Nông thôn buổi tối rất yên tĩnh, hơn nữa lại đang đông, đến tiếng dế kêu cũng không có, vì thế có động tĩnh gì cũng đều rất rõ ràng, chó nhà ai sủa một tiếng, hàng xóm trong phạm vi một trăm mét đều có thể nghe thấy.

Mà trên tầng hai của một khu nhà gạch đỏ, lờ mờ vọng ra tiếng người cố ý đè thấp.

“Tức là… lúc tối là hai đứa lừa mọi người?” Cô Vương Tiểu Thiên nói, ngồi ở góc giường Vương Tiểu Thiên, mắt nhìn Vương Tiểu Thiên và Tiêu Ngọc Hoành ở một bên khác.

Vương Tiểu Thiên gật đầu, sau khi nói rõ ràng, tâm trạng bắt đầu thoải mái hơn: “Cháu không hề có bạn gái.”

Mọi người nhìn nhau, bố mẹ Vương Tiểu Thiên liếc nhau một cái rồi bố cậu nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Thế cô gái trong ảnh là ai?”

Tim Vương Tiểu Thiên thót lên, cũng may đã thỏa thuận sẵn lời giải thích với Tiêu Ngọc Hoành, thế nên vẫn bình tĩnh trả lời: “Cô ấy là đàn em khóa dưới bọn con, con cũng khá thân với ‘cô ấy’.”

Tiêu Ngọc Hoành phụ họa: “Để cụ được yên lòng, cháu mới nói dối cô ấy là em gái cháu, nếu cháu là anh trai thì cụ cũng sẽ tin tưởng hơn.”

Tiêu Ngọc Hoành dừng lại rồi bồi thêm câu nữa: “‘Cô ấy’ thực ra đã có người yêu rồi.”

Vương Tiểu Thiên liếc hắn một cái, lòng chửi thầm, đừng có tùy tiện thêm thắt lung tung.

Chuyện nói đến đây, mọi người cũng rõ ràng cả rồi, Vương Tiểu Thiên nhìn người nhà mình một vòng, sau đó thành khẩn xin họ: “Bố mẹ, cô, chị hai chị ba, con vẫn chưa muốn kết hôn, nhưng cụ cố chấp lắm, trừ nói dối cụ ra, con không còn cách nào khác khiến cụ thay đổi ý định, thế nên hi vọng mọi người có thể hiểu cho con, cũng giúp đỡ con.”

Mọi người lại nhìn nhau, sau đó ba chị em ngồi túm tụm với nhau cười tỏ thái độ trước: “Không thành vấn đề, các chị đây còn chưa kết hôn mà, kết quả cụ lại lo cho em trước, bọn chị sẽ giấu cho em.”

Cô Vương Tiểu Thiên cũng như con gái bà, vốn đã giữ thái độ phản đối rồi, thế là gật đầu: “Cô cũng sẽ giúp cháu.”

Ánh mắt mọi người liền hướng về đôi vợ chồng, mẹ Vương Tiểu Thiên là người không có chủ kiến, thế nên đứng sau lưng chồng không nói năng gì, còn bố Vương Tiểu Thiên thì im lặng một lúc rồi mới đáp: “Được rồi, nếu con đã không muốn kết hôn, vậy bố cũng ủng hộ con.”

Chỉ là rất đáng tiếc, vốn thấy con trai có cô bạn gái xinh đẹp như vậy, còn mừng cho nó từ tận đáy lòng, nào ngờ hóa ra chỉ là nói dối.

Thôi vậy, con cháu tự có phúc của con cháu. Người trung niên thoải mái trở lại rất nhanh, nhưng lòng vẫn còn chút lo lắng.

“Mọi người giấu giúp con cũng được, nhưng cụ con không dễ gạt đâu, cụ rất thích Tiểu Tuệ, nhìn thái độ của cụ lúc ăn tối rõ ràng vẫn còn đang do dự.” Bố Vương Tiểu Thiên nói, sau đó hỏi Vương Tiểu Thiên: “Tiếp theo con tính làm gì?”

Vương Tiểu Thiên cũng hơi rầu rĩ, bèn quay lại nhìn Tiêu Ngọc Hoành bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi hắn xem có cách nào không.

Tiêu Ngọc Hoành thấy Vương Tiểu Thiên chủ động cầu viện hắn, lòng ngọt như ăn mật, thế là nghĩ nghĩ rồi lập tức nảy ra một ý: “Chỉ cần khiến cụ cảm thấy ‘bạn gái’ Vương Tiểu Thiên giỏi giang hơn Tiểu Tuệ, cụ đương nhiên sẽ không do dự nữa, cháu và Tiểu Thiên sẽ liên lạc với cô bé khóa dưới kia, bảo cô ấy hỗ trợ giả làm ‘bạn gái’ Vương Tiểu Thiên nói chuyện với cụ, ông cụ gặp được ‘cô ấy’ rồi thì sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.”

Vương Tiểu Thiên nghe vậy liền biết ngay Tiêu Ngọc Hoành đang có chủ ý quỷ quái gì, thế là cuống lên, mặt đỏ bừng, nhưng người nhà cậu đang ở đây, cậu không thể làm ầm lên với Tiêu Ngọc Hoành được, đành phải lén nghiến răng nghiến lợi.

Người nhà Vương Tiểu Thiên thấy Tiêu Ngọc Hoành là một người chín chắn, lòng cũng an tâm hẳn, thế là tán thành biện pháp của hắn, chỉ có cô em út biết rõ nội tình là lúc thì nhìn Vương Tiểu Thiên, lúc thì nhìn hắn, mắt đen láy, không biết đang nghĩ gì.

Sau đó mọi người lại nói chuyện đôi câu rồi về phòng mình, bố Vương Tiểu Thiên đi cuối cùng, dặn Vương Tiểu Thiên chú ý đừng làm gì kích thích ông cụ xong mới đi.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Vương Tiểu Thiên và Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên mới sầm mặt nhìn về phía chàng trai cao lớn kia.

“Tôi không mặc đồ nữ nữa đâu.” Chuyện đến nước này, Vương Tiểu Thiên đã không còn để ý đến mặt mũi nữa, cho dù cậu rất muốn xóa sạch quãng thời gian đen tối đó.

“Đại cục làm trọng.” Tiêu Ngọc Hoành ngồi xuống giường cười với cậu: “Cuối cùng em cũng thừa nhận em là Hàn Tuyết Thiên rồi à?”

“…Đó là ai? Tôi không quen.” Vương Tiểu Thiên cau mày đỏ mặt quay đầu đi: “Dù sao thì… tôi không mặc đồ nữ nữa đâu.”

“Cụ em cho rằng Tiểu Tuệ thích hợp với em hơn cũng không sao?” Tiêu Ngọc Hoành biết cậu vẫn còn ngượng nghịu nên dịu giọng khuyên: “Được rồi mà, đừng cứng đầu nữa, lấy khí thế nhất quyết giết chết tôi của em hồi trước ra! Đánh đổ cụ em! Sau đó mùa xuân của chúng ta sẽ đến!”

Vương Tiểu Thiên nhìn nhìn hắn, lại cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó thong thả bước đến, ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Chúng ta vẫn chưa chính thức hẹn hò.” Vương Tiểu Thiên sửa lại: “Cho dù cụ tôi có đổi ý, cũng không có mùa xuân đâu.”

Tiêu Ngọc Hoành cười khổ, vươn tay định ôm cậu thì Vương Tiểu Thiên tránh đi.

“Bố mẹ tôi họ sẽ nhìn nhận thế nào?” Vương Tiểu Thiên lại hỏi, cậu luôn có rất nhiều kiêng kị, thế nên cậu không thể không cẩn thận.

“Tôi không biết.” Tiêu Ngọc Hoành đáp thành thật, sau đó thở dài khẽ một tiếng: “Điều tôi có thể làm bây giờ chỉ là thăm dò, hơn nữa có vài chuyện nhìn người khác là một chuyện, rơi xuống đầu nhà mình lại là chuyện khác, mẹ tôi đã cởi mở lắm rồi, nhưng sau khi biết tôi thích em cũng sững người ra, thế nên bố mẹ em sẽ nghĩ thế nào về chúng ta, tôi cũng không đoán được.”

Vương Tiểu Thiên cúi đầu không nói gì, tuy đã thẳng thắn với người nhà là mình nói dối thành công, cũng có được sự thấu hiểu của họ, nhưng lòng cậu vẫn chưa dễ chịu hơn là bao.

Tiêu Ngọc Hoành tựa vào vai cậu, lười biếng ườn ra: “Có điều không bước chân ra thì mãi mãi sẽ chẳng biết được con đường ấy có đi được hay không, tôi đã bước chân ra rồi, còn em thì sao?”

Vương Tiểu Thiên bối rối ngồi đó không nối gì, Tiêu Ngọc Hoành đợi một lúc không chờ được câu trả lời của cậu, thế là quay đầu sang, vì biết cậu sẽ không để mình hôn, thế nên chỉ thơm lên cằm cậu một cái, xong liền xốc cái chăn bông dày nặng trịch lên chui vào.

“Em đừng vội, tôi sẽ chờ em mà.” Tiêu Ngọc Hoành vỗ vỗ bên cạnh mình, vẻ mặt dịu dàng: “Đi ngủ thôi.”

Vương Tiểu Thiên giờ mới nhìn sang hắn, sau đó im lặng nằm xuống bên cạnh hắn.

Đưa tay tắt đèn, căn phòng liền chìm vào bóng tối, Vương Tiểu Thiên nhắm mắt lại, sau đó liền cảm nhận được Tiêu Ngọc Hoành ôm lấy cậu.

Vương Tiểu Thiên không từ chối, nhưng cũng không đáp lại, chỉ mở mắt một lúc rồi bình thản nhắm lại.

Mấy phút sau…

Vương Tiểu Thiên đạp Tiêu Ngọc Hoành rơi xuống đất.

“Đừng có sờ mó linh tinh.”

“Tôi sai rồi…”

Hôm sau tỉnh dậy, mọi người đều ngầm hiểu mà tâng bốc “Tiêu Tiểu Tuyết” không tồn tại kia lên, Tiêu Ngọc Hoành nhìn mà phát ngượng, rõ ràng là gồng người mà diễn mà, đang định lặng lẽ bảo mọi người tâng bốc cũng có chừng có mực thôi, kết quả ông cụ lại đuổi sạch mọi người đang lảm nhảm bên tai ông đi.

Ông cụ hừ một tiếng, minh mẫn chẳng giống người già 98 tuổi gì cả: “Được rồi, không phải chỉ là muốn tôi từ hôn sao? Tôi tự có quyết định.”

Tiêu Ngọc Hoành thấy vậy, biết ngay màn thổi phồng này của mọi người phản tác dụng rồi, bèn vội vàng gọi cô em út lại.

“Anh thành thật nói cho em biết, anh với anh em có phải huề rồi không?” Em gái hỏi thẳng Tiêu Ngọc Hoành, thực ra ban đầu biết Tiêu Ngọc Hoành đến nhà, cô bé cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng hôm qua lúc ăn cơm tối cứ cảm thấy hai người liếc qua liếc lại, có mùi gian tình.

Tiêu Ngọc Hoành thoải mái thừa nhận: “Em gái thông minh!”

Cô em út chắc chắn là quân mình, Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên sẽ muốn lôi kéo.

Cô bé nghe xong lại thở dài: “Vậy chuyện anh trai em giả gái, anh cũng biết rồi?”

“Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành gật đầu, sau đó liếc nhìn về phía Vương Tiểu Thiên, chỉ thấy người đẹp gương mặt tuấn tú đang ngồi xổm trước chuồng gà xem bên trong có trứng không.

“Anh ấy đúng là cho cả mình vào tròng luôn.” Cô em út lại thở dài, sau đó nghiêm mặt lại: “Nói đi, muốn em giúp gì?”

Không hổ là cô gái cấp ba vương bá đầy mình, thông minh không kém gì Vương Tiểu Thiên, Tiêu Ngọc Hoành bèn nói kế hoạch của mình với cô, cô em út gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Thế nên khi Vương Tiểu Thiên cầm hai quả trứng gà nóng hổi từ trong chuồng gà ra, cậu liền trông thấy cô em gái nhảy sang: “Anh, lên huyện mua sách tham khảo với em nhé?”

Vương Tiểu Thiên vốn định hỏi sách tham khảo gì, nhưng thấy cô bé nháy mắt với mình liền hiểu ra.

Quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành, chỉ thấy hắn đang ngồi trên ghế trong phòng khách nhìn cậu, gật khẽ với cậu một cái.

“…” Vương Tiểu Thiên ngần ngừ hạ mắt, lòng rất bài xích kế hoạch kia, đang do dự thì bỗng nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đi từ đầu đường gần đó đến.

Vương Tiểu Thiên thầm rùng mình, không nghĩ ngợi gì nữa.

“Được.”

Bố mẹ Vương Tiểu Thiên ra đồng rồi, hai người bèn chạy đi nói với ông cụ một tiếng, ông cụ không hề nghi ngờ gì mà đồng ý ngay, sau đó nói chuyện với Tiêu Ngọc Hoành tiếp.

“Nhà cháu làm nghề gì thế?” Tìm hiểu tình hình nhà cửa Tiêu Ngọc Hoành.

“Buôn bán ạ, nhà cháu mở một công ty ‘nhỏ’.” Tiêu Ngọc Hoành tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt ông cụ, cố ý nói giảm nói tránh gia cảnh mình, không thì hai nhà chênh lệch quá lớn, ông cụ sẽ để ý ngay.

“Công ty gì?”

“Bán đồ gia dụng ạ.”

“Một năm kiếm được bao nhiêu?”

“…Không nhiều lắm đâu ạ, hàng năm chỉ dành được chút tiền thôi.”

Hai người đang nói chuyện thì trông thấy một cô gái mặc áo khoác màu đỏ đến, cổng nhà ở nông thôn hầu như đều không khóa, ai cũng có thể vào được, thế nên cô gái kia tiến thẳng về phía hai người, chào hai người.

“Tiểu Tuệ à?” Ông cụ nhìn thấy cô gái liền vui vẻ, vội vã vẫy tay bảo cô gái lại gần: “Nào, ngồi nói chuyện với cụ.”

Tiêu Ngọc Hoành nhìn cô, lòng đã hiểu ra, thảo nào Vương Tiểu Thiên tự nhiên đồng ý kế hoạch ngay, chắc là trông thấy cô nên bị kích thích.

Trợ công được lắm.

Tiêu Ngọc Hoành nhích môi cười, sau đó liền trông thấy cô gái trẻ kia đỏ mặt với mình.

“Tiểu Thiên vừa mới ra ngoài, không thì các cháu có thể gặp nhau rồi.” Ông cụ nói, hơi tiếc nuối.

“Cháu có gặp rồi ạ, ngay trước cổng nhà bác Trần.” Tiểu Tuệ nói, thân thiết ngồi xuống bên cạnh ông cụ, không nhìn Tiêu Ngọc Hoành nữa.

“Hôm nay nhà cháu làm ăn thế nào?”

“Sắp đến tết rồi, chuyển phát nhanh không làm việc nữa nên cũng chẳng bán được mấy cụ ạ.”

Tiêu Ngọc Hoành ngồi một bên nghe, cũng không xen miệng, ông cụ không tìm hiểu tình hình nhà hắn nữa, rõ ràng là định giấu chuyện Vương Tiểu Thiên có bạn gái với cô Tiểu Tuệ, tuy Tiêu Ngọc Hoành cảm thán trong lòng rằng ông cụ cáo già ghê, nhưng bề ngoài vẫn bình thản, tránh vạch trần cụ lại làm ông cụ giận.

Nói thật, ông cụ và Vương Tiểu Thiên rất giống nhau, tính cách đều có mặt cứng đầu và ngạo khí, bố Vương Tiểu Thiên thì nho nhã yếu ớt, không giống hai người lắm.

Thầm tính thời gian một hồi, Tiêu Ngọc Hoành nắm chắc rồi, sau đó cũng tham gia nói chuyện với hai người, vốn định sau ba rưỡi thì tìm cớ đuổi cô gái này về, kết quả cô gái chỉ nói chuyện với ông cụ hơn hai mươi phút rồi tự đi, có lẽ là thấy Vương Tiểu Thiên không ở nhà nên không có hứng thú.

Tiêu Ngọc Hoành có thể nhìn ra cô gái này có cảm giác với mình, lúc nói chuyện vẫn lặng lẽ để ý hắn, cũng đặc biệt chú ý cử chỉ, có điều cô là người khôn khéo, biết mình chỉ là bạn đại học của Vương Tiểu Thiên, hai người sau này hầu như không thể gặp nhau nữa, thế nên chỉ nhìn hắn để dưỡng mắt chứ không để ý thêm.

Không phải Tiêu Ngọc Hoành tự mình đa tình, đàn ông giỏi giang thì đều tự tin như vậy cả.

Bên Vương Tiểu Thiên mãi đến bốn giờ mới chuẩn bị xong, ông cụ đã về phòng rồi, Tiêu Ngọc Hoành bèn gửi yêu cầu video call với cậu trong phòng khách.

Đối phương không ý kiến gì, Tiêu Ngọc Hoành lại gửi yêu cầu lần nữa, lần này thì Vương Tiểu Thiên chấp nhận.

Vì dùng 3G, lại đang ở nông thôn nên video hơi lag, có điều cũng không ảnh hưởng lắm, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp tóc đen thẳng mượt ngồi trên ghế, người mặc một chiếc áo khoác cánh dơi rộng, đang xấu hổ cúi đầu, vẻ ngượng nghịu lại không cam lòng đó khiến Tiêu Ngọc Hoành ngứa hết cả lòng.

Quả nhiên lúc mặc đồ nữ đáng yêu không chịu được. Tiêu Ngọc Hoành cười, mắt nhìn xung quanh xác định không có ai nữa mới tiến sát lại điện thoại, trêu người đẹp bên kia màn hình:

“Đáng yêu lắm luôn~”

Vương Tiểu Thiên lập tức bùng nổ: “Đừng dùng từ “đáng yêu” để miêu tả tôi! Nếu không phải… nếu không phải cái ý dở hơi này của cậu, tôi lại ăn mặc như này chắc?!”

“Như này là sao chứ? Em rõ ràng là tiểu tiên nữ mà~” Tiêu Ngọc Hoành nổi hứng chơi đùa, cảm thấy cậu xù lông lên trông thật đáng yêu.

“Tiểu, tiểu, tiểu tiên nữ cái cc!” Vương Tiểu Thiên đỏ mặt chửi to, thẹn quá hóa giận mà lột bộ tóc giả trên đầu xuống, cơ mà… tóc ngắn cũng hợp mới lạ chứ?

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu cáu thật rồi, thế nên không trêu nữa, thấp giọng dỗ: “Được rồi mà, mau đội tóc giả lên đi, tôi sang chỗ cụ em đây.”

Vương Tiểu Thiên cau mày, không tình nguyện mà đội tóc giả lại.

Tiêu Ngọc Hoành cảm thấy cậu thế này không ổn lắm, thế là ngẫm nghĩ rồi nghiêm mặt lại: “Tiểu Thiên, tôi biết em không thích, nhưng em phải nhẫn nhịn, không phải vì tôi, mà là vì chính em.”

Vương Tiểu Thiên đã bình tĩnh lại, cậu phức tạp nhìn hắn, sau đó từ tốn nói: “Yên tâm, nếu tôi đã quyết làm thì nhất định sẽ làm được.”

Tiêu Ngọc Hoành bèn cười: “Ừ, tôi tin em.”

Sau đó bình thản cầm điện thoại đi vào phòng ông cụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play