*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa



Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho đẹp!

Bốn người đi trên đường, trời lạnh nên khi mọi người nói chuyện, trong không khí ngưng tụ thành sương mù trắng. Trình Văn Xuyên và Ninh Viễn đều không được tự nhiên, bọn họ đối với Tạ Đình Ca có khoảng cách, Liên Thanh thì đường hoàng dẫn người này ra ngoài, cũng làm cho hai người hơi khó chịu, muốn nói gì đó nhưng lại thấy Tạ Đình Ca đứng ở bên cạnh, lời đến miệng lại nuốt trở về.

Lần đầu tiên Liên Thanh dẫn Tạ Đình Ca ra ngoài, cậu thích thú không thể hiểu nổi; hơn nữa Trình Văn Xuyên và Ninh Viễn giúp cậu cả ngày, đương nhiên muốn ăn một bữa ngon. Cậu đã đặt sẵn chỗ trong nhà hàng, vào phòng, mấy người cởi áo khoác để một bên.

Trình Văn Xuyên ngồi vào ghế sô pha, vẫn còn nghiêng ngả, vui vẻ nói: "Nhà hàng này đắt lắm phải không?"

"Chúng tôi mệt muốn chết, cậu mời chúng tôi ăn một bữa ngon là phải." Trong lời nói Ninh Viễn có ý đâm chọt, lấy ly nước, cậu ta vẫn có vẻ không hài lòng vì Liên Thanh dẫn theo Tạ Đình Ca.

Liên Thanh nhìn Ninh Viễn, đưa thực đơn cho cậu ta chọn, lại đưa một thực đơn khác cho Trình Văn Xuyên. Dù thế nào thì cậu và Ninh Viễn cũng là anh em nhiều năm, đương nhiên cậu biết cậu ta không được vui: "Nhìn xem muốn ăn gì, hôm nay không cần khách sáo với tôi."

Nói xong cầm thực đơn chọn những món cậu thích, lại quay sang hỏi Tạ Đình Ca: "Anh có thích không?"

Hai người ngồi gần, hơi nghiêng người đã đụng vào nhau, trong lúc vô tình bọn họ đã thành thói quen, không có cảm giác khó chịu.

Tạ Đình Ca nhìn một hồi, cuối cùng trợn mắt nhìn Liên Thanh, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Em biết rõ anh xem không hiểu mà!"

Liên Thanh nhếch miệng nở nụ cười nhạt, không phải Tạ Đình Ca nhìn chữ không hiểu, chỉ là hắn không hiểu những từ này nghĩa là gì, cậu vừa vui vẻ vừa gọi món.

"Em rất vui sao?" Tạ Đình Ca nhướng mày.

"Ừm....Cũng vui, hôm nay chuyển sang nhà mới, anh không vui sao?" Liên Thanh nhếch khóe miệng nở nụ cười không hề che giấu, ngay cả khóe mắt cũng cong lên, nhìn cả người cũng ấm áp hẳn.

Tạ Đình Ca không hiểu hắn có cảm giác gì, lại thích nhìn cậu cười, gương mặt lạnh băng cũng tan ra không ít: "Em vui là được rồi!"

"Cẩn thận, nước tràn!" Trình Văn Xuyên vừa quay đầu, giật mình, vừa vặn Ninh Viễn trợn mắt nhìn đối diện, không để ý nước đã đổ xuống quần.

"Có sao không?" Liên Thanh nhìn sang, thì thấy Ninh Viễn luống cuống lau nước trên quần.

"Tôi đi vào phòng vệ sinh." Ninh Viễn đứng lên, vội vàng ra ngoài.

Liên Thanh nhìn bóng lưng cậu ta như có điều suy nghĩ, từ khẽ hở cậu nhìn thoáng qua bóng dáng quen thuộc, cau mày, có chút nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Trình Văn Xuyên là một tên tham ăn, nhưng dạ dày của cậu ta không tốt, không thể ăn nhiều, trước đây còn có Chu Lễ kiểm soát cậu ta, hiện tại rốt cuộc đã vứt được tên kia, cậu ta không nhịn được chảy nước miếng.

"Ừm! Anh còn chưa giới thiệu đó, giới thiệu một chút đi." Trình Văn Xuyên như trẻ con, vô cùng vui vẻ, cậu ta không giống như Ninh Viễn không thích Tạ Đình Ca, ngược lại cậu ta muốn làm quen với Tạ Đình Ca.

Liên Thanh nhìn Tạ Đình Ca cũng không giấu giếm: "Cậu cũng đã gặp rồi đấy, chúng ta đã được anh ấy giúp mấy lần, anh ấy tên Tạ Đình Ca."

Trình Văn Xuyên trợn đôi mắt long lanh, gật đầu liên tục: "Việc này tôi biết, không xui xẻo như tôi, cả hai lần gặp đều bị đánh đến thảm.

Xung quanh Tạ Đình Ca luôn toát ra khí chất ‘người khác chớ đến gần’, cũng may Trình Văn Xuyên có thể nói chuyện với hắn, Liên Thanh thì nói chuyện với cậu ta nên không khí cũng không đến nỗi lạnh nhạt.

"Đều là người mình cả, tôi cũng không giấu anh, gần đây bên cạnh Chu Lễ xuất hiện một số người kỳ lạ, tôi nghĩ họ cũng nhắm về trường của chúng ta, tôi có dự cảm xấu." Trình Văn Xuyên thu nụ cười đùa cợt, lộ ra sắc mặt lo lắng.

Liên Thanh liếc Tạ Đình Ca: "Quả thật trường học gần đây càng ngày càng không bình thường, sợ rằng chúng ta cũng không giúp được gì, bản thân còn khó bảo toàn mà."

Trình Văn Xuyên nghe cậu nói, lập tức trợn to hai mắt, không thể tin nổi: "Anh nghĩ vậy sao? Tôi còn cho rằng anh sẽ đứng về phía chúng tôi bảo vệ trường học đấy!"

Liên Thanh dừng động tác đang uống nước, chần chờ hỏi: "Chúng tôi? Còn có ai hả?"

"Có rất nhiều người! Nếu để những con quỷ đó đến thì lúc đó chúng ta không ai thoát nổi đâu!" Trình Văn Xuyên lo âu, đột nhiên cậu nhìn Tạ Đình Ca, do dự: "Mỗi người chúng tôi đều biết anh sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, mục đích của anh là gì tôi không quan tâm, nhưng đường âm dương, nhất định là anh biết."

Tạ Đình Ca vuốt tóc hai bên, ánh mắt nhỏ dài liếc cậu ta, không có ý lên tiếng. Trình Văn Xuyên bị xem thường, khó chịu: "Liên Thanh biết nhiều như vậy, không tránh khỏi có liên quan đến anh, tôi không biết anh nói gì với anh ấy, nhưng mà tôi nghĩ anh giúp anh ấy là vì không muốn anh ấy gặp chuyện."

Thấy hàm ý trong lời nói của Trình Văn Xuyên, rốt cuộc Tạ Đình Ca nhìn cậu ta: "Tốt nhất cậu đừng phỏng đoán về tôi."

Trình Văn Xuyên cười: "Vậy tôi đoán đúng rồi nhỉ, tôi cần gì lo lắng, anh cũng không phải mối nguy hiểm."

Tạ Đình Ca cau mày, không khí xung quanh giảm xuống, Liên Thanh vội vàng nắm vai hắn, nghiêm túc nói: "Anh đừng làm loạn, ăn cơm đi."

Cũng may nhờ có vài món ăn nên không khí cũng tốt lên không ít, vài người phục vụ bưng theo món ăn đi vào, trong phòng tăng lên không ít nhân khí, cũng không lúng túng như vừa rồi. Liên Thanh an ủi Tạ Đình Ca, mặt khác cậu cũng đang suy đoán lời nói của Trình Văn Xuyên, Tạ Đình Ca đang bảo vệ cậu, cho nên cậu sẽ không gặp nguy hiểm.

Chờ toàn bộ món ăn được đem lên, rốt cuộc Ninh Viễn cũng đẩy cửa vào, vệt nước dính vào quần cũng không còn rõ ràng, cậu ta cau mày ngồi vào vị trí, mặt đầy khó chịu.

Trình Văn Xuyên trêu ghẹo: "Anh té trong nhà vệ sinh phải không? Lâu như thế, bọn tôi cũng ăn xong rồi."

Ninh Viễn không đùa giỡn với cậu ta, ngược lại nghiêm túc ngẩng đầu lên, nói với Liên Thanh: "Cậu đoán vừa rồi tôi nhìn thấy ai?"

"Hả? Ai?" Liên Thanh gắp miếng thịt gà bỏ vào chén cho Tạ Đình Ca, cũng giúp hắn lấy đồ uống.

"Đồng Dao." Ninh Viễn nói thần thần bí bí.

Liên Thanh sửng sốt, nghĩ kỹ mới ồ một tiếng, nhớ đến người này là ai. Đồng Dao không phải ai khác chính là người cậu gặp ở rừng cây, cậu bực mình nói: "Thấy cô ta thì sao, làm gì kinh ngạc vậy."

Ninh Viễn có cảm giác rèn sắc không thành thép, cắn răng nhắc nhở Liên Thanh: "Cậu quên cô ta là sinh viên nghèo hả? Đây là nơi nào? Cô ta làm gì có tiền đến mấy chỗ này, hơn nữa cậu biết vừa rồi tôi nhìn thấy gì không?" Không đợi bọn Liên Thanh trả lời, cậu ta nói tiếp: "Vừa rồi tôi đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy cô ta lôi lôi kéo kéo một người đàn ông ở cửa phòng vệ sinh nam!"

Liên Thanh chờ cậu nói xong, ấn trán: "Cậu bắt đầu nhiều chuyện từ lúc nào thế?"

"Đúng rồi, không phải cô ta có bạn trai giàu có sao? Không phải anh thích cô ta rồi đấy chứ?" Trình Văn Xuyên cũng trêu ghẹo, không khí lo lắng vừa rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Ninh Viễn tức giận vò đầu: "Dù sao Đồng Dao cũng có gì đó không bình thường, mặc dù tôi không biết rốt cuộc vấn đề ở đâu nhưng nhất định cô ta có chỗ bất thường."

Mọi người thấy hắn bắt đầu giở tính thiếu gia thì không nói gì nữa. Liên Thanh gắp thức ăn cho Tạ Đình Ca, nhìn từ trong ra ngoài, Tạ Đình Ca cũng là một động vật ăn thịt, nhất là đối với thịt gà.

Một bữa cơm xem như cũng ăn vui vẻ, Trình Văn Xuyên và Ninh Viễn cũng không gây chuyện với Tạ Đình Ca, mà Tạ Đình Ca cũng lười quan tâm đến bọn họ, chỉ lo ăn, ăn đến vui vẻ.

Từ nhà hàng trở về nhà đã là mười giờ tối, Ninh Viễn và Liên Thanh đi chung, Liên Thanh dẫn Tạ Đình Ca đón xe về. Nhìn xe chạy về phía trước, không hiểu sao Liên Thanh có cảm giác kỳ diệu, đường về nhà trong hai mươi năm đột nhiên thay đổi, không còn là nơi quen thuộc, nhưng lại có người khác đi cùng.

***

Hình như là do ăn no, dọc theo đường đi Tạ Đình Ca đều rất vui vẻ, hiếm khi trên mặt lại ôn nhu thế này. Liên Thanh nhớ đến lúc đầu bị hắn đùa giỡn, cả ngày lo sợ thì không nhịn nổi bật cười. Ai mà ngờ giờ cậu không chỉ không sợ người này, thậm chí còn ở chung với nhau.

Gió đêm mùa đông lạnh đến run rẩy, ngồi ở trong xe cũng làm cho người ta thoải mái hơn không ít, Liên Thanh nhìn phong cảnh vụt qua ngoài cửa sổ, ánh đèn chiếu sáng đường phố, mỗi một nơi đều mang theo vẻ thần bí rét lạnh.

Liên Thanh cũng không kêu tài xế lái vào tiểu khu mà dừng ở trước cửa, tiểu khu mới xây không bao lâu, cũng không nhiều nhà, nhất là ban đêm, nhìn từng nhà cũng chỉ thấy ánh đèn lác đác.

Liên Thanh kéo căng cổ áo, rụt cổ. Tạ Đình Ca nhìn cậu: "Lạnh à?"

"Có một chút!" Liên Thanh gật đầu, cho dù cậu mặc áo lông cũng không thể tránh khỏi giá rét, đây cũng là đặc điểm thuộc về mùa đông. Dường như nghĩ đến gì đó, Liên Thanh hỏi: "Anh lạnh không?"

Tạ Đình Ca nhìn cậu, lắc đầu: "Không biết!"

Liên Thanh hơi sửng sốt, lại nghĩ người của hắn lạnh như băng, làm sao cảm giác được cái lạnh. Vừa nghĩ thế, cậu không tránh khỏi suy nghĩ Tạ Đình Ca không giống với cậu, ấm áp trong lòng nháy mắt biến mất, ở bên hắn lâu ngày, suýt chút nữa cậu quên đối phương không phải người.

Thấy trên mặt cậu có vẻ thất vọng, Tạ Đình Ca cũng không nói gì. Hai người đi bộ đến trước cửa, Liên Thanh bấm mật mã, ấn xuống. Sau khi cửa mở đột nhiên Liên Thanh dừng lại, nhìn Tạ Đình Ca: "Mật mã là..."

"Anh biết." Tạ Đình Ca ngăn lời cậu.

Liên Thanh nghĩ cũng đúng, cho dù hắn không biết mật mã thì vẫn có thể đi vào, quả nhiên cậu lo lắng nhiều rồi, bất đắc dĩ nhún nhún vai. Đang chuẩn bị vào nhà, thì nghe Tạ Đình Ca ở sau lưng nói.

"Anh không biết đọc ý nghĩ, cũng không phải tất cả mọi chuyện anh điều biết, cho nên có gì thì em cứ nói, anh không thích suy đoán đâu."

Rõ ràng không phải lời dễ nghe mà Liên Thanh lại thấy đau lòng. Cau mày, không biết trả lời Tạ Đình Ca thế nào, thì Tạ Đình Ca đã lướt qua người cậu đi vào nhà.

Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, Liên Thanh nghi ngờ xoay người, thấy một thiếu niên từ bên trong đi ra, mặc quần áo ở nhà, chân thì mang một đôi dép hình con gấu đáng yêu.

Hôm nay bận rộn cả một ngày, vốn nghĩ nhà bên cạnh không có ai ở, không ngờ lại có một cậu nhóc hàng xóm, Liên Thanh phục hồi tinh thần, thấy thiếu niên đang nhìn cậu, cậu lập tức nở nụ cười vui vẻ: "Chào em! Hôm nay anh mới dọn đến!"

Thiếu niên nhìn cậu, gật đầu: "Chào anh!" Sau đó cầm túi rác lên: "Tôi đi đổ rác!"

"Vậy thì không làm phiền em, có rảnh thì qua nhà anh ngồi chơi." Liên Thanh nói xong với thiếu niên thì xoay người vào nhà. Cậu thay dép nhìn xung quanh phòng khách, toàn bộ căn nhà điều yên tĩnh không bóng người, cậu nghi ngờ đứng một hồi.

Vừa đi lên lầu, đẩy cửa phòng, quả nhiên thấy Tạ Đình Ca ngồi trên sô pha. Liên Thanh nghĩ nghĩ, đi đến bên cạnh hắn: "Đi tắm!"

Tạ Đình Ca rất phối hợp, đi theo sau lưng Liên Thanh. Đã rất lâu hắn không biến thành người, đối với hiện tại tất cả điều chưa quen, nhưng hắn rất sẵn lòng tập làm quen dần.

Tất cả đồ dùng trong phòng tắm đều là đồ mới, bên trong phòng tắm có cửa kính ngăn lại, bên kia là bồn tắm. Liên Thanh mở nước thử nhiệt độ: "Khăn lông để ở đây, đây là công tắc."

Trước đó Liên Thanh còn dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn Tạ Đình Ca, cậu có chút lo lắng.... Chính xác là không an tâm.

Trở lại phòng, cậu thay quần áo. Ngày mai còn phải đi học, bây giờ đã hơn mười hai giờ, Liên Thanh thở dài, đôi mắt không mở ra được, đem bộ đồ mới để lên giường, ngã người xuống giường.

Tạ Đình Ca ở trong phòng tắm tắm hơn một tiếng mới kéo cơ thể ướt nhẹp đi ra, mái tóc đen dài dính vào người. Hắn hơi bực mình, lạnh mặt đi tìm Liên Thanh.

Vốn tức đến nỗi không nhịn được, nhưng khi nhìn thấy Liên Thanh yên lặng nằm ngủ, cơn giận cũng dần tiêu tan. Hắn hất tóc, trong nháy mắt mái tóc dài đã khô, rối bù.

Nhẹ nhàng đắp chăn cho Liên Thanh, hắn cũng chui vào, bàn tay sờ vào cơ thể ấm nóng, lưu luyến không muốn dừng, ôm cả cơ thể Liên Thanh vào ngực, từ từ nhắm mắt lại.



Khi Liên Thanh tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu vào phòng, cơ thể bị ôm chặt vào trong ngực. Cậu hơi nghiêng mặt, đối diện với gương mặt như điêu khắc của Tạ Đình Ca, lông mi dày, sống mũi cao. Cậu đưa tay sờ rồi vội rút về, rón rén từ trong ngực hắn chui ra ngoài.

Buổi chiều cậu có lớp, lúc này là buổi trưa, hiếm có dịp Tạ Đình Ca được an ổn ngủ, cậu cũng không muốn đánh thức hắn. Vội vàng hâm nóng sữa bò chuẩn bị bánh mì, bởi vì cậu và Tạ Đình Ca không nấu cơm, mà nấu ăn cũng không biết làm, nên chỉ có thể ăn mấy thứ đơn giản, buổi tối thì mua ở bên ngoài hoặc ra ngoài ăn.

Sắp đến kỳ thi, Liên Thanh cũng bận rộn, rất nhiều buổi học nhất định phải có mặt, cậu cũng không thể trốn nữa. Chuẩn bị bữa ăn cho Tạ Đình Ca xong thì cậu ôm ba lô đến trường.

Còn chưa đến lớp đã loáng thoáng nghe được một vài tin đồn, chuyện thế này ngày nào cũng có, giống như chuyện của Ôn Tư Lương vậy, chỉ là cậu không biết mà thôi. Vào lớp thì thấy Ninh Viễn ngoắc ngoắc cậu.

Liên Thanh bỏ ba lô xuống, nghi ngờ hỏi: "Bọn họ nói Đồng Dao thế nào?"

Ninh Viễn vốn cũng là một cậu thanh niên nhiều chuyện, nhưng lúc này sắc mặt cứng lại, làm cho Liên Thanh cũng sợ những lời đó là thật.

"Hôm qua tôi có nói cô ta không bình thường mà cậu không tin, giờ cô ta bị đánh rồi kìa."

"Hả?" Liên Thanh sợ hết hồn. Mặc dù có không ít người thích giành người yêu nhưng chẳng mấy ai bị đánh cả.

"Lớp chúng ta có mấy đứa con gái này...." Ninh Viễn liếc mắt, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trong ấn tượng của Liên Thanh, Đồng Dao là nữ sinh viên trong sáng, lấy việc giúp người khác làm niềm vui, rất khó tưởng tượng cô ấy lại bị người khác đánh.

Ninh Viễn thấy cậu muốn biết như thế, cũng không vòng vo nữa: "Thì là chuyện giữa nam và nữ thôi, nghe nói cô ta thích một nam sinh, kết quả nam sinh kia đã có bạn gái, cô ta không từ thủ đoạn đi tranh giành, cuối cùng bị người bạn gái đó biết nên bị đánh."

"Rắc rối quá!" Liên Thanh chỉ có thể kết luận như vậy: "Đánh khi nào, hay mới vừa rồi?"

Khi hai người bọn họ đang nói chuyện, sinh viên ở bàn trước cũng xoay người xuống tham dự vào, ra vẻ thần bí nói: "Có thể không phải mới bị đánh đâu, chúng ta học với Đồng Dao bốn năm, thật không ngờ cô ta là loại người như vậy. Nhưng mà công nhận kiến thức của cô ta cũng rộng thiệt, tôi có nghe nói qua thuật hàng đầu*, không ngờ lại có người dùng tới thật.)"

Cậu ta vừa nói thế, Liên Thanh và Ninh Viễn đều sửng sốt, trợn to hai mắt nhìn người kia.

_______________________________________

Chú thích:

Thuật hàng đầu (tên gốc: Hàng đầu - 降头 (Tame Head): là một loại thuật phù thủy của vùng Đông Nam Á. Tương truyền là xuất xứ từ cổ thuật tộc người Mèo (Miêu) ở khu vực Tứ Xuyên - Vân Nam (Trung Quốc), về sau truyền đến khu vực Đông Nam Á rồi kết hợp với các vu thuật địa phương mà thành.

Cách dùng thuật này liên quan đến quỷ hồn và vu thuật, có thể chia làm hai loại chính là ‘hàng thuật’ và ‘vu độc’, gọi chung là ‘hàng đầu’.

Thật ra hai chữ ‘hàng đầu’ là cách phiên âm từ từ ‘Gong - Tou’ của tiếng Thái. ‘Hàng’ chỉ pháp thuật hoặc cổ thuật; ‘Đầu’ để chỉ thân thể hoặc đối tượng bị dùng phép. ‘Hàng đầu’ trong tiếng Trung tức là thi hành pháp thuật với người hoặc đối tượng nào đó.

Quá trình làm phép phải có thứ liên quan đến người bị làm phép (Ví dụ như ngày sinh hoặc bát tự hoặc là tóc, móng tay…của người bị làm phép). Bản chất của thuật ‘hàng đầu’ là lợi dụng những loại côn trùng đặc biệt hoặc các loại thuốc cổ để làm vật dẫn, khiến người bị làm phép vô tình ăn vào, sinh ra dược tính hoặc độc tính đối với thân thể con người, từ đó có thể khống chế người đó hoặc đạt được mục đích của người khống chế. Hoặc cũng có thể là vận dụng sức mạnh linh hồn như ma quỷ, thông qua bát tự tên họ hoặc những thứ trên cơ thể người bị làm phép để ‘mô phỏng thân thể’, cuối cùng khống chế người bị làm phép hoặc giết chết người đó.

(lược dịch từ https://zh.wikipedia.org/wiki/%E9%99%8D%E5%A4%B4/ http://baike.baidu.com/view/4063.htm)

Tui còn tìm được 1 bộ phim nói về vấn đề này, ai có hứng thú có thể xem qua: Chơi ngải - Tà thuật nam dương (phần 4).

Một vài hình ảnh về thuật ‘hàng đầu’:



(dùng côn trùng hoặc hình nhân để làm phép)



(cái này chú thích ghi là bà này bị thầy phù thủy làm phép nên tay chân hóa thành cây. Cơ mà tui mò được đây là bệnh người hóa cây, hiện khoa học vẫn chưa giải thích được nguyên nhân gây bệnh. Ai muốn tìm hiểu thêm có thể gg ^^)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play