*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Ngọc Hoành nói xong liền thả Đoàn Sách xuống, đã khôi phục lại bình tĩnh: “Nếu như anh nghĩ tôi chỉ là hứng thú nhất thời, vậy tôi phải nói cho anh biết, “hứng thú nhất thời” này tôi chờ suốt mười tám năm mới đến, anh thực sự cho rằng tôi chưa từng gặp ai đẹp hơn Vương Tiểu Thiên sao? Tôi đi một chuyến party du thuyền là có thể túm được hai ba ngôi sao cũng tương đương như Vương Tiểu Thiên, đừng coi thường đám “ăn chơi” quá thế.”
Tiêu Ngọc Hoành vào phòng, bỏ Đoàn Sách ở ngoài ban công một mình, cậu béo cũng đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt từ lúc Tiêu Ngọc Hoành ném Đoàn Sách lên tường rồi.
Tiêu Ngọc Hoành liếc mắt nhìn cậu ta, hỏi: “Nghe được bao nhiêu rồi?”
Cậu béo hơi né tránh ánh mắt: “Ừm, một ít…”
Tiêu Ngọc Hoành cũng không để ý, nhàn nhạt cảnh cáo một câu: “Nói lung tung gì thì hai năm tới của anh sẽ khó khăn lắm đấy nha.”
Cậu béo rõ ràng đang rúc trên giường lại cảm thấy người lạnh ngắt: “Ừ… ừ.”
Tiêu Ngọc Hoành nằm lên giường ngủ bù, tối hôm qua hắn chẳng ngủ được mấy, sau khi hắn nhắm mắt, Đoàn Sách đi từ ngoài ban công vào, sắc mặt hơi tái đi, không biết vì hành động ban nãy của Tiêu Ngọc Hoành hay là vì trời lạnh quá.
Cậu béo và Đoàn Sách nhìn nhau, hai người đều chẳng nói gì mà dùng ánh mắt ra hiệu một hồi, sau đó ai lại về giường người nấy.
Ký túc lại trở về yên tĩnh.
…
Vương Tiểu Thiên vốn tưởng Tiêu Ngọc Hoành còn bám lấy mình một trận nữa rồi mới dần dần từ bỏ, nào ngờ hắn lại chẳng hó hé gì.
Chẳng lẽ cái tát tối hôm ấy của mình có tác dụng rồi? Vương Tiểu Thiên nghĩ bụng, lòng nhẹ nhàng hẳn đi, đồng thời cũng có chút phức tạp.
Quả nhiên chỉ là chơi đùa thôi phải không? Cũng đúng, người từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió như hắn làm sao mà nhịn nổi cái tát của cậu, hắn không đánh lại đã là tốt lắm rồi, nào còn theo đuổi mình tiếp nữa. Vương Tiểu Thiên nghĩ vậy, im lặng đọc sách, định cứ như vậy mà xa lánh Tiêu Ngọc Hoành.
Còn về khoản phí tổn thất tinh thần vẫn còn nợ kia thì còn phải xem hắn có cần không, hắn cần thì cậu lại nghĩ cách, không cần thì cậu cũng không ngốc nghếch chủ động nhắc đến làm gì, may mắn thì có khi đến tốt nghiệp cũng không cần phải nhè số tiền oan ấy ra, đến lúc đó cậu về phía nam rồi, Tiêu Ngọc Hoành ở lại phía bắc, còn ai liên lạc được với ai?
Nhưng hai năm tiếp theo không dễ sống lắm, ở chung một phòng ký túc lại còn giường trên dưới, tránh thế nào cũng phải gặp nhau hàng ngày. Vương Tiểu Thiên thở dài, sau đó điện thoại rung lên, cậu lôi ra xem, là Đoàn Sách.
Đoàn Sách: Ở thư viện à? Tôi học xong môn tự chọn rồi, cùng ra nhà ăn ăn cơm không?
Vương Tiểu Thiên cười, trả lời cậu chàng.
Vương Tiểu Thiên: Được, gặp ở suối phun của trường.
Chuyện của họ, Đoàn Sách và cậu béo đều biết rồi, có điều hai người biết không nhiều, Vương Tiểu Thiên hôm ấy tránh ở ngoài cả ngày, đến trưa cũng rúc trong thư viện, sau đó tối cũng lên thư viện tự học, kết quả lúc chín giờ Đoàn Sách sang tìm cậu.
“Cả ngày không về, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi cơ.” Đoàn Sách nói, thể hiện rất bình thường.
Nhưng Vương Tiểu Thiên biết trong lòng cậu ta có rất nhiều suy nghĩ, không thì cậu ta cũng sẽ không sang tìm cậu, một thằng con trai hai mươi tuổi như cậu cũng thường xuyên lên thư viện học đến rất muộn, trước đây cũng không thấy Đoàn Sách lo lắng gì, sao hôm nay lại đến?
Huống hồ Đoàn Sách rất nhạy cảm.
Vì thế Vương Tiểu Thiên bèn trực tiếp ngả bài với cậu ta, nếu tối qua đã bị đối phương nhìn thấy, cậu có che giấu nữa cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, chẳng bằng nói rõ ràng ra còn có thể biết được suy nghĩ của cậu ta.
“Tiêu Ngọc Hoành thích tôi, nhưng tôi từ chối cậu ta, chỉ vậy thôi.” Vương Tiểu Thiên nói vừa thẳng thắn vừa ngắn gọn: “Cậu ta chỉ chơi đùa vậy thôi, mà tôi cũng chẳng phải gay, chuyện hôm qua làm bậy là chủ yếu, thế nên hi vọng cậu không nghĩ nhiều, cũng đừng nói với người khác.”
Vương Tiểu Thiên thẳng thắn như vậy lại khiến Đoàn Sách lúng túng, thế là cậu ta ngượng nghịu sờ mũi rồi mới cười nhẹ nói: “Yên tâm, con trai mà, tôi hiểu, phòng khác còn có người cùng xem phim AV nữa là.”
Đoàn Sách cố ý nói vậy, uyển chuyển nói với Vương Tiểu Thiên rằng mình sẽ không đối xử gì khác thường với cậu, Vương Tiểu Thiên bèn yên tâm, sau đó cùng cậu ta về đến ký túc, phát hiện Tiêu Ngọc Hoành không ở phòng, nhưng cậu béo lại nhìn cậu bằng ánh mắt rất khinh thường.
Thế là Vương Tiểu Thiên biết cậu béo cũng biết rồi, không thèm quan tâm, tự đi cởi giày tất rồi đi rửa ráy, sau đó lập tức bò lên giường trên.
Tiêu Ngọc Hoành tối đó mười giờ hơn mới về, thấy Vương Tiểu Thiên rồi cũng không phản ứng gì quá, chỉ dùng điện thoại nhắn một câu “ngủ ngon” rồi làm chuyện của mình.
Hôm sau Vương Tiểu Thiên mới biết hắn bận chuyện bên hội sinh viên, làm công tác hậu prom tết dương.
Sau đó cứ vậy mà qua một tuần lễ, trừ vụ vẫn dùng điện thoại nhắn mấy câu “chào buổi sáng” “chúc ngủ ngon” cho cậu ra, hắn chẳng hề lại gần cậu nữa.
Vì thế Vương Tiểu Thiên cảm thấy, hắn từ bỏ rồi, chỉ có điều chưa từ bỏ hoàn toàn thôi.
Thu xếp đồ đạc đeo ba lô lên, Vương Tiểu Thiên ra khỏi thư viện, sau đó gặp Đoàn Sách ở chỗ suối phun, cũng không biết Đoàn Sách nghĩ gì mà thời gian này luôn chủ động thân cận Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên cũng vui vẻ để cậu ta thân cận, hồi trước lúc mới lên đại học người chướng mắt nhất chính là vị đã nghiện thuốc lá còn từng vì đánh nhau mà đúp mất một năm này, không ngờ giờ người thích nhất lại chính là cậu ta.
Cậu muốn học cách kết bạn, mà Tiêu Ngọc Hoành thì lại vượt quá mất rồi, Đoàn Sách như này thì vừa vặn.
“Vì sao lại đánh nhau?” Vương Tiểu Thiên hỏi cậu ta lúc ăn cơm, thực sự rất tò mò.
“Cô bạn ngồi ngay phía trước tôi bị người ta bắt nạt, sau đó giúp cô ấy xả giận, vì còn nhỏ không hiểu chuyện, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, túm đầu cậu bạn kia dộng thẳng vào cửa kính chỗ để bình cứu hỏa, cậu ta vỡ đầu, còn bị mảnh vỡ cứa khá nặng, trán khâu mười ba mũi, thế là tôi bị đình chỉ học.” Đoàn Sách nói qua loa: “Chuyện hồi lớp sáu, giờ tôi đến cả cậu bạn đó bộ dạng như nào cũng quên mất rồi.”
Vương Tiểu Thiên nghe vậy, lập tức rất có thiện cảm với Đoàn Sách, bèn hỏi tiếp: “Cô bạn kia thì sao?”
Đoàn Sách nở nụ cười: “Sau đó cô ấy làm bạn gái tôi, có điều vì tôi đúp một năm, không chỉ khóa học không giống mà đến dãy phòng học cũng khác luôn, lại thêm lên cấp hai việc học nặng dần, thế nên chỉ hẹn hò được hai tháng rồi chia tay.”
“Ồ…” Vương Tiểu Thiên hiểu ra, đang định nói thêm với cậu ta vài câu thì bỗng phát hiện có người ngồi xuống.
Vương Tiểu Thiên quay lại nhìn, là Tiêu Ngọc Hoành.
“Hà, bên hội sinh viên cuối cùng cũng coi như xong việc.” Tiêu Ngọc Hoành lười biếng tựa vào Vương Tiểu Thiên, cảm thán một tiếng: “Đến cuối kỳ là đủ các loại chuyện nhiều lên hẳn.”
Vương Tiểu Thiên sầm mặt, lập tức đẩy hắn ra, đồng thời trong lòng bỗng cảm thấy nghi ngờ, đang nghĩ xem nên làm sao thì Đoàn Sách ngồi đối diện cậu vỗ vỗ chỗ bên cạnh cậu ta.
“Tiểu Thiên, qua bên tôi ngồi đi.”
Bàn trong nhà ăn số một của trường là kiểu bàn bốn người, vì thế Vương Tiểu Thiên ngồi sang bên cạnh Đoàn Sách thì Tiêu Ngọc Hoành sẽ không thể lại gần cậu nữa.
Vương Tiểu Thiên bèn gật đầu, bưng khay đứng lên đổi chỗ, còn Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu chạy khỏi chỗ bên cạnh mình cũng không tỏ vẻ gì, hắn đứng dậy nói với hai người một câu: “Tôi đi lấy cơm.” rồi đi về phía cửa sổ cách đó không xa.
Chờ hắn đi rồi, Vương Tiểu Thiên bèn tiếp tục cúi đầu ăn cơm, tốc độ ăn nhanh lên mấy phần, nhưng cũng không tính là quá gấp, sau đó khi Tiêu Ngọc Hoành quay lại, cậu đã ăn gần xong rồi.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra cậu có ý tránh né mình bèn bình thản cúi đầu ăn mỳ, nhưng đến khi Vương Tiểu Thiên đứng dậy thì hắn cũng đứng dậy theo, không ăn nữa.
Vương Tiểu Thiên liếc nhìn bát hắn, mỳ vẫn còn một nửa, thế là cau mày, ra lệnh bằng giọng khó chịu: “Ăn hết đi, không được lãng phí!”
“…Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành nghe lời mà bưng khay ngồi xuống.
Vương Tiểu Thiên bèn tự mình đi khỏi, Đoàn Sách thì ở lại ngồi chờ Tiêu Ngọc Hoành ăn nốt.
Tiêu Ngọc Hoành không nói gì, chỉ ăn mỳ, Đoàn Sách lên tiếng trước: “Vẫn quyết định quấn lấy à?”
Tiêu Ngọc Hoành ngẩng đầu nhìn cậu một cái rồi cười: “Anh ấy đã bình tĩnh lại rồi, cũng có thể tiếp tục rồi.”
Mấy ngày nay cố ý xa cách là để Vương Tiểu Thiên có thể thoải mái lại, chỉ vì Tiêu Ngọc Hoành rất rõ, mình lại gần chỉ khiến Vương Tiểu Thiên kéo dài trạng thái kích động tối hôm nọ, không có lợi cho quan hệ của hai người.
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc Hoành cười với Đoàn Sách: “Tôi vẫn phải cảm ơn anh vì đã khiến anh ấy thoải mái trở lại nhanh như vậy, không thì anh ấy cứ kìm nén một mình rất dễ suy nghĩ nhiều.”
Đoàn Sách nhíu mày: “Tôi đang bảo vệ cậu ấy.”
Tuy hôm đó ở ngoài ban công, Tiêu Ngọc Hoành đã nói rất nhiều với cậu, nhưng Đoàn Sách vẫn cảm thấy hắn chỉ mang đến quấy nhiễu cho Vương Tiểu Thiên, chứ không phải hạnh phúc.
Mặc dù thực sự có thể hạnh phúc, khả năng cũng quá thấp, Vương Tiểu Thiên sẽ không đánh cược, Đoàn Sách cũng không mong cậu đánh cược, nguy hiểm quá lớn.
“Tôi biết, anh cứ tiếp tục bảo vệ cho tốt, đằng nào Tiểu Thiên cũng thích, ý tốt của anh cũng chẳng có chỗ dùng.” Tiêu Ngọc Hoành rất bình tĩnh, sau đó lấy điện thoại ra xem.
Đoàn Sách liếc qua một cái, hắn đang nói chuyện với người trong nhóm hội sinh viên.
Có lẽ vì người trước mặt quá ung dung, Đoàn Sách bỗng có cảm giác nhục nhã như bị xem thường, còn có cả cảm giác bất lực không thể nói ra được, thế là do dự một chút rồi mới hỏi người đang ngồi trước mặt mình: “Không sợ tôi cướp Vương Tiểu Thiên đi sao?”
Tiêu Ngọc Hoành rời mắt khỏi điện thoại, sau đó nhìn Đoàn Sách như cười như không.
“Anh xưa giờ đều không phải đối thủ của tôi.” Tiêu Ngọc Hoành đứng dậy, đã ăn hết mỳ: “Anh là bạn tôi.”
Dừng lại rồi lại bổ sung thêm một câu: “Với cả anh cũng không thích con trai.”
Đoàn Sách sững ra rồi mỉm cười: “Rốt cuộc là yên tâm vì tôi là bạn, hay là vì tôi thẳng?”
“Cả hai.” Tiêu Ngọc Hoành cười rồi đi.
Xa lánh Vương Tiểu Thiên một tuần rồi, cũng nên kéo khoảng cách lại rồi, để lâu nữa thì sẽ quá mất.
Thế là Vương Tiểu Thiên đang ngồi trong thư viện tự học, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Ngọc Hoành cười híp mắt ngồi xuống vị trí đối diện cậu.
Vương Tiểu Thiên cau mày, vừa định lạnh giọng mắng một chữ “cút” thì thấy Tiêu Ngọc Hoành lấy một quyển sách ra, cúi đầu đọc.
Hả???
Vương Tiểu Thiên ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngọc Hoành đang tập trung học hành, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại ngay được, có cảm giác ấm ức như khi vung nắm đấm đuổi chó dữ đi, bỗng phát hiện ra nó đang nghiêm túc trông nhà, đành phải ngượng ngùng thu lại nắm đấm.
Đang tập trung học à… thế thì… không thể bảo cút được rồi…
Vương Tiểu Thiên xoắn xuýt một hồi lâu rồi mới lặng lẽ thở dài, cũng cúi đầu đọc sách, còn Tiêu Ngọc Hoành ngồi đối diện cậu lại len lén cong khóe môi, lòng mềm nhũn.