Vương Tiểu Thiên xấu hổ trở về phòng, tai vẫn còn đang đeo tai nghe, nghe đám người kia loạn cào cào trong YY.

Cậu đã bảo cậu hát không hay rồi, kết quả đám người kia cứ ở trong đó cười, Vương Tiểu Thiên hát được nửa thì không còn sức mà hát nữa, đã thế Tiêu Ngọc Hoành còn trêu cậu mãi.

“Nào, bà xã, hát tiếp đi.”

Hát cc. Vương Tiểu Thiên có thể nghe thấy tiếng Tiêu Ngọc Hoành đang nhịn cười, chắc là đám người kia cũng biết cậu xấu hổ, thế là lũ lượt mở mic an ủi:

“Chị dâu hát hay lắm!”

“Hay! Hát quá hay!”

“Đúng là tuyệt phối với Sinh tử! Sau này hai người tổ đội đánh người khác, Sinh tử xông đằng trước, chị dâu nấp đằng sau hát là được rồi! Đảm bảo chết như ngả rạ!”

“Ha ha ha ha…”

Một đám nịnh hót cười nghiêng cười ngả, Vương Tiểu Thiên đỏ bừng mặt sưng sỉa đi về.

Về đến phòng, Tiêu Ngọc Hoành vẫn còn đang cười đùa với đám bạn, Vương Tiểu Thiên chỉnh YY nhỏ đi, sau đó đi đến ngồi xuống cạnh hắn, rót nước nóng uống.

Ban nãy chạy xuống vội quá, quên mặc áo khoác, thời tiết quá tháng mười ở thành phố A đã lạnh hơn, Vương Tiểu Thiên chỉ mặc một cái áo phông mỏng ở ngoài mười mấy phút đã lạnh cứng cả người.

Tiêu Ngọc Hoành thấy cậu về rồi, thế là quay lại liếc nhìn cậu một cái, lại nhìn cơ thể gầy guộc của cậu một hồi, tiện tay lấy cái áo khoác vắt trên thành ghế khoác lên người cậu, sau đó mở mic lên nói chuyện.

Vương Tiểu Thiên không nói gì, cảm thấy hành động khoác áo cho cậu này của hắn cũng hơi tự nhiên quá, nhất thời oán thầm, mắng to vì sao mày lại manly vậy hả?

Không được, mình cũng phải manly lại. Thế là Vương Tiểu Thiên giả vờ hào hiệp rót cho Tiêu Ngọc Hoành một cốc nước nóng.

Tiêu Ngọc Hoành thụ sủng nhược kinh, tắt mic kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Thiên: “Anh trở nên đáng yêu như thế từ lúc nào vậy?”

Vương Tiểu Thiên đỏ mặt nổi khùng, cầm cốc nước của Tiêu Ngọc Hoành lên, uống sạch số nước nóng cậu rót cho hắn.

“…” Tiêu Ngọc Hoành bày tỏ không hiểu hành động này.

Cậu béo bỗng lên tiếng, hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Chị dâu còn quay lại hát nữa không?”

Sự chú ý của Tiêu Ngọc Hoành bị thu hút lại, bèn trả lời: “Để tôi hỏi xem.”

Nói xong bèn đổi màn hình nhắn tin cho Vương Tiểu Thiên, điện thoại Vương Tiểu Thiên để trong túi liền rung lên.

Vương Tiểu Thiên hơi căng thẳng, liếc nhìn Tiêu Ngọc Hoành ngồi cách cậu một cánh tay, sau đó trả áo khoác trên người cho hắn, trèo lên giường trên.

Đến khu vực an toàn, Vương Tiểu Thiên mới lấy điện thoại từ trong túi quần ra xem:

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã, lên hát đi.

Không có tâm trạng. Vương Tiểu Thiên lạnh lùng trả lời trong bụng, nhưng gõ ra lại yểu điệu một câu: Không hát nữa~ người ta chỉ muốn nghe sư phụ chơm chơm hát thôi~ bắn tim~

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Tôi chỉ muốn hát tình ca với em thôi~

Hệ thống: đối phương đã phát lì xì cho bạn!

Vương Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào lì xì đỏ tươi chói mắt trên màn hình mà xoắn xuýt, cảm thấy Tiêu Ngọc Hoành đúng là quá tà ác, ngày nào cũng dùng lì xì để mê hoặc cậu, khiến cậu lần nào cũng phải liều mạng đè nén ham muốn của mình.

Mẹ nó chứ, muốn nhận quá…

Vương Tiểu Thiên khó khăn kiềm chế tay mình không thò đến ấn vào cái lì xì kia, sau đó nằm bò ra giường trên gõ điện thoại: Sau này hát riêng cho sư phụ chơm chơm nhé? Tối nay nhiều người quá, người ta sợ~ huhuhu~

Tiêu Ngọc Hoành thấy cô nàng thực sự không muốn hát nữa nên cũng không miễn cưỡng, nhìn đồng hồ thấy cũng mười giờ tối rồi bèn đáp: Vậy cũng được.

Vương Tiểu Thiên thở phào, sau đó điện thoại lại rung lên.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Nhưng em phải cho tôi xem ảnh.

Lại nữa? Vương Tiểu Thiên cạn lời, lập tức trả lời: Nhưng mà chỗ đẹp nhất trên người người ta đã cho sư phụ chơm chơm xem rồi đấy thôi~

Tiêu Ngọc Hoành ngồi dưới cong khóe miệng: Trước là tay, lần này tôi muốn xem chân.

“…” Vương Tiểu Thiên ngoái đầu nhìn xuống phía dưới cậu, sau đó xoay người, xắn ống quần mình lên, thò một cái chân ra ngoài thành giường.

Thỏa mãn mày nhé, xem đi. Vương Tiểu Thiên lầm bầm trong bụng, đung đưa chân, sau đó cầm điện thoại nhắn trả lời: Sư phụ chơm chơm là đại sắc lang ~o(*////▽////*)q

Tiêu Ngọc Hoành không hề để ý đến Vương Tiểu Thiên đang đung đưa chân trên đầu hắn, vẫn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính: Đi mà~ thơm thơm bà xã~ thương chồng đi mà, gửi cho chồng tấm ảnh để chồng dịu nỗi tương tư đi~

Tiêu Ngọc Hoành giờ đã quen giọng nũng nịu chảy nhớt của Vương Tiểu Thiên, còn học theo rõ mướt.

Vương Tiểu Thiên nào chịu đồng ý: Không mà~

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Đi mà~

Hàn Tuyết Thiên: Không mà~

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Ngoan~

Hàn Tuyết Thiên: Không mà~

Hai người đang co kéo thì cậu béo bỗng nhảy dựng lên: “Mẹ kiếp! Lớp trưởng mau xem! Diệt Tuyệt đang livestream!”

“Cái gì?!” Tiêu Ngọc Hoành kinh ngạc, lập tức quay lại hỏi: “Cô ta đang livestream? Ở đâu?”

“Ở ngay kênh bên cạnh.” Đoàn Sách khá là bình thản: “Hình như là mới biết lớp trưởng tổ chức hôn lễ, thế là lên game đăng loa, át loa tuyên truyền kênh bọn mình xuống, đăng kênh của cô ta lên, bảo livestream tìm chồng.”

Tiêu Ngọc Hoành nghe xong bèn đổi màn hình sang game xem, quả nhiên trên kênh thế giới đang không ngừng phát loa một kênh YY khác, không chỉ một mình Diệt Tuyệt phát mà còn có những người chơi khác tát nước theo mưa.

Tiêu Ngọc Hoành nghĩ đằng nào “Hàn Tuyết Thiên” cũng không lên YY hát với hắn nữa, thế là ra khỏi kênh sang xem Diệt Tuyệt livestream, vừa vào kênh xem, mắt liền sáng lên.

“Được nha! Hóa ra Diệt Tuyệt lại xinh thế này sao?” Tiêu Ngọc Hoành cảm thán, hắn và Diệt Tuyệt quen nhau hơn một năm rồi, tuy bình thường toàn đánh đánh giết giết nhau trong game, nhưng trừ game ra thì chẳng còn gặp nhau chỗ nào khác nữa, vì thế đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cô ta.

“Wa! Lớp trưởng, tiếc cho mày rồi.” Cậu béo thực lòng cảm thấy tiếc nuối thay cho Tiêu Ngọc Hoành: “Đại mỹ nhân đó! Cô ả chỉ cần mở kênh livestream hát hò nhảy múa thôi cũng có thể cực hot rồi! Còn làm cái gì mà nhất tỷ server 22 nữa?”

“Thực sự rất được.” Đoàn Sách cũng khen, ăn ngay nói thật: “Không kết tình duyên cũng tiếc thật.”

Vương Tiểu Thiên nằm giường trên nhất thời chẳng còn tâm trạng rung chân nữa, lòng rất khó chịu, ba người này có ý gì? Cứ ở đó hò “đáng tiếc đáng tiếc” mãi, Vương Tiểu Thiên cậu có chỗ nào không bằng con mụ đó chứ?

Không phục, ngồi dậy mở máy tính ra, vào game xem thử, quả nhiên một đám đang phát loa trên thế giới, nhất loạt bợ đít con mụ kia, Vương Tiểu Thiên dựa vào số YY bên trên cho vào kênh xem thử, bèn trông thấy một cô gái tóc dài uốn xoăn nhuộm nâu hạt dẻ đang nói chuyện trong đó, nhìn tuổi thì khoảng chừng hai mươi, vì có trang điểm nên Vương Tiểu Thiên không tính chính xác được.

Đúng là đẹp thật. Vương Tiểu Thiên hơi cau mày, trang điểm ăn mặc đều theo style Hàn dạo này rất thịnh.

“Sinh tử đến rồi phải không? Sinh tử anh mở mic cho tôi.” Cô gái kia tính tình thẳng thắn, vừa lên đã đòi nói chuyện trực tiếp với Tiêu Ngọc Hoành.

Sự to gan của cô ả lập tức khiến cả đám người sôi sục, số người xem không ngừng tăng lên, đã đạt đến hai mươi nghìn người, kênh hát hò ba nghìn người Tiêu Ngọc Hoành mở cho Vương Tiểu Thiên so với cô ả, lập tức trở nên thua kém hẳn.

[Comment] Sinh tử mau mở mic!

[Comment] Nam chính đâu? Ai là nam chính?

[Comment] Mẹ kiếp, livestream chửi nhau luôn? Kích thích kích thích.

Hệ thống: “Tiểu hắc ngưu ngưu” tặng một chiếc nhẫn!

[Comment] Ai mua hướng dương, đồ uống, đậu phộng đê~~

Hệ thống: “Hãy gọi tôi là anh” tặng 66 kẹo mút!



Tình hình vô cùng sôi sục, bốn người trong ký túc cũng không bình tĩnh lắm.

“Lớp trưởng, mở mic đi.” Đoàn Sách nghiêng người nhìn Tiêu Ngọc Hoành đằng sau, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô gái này có vẻ như thật lòng với cậu thật, cậu cứ nói chuyện bình thường với cô ta đi.”

Cậu béo cũng nói: “Đúng vậy, có thể nói chuyện trực tiếp với đại mỹ nữ, là tao thì đã hạnh phúc chết rồi.”

Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên lạnh lùng nhìn, chỉ thấy Tiêu Ngọc Hoành do dự một chút rồi mới nói: “Không cần phải nói trên livestream chứ?”

Hắn còn đang do dự, cô gái kia lại đỏ mắt kích động nói một câu trong livestream, chất giọng mềm mại đáng yêu mang vẻ cứng rắn: “Sinh tử anh có phải đàn ông không?! Anh là đàn ông thì anh mở mic đi! Anh đến rồi mà không dám nói gì sao?!”

Comment lập tức loạn lên: “Là đàn ông thì mở mic đi”, Tiêu Ngọc Hoành hết cách, đối phương đã nói hắn như vậy, hắn còn không lên tiếng nữa thì hèn quá rồi, giờ mới mở micro ra:

“Tôi đây.”

Vương Tiểu Thiên cúi đầu, sau đó cầm bút chì lên bắt đầu xoay, đeo tai nghe bình thản nghe bọn họ nói chuyện trên livestream.

Điện thoại cậu vang chuông, hóa ra là đồng hồ báo thức đến giờ đi ngủ, Vương Tiểu Thiên vuốt màn hình, sau đó vứt điện thoại sang một bên, xem tiếp.

Cô gái kia thấy Tiêu Ngọc Hoành cuối cùng cũng mở mic, mặt lộ nét cười, sau đó sụt sịt mũi, giờ mới ấm ức nói: “Tôi nghe nói tối nay anh tổ chức hôn lễ xa hoa cho người kia, còn gọi mấy trăm anh em lên bắn pháo hoa.”

Tiêu Ngọc Hoành nhìn cô gái trẻ tuổi trong màn hình: “Thế nên cô cố tình gọi tôi ra, là muốn chúc phúc sao?”

“Anh biết rõ ý tôi mà!” Cô gái có vẻ hơi kích động, vành mắt lại đỏ lên mấy phần: “Anh biết thừa… tôi thích anh…”

Comment lại một loạt “666” “cảm động” “yêu nhau đi”, Vương Tiểu Thiên lúc xem livestream, lúc nhìn Tiêu Ngọc Hoành, chỉ thấy Tiêu Ngọc Hoành cười, rõ ràng không hề bài xích lời tỏ tình của cô nàng.

Chậc. Vương Tiểu Thiên tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

“Tôi biết, nhưng…” Tiêu Ngọc Hoành giọng đang ôn hòa bỗng thay đổi, nghiêm túc hỏi cô: “Vì sao nhất định phải là tôi? Trong game có rất nhiều người chơi giống như tôi mà.”

“Thích mà còn cần lý do sao?” Cô gái kia hỏi vặn, sau đó chỉ ra: “Anh hỏi tôi lý do tôi thích anh, chi bằng đi hỏi tình duyên kia của anh, tôi với anh ít nhiều gì cũng quen nhau hơn năm trời trong game, còn cô ta thì sao? Cô ta hình như mới chơi được một tháng phải không? Tôi chỉ muốn biết…”

Cô gái nói đến đây, lại rơi lệ trước mặt số khán giả đã lên đến bốn mươi nghìn người: “Vì sao anh chọn cô ta chứ không chọn tôi… tôi chỉ muốn biết điều này… hu…”

Mỹ nữ rơi lệ, khiến người thương tiếc, mọi người bắt đầu lũ lượt comment an ủi, quà cũng tặng nhiều lên.

“Ôi, cô đừng khóc.” Tiêu Ngọc Hoành cũng hơi hoảng, không ngờ mình lại làm một cô gái khóc, lại còn ngay trước mấy chục nghìn người, hắn bất lực đành phải dỗ: “Tôi từng nói với cô rồi, tôi ban đầu kết tình duyên với cô ấy không hề nghiêm túc, bởi vì cô ấy cứ quấn mãi lấy tôi, tôi nhất thời nổi hứng chơi đùa thế là kết tình duyên với cô ấy.”

Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên yên lặng nghe, mặt không cảm xúc, nhưng đã bắt đầu xoay cây bút chì trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play