Ninh Viễn nhìn đôi tay kia, cuối cùng vẫn nắm lấy, sau đó dùng sức bay xuống. Từ nhỏ hai người đã rất nghịch ngợm, cũng như những đứa con trai khác, rất thông thạo việc trèo tường. Vào trường, hai người đã chuẩn bị kỹ đường đi, trường bọn họ rất lớn, chỉ có một người bảo vệ, căn bảo sẽ không phát hiện được bọn họ.
"Tôi đã thấy trong tòa nhà thí nghiệm, nhưng..." Ninh Viễn trầm giọng, quyết định nói trước với Liên Thanh: "Đến lúc đó cho dù có xảy ra chuyện gì cậu cũng phải tỉnh táo, những thứ kia toàn bộ đều là giả, là ảo ảnh, cậu chỉ cần đi theo tôi là được rồi."
Cậu ta nói thần bí, trong lòng Liên Thanh cũng biết sẽ không dễ như thế, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: "Cậu yên tâm đi, chỉ cần có thể tìm được tấm da kia, tôi không sợ gì cả."
Ninh Viễn vỗ vai cậu. Hai người đến trước tòa nhà thí nghiệm, Ninh Viễn đã chuẩn bị xong chìa khóa vạn năng để mở cửa đi vào. Một tiếng "Cạch!" vang lên, mùi bụi từ bên trong tràn ra, lạnh lùng thổi vào mặt.
Liên Thanh ấn trán, đôi mắt bắt đầu đau đớn. Cậu nghĩ nhất định trong này có nhiều thứ cậu không muốn nhìn thấy! Ngoại trừ trong mộng đã đến đây thì đây là lần đầu tiên cậu vào chỗ này. Hai người một trước một sau đi vào. Mới đến cầu thang đã nghe một tiếng ‘sập!’, cửa tự động đóng lại!