*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bút Chì 0804Beta: Bỉ Ngạn HoaHình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!Liên Thanh đóng cửa lại, vội vàng mở đèn lên, nhìn ánh sáng trong phòng, rốt cuộc cậu đã hiểu người ở trong bóng tối sẽ sinh ra sợ hãi và không yên lòng.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, ánh sáng của ánh đèn chiếu đến khắp phòng, Liên Thanh đi đến mép giường nhìn Trình Văn Xuyên an tĩnh nằm đó, nhắm mắt lại, đôi tay đặt trước ngực, điềm tĩnh không giống bình thường.
Ngón tay Liên Thanh để dưới mũi Trình Văn Xuyên, cảm nhận được hô hấp đều đều mới yên tâm, ít nhất cậu ta vẫn còn sống. Cậu ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng đẩy Trình Văn Xuyên: "Tỉnh lại đi!"
Trình Văn Xuyên nằm đó nhưng không trả lời, đây không giống như một người ngủ bình thường. Liên Thanh nhìn cửa, tiếng đánh nhau ngoài cửa vẫn vang lên không dứt, cậu càng bất an hơn.
Thứ kia có thể chạy đến nhà Trình Văn Xuyên chứng tỏ nó không đơn giản. Liên Thanh thắc mắc, không biết Chu Lễ đã đi đâu. Hiện giờ Trình Văn Xuyên vẫn không tỉnh lại, Chu Lễ thì không thấy bóng dáng, cậu đang miên man suy nghĩ, ánh mắt quét đến điện thoại di động trên bàn, vội vàng bước đến, cầm điện thoại lên.
Đây là điện thoại của Trình Văn Xuyên, trước đây chính cậu đã gọi đến số điện thoại này. Mở nhật ký cuộc gọi, quả nhiên thấy số của cậu, còn có cuộc gọi nhỡ, nhưng rốt cuộc Chu Lễ đã đi đâu? Tại sao Trình Văn Xuyên không tỉnh lại?
Phòng ngủ của Trình Văn Xuyên bố trí rất thú vị, cậu ta cũng biết chút phong thủy cho nên tự thiết kế phòng ngủ của cậu ta, như ban công thì màu đen, trong phòng không có gương. Mặc dù Liên Thanh không biết bố trí như thế là có ý nghĩa gì, nhưng có thể đảm bảo người trong phòng ngủ an toàn.
Phía sau cái tủ trong phòng có một cửa ngầm, Liên Thanh đi đến, mở tủ, gom mớ quần áo để sang một bên. Trong này Trình Văn Xuyên để rất nhiều bảo bối, ví dụ như chiếc pháp cổ (1) mà Chu Lễ đưa cho cậu ta. Liên Thanh đã vào mấy lần, Trình Văn Xuyên cũng đã nói cậu biết.
Hiện tại Tạ Đình Ca ở bên ngoài, Trình Văn Xuyên nằm đó, Chu Lễ thì không thấy đâu, cậu chỉ có thể tư mình nghĩ cách. Vừa đi vào mật thất, Liên Thanh đã cảm thấy bất thường, trước kia bên trong mặc dù u ám nhưng không lạnh lẽo như hiện giờ.
Liên Thanh đi đến góc tường, nơi đó có để một cái bao nhỏ, nhìn kỹ thì thấy nó đang động đậy. Liên Thanh cứng ngắc đứng tại chỗ, trực giác nói cho cậu biết cái túi kia không bình thường, nhưng không xác định được nó là cái gì, quay đầu nhìn Trình Văn Xuyên nằm ở trên giường, cậu từ từ đi đến.
Đi đến cái bao nhỏ thì dừng lại, từ từ đưa ngón tay cầm sợi dây kéo ra. Một luồng gió thổi đến, cái bao nhỏ rơi xuống đất, trống rỗng.
Liên Thanh nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một nữ quỷ tóc dài đứng ở góc tường, cả người đầy máu, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, đôi môi nhợt nhạt như sáp, cơ thể run rẩy.
Cậu nhìn thấy lập tức nhận ra, kinh ngạc hỏi: "Trương Nhị! Tại sao cô lại ở đây?" Ngày cậu và Trình Văn Xuyên gọi Trương Nhị đến không ngờ lại có mai phục, hại Trương Nhị bị quái vật cắn, sau đó thì Liên Thanh bị Ngô Mạnh bắt đi, cũng quên luôn Trương Nhị, vốn nghĩ cô ta nhất định đã bị ăn sạch sẽ, không ngờ lại nhìn thấy cô ta ở đây.
Trương Nhị từ từ ngẩng đầu lên, tóc hơi lay động, có thể thấy được đôi con ngươi đảo đảo: "Tôi... Tôi rất sợ..."
Liên Thanh chắc chắn hiện tại cô ta vô hại, cũng không sợ, hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao Trình Văn Xuyên lại như thế? Tại sao cô lại ở đây?"
Cậu hỏi liên tiếp, Trương Nhị rất lâu sau mới tiêu hóa được, sợ hãi co rúm người lại: "Tôi... Tôi đến cùng một người đàn ông, người đàn ông ôm cậu ta, trên người anh ta có mùi lạ lắm, anh ta có thể giúp tôi.."
Tuy cô nói năng lộn xộn nhưng Liên Thanh cũng đoán được người cô nói là Chu Lễ. Trình Văn Xuyên đã nói cho cậu biết Chu Lễ không phải người thường, chắc hẳn là Trương Nhị đang muốn trốn thì thấy Chu Lễ đem Trình Văn Xuyên đi cho nên mới đi theo.
Mà thực tế cũng không khác với suy đoán của cậu lắm. Trương Nhị chỉ là tiểu quỷ mới thành hình, ngày đó bị bọn họ gọi ra mới khôi phục trí nhớ, không ngờ lại bị quái vật cắn, toàn bộ hồn phách đều tan biến, ý thức không rõ ràng. Sau đó Liên Thanh bị Ngô Mạnh bắt đi, Trình Văn Xuyên cũng đuổi theo, con quái vật kia không chịu buông tha cho cô, dứt khoát đập luôn pháp đàn, hồn phách cô không tụ lại được nữa, thế là đành bay theo gió.
May mắn gặp được Chu Lễ ôm Trình Văn Xuyên về nhà, hồn phách cô biến thành gió, Chu Lễ bỏ cô vào trong túi mang về, ném vào mật thất nhà Trình Văn Xuyên.
Liên Thanh cũng không xác định cô biết được sự việc sau này không, không nhịn được hỏi: "Chu Lễ đâu? Cô ở đây biết tình hình ở ngoài không?"
Trương Nhị có vẻ rất u mê, toàn bộ hồn phách đều bán trong suốt: "Tôi rất sợ a, cô ta đến tìm tôi, tôi rất sợ hãi a..."
"Ai đến tìm cô?" Liên Thanh nhíu mày hỏi.
Trương Nhị vừa nói, cơ thể co rút lùi về góc tường, con ngươi đảo liên tục, mái tóc đen trở nên ẩm ướt. Liên Thanh kinh ngạc nhìn cô, quần áo dính máu hiện tại càng đỏ tươi, tạo thành vệt máu trên mặt đất, màu đỏ của máu bết thành màu máu đen chảy khắp nơi. Liên Thanh luống cuống lùi về phía sau hai bước.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài, cậu nhìn lại Trương Nhị trong góc tường, vội vàng bước ra ngoài. Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, âm thanh thúc giục làm cho lòng người không yên.
Liên Thanh đi đến, nghĩ nhất định là Tạ Đình Ca quay lại, tay cầm nắm cửa vừa định mở thì đã bị một đôi tay đầy máu nắm lại. Cậu hít một hơi khí lạnh, Trương Nhị xuất hiện ở bên cạnh cậu, dùng gương mặt nát bét đầy máu theo dõi cậu, mở miệng nói: "Không... Đừng mở cửa."
Đang nói chuyện, tiếng gõ cửa lại vang lên, tay nắm cửa trong tay Liên Thanh lay động, cậu nhíu mày nghiêng đầu qua, quả thật cậu không có dũng khí nhìn mặt Trương Nhị, trầm giọng hỏi: "Là Tạ Đình Ca phải không?"
Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, lòng Liên Thanh trầm xuống, bởi vì cậu biết người gõ cửa bên ngoài không phải là Tạ Đình Ca! Nếu không Tạ Đình Ca đã sớm gọi cậu, hoặc hắn cũng không cần gõ cửa mà có thể tự đi vào, nhưng bây giờ… Bên ngoài không phải là hắn, vậy Tạ Đình Ca ở đâu? Chẳng lẽ hắn… Ý nghĩ này khiến chân Liên Thanh mềm nhũn.
Nhớ đến lần trước Tạ Đình Ca vừa bị trọng thương, ngay cả thời gian dưỡng thương cũng không có, hiện tại lại để cho hắn đi đối phó thứ không biết là gì kia, thật sự là.... trong lòng Liên Thanh tự trách.
Nhưng đối phương không cho cậu thời gian suy nghĩ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, so với lần trước càng dồn dập hơn, tiếng động cứ vang vọng mãi trong căn phòng trống, mỗi một tiếng như gõ vào lòng Liên Thanh.
Bàn tay nắm cửa của Liên Thanh bị chấn động đến tê dại, Liên Thanh càng nghĩ lòng càng nặng nề, cậu không biết rốt cuộc Tạ Đình Ca thế nào rồi! Tay hơi dùng sức, kéo cửa ra một khe hở nhỏ.
Cũng chính lúc này, một miếng thịt đầy máu chui vào. Liên Thanh trợn mắt nhìn vật kia, dùng sức đóng sập cửa lại. Miếng thịt đó bị cánh cửa cứa ngang cắt đứt, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết, miếng thịt rơi xuống đất không cam lòng động đậy mấy cái rồi mới bất động.
Liên Thanh ôm ngực, nhìn dưới đất, quan sát miếng thịt kia. Nó giống như một ngón tay người bị lột da. Cậu vô cùng nóng lòng, đột nhiên nhớ đến giấc mộng kia, là Đồng Dao! Cậu khẳng định mớ thịt hình người bên ngoài chính là Đồng Dao, còn thứ này chính là ngón tay của Đồng Dao!
Trương Nhị nghẹn ngào, trên mặt hai hàng huyết lệ chảy xuống. Quỷ khóc tuyệt đối không phải là điềm tốt, Liên Thanh trừng cô thấy khuôn mặt cô đã nát bấy. Lúc chết là do cô rơi từ trên cao xuống, lúc này trở về nguyên trạng khi chết, nhìn mặt cô chỉ khiến người ta muốn nôn mửa, không thể chịu nổi.
"Đừng khóc nữa!" Liên Thanh tức giận la lên, quỷ khóc sẽ càng thu hút nhiều thứ đồ bẩn hơn, cũng dễ dàng thay đổi từ trường xung quanh!
Trương Nhị bị Liên Thanh dọa sợ hết hồn, thật sự dừng khóc, chỉ là bả vai không ngừng co giật. Liên Thanh không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, nghi ngờ trong lòng, chính lúc này, ngón tay dưới đất đột nhiên bay lên, đâm thẳng vào Trương Nhị!
Liên Thanh cả kinh, nhanh chóng đưa tay cản lại thì ngón tay đó đổi hướng, đâm mạnh lên cửa, Trương Nhị bị dọa, huyết lệ lại bắt đầu chảy xuống.
Liên Thanh bị biến cố xảy ra bất ngờ không biết làm sao, chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ. Khí áp xung quanh nhanh chóng hạ xuống, bên cạnh xuất hiện một bóng người. Liên Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn sang, thấy Tạ Đình Ca đã xuất hiện bên cạnh cậu.
Trên người nồng mùi máu, Liên Thanh vội vàng cầm tay hắn, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười: "Anh đã quay lại..."
Tạ Đình Ca nhìn cậu, ánh mắt quét về Trương Nhị sau lưng Liên Thanh, nhướng mày. Liên Thanh vội vàng giữ tay hắn: "Không được, đây là Trương Nhị, cô ấy không làm tổn thương em, cô ấy vô tội."
Nghe cậu nói xong, Tạ Đình Ca mới thu tay, sắc mặt cứng lại, hắn kéo tay Liên Thanh dặn dò: "Anh chỉ trở lại nói với em một câu,lát nữa cho dù có ai gọi em cũng không được mở cửa, đợi trời sáng thì không sao nữa, hiểu không?"
Liên Thanh rất ít khi thấy vẻ mặt nghiêm túc này của Tạ Đình Ca, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
"Lần này anh ra ngoài sẽ giải quyết nó hoàn toàn, em phải tự bảo vệ bản thân." Tạ Đình Ca xoa đầu cậu, ngón tay hắn lướt qua mặt khiến Liên Thanh hoảng sợ.
"Đừng đi! Cơ thể của anh vẫn chưa khôi phục phải không?"
Tạ Đình Ca bình tĩnh nhìn cậu: "Không giết nó, làm sao em yên tâm được?!"
Trong nháy mắt lòng Liên Thanh mềm nhũn, nắm tay Tạ Đình Ca nói: "Đừng đi, cùng em ở đây đến trời sáng được không? Chúng ta còn nhiều thời gian mà."
"Anh không cần người khác bảo vệ, chờ anh." Tạ Đình Ca dứt lời liền ôm cổ Liên Thanh hôn lên môi cậu, tiếp đó liền biến mất khỏi phòng.
Liên Thanh sờ môi, hơi thở Tạ Đình Ca vẫn còn ở đây, nhưng người thì lại không thấy đâu nữa. Cậu hoảng hốt ngồi xuống đất, đôi mắt không yên đảo quanh. Hiếm khi Tạ Đình Ca lại nghiêm túc như thế, cậu có cảm giác đối phương cũng không dễ đối phó đến thế.
Liên Thanh có cảm giác cậu sắp điên rồi, biết rõ Tạ Đình Ca vừa bị sét đánh, giờ lại bắt hắn đi mạo hiểm! Từ dưới đất bò dậy, cậu hoảng hốt vào mật thất tìm kiếm, có kiếm gỗ đào, kiếm đồng tiền, bùa, ống trúc, cậu thuận tay cầm theo một đống thứ rồi mới đi ra ngoài.
Trương Nhị bay đến bên cạnh cậu, run rẩy hỏi: "Cậu muốn làm gì..."
"Cô đừng xen vào!" Liên Thanh trả lời, nhét bùa vào túi, tay cầm kiếm đồng tiền ước lượng, sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người muốn ra khỏi phòng. Bỗng vạt áo bị kéo, cậu nghi ngờ xoay người, chỉ thấy Trình Văn Xuyên trợn tròn mắt, con ngươi không động nhìn cậu, tay thì kéo quần áo của cậu.
______________________
Chú thích: pháp cổ: còn gỏi lại pháp khí hay phật cổ. Pháp khí là những dụng cụ dùng để thực hành các loại pháp sự, để dâng cúng lên chư Phật hoặc các đạo tràng nghiêm trang, hoặc làm dụng cụ trợ ích trong tu tập.
Pháp cổ có 6 loại, phân chia theo đồ vât. Ai muốn tìm hiểu thêm cứ gg 法具