Vương Tiểu Thiên ôm máy tính sang, Tiêu Ngọc Hoành rất tự giác mà dịch sang bên cạnh, sau đó nhìn cậu như cười như không: “Em còn để ý Mã Kỳ Kỳ hơn cả anh nhỉ?”

Vương Tiểu Thiên lạnh mắt nhìn hắn: “Cậu để ý lắm hả?”

“Đương nhiên là không.” Tiêu Ngọc Hoành lập tức phủ nhận, sau đó sờ mông cậu: “Anh chỉ trêu em tí thôi, sao em nghiêm túc thế?”

Vương Tiểu Thiên đỏ bừng mặt, xếch ngược mắt đập cái tay hắn đang bẹo mông mình ra, bực mình nói: “Bớt giờ trò đi, có để tôi chơi không?”

“Để chứ, đương nhiên là để em chơi rồi, anh trai chơi thong thả, bưng trà rót nước cứ gọi em.” Tiêu Ngọc Hoành vừa cười vừa nói, mồm mép vẫn không đứng đắn như trước.

Vương Tiểu Thiên không chơi với hắn nữa, vốn định nằm xuống bên cạnh Tiêu Ngọc Hoành, cậu lại nghĩ nghĩ rồi chuyển hướng, chạy ra cuối giường.

“Cậu chơi của cậu đi, cấm nhìn tôi.” Vương Tiểu Thiên vừa loay hoay với cái dây sạc vừa dặn Tiêu Ngọc Hoành.

Tiêu Ngọc Hoành biết cậu vẫn còn để bụng nên gật đầu đồng ý.

Vương Tiểu Thiên cắm sạc xong liền rúc vào trong chăn, bên cạnh là chân Tiêu Ngọc Hoành, cậu nghĩ nghĩ rồi lại trèo xuống giường lấy một đôi tất màu trắng từ trong tủ ra, sau đó đeo vào cho Tiêu Ngọc Hoành.

Tiêu Ngọc Hoành nằm ở đầu giường hơi ấm ức: “Chân anh hôi lắm à?”

Vương Tiểu Thiên vừa đeo tất cho hắn vừa lạnh nhạt nói: “Để chân lạnh không tốt.”

Giờ đã là tháng tư nhưng thành phố X vẫn còn lạnh, Vương Tiểu Thiên là người phía nam vẫn phải mặc áo len, buổi tối cho dù đã rửa chân rồi cũng phỉa đeo tất vào mới có thể yên tâm ngủ được, không thì cứ cảm thấy chân khó chịu sao đó.

Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, nhìn Vương Tiểu Thiên đang đeo tất cho mình, đáy lòng ấm sực.

Thực ra hắn không lạnh, nhưng có một loại lạnh gọi là “bà xã cảm thấy anh lạnh”, thế nên hắn rất vui vẻ tiếp nhận đôi tất này.

Vương Tiểu Thiên đeo tất cho hắn xong liền chui vào trong ổ chăn, như vậy lúc cậu nghịch máy tính, chân Tiêu Ngọc Hoành bị thò ra ngoài cũng không sao.

Vì đã lâu rồi không chơi Thất giới, thế nên Vương Tiểu Thiên phải update, trong lúc cậu update có lén quay lại nhìn màn hình máy tính Tiêu Ngọc Hoành, chỉ thấy hắn điều khiển một mỹ nam 3D dong dỏng cao mặc áo đỏ vung lưỡi hái ngầu lòi đánh nhau với Mã Kỳ Kỳ trong lốt tiểu tiên nữ.

Vương Tiểu Thiên xem một hồi, thấy hắn đánh phủ đầu Mã Kỳ Kỳ nên yên tâm hẳn, chờ cập nhật xong bèn lập tức đăng nhập vào game, cột menu bên dưới hệ thống lấp lóe rất nhiều dấu chấm than, cậu cũng chẳng để tâm, mở bản đồ ra định bay thẳng đến chủ thành tiên giới gần Tiêu Ngọc Hoành, kết quả phát hiện hết điểm truyền tống, cậu mở cửa hàng định mua thì lại không có tiền.

Ban đầu bỏ game dứt khoát quá, cái gì cũng đem cho Tiêu Ngọc Hoành hết, chỉ để lại một thân toàn trang bị rác rưởi, tuy sau đó có lén lút lên game đôi ba bận, cũng chỉ chơi qua loa, thế nên giờ trên người Vương Tiểu Thiên chỉ có vài đồng bạc.

Dùng khinh công bay sang đó? Không đến chục thì cũng phải mất bảy tám phút, trên đường có khi còn bị người chơi vô lương tâm, dã quái đần độn đánh chết, Vương Tiểu Thiên bèn dùng chân đạp đạp vai Tiêu Ngọc Hoành: “Chuyển cho tôi một trăm vàng qua đây đi.”

“Em mở hòm thư ra xem xem.” Tiêu Ngọc Hoành nói.

Vương Tiểu Thiên giờ mới chịu nhìn hòm thư lấp lánh dấu chấm than màu vàng, dùng chuột mở ra, một loạt thư có đính kèm đồ, chỗ người gửi đều viết “Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh”

Vương Tiểu Thiên quay lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành một cái, người kia vẫn đang đánh nhau, Vương Tiểu Thiên cười cười rồi quay lại nhìn số thư kia:

1 chiếc quần lót màu đỏ cấp 80, 1 chiếc áo màu đỏ cấp 80, 1 đôi giày đỏ cấp 80, 1 chiếc vòng tay đỏ cấp 80… Vương Tiểu Thiên nhận một loạt, vừa đủ một bộ trang bị cấp 80.

Rất đẹp rất ngầu, có điều… Vương Tiểu Thiên lại quay lại: “Tôi mới cấp 74.”

“Anh dẫn em đi luyện cấp mấy hôm là đủ thôi.” Tiêu Ngọc Hoành nói hời hợt.

Vương Tiểu Thiên bèn cất bộ trang bị kia đi, đang định mở cửa hàng giao dịch mua điểm truyền tống thì đột nhiên màn hình lóe lên, kèm theo màu máu đỏ rực, Vương Tiểu Thiên sững ra, lập tức tắt cửa hàng xem thử, quả nhiên mình bị người khác tấn công, một võ sư đến từ Nhân giới đang dùng “đại cầm nã thủ” nâng cậu lên chạy.

Xung quanh võ sư còn có mấy võ sư chạy theo sau họ, chờ thời gian skill “đại cầm nã thủ” của võ sư kia kết thúc, lại một võ sư khác chạy lên dùng “đại cầm nã thủ” bắt cậu, trông không giống người chơi dở điên dở khùng đi giết người mà là nhấc bổng cậu lên chơi.

Thậm chí còn có một tiên nữ buff máu cho cậu, tránh cậu bị “đại cầm nã thủ” giết chết.

“Tôi bị người ta bắt rồi.” Vương Tiểu Thiên chẳng hiểu ra làm sao, đang định càm ràm với Tiêu Ngọc Hoành thì thấy trên màn hình chạy một cái loa to:

[Thế giới] Thiếu gia Tề gia: Chúc mừng bang phái “Nắm đấm bố mày to” bắt cóc thành công một em gái Hàn Tuyết Thiên hoang dã! Mau đến chỗ Nguyệt Lão kết hôn đi!

Vương Tiểu Thiên đần thối, còn Tiêu Ngọc Hoành nhìn thầy bà xã nhà mình bị người ta bắt mất, nào còn lòng dạ PK với Mã Kỳ Kỳ nữa, lập tức chạy ra cuối giường xem máy tính của Vương Tiểu Thiên, quả nhiên mấy võ sư kia đồng tâm hiệp lực dùng skill “đại cầm nã thủ” nối tiếp nhau bê bổng Vương Tiểu Thiên lên chạy về phía chủ thành Nhân giới, còn thiếu nữ xinh đẹp 3D có bộ ngực được Vương Tiểu Thiên nặn bự chảng thì bất lực chòi đạp trên không trung, căn bản không thể thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.

Tiêu Ngọc Hoành cười phì: “Quào, em có thể đổi tên thành ‘gậy tiếp sức’ được rồi đó.”

“Tiếp sức mẹ mày.” Vương Tiểu Thiên cáu chết được, chửi một câu: “Mau nghĩ cách đi! Tôi không xuống được!”

“Đại cầm nã thủ” của võ sư là skill khống chế, một khi bị nhấc lên thì trừ phi chờ skill hết hiệu lực, còn không thì Vương Tiểu Thiên không thể dùng bất kỳ skill nào.

“Dùng vô địch đi.” Tiêu Ngọc Hoành hướng dẫn cậu, Vương Tiểu Thiên học hành rất khá nhưng phương diện game thì yếu không chịu được: “Nhân lúc bọn họ đổi cho nhau ấy.”

Vương Tiểu Thiên lập tức để ngón tay trên phím Q, mắt thấy võ sư đang nhấc cậu bỏ cậu xuống rồi, Tiêu Ngọc Hoành lập tức la to: “Chính là lúc này!”

Vương Tiểu Thiên run tay, chờ phản ứng lại rồi liền điên cuồng ấn Q, có điều chân cậu còn chưa chạm đất thì đã bị một võ sư khác nhấc bổng lên rồi.

“…” Vương Tiểu Thiên câm nín.

Tiêu Ngọc Hoành cạn lời nhìn cậu: “Tay em như tay ông già thế?”‘

“Bọn, bọn họ nhiều người quá.” Vương Tiểu Thiên đỏ mặt, cau mày biện hộ cho mình: “Tay tôi bình thường mà…”

Nói xong lại để ngón tay lên phím Q, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ cơ hội tiếp theo xóa sạch nhục xưa.

“Chính là lúc này!”

Bố ấn ấn ấn ấn ấn ấn!

[Thế giới] Một đấm đánh cả thiên hạ: Ha ha ha ha ha ha! Cướp lâu như thế, bố cuối cùng cũng được nhấc em Tuyết Thiên rồi!

Vương Tiểu Thiên: “…”

Tiêu Ngọc Hoành: “…”

Mặt nóng khác thường, Vương Tiểu Thiên sầm mặt: “Lần sau, tôi chắc chắn có thể dùng được vô địch…”

“…Ừ, anh tin em.” Tiêu Ngọc Hoành nhịn cười xoa tóc cậu, sau đó về đầu giường xem máy tính của mình, Vương Tiểu Thiên tưởng hắn mặc kệ mình rồi, sau đó lại ấn rất nhiều lần vô địch nhưng đám võ sư kia cứ như may liền với nhau, nhấc bổng Vương Tiểu Thiên lên chạy từ dã khu chuyển cậu về chủ thành, đám người chơi hóng chuyện bắt đầu vây đầy xung quanh.

Vương Tiểu Thiên hậm hực, không ngờ game này còn có thể chơi như vậy, đang yên đang lành coi người ta là cái gậy tiếp sức, chờ đến chỗ Nguyệt Lão, đám võ sư kia mới để cậu xuống.

“Em Tuyết Thiên, gả cho anh đi!” Người ID “Thiếu gia Tề gia” kia vừa cười vừa nói với Vương Tiểu Thiên, trông thì cũng quân tử lắm mà ăn nói thì lại rất lưu manh: “Không thì gia không cho em đi đâu.”

Vương Tiểu Thiên nhìn đám người chơi vây quanh cậu, vẫn rất bình thản, mở túi đồ ra định dùng điểm truyền tống ban nãy mới mua, nào ngờ…

Cậu lại bị nhấc bổng lên!

Hệ thống: Bạn đang trong trạng thái chiến đấu, không thể dùng truyền tống được đâu nha!

Áu! Vương Tiểu Thiên tức chết đi được.

“Tiểu mỹ nhân ban nãy định dùng truyền tống phải không?” Thiếu gia Tề gia kia cười hề hề, đầu óc cũng nhanh nhạy lắm: “Trừ phi em đồng ý kết tình duyên với anh, còn không thì anh và anh em anh sẽ cứ nhấc bổng em lên đấy…”

Thiếu gia Tề gia vừa dứt câu thì một bóng người cao lớn hạ từ trên trời xuống, vung lưỡi hái đánh gã ta ngã ra đất, một chiêu đoạt mệnh.

Sau đó lại có hai bóng người hạ xuống, một shota yêu tộc đáng yêu, và một hòa thượng tuấn tú trọc đầu.

“Ai dám bắt nạt bà xã ta!” Tiêu Ngọc Hoành bá đạo gầm lên.

“Ai dám bắt nạt chị dâu ta!” Cậu béo huênh hoang quét mắt một vòng.

“Quân tử động khẩu không động thủ.” Đoàn Sách chắp hai tay a di đà phật.

Tiêu Ngọc Hoành và cậu béo câm nín nhìn Đoàn Sách, cái tên này vào game vẫn làm noãn nam à?

“Khốn kiếp! Dám giết môn chủ chúng ta! Muốn chết à!” Thấy môn chủ bị Tiêu Ngọc Hoành miểu sát, đám người xung quanh lập tức ồn ào, thế là không trêu Vương Tiểu Thiên nữa, lũ lượt vung vũ khí tấn công ba người kia.

Ba người đều là lão làng, lại đã phối hợp với nhau lâu, không chỉ không rơi vào thế hạ phong mà còn đánh đám người ta kia tơi bời hoa lá, Tiêu Ngọc Hoành lại cậy trang bị đỉnh cấp đứng đó không ngừng khoe thao tác, bóng dáng không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người, chẳng mấy chốc đã đánh bại mấy chục người chơi.

“Nhìn thấy chưa? Đây chính là tốc độ tay của kẻ độc thân mười tám năm!” Trong nhà trọ, Tiêu Ngọc Hoành vừa cười vừa trêu Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên quay lại nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Hay là tôi cho cậu luyện tay thêm mấy năm nữa nhé?”

Tiêu Ngọc Hoành nghe ra ý ẩn trong lời cậu, lập tức quay đầu lại cười bồi: “Không cần đâu, anh có em rồi thì còn luyện tay làm gì nữa? Anh luyện hông cơ!”

Vương Tiểu Thiên phì hắn một tiếng: “Cút, hạ lưu.”

Hai người một người đầu giường một người cuối giường vui vẻ trêu nhau, trêu xong quay lại nhìn, Vương Tiểu Thiên đã chết rồi, đám võ sư kia cũng nằm vật ra đất, không chỉ thế mà đến cậu béo và Đoàn Sách cũng nằm dài, trên khoảng đất rộng rãi chỉ còn lại Tiêu Ngọc Hoành và một nữ tiên sư bạch y bay bay đứng ở giữa.

Hóa ra là Mã Kỳ Kỳ đuổi đến rồi.

“Hàn Tuyết Thiên, mấy tháng không thấy cô lên game, còn tưởng cô bỏ game rồi chứ, sao, tiếc Sinh tử nên lại dày mặt chạy về chơi rồi à?” Mã Kỳ Kỳ nói với thi thể của Vương Tiểu Thiên, giọng mang vẻ khinh miệt.

Vương Tiểu Thiên nằm dưới đất, cũng chẳng phục sinh mà bình thản nói: “Ờ tôi về rồi đây.”

Vương Tiểu Thiên nói xong liền nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành như cười như không: “Chịu thôi, có người cô đơn rồi, nhớ tôi.”

Tiêu Ngọc Hoành cười: “Gâu!”

Trong nhà trọ, Vương Tiểu Thiên ngậm cười quay lại, chế giễu: “Cậu chân chó nhỉ?”

Sủa “gâu” mà cũng rõ ràng rành mạch như thế.

Tiêu Ngọc Hoành cười nhẹ, vén gấu quần Vương Tiểu Thiên lên, há miệng cắn vào cổ chân cậu: “Gâu!”

Vương Tiểu Thiên bị hắn cắn đến ngứa cả lòng, còn Tiêu Ngọc Hoành cắn xong không chỉ không có ý buông ra, đã thế còn bắt đầu mút mát, Vương Tiểu Thiên thấy hắn càng hôn càng quá đáng, cảm thấy cứ thế này nữa thì chân mình sẽ bị hắn nghịch hỏng luôn, thế là dằn hơi thở đang hỗn loạn lại, ngoắc tay với hắn: “Lại đây.”

Tiêu Ngọc Hoành ngậm mắt cá chân cậu ngước mắt nhìn cậu một cái, sắc mặt thay đổi, sau đó mới đặt nụ hôn cuối lên cẳng chân cậu, ôm cái máy tính người hành tinh X của hắn dịch về cuối giường.

Hai người nằm song song, Tiêu Ngọc Hoành tủm tỉm nhìn cậu: “Không ngại để anh biết em chính là ‘Hàn Tuyết Thiên’ rồi à?”

Vương Tiểu Thiên đỏ mặt mím môi, mặc xác hắn, lại nhìn về phía màn hình của mình, Mã Kỳ Kỳ kia không hề biết hai người đang chim chuột nhau, thấy mãi vẫn không nói năng gì, không khỏi tức long lên.

“Các người… các người đừng ngó lơ tôi thế chứ!” Đại tiểu thư Mã Kỳ Kỳ rất đau lòng, sắp khóc đến nơi: “Hai người các anh rốt cuộc là có chia tay không?”

Vương Tiểu Thiên nghĩ cô là con gái, theo đuổi Tiêu Ngọc Hoành suốt bao lâu vẫn không từ bỏ, rất có nghị lực, nhớ lại hồi trước ngồi trên đu quay cậu còn khuyên cô nàng đào góc tường “Hàn Tuyết Thiên”, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Có điều nghĩ lại, mình giờ đã về với Tiêu Ngọc Hoành rồi, cứ để vị đại tiểu thư này từ bỏ hẳn thì hơn, Vương Tiểu Thiên bèn nói: “Chúng tôi không chia tay.”

Tiêu Ngọc Hoành cũng hùa theo: “Trong lòng tôi chỉ có cậu ấy.”

Hắn dừng lại rồi sửa: “Cô ấy.”

Mã Kỳ Kỳ muốn khóc mà không có nước mắt: “Thế các người còn xóa tình duyên làm gì?”

Vương Tiểu Thiên ngẫm nghĩ: “Giận dỗi nhau thôi.”

Mã Kỳ Kỳ cắn môi: “Vậy vì sao cô lại bặt dạng suốt mấy tháng nay?”

Tiêu Ngọc Hoành ngẫm nghĩ: “Cô ấy giận.”

Mã Kỳ Kỳ hiểu rồi: “Thế nên giờ cô quay về là…’

Hai người nằm trên giường nhìn nhau, sau đó Tiêu Ngọc Hoành mỉm cười, Vương Tiểu Thiên cũng cười, một người gửi lời mời cầu ái, một người vui vẻ chấp nhận.

Trên đầu “Hàn Tuyết Thiên” xuất hiện “Bạn gái của Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh”, một chuỗi dài rất hoành tráng, Mã Kỳ Kỳ nhìn thấy, sau đó mắt đỏ hoe, “Oa” một tiếng bỏ chạy.

Hai người nhìn theo cô bỏ chạy, đồng thời nhìn thấy một bóng người chui từ trong góc tối ra, đuổi theo thật nhanh, trang phục bó sát, mặt nạ bịt mặt, như hình với bóng.

Sau khi Mã Kỳ Kỳ bỏ đi, vở kịch vẫn chưa hề kết thúc, lại có người chơi đã phục sinh nhào về phía Tiêu Ngọc Hoành trút nỗi hờn cướp mất nữ thần, còn Tiêu Ngọc Hoành không có cậu béo và Đoàn Sách phối hợp, không chọi lại được, nhanh chóng đen sì màn hình.

Vương Tiểu Thiên cười: “Chết rồi à?”

“Em chết rồi, anh đương nhiên cũng phải chết thôi.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, không hề để tâm.

Vương Tiểu Thiên nhìn nhìn, kinh ngạc phát hiện cả bốn người trong ký túc đều chết sạch rồi, cũng trùng hợp lắm.

Thế là nhướn mày, quay lại nhìn người con trai bên cạnh: “Cậu với cậu béo nắm tay kìa.”

Tiêu Ngọc Hoành nhìn, đúng thật vậy, thế là cười: “Phục sinh nhé?”

“Phục sinh đi.”

Thế là cùng ấn phím Y.

Màn hình tiếp tục tối i, hai người tiến vào trạng thái load bản đồ, Vương Tiểu Thiên trong lúc chờ không có gì làm bèn nhìn Tiêu Ngọc Hoành, nằm bò ra đó vểnh chân lên, Tiêu Ngọc Hoành cũng nhìn cậu, sau đó cong môi rướn đầu sang.

“Nếu chúng ta đã là tình duyên rồi… có phải em nên gọi anh một tiếng ‘ông xã chơm chơm’ không?”

Vương Tiểu Thiên đỏ mặt, quay đầu đi: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, còn lâu.”

Tiêu Ngọc Hoành dụi dụi bên cạnh cậu, làm nũng: “Gọi một tiếng thôi mà~”

Vương Tiểu Thiên lạnh mặt vô tình: “Đừng có dẹo.”

“Học em đấy.” Tiêu Ngọc Hoành bắt đầu nhắc lại quá khứ đen tối của cậu.

Vương Tiểu Thiên xấu mặt, chết cũng không nhận: “Phì! Tôi như thế bao, bao giờ chứ!”

Tiêu Ngọc Hoành tiếp tục vạch trần: “Rõ ràng hết ‘moa moa’ lại ‘yêu yêu’.”

Vương Tiểu Thiên đỏ nhừ mặt: “Không có!”

“Mau gọi đi!”

“Không!”

“Thôi vậy, anh vẫn nên xem video đáng yêu cảu ‘Hàn Tuyết Thiên’ thôi.”

“Không cho xem!”

“Thế có gọi không?”

“…Ông…ông xã chơm chơm…ư…”

Trong căn phòng ngủ sáng trưng, hai người đang nằm trên giường quấn lấy nhau mà hôn, laptop của hai người đều hiện một cảnh tượng sáng ngời như nhau, một đôi tình duyên đứng đối diện nhau trong điểm phục sinh, người khoác hồng y, tựa như đồ cưới.

Chẳng bao lâu sau, một shota hồ yêu và một hòa thượng tuấn tú trọc đầu cũng xuất hiện trong điểm phục sinh.

Nhìn hai người kia đứng quay vào nhau tình tứ, hai người một câm nín, một mỉm cười.

“Lớp trưởng bắt cá hai tay cũng quang minh chính đại gớm.” Cậu béo cảm khái.

Đoàn Sách nhìn hai người đứng bất động đằng kia, ánh mắt sâu thẳm: “Mày tưởng Tiêu Ngọc Hoành là loại người lăng nhăng vậy thật sao?”

Shota hồ yêu ban đầu còn ngơ ngác, sau đó bừng tỉnh và kinh ngạc: “Mày nói ‘cô ả’ thực ra là…”

Hòa thượng tuấn tú giơ ngón tay trỏ trước môi, cười chỉ lên trời: “Suỵt, không được nói, ‘Thiên’ sẽ giận đấy.”

Shota hồ yêu dần bình tĩnh lại, cậu nhìn hai người đang treo máy đằng kia bằng ánh mắt phức tạo, sau đó lục túi đồ.

Pháo hoa.

[Thế giới] Đông phương chi trư: Chúc chị dâu và môn chủ trăm năm hòa hợp!

[Thế giới] Meo meo đại sư: Chúc phòng trưởng và lớp trưởng trăm năm hòa hợp!

Tiếng bùm bùm thu hút sự chú ý của hai người đang hôn nhau, hai người liếc màn hình một cái, pháo hoa ngập tràn.

Hai người đều sững ra, sau đó nhìn nhau cười, đóng máy tính lại rồi trùm chăn lên, tiếp tục!

____Hoàn chính văn____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play