Đêm đen, lúc một giờ sáng, thôn quê lặng như tờ, lại có một người lén lút mở cửa phòng mình ra, sau đó rón rén lần mò đi xuống lầu.

Mở cổng ra, một dáng người cao lớn đứng đó, rõ ràng tối đến không nhìn rõ mặt nhưng hai người đều không hẹn mà cười nhìn đối phương.

Người thấp hơn chỉ lên trên tầng, sau đó người cao hơn gật đầu, lập tức đi vào nhà, nhẹ nhàng đóng cổng lại, hai người rón rén đi lên tầng hai.

Kết quả còn chưa đi được một nửa thì đèn phòng ngủ chính trên tầng hai bỗng mở ra, làm hai người đang lên cầu thang sợ đến lập tức cúi rạp người xuống, không dám thở mạnh.

Đèn lối đi bật lên, mẹ Vương Tiểu Thiên vừa ngáp vừa đi lên sân thượng, không hề phát hiện hai người đang ngồi xổm trên cầu thang như mèo.

Ánh đèn rọi lên mặt hai người, một người tuấn tú, một người đẹp trai.

Nghe tiếng dép loẹt xoẹt của mẹ Vương Tiểu Thiên đi cầu thang, hai người ngồi xổm ở đó nhìn nhau, sau đó Tiêu Ngọc Hoành cười xấu xa, thấy mặt Vương Tiểu Thiên bị hoảng sợ mà trắng bệch ra, liền đột ngột nhào tới hôn cậu một cái.

Sợ rồi kìa, đáng yêu quá~

“!” Vương Tiểu Thiên đầu tiên là giật mình, sau đó đỏ mặt hoảng loạn đẩy hắn ra, thực sự muốn đạp luôn tên này xuống.

Đừng nghịch! Vương Tiểu Thiên nghiêm mặt lườm hắn, mẹ tôi đang ở ngay trên đầu chúng ta đấy!

Không sợ. Tiêu Ngọc Hoành tự tin cười, bà ấy không phát hiện được đâu.

Quả nhiên, mẹ Vương Tiểu Thiên lên tầng thượng mà không hề phát hiện ra điều gì, hai người nhân lúc bà vào phòng vệ sinh mà nhanh chóng về phòng.

Trong phòng tối om, Vương Tiểu Thiên mừng vì lúc mình xuống nhà không bật đèn, không thì mẹ cậu sẽ phát hiện ngay là cậu vẫn chưa ngủ.

Vì kiêng dè mẹ Vương Tiểu Thiên nên hai người vào phòng xong vẫn không nói năng gì, Vương Tiểu Thiên cẩn thận đi khóa cửa phòng lại, cố gắng không tạo ra tiếng động nào, lúc cậu mãi mới khóa cửa xong đang định xoay người lại, Tiêu Ngọc Hoành bèn từ phía sau nhào đến, vẫn chưa thỏa mãn mà hôn cậu.

Vương Tiểu Thiên không muốn chơi với hắn nữa, nhưng lại bị hắn đè nghiến lại, đành phải tựa vào ván cửa mà không ngừng xoay trái giãy phải tránh hắn hôn, Tiêu Ngọc Hoành cũng không quan tâm, cắn tai cậu một lúc rồi lần xuống mút cổ cậu.

Hơi thở của Vương Tiểu Thiên đã hơi rối loạn, lúc này cậu nghe thấy tiếng mẹ cậu đi từ tầng thượng xuống, liền nhẹ nhàng dùng cùi chỏ thúc vào người đằng sau một cái, nhưng người kia vẫn không ngừng lại.

“…” Tim Vương Tiểu Thiên sắp nhảy ra ngoài rồi!

Cũng may mẹ Vương Tiểu Thiên nhanh chóng tắt đèn hành lang rồi về phòng, Vương Tiểu Thiên vẫn không dám động đậy, chừng hai ba phút sau mới bất lực quay đầu lại, cùng chàng trai sau lưng hôn một lúc.

Căn phòng tối om phát ra tiếng môi lưỡi quấn quýt, một lúc lâu sau, Vương Tiểu Thiên mới thở hổn hển tức tối hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Thỏa mãn rồi chứ?”

“Ừ~” Giọng Tiêu Ngọc Hoành ngọt ngào, hắn cuối cùng cũng chịu buông Vương Tiểu Thiên ra, một giây sau liền bị Vương Tiểu Thiên đấm cho mấy cái.

“Khốn kiếp.” Vương Tiểu Thiên thấp giọng chửi một tiếng, sau đó bật đèn bàn của mình lên, chỉ thấy một khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh đèn.

Tiêu Ngọc Hoành cũng có chừng mực, không quậy nữa, hắn để ba lô xuống, lấy một xấp giấy đầy chữ từ bên trong ra đưa cho Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên cầm lấy, đây là số thông tin về quan hệ đồng tính mà cậu gửi cho Tiêu Ngọc Hoành, bảo hắn in ra, định hôm sau sẽ đưa cho bố cậu bổ túc văn hóa.

Vương Tiểu Thiên định tiến hành từ từ, đầu tiên để bố cậu chấp nhận đã, sau đó sẽ tính đến chuyện chính thức come out.

Tiêu Ngọc Hoành nhìn cậu, khá lo lắng, hắn đã biết chuyện Vương Tiểu Thiên nói thẳng với bố cậu rồi: “Sẽ không sao chứ?”

Vương Tiểu Thiên sắp lại xấp giấy, bình thản nói: “Không biết, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mà thử thôi.”

Tiêu Ngọc Hoành muốn hỏi cậu nếu bố cậu nhất quyết không đồng ý, vậy cậu định làm thế nào? Nhưng Tiêu Ngọc Hoành không dám hỏi, cũng không muốn gây ảnh hưởng đến sự tích cực của Vương Tiểu Thiên, vì thế hắn dịu dàng nhìn cậu, cổ vũ: “Chắc chắn là được thôi!”

Vương Tiểu Thiên nhìn hắn, cậu trước nay luôn lạnh nhạt bỗng nở nụ cười dịu dàng hiếm có: “Ừ.”

Sau đó hai người liền trèo lên giường, rúc trong chăn, dựa sát vào nhau, ấm sực.

Đến bốn rưỡi sáng, đồng hồ báo thức kêu lên, hai người đều mơ màng bò dậy, Vương Tiểu Thiên nhìn cái mặt bị thương của Tiêu Ngọc Hoành, Tiêu Ngọc Hoành nhìn đôi mắt thâm quầng của Vương Tiểu Thiên, hai người nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.

Tiêu Ngọc Hoành đeo ba lô đi về khi bầu trời vẫn còn đen sì sì, Vương Tiểu Thiên thì ngồi trên bậc cửa nhà mình nhìn theo hắn xa dần, sau đó đợi thêm nửa tiếng nữa, theo bố cậu dậy sớm đi ra ruộng.

Vương Tiểu Thiên đang chờ, chờ một cơ hội tốt, cậu cứ cách một ngày lại lén lút gặp Tiêu Ngọc Hoành, khi thì cùng hắn ngắm sao ngoài đồng ruộng trống trải, khi thì ra bờ biển không người tối om om hóng gió, nhưng đa phần đều cùng Tiêu Ngọc Hoành ôm nhau nằm ngủ trong phòng Vương Tiểu Thiên, dù mệt đến mức chẳng nói năng với nhau câu nào, ngả đầu cái là ngủ ngay, nhưng lòng vẫn ấm áp.

Ngày cuối cùng trước khi mùng một tết đến, Tiêu Ngọc Hoành về nhà, Vương Tiểu Thiên không đi tiễn hắn được, nhưng lúc làm ruộng thỉnh thoảng có ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy có vệt máy bay bay qua thì mỉm cười khe khẽ.

Tối hôm ấy cậu bảo bố sang phòng mình bắt đầu tiến hành phổ cập, nói cho ông biết trên thế giới có bao nhiêu nước ủng hộ hôn nhân đồng tính, rồi bảo ông tình yêu đồng tính thực ra cũng chẳng khác gì người bình thường, cậu dừng lại rồi thêm một câu nữa:

“Thực ra con chỉ thích một mình cậu ấy thôi.”

Vương Tiểu Thiên nghĩ nếu như không có Tiêu Ngọc Hoành, cậu sẽ không thích người cùng giới, cậu không nghĩ mình sẽ yêu người con trai nào khác hắn, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi.

Cậu vẫn thích con gái như trước, cậu chỉ ngoài ý muốn mà yêu một người con trai thôi.

Bố Vương tuy đã bình tĩnh cả nửa tháng, nhưng khi nghe những gì con trai mình phổ cập vẫn không tiếp thu được mấy, có điều ông không bỏ chạy như tối hôm nọ, ông đẩy gọng kính trên mũi, bắt đầu đọc những thông tin Vương Tiểu Thiên có tâm tìm về, khi thấy hai cụ già đồng tính hạnh phúc khoe ảnh đám cưới vàng, ông cuối cùng cũng có một tia xúc động.

Hóa ra hai người đàn ông cũng có thể thực sự sống bên nhau cả đời…

Bố Vương ngẩng đầu nhìn con trai mình, cậu trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt thỉnh thoảng lại lộ ra sự thấp thỏm bất an, ông nhớ lại tối hôm ấy cậu quỳ xuống trước chân mình mà khóc, còn nói thật suy nghĩ của cậu với ông, người làm bố cảm khái rất nhiều, sau đó ông lại cúi đầu đọc số tài liệu trong tay.

Hai cụ già tóc bạc trắng tựa vào nhau, cùng khoe chiếc nhẫn cưới tượng trưng cho đám cưới vàng với ống kính, cười như một đứa trẻ.

Số thông tin Vương Tiểu Thiên bảo Tiêu Ngọc Hoành in ra bị bố cậu lấy đi sạch, Vương Tiểu Thiên ban đầu còn cảm thấy bất an, đến tối cũng chẳng ngủ được, nhưng thời gian trôi qua, cậu dần dần lấy lại sự bình tĩnh.

Ánh mắt mẹ nhìn cậu dần thay đổi, Vương Tiểu Thiên biết bố nói với mẹ rồi, nhưng mẹ cậu chẳng bảo sao cả, người phụ nữ nông thôn chất phác này yêu thương bốn đứa con của mình, cho dù chúng là trai hay gái, cho dù chúng như thế nào.

Các chị Vương Tiểu Thiên thì không thay đổi gì, Vương Tiểu Thiên cũng không biết tối hôm nọ cậu khóc mất kiềm chế có bị các chị phát hiện không, có thể không, có thể có, nói chung mọi người đều không nhắc đến chuyện đêm nọ, Vương Tiểu Thiên cũng vui lòng.

Sự chú ý của gia đình nhanh chóng dồn vào chị hai, bạn trai cô uống rượu với anh em không cẩn thận ngã từ trên cầu thang KTV xuống, nhập viện, chị hai muốn đi thăm anh thì bị cụ ngăn, sau đó mọi người bắt đầu tra hỏi cậu bạn trai đột nhiên xuất hiện này là thế nào.

Chị hai Vương Tiểu Thiên vốn không định nói chuyện này với gia đình, nhưng giờ lộ rồi đành phải nói hết, cụ biết nhà đối phương ở trên huyện, nứt đố đổ vách thì không đến nhưng vẫn khá dư dả, như thế mới cho phép hai người qua lại.

Sau đó anh bạn trai mang cái tay phải bó bột đến nhà ra mắt, chờ vụ này lắng xuống rồi, Vương Tiểu Thiên cũng đến lúc phải về trường.

Hồi trước Vương Tiểu Thiên đều đi một mình, nhưng lần này bố cậu lại tiễn đến bến xe đường dài trên huyện.

Suốt đường đi hai bố con im lặng mãi, đến tận khi còn nửa tiếng nữa là lên xe, bố cậu mới thong thả lên tiếng.

“Bố bàn với mẹ con rồi, mẹ quyết định ủng hộ con.” Người đàn ông trung niên nói, không nhìn ra là vui hay buồn, chỉ có đôi chút rầu rĩ: “Chỉ nói coi như đẻ bốn đứa con gái.”

“…” Vương Tiểu Thiên cũng rầu rĩ, nhất thời không biết nên cười hay nên khóc.

Còn bố cậu thì tiếp tục cảm khái: “Đừng thấy mẹ con bình thường chỉ biết nghe lời người khác mà lầm, thực ra mẹ con còn thông suốt hơn bố nhiều, giờ bố cũng nhìn thoáng hơn rồi, con cũng biết hồi ấy giáo viên không được vỡ kế hoạch mà, bố cũng định đẻ chị cả con xong thì thôi, sau đó bị cụ con ép quá, lúc mất việc, cái chí trong đầu cũng mất luôn, thế là cứ nghe lời cụ con mà sống suốt hai mươi mấy năm, mơ ước và sự kiên trì ngày xưa đều quên sạch, bố không hi vọng con cũng giống bố.”

Vương Tiểu Thiên lặng lẽ nghe, không khí hơi nặng nề khiến cậu không biết nên nói gì, bố cậu thì cười, vỗ vỗ vai cậu: “Bố nuôi con đến mười tám tuổi, nghĩa vụ của bố đã hoàn thành rồi, cuộc đời sau này của con muốn sống thế nào thì tự con xem xét, chỉ cần đừng đánh mất mình, bố đều ủng hộ con.”

Mắt Vương Tiểu Thiên đỏ hoe, cậu ôm chặt lấy bố mình, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn bố!”

Người đàn ông đã hơn năm mươi cũng thương cảm: “Ừ, con ngoan.”

Ông dừng lại, như nghĩ đến điều gì đó, lại nhắc Vương Tiểu Thiên một câu: “Không được gây chuyện bậy bạ nữa, kết bạn nhiều vào, bớt thù dai đi.”

“…Con biết rồi.” Vương Tiểu Thiên ngượng nghịu đáp.

Hai bố con cứ vậy mà tạm biệt nhau.

Trên đường về trường, Vương Tiểu Thiên vừa xúc động vừa vui mừng, ngồi trên tàu hỏa thỉnh thoảng lại cười một mình, thấy người khác nhìn mình vẻ quái lạ liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

Yêu khiến người ta ngu đi đúng là thật. Vương Tiểu Thiên lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu không muốn bị ngu đi.

Sau đó lại mỉm cười nhè nhẹ.

Cậu vẫn chưa nói cho Tiêu Ngọc Hoành biết là đã qua cửa bố mẹ rồi, cậu chỉ báo hắn thời gian về trường, đến khi bước vào phòng ký túc đã lâu không về, Tiêu Ngọc Hoành đang chơi game quăng luôn chuột, mặc kệ mấy đứa đồng đội sẽ bị tiêu diệt sạch, nhào đến ôm lấy Vương Tiểu Thiên mà hôn, chẳng khác gì sói đói vồ mồi.

Vương Tiểu Thiên bây giờ đã không còn gánh nặng tâm lý nữa, cũng dám đáp lại hắn, ban đầu là Tiêu Ngọc Hoành đẩy mạnh Vương Tiểu Thiên lên bàn, sau đó Vương Tiểu Thiên ấn Tiêu Ngọc Hoành lên cửa, sau đó nữa là Tiêu Ngọc Hoành ôm Vương Tiểu Thiên, cuối cùng là Vương Tiểu Thiên dùng chiêu Thái sơn áp đỉnh đè nghiến hắn xuống sàn.

Tiêu Ngọc Hoành bối rối, nằm dưới đất mà đần cả người ra, hắn cúi đầu, nếu không phải Vương Tiểu Thiên đang xốc áo hắn lên sờ ngực hắn, hắn sẽ nghĩ người này đang đánh hắn.

“…Em làm gì thế?” Tiêu Ngọc Hoành hỏi một câu.

Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, rồi bình thản hôn một cái lên cơ bụng rắn chắc của hắn, sau đó đứng dậy như người không liên quan.

“Có làm gì đâu.” Vương Tiểu Thiên bắt đầu xếp đồ, sau khi buông thả lại bình thản như không: “Chỉ là nhớ lại hồi trước toàn bị cậu đè xuống, không cam tâm lắm mà thôi.”

Được rồi, cậu thừa nhận cậu đã bị câu “coi như đẻ bốn đứa con gái” của bố mẹ kích động.

Vương Tiểu Thiên cậu, chính là người nhỏ nhen thế đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play